
Chương 121: Dây Dưa Không Dứt
#hosophapy
#linhlinh
Tôi không nói thêm nữa, Đỗ Phàm không có bất kì bằng chứng nào để chứng minh Tiền Thành không liên quan gì đến nhà thờ bóng tối, nói trắng ra thì đó là bằng chứng, chúng ta cần bằng chứng.
Nghĩ đến nhà thờ bóng tối, tôi lại đau não, tổ chức này có mục đích gì, cứ coi như là tổ chức khủng bố thì cũng phải có mục đích, phấn đấu vì lý tưởng gì đó. Đằng sau mỗi vụ án đều có bóng dáng của tổ chức, chúng không trực tiếp tham gia gây án mà là chỉ đạo, điều hành tội phạm thông qua một phương thức nào đó, mục đích rất khó nắm bắt.
"Cô nghĩ gì về tổ chức nhà thờ bóng tối?" Dù gì thì Đỗ Phàm cũng tiếp xúc và nghiên cứu lâu nên cũng biết nhiều hơn tôi.
Đỗ Phàm nghiêm túc nói:" Tổ chức đó khá bí ẩn. Chúng có bóng dáng ở nhiều quốc gia. Về cơ bản chúng chỉ đứng sau hậu trường và ít khi trực tiếp tham gia vào tội ác. Lúc đầu ,tôi nghĩ chúng chỉ là tổ chức tội phạm quốc tế giấu mặt. Nhưng có dấu hiệu cho thấy nhà thờ bóng tối không phải là một tổ chức tội ác đơn giản, tôi không biết mục đích cụ thể là gì."
"Vậy thì chắc cô có nhiều vụ án liên quan đến nhà thờ bóng tối lắm, có thể cho tôi mượn xem qua được không?" đòi hỏi này không quá cao.
"Đương nhiên!" Đỗ Phàm đồng ý. "Nhưng bây giờ vụ án hút máu vẫn là quan trọng nhất, lần này nhất định phải bắt được bệnh nhân. Giúp tôi tìm tung tích của Tiền Thành!"
"Không vấn đề gì!" Tôi gần đầu đồng ý. Kẻ sát nhân không thể chạy trốn.
"Vậy thì tôi về trước" Đỗ Phàm từ trên ghế đứng lên, dùng ánh mắt lưu luyến với cảnh vật trong phòng pháp y số 2 rồi sau đó quay người lảo đảo đi về phía cửa.
"Bây giờ cô đi sao?" Tôi nghĩ rằng vẫn còn nhiều câu hỏi mà Đỗ Phàm chưa làm rõ.
"Đã tốn nhiều thời gian rồi, nhất định phải về. Tốt nhất chỉ có hai người biết chuyện tối nay. Tôi không tin người thứ ba."
"Hiểu!" Vì trong đồn cảnh sát có nội gián nên yêu cầu này không quá đáng. Đỗ Phàm loạng choạng bước ra khỏi phòng pháp y số 2, tôi đã liệt kê những việc cần làm tiếp theo vào sổ tay của mình.
1. Tìm kiếm bệnh nhân, bắt được kẻ sát nhân thì phải bắt sống, để từ miệng hắn có thêm thông tin về nhà thờ bóng tối.
2. Tìm được tung tích của Tiền Thành, bất kể người này còn sống hay đã chết đều phải tìm được, dù sao thì anh ta cũng là tiền thân của phòng pháp y số 2. Dù thế nào thì tôi cũng là bác sĩ pháp y, tôi nên giúp Đỗ Phàm tìm anh ấy.
3. Nội gián trong đồn cảnh sát nếu tên này một ngày không bị loại bỏ thì nhà thờ bóng tối không thể bị phá. Bước này khó hơn và cần xử lý thận trọng.
4. Nhà thờ bóng tối và blackseven, đây là mục tiêu cuối cùng, tôi phải giải quyết những bí ẩn này.
Tôi nhìn mục tiêu một lần, sau đó ném nó và một đống giấy khác nữa, nhưng hơi lo lắng tôi lại lấy nó ra và đốt .
Nhìn ngọn lửa màu vàng xung quanh dải giấy, màu lục lam bốc ra và biến thành một đám tro. Khói bốc lên mù mịt khiến tâm trạng tôi không được tốt, càng biết nhiều càng cảm thấy áp lực.
Bây giờ là bốn giờ sáng, tôi có chút buồn ngủ, vẫn còn một chút thời gian để ngủ. Bước ra khỏi phòng pháp y số 2, khóa cửa phòng lại. Đỗ Phàm lúc này chắc chắn ngủ rồi, tôi đi thật khẽ, Đỗ Phàm cần được nghỉ ngơi thật tốt.
Khi bước đến lối vào phòng pháp y số 1, tôi liếc nhìn vào bên trong, Đỗ Phàm đang nằm quay lưng về phía tôi trên bàn làm việc, cơ thể co giật, có vẻ như đang khóc.
Nữ nhân thật sự rất mỏng manh, tôi không muốn nhìn, liền tăng tốc chạy nhanh. Tôi không ngờ rằng có một người khác đứng đầu cầu thang, tôi không kịp tránh đụng phải một bóng đen.
"Đi mà không nhìn à?"
Lúc đầu tôi không biết là ai, nhưng nghe giọng nói này, tôi biết đó là Lôi Chính Long, tôi xoa đầu hỏi:" Tiểu tử cậu chưa ngủ hay sao mà chạy xuống đây?"
"Cậu còn dám hỏi sao?" Lôi Chính Long hỏi lại:" Đang ngủ ngon tỉnh dậy không thấy cậu đâu, tôi tưởng cậu bị yêu quái bắt mất rồi!"
"Tôi..tôi xuống..." suýt nữa tôi nói ra tên của Đỗ Phàm, nhớ đến yêu cầu của cô ấy, tôi đổi lời nói:" Tôi nhớ ra có một thiết bị chưa được tắt nên đi xuống xem một chút."
"Cậu ăn chút gì không, nãy bị đụng trúng có vẻ khá đau."
"Không sao, ngủ tiếp đi, vẫn còn 2h để ngủ."
Lôi Chính Long phàn nàn:" Cậu làm tôi sợ bóng sợ gió, cậu phải mời tôi đi ăn tối."
"Được rồi, tôi mời anh!" Tôi không muốn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Đỗ Phàm, vội vã lên lầu với Lôi Chính Long.
Sau rạng đông, sẽ lại là công việc nặng nhọc, chúng tôi phải phục hồi sức lực càng nhiều càng tốt để có thể hoàn thành tốt nhất công việc của ngày mai.
Lôi Chính Long đi tới trước mặt tôi, nhìn bóng lưng của anh ta, nhất thời tôi có chút khó hiểu, anh ta chưa từng xuống tìm tôi bao giờ, sao lần này lại bất thường như vậy?
Sau vài giây, tôi nhận ra rằng thật sai lầm khi nghĩ điều này, tôi có thể nghi ngờ bất cứ ai, nhưng tôi không nên nghi ngờ Lôi Chính Long, chúng tôi đã trải qua sinh tử cùng nhau mà không phải một lần. Tên này đã bị thương hai lần để cứu tôi.
Tôi có nghi ngờ quá đáng không? Tôi lắc đầu để loại bỏ suy nghĩ này.
"Này, cậu sao vậy, có chuyện gì?" Lôi Chính Long hỏi.
Tôi nhanh chóng trả lời:" Không tôi không sao!"
"Cậu thường ngày nói khá nhiều, sao hôm nay lại trầm mặc như vậy?" Lôi Chính Long là một cảnh sát hình sự, nhìn người vẫn rất chính xác, anh ta sẽ để ý đến một số chi tiết mà người khác không để ý. Chúng tôi lại rất quen thuộc, đương nhiên hắn có thể thấy.
"Tôi đang nghĩ về vụ án!" tôi tìm một lý do để trả lời.
Lôi Chính Long ồ lên một tiếng, không nói gì thêm.
Trở lại văn phòng của mình,Lôi Chính Long cũng kê một chiếc giường bằng ghế, hắn ta ngủ thiếp đi sau vài phút, ngáy khò khò.
Tôi hy vọng là do mình thực sự nghĩ quá nhiều, tôi liếc nhìn Lôi Chính Long và nhắm mắt lại.
Rõ ràng đầu óc có rất nhiều chuyện, nhưng tôi vẫn có thể ngủ được, trước kia không có khả năng này, không biết đây có thể coi là một loại phát triển không.
Năm phút sau, kèm theo tiếng ngáy của Lôi Chính Long, tôi chìm vào giấc ngủ.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua thật nhanh, đến giờ đi làm, tôi tự nhiên tỉnh dậy , Lôi Chính Long vẫn đang ngủ.
Tiểu Kiều sáng sớm vừa vào cửa liền bịt mũi đi ra ngoài, cô ấy từ ngoài cửa hét vào:" Đây là mùi gì vậy?"
Lôi Chính Long ngửi thấy mùi thơm của bữa sáng liền mở mắt ra, nghe Tiểu Kiều nói vậy liền nói:" Cái này bình thường mà, nam nhân mà không có mùi này không được gọi là nam nhân."
"Chỉ là chân của anh thật sự rất thối!" Tiểu Kiều lấy tay bịt mũi.
Lôi Chính Long mang giày vào, dùng tay đó lấy đồ ăn từ chỗ Tiểu Kiều rồi ăn.
Tay cũng không rửa, vừa cầm qua chân, anh không phải là quá bẩn rồi sao?" Tiểu Kiều khinh bỉ nói.
"Ăn bẩn sống lâu." Lôi Chính Long tươi cười nói.
Tiểu Kiều phớt lờ Lôi Chính Long, quay lại nói với tôi:" Tiểu Thạch, anh ăn nhanh đi, chút nữa anh Ba sẽ tổ chức cuộc họp."
"Có phát hiện gì sao?" tôi ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Kiều lắc đầu:" Không có tin tức gì, chỉ là tổng kết tiến độ, đến cuối năm, áp lực của anh Ba rất nặng."
Tôi hiểu rằng anh Ba thực sự không dễ dàng, làm cảnh sát nhiều năm như vậy, thể lực mỗi ngày xấu vậy mà anh vẫn có thể chống đỡ được đến bây giờ, điều này rất đánh ngưỡng mộ.
Tôi vươn tay ra muốn lấy đồ ăn, Tiểu Kiều đánh vào tay tôi, trợn tròn mắt nói:" Đầu tiên đi đánh răng rửa mặt trước đã!"
Nữ nhân thật là phiền phức, không có cách nào, tôi đành phải ngoan ngoãn làm theo, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới ăn, Lôi Chính Long ở bên cạnh nhếch mép cười.
Sau bữa sáng, chúng tôi đi đến phòng họp, anh Ba đã đến, đã có năm sáu mẩu thuốc lá trong gạt tàn trước mặt.
"Tiến độ đến đâu rồi?" anh Ba hỏi thẳng.
Mỗi đội kể lại những gì họ đã điều tra, có một tấm bảng đen nhỏ trong phòng họp liệt kê tất cả thông tin họ nắm vững trong đó.
Sau khi xem xét tất cả các khía cạnh của tình hình, nhiều manh mối đã xuất hiện.
Tất cả các nạn nhân đều là những tài năng trẻ khoảnh 25 tuổi, mục tiêu của tên sát nhân đã rõ ràng.
Tất cả các nạn nhân đều mất máu mà chết, kẻ sát nhân có thể đã thực sự uống máu người. Nó cho thấy rằng tên sát nhân có vấn đề về tâm lý. Tôi đã đưa ra phỏng đoán táo bạo về điểm này, kẻ sát nhân nghĩ rằng uống máu người để có thể gia tăng tuổi thọ, thậm chí là mang lại tiền tài.
Tên sát nhân khoảng 35 tuổi, có chỉ số thông minh cao, thể lực rất tốt. Đánh giá cho thấy hắn rất am hiểu về kiến trúc của thành phố, có khả năng là người bản địa. Nghề nghiệp có thể là một nhà báo.
Tôi nói ra suy luận của mình, một đồng nghiệp ở phía đối diện lên tiếng:" Thực sự là có một phóng viên khả nghi trong vụ án mà tôi điều tra!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro