Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 129: Rốt Cuộc Là Ai?

#hosophapy
#linhlinh

    Lôi Chính Long gật đầu rất hiểu chuyện, nói:" Biết là cậu cũng không dễ dàng gì, nên tôi sẽ không hỏi nữa. Nếu lần sau còn có chuyện như này, cậu có thể nói cho tôi biết, không tìm thấy manh mối cũng không thành vấn đề, điều quan trọng nhất vẫn là an toàn. Nếu lại rơi vào bẫy thì sao?" xem ra những gì xảy ra lần trước đã để lại bóng tối tâm lý cho Lôi Chính Long, anh ấy không tin tưởng Đỗ Phàm.

    Tôi không quên dặn dò :" Chuyện của Đỗ Phàm anh không được nói cho người khác, nhất định phải giữ bí mật."

   "Được rồi, tôi biết rồi." Lôi Chính Long không kiên nhẫn nói:" Đừng lo, bất kì ai hỏi tôi cũng không nói, Tiểu Kiều hỏi cũng không nói, anh Ba hỏi cũng không nói!"

    "Cám ơn." Tôi tuyệt đối tin tưởng Lôi Chính Long, khi có thời cơ thích hợp, tôi sẽ giúp anh ta và Đỗ Phàm có một cuộc nói chuyện, ba người sẽ có nhiều giải pháp hơn hai. Hơn nữa về phương diện hành động, tôi và Đỗ Phàm đều không giỏi, phải có một cao thủ, Lôi Chính Long chắc chắn là ứng cử viên thích hợp nhất. Kinh nghiệm phong phú, khả năng hành động mạnh mẽ đầu óc tốt.

   "Hai người đang thì thầm gì vậy?" Em nghe được hết đấy, lại còn cái gì mà không để em biết, nói mau, tình huống gì?" Tiểu Kiều tiễn chú Tiết trở về, thấy tôi và Lôi Chính Long thì thầm liền hỏi.
 
   Tôi còn đang không biết trả lời như thế nào, lừa gạt Tiểu Kiều tôi làm không được, Lôi Chính Long đã cướp lời trước, cười đùa từng tí nói:"Chúng tôi có thể nói gì đây, bí mật của đàn ông đương nhiên không thể nói cho em biết."

   "Xì!" Tiểu Kiều mặt đỏ bừng nói:" Đừng dạy hư Tiểu Thạch của em, không còn việc gì nữa em về đây."

   "Về cẩn thận!" tôi dặn dò.
  
   Lôi Chính Long tiếp tục trêu chọc :" Từ khi nào Tiểu Thạch lại trở thành của em vậy, sao tôi không biết điều này?"

  "Lôi Chính Long đợi ngày mai xem tôi xử anh như thế nào." Tiểu Kiều ngượng ngùng chạy đi.

   Xác định Tiểu Kiều đã đi xa, Lôi Chính Long nói với tôi:" Cậu mau đi xuống đi, tôi tiếp tục nghiên cứu dãy số xem nó là gì, tôi không tin là không thể bẻ nó. Nhân tiện tôi cũng chưa ăn cơm, cậu làm xong lên đây hai chúng ta đi ăn."

   Đều là huynh đệ trong nhà, tôi cũng không khách khí, cầm máy ghi âm đến phòng pháp y số 1 tìm Đỗ Phàm.

   Đỗ Phàm vốn đang nằm trên bàn làm việc, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại từ kính trên ô cửa nhìn thấy tôi, liền nhảy xuống, chạy tới mở cửa hỏi:" Thế nào, có phát hiện gì không, Chu Hán Đình còn sống không?"

   Nhìn khuôn mặt mong chờ của Đỗ Phàm, thật không nhẫn tâm để cô ấy chịu thêm đả kích, nhưng đây là sự thật. Điều tôi muốn nói tiếp theo hơi tàn nhẫn với Đỗ Phàm.
  
   Đau nhiều không bằng đau ngắn, có thể sau cơn đau, Đỗ Phàm sẽ hoàn toàn  buông bỏ nó, trở lại sống cuộc sống của riêng mình.
 
   "Đỗ Phàm, báo cho cô một tin xấu,Chu Hán Đình thực sự đã chết. Một vị tiền bối về hưu đã tận mắt chứng kiến. Chu Hán Đình có thể là người tấn công cô, nhưng bệnh nhân không thể có một."

    "Không...không thể nào." Đỗ Phàm không muốn tin vào kết quả này.

   "Cô tự nghe đi." Tôi lấy bút ghi âm ra mở trước mặt cô ấy.
  
    Đỗ Phàm bình tĩnh nghe hết đoạn ghi âm, hồi lâu không lên tiếng. Cô ấy quay lưng về phía tôi, tôi nhìn qua xem xét, cô ấy đang khóc, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt.
  
   "Đỗ Phàm, cô..."
 
    "Đừng lo lắng cho tôi, tôi muốn ở một mình, cậu về trước đi."

   Tôi nghĩ đến rất nhiều khả năng, Đỗ Phàm khóc lóc thảm thiết, Đỗ Phàm cuồng loạn gào thét, Đỗ Phàm rất kích động, nhưng tôi không đoán ra rằng cô ấy sẽ bình tĩnh như vậy.

   Tôi nhớ ra một câu, nguyên văn không nhớ rõ nhưng đại khái là, bạn không phải người đó, bạn sẽ không đoán được người đó làm gì!

   Trở lại phòng pháp y số 2, tôi cần chấn chỉnh lại tư duy. Chu Hán Đình đã chết, còn tung tích của Tiền Thành vẫn chưa biết. Ai là kẻ sát nhân trong hàng loạt vụ án tiếp đó? Có lẽ Chu Hán Đình hoàn toàn không phải là kẻ giết người, mà là hỏa mù do kẻ sát nhân ném tung ra. Đỗ Phàm chỉ bị tên sát nhân đuổi theo sau đó đưa đến tòa nhà bỏ hoang, cô ấy chưa bao giờ tận mắt Chu Hán Đình hút máu và giết người.

  Tôi lại đưa ra giả thuyết táo bạo hơn. Nếu Chu Hán Đình không phải là kẻ sát nhân, Tiền Thành đi với hắn hoàn toàn không có nguy hiểm gì.

    Về sau Tiền Thành không rõ ràng tung tích, nếu Tiền Thành chưa chết....

   Tôi rùng mình, nếu Tiền Thành là kẻ sát nhân....

   Giả thuyết này khiến não tôi trống rỗng. Sau hơn 10p tôi dần dần hồi phục, phản đối đầu tiên của tôi là suy đoán xem có khả năng này hay không.

    Tiền Thành là một bác sĩ pháp y xuất sắc, cái chết của người bạn tốt đã giáng cho hắn một đòn rất nặng, bởi vậy tâm trí méo mó, sinh ra tâm lý khát máu. Khả năng này không phải không có, nó đã được giải thích trong tâm lý học. Đỗ Phàm là người đã ở bên cạnh Tiền Thành cả ngày lẫn đêm, có lẽ đã nhận ra một số chi tiết, để thoát khỏi Đỗ Phàm, ông ta tìm đến Chu Hán Đình, hai người cùng nhau diễn một vở kịch. Sau khi lợi dụng Chu Hán Đình, Tiền Thành phóng hỏa, mọi thứ đều được kết nối.

  Điều này cũng giải thích cho việc Tiền Thành chỉnh sửa báo cáo tử thi của Hoàng Nhất Sơn. Những bức thư của bệnh nhân trước đây đều do anh ta thiết kế.
 
  Nếu quả thật là Tiền Thành, cũng giải thích được lý do tại sao cảnh sát không thể tìm ra manh mối trong hoàng loạt vụ án sau đó. Tiền Thành bản thân là một bác sĩ pháp y, biết rõ các thủ tục và tình tiết xử lý vụ án của cảnh sát, ông ta đã xóa bỏ manh mối. Càng nghĩ càng có khả năng. Tôi không thể ngồi yên.

   Mọi thứ đều được kết nối theo chuỗi, chỉ cần xác minh được Tiền Thành và Chu Hán Đình quen nhau thì suy luận này có thể thiết lập.

   Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng lần này mình phải đấu với các bậc tiền bối trong vụ án hút máu.

   Không có gì lạ khi nhà thờ bóng tối lại gửi cho chúng tôi một phong bì.

   Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy bối rối, tôi rất muốn tìm một người để nói chuyện, Lôi Chính Long là sự lựa chọn tốt nhất.

   Tôi chạy lên lầu tìm Lôi Chính Long và nói ra suy đoán của mình

   "Cậu đang nói gì vậy?" Lôi Chính Long trợn to hai mắt:" Không thể, tuyệt đối không thể. Tiền Thành làm sao có thể là kẻ sát nhân! Cậu suy nghĩ hão huyền rồi!"

   "Nói nhỏ thôi, anh không sợ Đỗ Phàm nghe thấy sao?" Tôi nhanh chóng đưa tay che miệng anh ta
  
   Lôi Chính Long chột dạ nhìn xung quanh, nếu anh Ba nghe được điều này hậu quả khá nghiêm trọng.

   Lúc này có thể anh Ba vẫn đang trong phòng phỏng vấn hai đứa nhóc mà chúng tôi mang về
 
   "Tại sao cậu lại nghi ngờ Tiền Thành?" Lôi Chính Long thấp giọng hỏi.

   Sự việc đã đến nước này, tôi không cần giấu Lôi Chính Long nữa, tôi kể cho anh ấy nghe câu chuyện Đỗ Phàm kể cho mình. Lôi Chính Long lắng nghe rất cẩn thận, đôi mắt của anh ấy mở to như sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Sau khi kể câu chuyện của Đỗ Phàm và Tiền Thành, tôi lặp lại suy luận của mình.

   "Có khả năng như cậu nói, nhưng...nhưng...." Lôi Chính Long chính là không muốn nghi ngờ Tiền Thành có vấn đề. Dù sao người đàn ông đó từng là bạn tốt của anh Ba. Nếu quả thực là ông ta, đó sẽ là một đòn giáng mạnh nữa vào anh Ba.

   Anh Ba đã làm cảnh sát cả đời, bị thương không ít, tận tay bắt vô số kẻ liều mạng. Giờ sắp sửa nghỉ hưu lại để cho anh ấy phải chịu một đòn nặng như thế này quả thật không thích hợp.

   Nhưng dù sao vụ án liên quan đến rất nhiều sinh mạng, nó phải được điều tra.

  "Cậu định điều tra như thế nào?"

  "Tôi nghĩ kĩ rồi, một trong những điển mấu chốt trong suy luận của tôi là Chu Hán Đình và Tiền Thành quen biết nhau. Nếu chúng ta có thể có thể tìm ra bằng chứng để chứng minh điều này khi đó độ tin cậy trong lý luận của tôi sẽ tăng lên 80%. Nếu không chúng ta cũng chứng minh được Tiền Thành vô tội. Hơn nữa việc này cũng không khó để kiểm tra. Những người thân và bạn bè xung quanh Chu Hán Đình chắc chắn sẽ biết."

   "Tôi sẽ kiểm tra ngay." Lôi Chính Long tính tình nóng nảy, nghe xong liền đứng dậy định đi ra ngoài.

   "Ngày mai rồi đi." Tôi ngăn anh ta lại:" Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ một chút đi."
 
   "Đây là điều tối kị. Vẫn chưa muộn. Cảnh sát chúng ta có thể nghỉ ngơi, nhưng bọn tội phạm sẽ nghỉ ngơi sao? Có lẽ thời điểm này chúng đang lên kế hoạch cho vụ giết người tiếp theo."
  
   Lôi Chính Long bướng bỉnh, hắn chuẩn bị đi ra ngoài, tôi chỉ có thể đi cùng hắn.

   Hai chúng tôi đi đến cầu thang, nghe được anh Ba mở cửa từ trên lầu, sau đó có tiếng bước chân, anh Ba từ hành lang nói:" Hai người trở về đi, nếu nghĩ ra điều gì thì gọi cho tôi. Sau này cũng đừng chạy lung tung nữa, cũng đừng chụp những bức ảnh kì quặc."

   "Chúng tôi sẽ tự bảo vệ mình." Cô bé nói. 

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro