Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển 15: Mao Sơn Đạo Thuật

Quyển 15: Mao Sơn Đạo Thuật

Chương 15.1

"Khâu Tiểu Thần?!" Ngụy Kinh Hồng chả hiểu sao tự dưng lại bị "vứt bỏ", vội vàng đuổi theo.

Hai ông chú vốn đang trò chuyện ở phía sau cũng nhận thấy có gì đó bất thường, cùng nhau đuổi theo. Lạc Đan Thanh ôm lấy thân hình nhỏ bé của con trai, cắp nách chạy nhanh về phía trước.

Khâu Tiểu Thần đuổi theo đứa bé phía trước đến ngã rẽ thứ chín khúc quanh thứ mười tám trong con hẻm tối tăm, cuối cùng đã đến cuối con hẻm, đứa bé kia dừng trước một bức tường, nhưng mãi vẫn không chịu xoay người lại, Khâu Tiểu Thần chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của nó.

"Lục Thanh? Có phải là cậu không?" Khâu Tiểu Thần thở hổn hển hỏi.

Đối phương vẫn không quay đầu lại, nhóc rốt cuộc cũng cảm thấy có gì đó không ổn, đứa bé kia mặc một bộ quần áo đỏ thẫm, cho dù là đang ở trong con hẻm tối tăm cũng có thể thấy rất rõ. Nhưng bây giờ nhóc đã nhìn kỹ hơn, đó rõ ràng là một bộ áo tắm của con gái. Nếu vậy thì người phía trước không phải là Lục Thanh sao? Nhưng lúc nãy trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng kia trên đường, mình sao lại cảm thấy đó chắc chắn là Lục Thanh nhỉ?

Khâu Tiểu Thần đang định bước lên xác nhận, thì đám Lạc Đan Thanh đã bắt kịp. Ngụy Kinh Hồng lo lắng hô lớn: "Khâu Tiểu Thần, cậu sao rồi?"

Khâu Tiểu Thần nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại nhìn, đúng lúc đó, bóng dáng đỏ thẫm kia liền biến mất.

"Lục Thanh..." Khâu Tiểu Thần chỉ tay về phía bức tường, nhìn lại, nơi đó đến nửa cái bóng người cũng không thấy?

"A? Người đâu rồi?" Rõ ràng vừa nãy còn thấy ở trước tường mà.

Ngụy Kinh Hồng vùng vẫy, nhảy xuống khỏi nách của Lạc Đan Thanh, nắm lấy tay Khâu Tiểu Thần: "Cậu không sao chứ?"

"Kỳ lạ, vừa nãy cậu ấy vẫn còn ở đây mà..." Bàn tay của Khâu Tiểu Thần lạnh buốt, mặt trắng bệt, có lẽ là do sợ hãi.

"Chắc cậu nhìn nhầm rồi. Đi thôi, về nhà!" Ngụy Kinh Hồng cứng rắn kéo Khâu Tiểu Thần rời đi.

Cái tên Lục Thanh này, hôm nay nó đã nghe qua rất nhiều lần, nghe nói là lớp phó của lớp chúng nó, cũng là bạn thân của Khâu Tiểu Thần, hai người là hàng xóm, lớn lên bên nhau. Trước đó đã mất tích một tuần, ngày hôm qua lại tử vong một cách kỳ lạ. Ngụy Kinh Hồng từ nhỏ đã thiên phú dị bẩm, nhưng cũng vì liên quan đến công việc của Lạc Đan Thanh, nên đã sớm có kinh nghiệm, nó nhanh chóng nhận ra việc này nhất định là không bình thường, cách tốt nhất để tránh thoát là phải nhanh chóng rời đi.

Khâu Tiểu Thần cứ đi được một bước lại quay đầu lại, vừa nãy nhóc đã thấy Lục Thanh thật mà...

...................................

"Hả?" Diêu Nhiếp nhìn thanh kiếm trên tay Nhai Xế, hai mắt nhìn chằm chằm như gà chọi. Nhìn kiểu gì cũng thấy đó là một thanh kiếm hỏng, lại còn không có bất cứ hoa văn nào (chẳng có bất cứ chạm trổ nào), giản dị đến mức làm người ta tức điên lên được, cũng chả sắc bén lắm, thậm chí trên chuôi kiếm còn có lớp hoen gỉ, ngay cả kiếm Thái Cực (1) trong cửa hàng dụng cụ thể thao cũng không bằng. Cũng nhờ Nhai Xế ngậm nó trong miệng cả ngày.

Nhai Xế vung kiếm hai lần, dưới ánh đèn thanh kiếm phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo: "Em đừng nhìn vào hình dáng bây giờ của nó, nhớ năm đó nó chính là thanh Trảm Tiên Kiếm có thể chiến thần diệt ma, hiệu lệnh bát phương đấy. Thần Ma nào gặp phải, cũng đều kiêng kị ba phần!"

"Cho nên? Em với cái thanh kiếm rách này có quan hệ gì?" Không phải là Diêu Nhiếp không muốn tin, mà thật sự là thanh kiếm kia rất bẩn thỉu, anh thà tin kiếp trước của mình là con Alpaca còn hơn.

Nhai Xế lại tiếp tục nói: "Vị Tán tiên kia... Chính là tình nhân của Lưu Bá Ôn, hắn đã dùng chính nhất hồn lục phách của mình kết hợp với nhất hồn nhất phách của Lưu Bá Ôn để tạo ra thanh Trảm Tiên Kiếm này. Đao kiếm và binh khí dính máu sẽ có linh khí, huống chi thanh Trảm Tiên Kiếm này còn là sự kết hợp giữa hồn phách của Tán tiên và Chân tiên, lâu ngày liền hình thành một linh hồn độc lập, trở thành Kiếm linh (linh hồn của thanh kiếm)."

"Nói vậy thì, kiếp trước em là một Kiếm linh?" Nghe có vẻ rất cool nha: "Vậy sao anh lại không muốn cho em biết? Hại em cứ phải nghi ngờ kiếp trước của mình có phải là Lưu Bá Ôn hay không!"

Nhai Xế có chút không được tự nhiên, dời tầm mắt sang hướng khác mà nói: "Theo một nghĩa nào đó, thì em xem như là hài tử của Lưu Bá Ôn và tình nhân của hắn..."

Diêu Nhiếp ngộ ra, à, nói cách khác là quý ngài đây cảm thấy thật mất mặt khi thích con của kẻ thù đúng không? Anh "Xí!"  một tiếng nói: "Đã uất nghẹn thế thì lúc đầu anh đừng để mắt đến tôi làm gì."

Nhai Xế không nói câu gì, chỉ im lặng nhìn Diêu Nhiếp chăm chú. Trong đôi mắt ấy chứa đầy lo lắng, bối rối, và cả tình yêu sâu đậm... Những cảm xúc đó sẽ không bao giờ xuất hiện ở Nhai Xế trước đây. Hôm nay xem như phá lệ được gặp lần đầu tiên.

Cuối cùng vẫn là Diêu Nhiếp đầu hàng trước: "Được rồi, đừng bày ra cái vẻ quỷ quái ấy nữa. Em biết anh thật lòng với em được chưa. Bây giờ nhớ lại, trước đây khi nhìn thấy linh cốt của Lưu Bá Ôn, khó trách em lại như ma xui quỷ khiến mà nuốt nó vào, thì ra là nhận tổ quy tông (2)... Mà không đúng, nếu em là Kiếm linh, thì tại sao lại chết? Tại sao lại luân hồi chuyển thế chứ?"

"Em nghĩ Kiếm linh sẽ không phải chết sao? Ngay cả cái loại Chân tiên như Lưu Bá Ôn còn chìm vào luân hồi, em chẳng qua chỉ là linh hồn của một thanh kiếm, sao có thể sống mãi được?" Vẻ mặt của Nhai Xế viết mấy chữ rõ rành rành "Em chả có thường thức (3) gì cả".

Diêu Nhiếp không phục phản bác: "Này! Cho dù kiếp trước em là cái gì đi chăng nữa, thì kiếp này em chỉ là một người bình thường, không biết mấy cái đó cũng là chuyện bình thường thôi? Mà rốt cuộc là em chết như thế nào vậy?"

"Mặc dù em là Thần binh (binh khí thần thánh), nhưng cũng chỉ là hồn phách của Lưu Bá Ôn và tình nhân của hắn hóa thành, chỉ có hai người họ mới có thể chạm vào, nếu rơi vào tay kẻ thứ ba, sẽ bị uế khí (khí dơ bẩn) trên người đối phương làm bị thương, cuối cùng sẽ tiêu vẫn (chết). Chỉ trách tên Lưu Bá Ôn quá ngu ngốc, để cho nhân tử (con trai) của Minh Đế lừa mất Trảm Tiên Kiếm, chẳng những hại kiếp trước của em hương tiêu ngọc vẫn, mà ngay cả ái nhân của chính hắn cũng mất theo. Cuối cùng Lưu Bá Ôn đã tự sát ..."

Diêu Nhiếp trước mặt nghe với vẻ khá hứng thú, đặc biệt là lúc đầu anh đánh giá Nhai Xế nhảy xuống Hải Nhãn là một tên ngu ngốc, giờ lại nghe thấy hắn nói kẻ khác ngu ngốc, nghe ra đặc biệt buồn cười. Nhưng cái "hương tiêu ngọc vẫn" kia chẳng phải là để mô tả phụ nữ sao? Chẳng lẽ kiếp trước ông đây là một nữ Kiếm linh? Anh bị chính ý nghĩ của mình làm cho chấn động, vội ngắt lời Nhai Xế: "Chờ chờ một chút, chẳng lẽ kiếp trước em là phụ nữ sao?"

May mắn thay Nhai Xế ngay lập tức xóa bỏ hiểu lầm: "Đương nhiên không phải."

Diêu Nhiếp thở phào nhẹ nhõm.

Nhai Xế lại nói: "Kiếm linh không có giới tính, không phân biệt nam nữ."

Diêu Nhiếp khóe mắt giật giật, hay thật, hóa ra là cái loại nam không ra nam nữ không ra nữ!

Nhai Xế hiếm khi thở dài một tiếng, dường như có chút thỏa mãn: "Nhưng mà cũng nhờ tên ngốc kia, sau khi hắn đoạt lại Trảm Tiên Kiếm thì tự sát, giao Trảm Tiên Kiếm đã mất đi Kiếm linh cho ta trông giữ. Nó ở trong thân thể ta đã hơn sáu trăm năm, có lẽ bởi vì thế, cho nên ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em ta đã có cảm giác thật đặc biệt."

Diêu Nhiếp có chút ngượng ngùng, mặt đỏ lên, vặn lại: "Nói bậy! Lần đầu tiên anh nhìn thấy em còn muốn đuổi giết em cơ mà!"

Nhai Xế vươn tay kéo Diêu Nhiếp vào lòng, sau đó ngã xuống giường, để cho đối phương đè lên người mình, lại nhẹ nhàng thân mật cạ mũi của mình vào mũi của đối phương, giọng điệu mềm mại: "Đánh là tình, mắng là yêu, bảo bối à. Chứng tỏ ta yêu em biết bao nhiêu."

Nhai Xế hiếm khi nào hành động vừa thân mật vừa dịu dàng như thế này, lời ngon tiếng ngọt thì nghìn năm mới được một lần. Diêu Nhiếp nhất thời ý loạn tình mê cũng quên mất phải văn vẹo lại mấy lời giả dối ấy của hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng hòa quyện hơi thở...

........................................

Hạnh Phúc Hoa Uyển là một khu vực đắt đỏ, người sống ở chỗ này không giàu cũng sang. Khâu Tiểu Thần ở đây, nên đương nhiên gia cảnh phải giàu có. Chẳng qua bố mẹ nhóc lại không quan tâm đến nhóc lắm, dù sao bố cũng là quan chức cấp cao của Chính phủ, mẹ lại làm kinh doanh, việc xã giao của hai người đều rất bận rộn. Mỗi ngày về nhà, cũng chỉ có bảo mẫu người Ấn Độ đợi nhóc. Cho nên hôm nay nhóc về nhà muộn như thế, cũng không có ai hỏi đến.

Nhà họ Lục đối diện nhà nhóc, gia cảnh cũng tương tự, cho nên hai đứa "trẻ con bị bỏ rơi" từ nhỏ đã chơi đùa cũng nhau, vô cùng thân thiết. Nhưng ông bà Lục lại vô cùng vô trách nhiệm, rất hiếm khi về nhà, cho nên Lục Thanh mất tích một tuần, bọn họ cũng không phát hiện ra, mãi đến hôm qua mới phát hiện thi thể bị treo cổ của con mình.

Bảo mẫu hỏi Khâu Tiểu Thần có cần hâm nóng cơm tối hay không, Khâu Tiểu Thần lắc đầu để cho cô ta đi nhanh đi. Tuy rằng hai người sớm chiều ở chung, nhưng tiếng Trung của đối phương không được tốt, hai người không thể hiểu nhau, cho nên cũng chả có gì để trao đổi, cũng không thể khiến cho Khâu Tiểu Thần nảy sinh ra loại tình thân như là bố mẹ được.

Bởi vì bố mẹ thường xuyên không ở nhà, nên Khâu Tiểu Thần tuy chưa được mười tuổi, đã học được cách tự chăm sóc bản thân, cũng rất có tính kỷ luật, mỗi đêm trước chín giờ rưỡi nhất định sẽ tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.

Nhưng dù sao vẫn là tâm hồn trẻ thơ, nhóc ngồi trong bồn tắm rộng thùng thình chơi với vịt cao su, đột nhiên, nhóc phát hiện dưới lớp bọt trắng đang bao trọn lấy thân thể mình mơ hồ có một chút màu đỏ. Nhóc tò mò đẩy lớp bọt ra, lộ ra nước ấm ở phía dưới, chỉ thấy trên mặt nước phản xạ hình dáng của một người, bạo gan nhìn qua, đó là một đứa trẻ mặc áo tắm mà đỏ, tóc của nó rất dài, nhưng không thể nhìn rõ mặt mũi.

Khâu Tiểu Thần lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhưng trên đó lại chả có gì cả. Nhóc dụi dụi mắt, chẳng lẽ mình nhìn lầm? Lại nhìn mặt nước lần nữa, bóng dáng đỏ thẫm kia quả thật đã biến đi đâu mất. Nhóc thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể tựa vào thành bồn.

Bỗng nhiên, nhóc cảm thấy không ổn lắm, trước ngực ngưa ngứa. Nhóc cúi đầu nhìn, tóc của mình đã dài ra, vắt ở trước ngực. Đây là chuyện không thể nào xảy ra, nhóc cũng đâu phải là con gái, sao lại có tóc dài?! Sau đó, nhóc rõ ràng cảm thấy cảm giác trên lưng cũng không đúng lắm, không phải là cảm giác khi chạm vào đồ sứ, mà có vẻ như là làn da của con người, nhưng không có nhiệt độ cơ thể, chỉ có cứng ngắc và lạnh như băng.

Cái cổ cứng ngắt của nhóc từ từ quay lại, mặt ngay lập tức kề sát một gương mặt khác lạnh như băng...

.................................

Suy nghĩ của tác giả:

Nhai Xế: Hừm hừm, Lưu Bá Ôn, cho ngươi lúc trước bắt nạt ta! Bây giờ con của ngươi bị ta đè đây này!

Lưu Bá Ôn: Hừ! Ngươi đắc ý cái gì chứ? Ngươi còn không chịu gọi ta một tiếng nhạc phụ đi à?

Nhai Xế: ... Vẫn là chịu thiệt thòi. Diêu Nhiếp nước mắt lưng tròng: thì ra anh ở bên tôi, là để trả thù Lưu Bá Ôn!

Nhai Xế sứt đầu mẻ trán: Bảo bối ơi, em hãy nghe ta nói, mọi chuyện không phải như thế...

Diêu Nhiếp nói chuyện với lợn nái trên người: tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe ~

Nhai Xế & Diêu Nhiếp: Tác giả! Không cần phải giả mạo bọn tôi đâu! Ngày mai lại phải đi làm, mặt đẫm nước mắt...

.........................................

(1) Kiếm Thái cực

(2) Nhận tổ quy tông: kiểu như nhận tổ tông về với cội nguồn.

(3) Thường thức: những kiến thức cơ bản, phổ thông.

Chương 15.2

Khâu Tiểu Thần bị dọa giật nảy mình, ngã ngồi trong bồn tắm lớn.

Nhóc ngẩng đầu nhìn lên, cái "người" đột nhiên xuất hiện phía sau lưng nhóc mặc một bộ áo tắm màu đỏ, màu da xanh trắng, hai mắt  (lồi) ra, trên cổ còn có một vết dây siết màu tím. Nhóc nhận ra, "người" này chính là Lục Thanh! Nhưng nhóc lại lờ mờ biết rằng, đây không thể nào là Lục Thanh được. Bởi vì cái "người" này có một mái tóc dài đến tận ngực, và trong miệng còn đang thè ra một cái lưỡi thật dài màu đỏ tươi.

Khâu Tiểu Thần sợ đến mức mặt xanh như tàu lá, run rẩy thử hỏi một câu: "Lục, Lục Thanh?" Dù sao cũng là bạn thân nhiều năm, nếu bạn ấy trở về tìm mình, có phải là có gì muốn tự nói với mình hay không.

Nhưng cái "người" mặc áo tắm màu đỏ kia lại giống như không nghe thấy lời nói của nhóc, hai mắt lồi ra không hề có con ngươi, toàn bộ nhãn cầu đều ánh lên màu xanh biếc ghê tởm. Nó đột nhiên hé miệng, lộ ra răng nanh sắc bén bên trong, từ miệng chảy ra dịch nhầy màu xanh biếc, đánh về phía Khâu Tiểu Thần.

Nó đè lên Khâu Tiểu Thần trong bồn tắm lớn, há mồm muốn táp vào cổ của nhóc, Khâu Tiểu Thần có thể ngửi được mùi hôi thối khó ngửi phả ra từ miệng nó, nhóc hoảng sợ nhắm chặt hai mắt. Nhóc cực kỳ sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng, lại không thể làm ra bất kỳ sự phản kháng nào.

Nhưng đau đớn trong dự kiến cũng không hề ập xuống, mà bên tai lại truyền đến tiếng thét chói tai như xé vải. Khâu Tiểu Thần mở mắt ra, chỉ thấy cái "người" mặc áo tắm màu đỏ kia, gương mặt vốn dĩ dữ tợn ghê tởm đã trở nên vặn vẹo, bàn tay đang bị thiêu đốt. Trong chốc lát liền hóa thành một làn khói biến mất.

Khâu Tiểu Thần ngã vào bồn tắm, sức lực cạn kiệt. Vất vả lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra nước trong bồn tắm đã lạnh từ lâu. Nhóc lập tức đi ra ngoài, ngay cả khi cơ thể vẫn chưa được lau khô, đã xông ra ngoài, không dám ở lại trong phòng tắm nữa.

Nhóc con bị dọa sợ, nhóc một đường chạy như điên, vừa chạy vừa gọi bảo mẫu người Ấn Độ: "Mary! Mary! Cô ở đâu?!"

Mary bước ra từ phòng của người giúp việc, miệng đang lầm bầm nói gì đó, lại vội lấy khăn ra lau khô thân thể cho cậu chủ nhỏ, thay quần áo. Nhưng Khâu Tiểu Thần vẫn thấy hoang mang lo sợ, hoảng loạn nói ra chuyện mình mới vừa gặp trong phòng tắm, nhưng cô ta lại hoàn toàn nghe không hiểu. Vừa mặc quần áo tử tế cho nhóc xong, liền đuổi nhóc về phòng ngủ.

Khâu Tiểu Thần nghĩ đến gọi điện thoại cho bố đầu tiên, nhóc nhấn số điện thoại riêng của bố, điện thoại vừa được bắt máy, nhóc chờ không kịp đã kích động kêu lên: "Bố ơi! Con vừa mới..."

"Alo? Cậu chủ ạ? Khâu bí thư đang bận họp, cậu chủ có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu truyền đạt lại." Nghe điện thoại là thư kí của bố, Khâu Tiểu Thần rất thất vọng. Nhóc cúp điện thoại, lại gọi vào số điện thoại của mẹ.

"Ha hả, cục cưng bé nhỏ, mẹ yêu con, ha hả ~" Vừa nghe câu này xong đã thấy không ổn, Khâu Tiểu Thần biết mẹ mình lại say rồi. Nhóc cúp điện thoại, chui vào trong chăn khe khẽ nức nở. Đến khi khóc mệt rồi, một mình ở trong căn phòng lặng ngắt hiu quạnh, cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong lòng.

Nhóc chợt nhìn vào mặt dây chuyền trước ngực mình, đây là thứ mà Ngụy Kinh Hồng đã đưa cho nhóc trước khi vào nhà, nói có thể bảo vệ an toàn cho nhóc. Mặt dây chuyền này điêu khắc hình dáng rất kỳ lạ vừa giống sói lại vừa giống rồng, màu sắc xanh biếc, chất liệu trong suốt xuyên thấu, giống như thủy tinh, được một sợi tơ màu đen buộc lại. Khâu Tiểu Thần vừa thấy đã thích, yêu thích không buông tay, ngay cả tắm rửa cũng không tháo xuống. Liên tưởng đến hành động kỳ quái lúc nãy của "người" kia, chẳng lẽ, nó là vì thế nên mới bị đuổi đi sao?

Khâu Tiểu Thần lập tức nhấn số điện thoại nhà Ngụy Kinh Hồng, trước khi đi cậu ấy đã dặn, nếu có chuyện gì thì nhất định phải tìm cậu ấy.

..........................................

Được rồi, Kiếm nhân thì Kiếm nhân, dù sao cũng là chuyện của kiếp trước rồi, Diêu Nhiếp cũng không quá để ý, lúc trước muốn biết chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà thôi. Chỉ cần kiếp trước không phải là kẻ đại gian đại ác là được, không sao cả, Diêu MC cứ thế mà vứt chuyện này ra sau đầu.

Kiếp này còn lo không xong, ai còn quan tâm đến chuyện kiếp trước chứ? Ví dụ như căn phòng ở đã vay gần 20 năm nay; ví dụ như phải giải thích thế nào với người nhà về quan hệ giữa mình và Nhia Xế, rồi còn quan hệ giữa thằng em mình với Hồng Hài Nhi nữa, hay như chuyện nhà họ Diêu sắp phải đối mặt với vấn đề tuyệt hậu rắc rối, muốn tính cũng tính không hết chuyện.

Diêu Nhiếp thở dài một hơi, ngây ra nhìn phòng khách đang ồn ào náo loạn kia. Anh biết quan hệ giữa Nhai Xế và anh em nhà hắn không thân thiết, giờ đây, anh đã có sự tự giác khi là một nửa của Nhai Xế, cải thiện quan hệ gia đình cho đối phương, anh đây là nghĩa bất dung từ (1). Đúng dịp Tết Trung thu, anh định hẹn hai nhà lão Tứ, lão Ngũ đến đây tổ chức bữa tiệc thịt nướng trên ban công.

Ai ngờ lão Ngũ Thao Thiết miệng rộng, đi rêu rao khắp nơi, Tam Vô còn mặt dày dẫn theo Daniel đến ăn chực. Mà Tam Vô chẳng những dẫn theo "gian phu" nhà mình, mà còn mang đến đám khách trọ ở căn hộ kia nữa.

Ngao lão Tam nhà ta từ quê ra nương nhờ thân thích, nói thế nào cũng là Tam ca của Nhai Xế, Diêu Nhiếp đương nhiên hoan nghênh; Trầm Kinh Phàm là đồng nghiệp của mình, Diêu Nhiếp thấy cũng chỉ là thêm một người mà thôi, không sao cả.

Nhưng đi theo phía sau còn có hai bố con Lạc Đỏ Thanh ngoài ra còn đeo thêm một nhóc Khâu Tiểu Thần, còn có Hoa Trĩ, Gấu bự. Những người này Diêu Nhiếp cũng chỉ mới gặp qua một lần mà thôi, da mặt đám người kia cũng quá dày, lại cũng nhau đi theo ăn ké.

Nhưng tồi tệ nhất chính là, tiệc nướng còn chưa bắt đầu, mà Thao Thiết đã nuốt sạch cả thịt lẫn lò nướng. Tiếng trẻ con vui đùa đuổi bắt ầm ĩ, tiếng tình nhân liếc mắt đưa tình, tiếng quát mắng của Cao Đại Toàn cùng hòa trộn vào với nhau, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

May mắn thay lão Tứ là một hiền phu (người chồng đảm đang), đem những thức ăn còn lại khéo léo phối hợp, làm ra một bàn phong phú. Diêu Nhiếp cảm thán, muốn gả thì phải gả cho người như Bệ Ngạn đây này, giáo sư Trần hạnh phúc quá đi thôi. Nhai Xế ở bên Diêu Nhiếp lâu như vậy rồi, sao lại không biết suy nghĩ của anh chứ? Hắn liếc ngang Diêu Nhiếp, dám ở trước mặt mình, bày ra vẻ mặt si mê lão Tứ như thế?! Nợ này phải ghi lại để tối tính mới được!

Cơm nước xong, mọi người tụ lại trong phòng khách nói chuyện, xem ti vi. Diêu Nhiếp rất bất đắc dĩ, vốn mục đích của lần họp mặt này là để thu hẹp khoảng cách giữa Nhai Xế với mấy anh em nhà hắn, nhưng khắp trong phòng khách đều là hoà thuận vui vẻ, chỉ ngoại trừ Nhai Xế vẫn xa cách như trước, cũng không chịu nói chuyện với người khác, chỉ ngồi bên cạnh mình, sai bảo mình gọt hoa quả.

"Quận F ở thành phố chúng ta, vào tối hôm qua đã xảy ra một vụ án giết người, nạn nhân họ Lý năm nay vừa tròn 10 tuổi, tối hôm qua người nhà nạn nhân ra ngoài dự đám cưới, lúc trở về phát hiện nạn nhân Lý đã bị siết chết trong bồn tắm. Theo như phân tích thì trên đỉnh đầu nạn nhân có cắm một cây kim vô cùng quỷ dị. Đây đã là vụ án giết người thứ hai nhằm vào trẻ em trong vòng một tuần ở thành phố chúng ta, cảnh sát chưa thể xác định vụ án lần này và vụ án giết người ở Hạnh Phúc Hoa Uyển có liên quan đến nhau hay không."

Lúc Khâu Tiểu Thần nghe thấy tin tức này, sắc mặt bỗng tái nhợt, cả người run rẩy. Ngụy Kinh Hồng vội kéo nhóc vào trong lồng ngực nho nhỏ của mình (:v), nhẹ nhàng vỗ lưng cho nhóc, ôn nhu an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu, đừng sợ."

Trẻ con nhìn thấy tin tức như vậy sợ hãi là chuyện bình thường, mọi người cũng không để ý lắm, chẳng qua Cao Đại Toàn lại gọi Diêu Nhiếp lên ban công.

Nhai Xế thì cho dù Diêu Nhiếp đi đến đâu cũng đều muốn đi theo, Cao Đại Toàn đã quen rồi, cũng chả sao cả hắn chỉ một bên nghe thôi. Tương đối khiến Diêu Nhiếp kinh ngạc chính là, Trầm Kinh Phàm và Lạc Đan Thanh cũng đi theo.

Cao Đại Toàn mở miệng hỏi trước: "Diêu MC, cậu còn nhớ rõ vụ án của Diệp Trân Trân không?"

Diêu Nhiếp gật đầu: "Nhớ chứ, sao lại nhắc đến việc này?" Sự kiện kia chỉ sợ là anh suốt đời khó quên. Diệp Trân Trân xem như là bạn tốt của anh, cái chết của cô ấy quỷ dị lại thê thảm, hơn nữa cảnh tượng kinh dị đẫm máu lúc cô ấy hóa thành nữ quỷ nửa đêm ghé vào vai anh, còn làm cho anh gặp ác mộng vài ngày cơ mà.

Cao Đại Toàn nói: "Cậu không thấy kỳ lạ sao? Diệp Trân Trân từng cầu cứu cậu, mong cậu có thể cứu con của cô ấy về. Nhưng cuối cùng nó vẫn hóa thành ác linh, bị Tiểu Đào ăn luôn. Mà kẻ hại chết cô ấy là Hồ Lỵ cũng đã ăn quả báo, nhận lấy báo ứng xứng đáng. Nhưng vào lúc đó, Diệp Trân Trân cũng không biết tung tích. Theo lý mà nói, cô ấy tâm tâm niệm niệm vướng bận con mình như vậy, sao có thể dứt bỏ nó mà luân hồi được chứ?"

Tuy bây giờ nghĩ lại, cũng thấy có chút kỳ quái, nhưng Diêu Nhiếp vẫn không hiểu ý anh ta muốn nói là gì: "Thì sao?"

Cao Đại Toàn nói: "Lúc nãy cậu cũng xem tin tức rồi, Cục công an thành phố G đã chính thức chuyển giao vụ án này cho Hình trinh U đội chúng tôi. Tôi nghi ngờ chuyện lần này có liên quan đến Diệp Trân Trân."

"Anh nói là cô ấy giết người sao? Không thể nào!" Diêu Nhiếp không tin, cho dù Diệp Trân Trân đã từng hóa thành Quỷ hồn bộ dạng đáng sợ hù dọa anh, nhưng trong ấn tượng của anh, ngôi sao thần tượng ấy vẫn là một cô gái ngây thơ khờ dại.

Cao Đại Toàn giải thích: "Không, cô ấy không nhất thiết là hung thủ, tôi nghi ngờ có kẻ đã bắt mất Quỷ hồn của cô ấy, khống chế cô ấy tham gia vào những vụ án giết người này. Về điểm này, Tiểu Trầm cậu đến nói rõ hơn cho cậu ấy đi."

Trầm Kinh Phàm thích hút một điếu thuốc sau khi ăn xong, đúng lúc Lạc Đan Thanh cũng thế, mức độ tình cảm của hai người được xây dựng từ khói thuốc. Lạc Đan Thanh vừa mới châm thuốc cho Trầm Kinh Phàm xong, đã bị Cao Đại Toàn điểm danh.

Diêu Nhiếp tinh mắt, phát hiện Lạc Đan Thanh đầu tiên là ngậm thuốc trong miệng, sau khi châm thuốc xong, sẽ hút một hơi, rồi lấy điếu thuốc ra, đưa cho Trầm Kinh Phàm. Mà Trầm Kinh Phàm cũng chỉ là nhíu nhíu mày, nhưng thật ra cũng không từ chối mà ngậm điếu thuốc đã châm kia vào miệng. Hai người này, nhất định là có gian tình!

Nhưng ngay lập tức, Diêu Nhiếp lại cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm rồi. Đều vì xung quanh có nhiều cặp đôi đồng tính quá, nên anh gần đây cứ nghĩ về phương diện kia suốt.

Trầm Kinh Phàm hút một hơi thuốc, mới nói: "Diêu MC, anh biết tôi thích đi đây đi đó khắp thế giới đúng không. Đầu năm nay, tôi có đi qua dãy Mao Sơn ở Giang Tô. Ở đó tôi đã gặp Diệp Trân Trân." Trầm Kinh Phàm không biết nhiều về giới nghệ sĩ ở trong nước, nhưng lúc đó ở địa phương ấy đã xảy ra một việc rất lạ lùng, cái nhìn thoáng qua của cô gái thuần khiết xinh đẹp kia đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng y, sau đó y vào làm việc ở đài truyền hình, mới biết được đó lại là một ngôi sao thần tượng nổi tiếng đã qua đời.

Chương 15.3

Trầm Kinh Phàm không có việc làm cố định, nếu nhất định phải nói, thì đó có lẽ là nhiếp ảnh gia. Sau khi tốt nghiệp đại học, Trầm Kinh Phàm liền đi du lịch đến các nơi trên đất nước, và đã để lại dấu chân ở khắp mọi nơi trên thế giới, hơn nữa còn hưởng ứng lời kêu gọi trở thành một tình nguyện viên, trở thành nhiếp ảnh gia chiến trường.

Đầu năm nay, y về nước một chuyến, bởi vì lộ phí đã dùng hết cả rồi. Y phải quay về làm việc một thời gian, để rồi sau đó lại đi đến một địa điểm khác. Lúc ấy y nhận lời mời trở thành trợ lý của một gã nhiếp ảnh gia, cùng với toàn bộ nhóm nhiếp ảnh tính cả người mẫu chạy tới Mao Sơn ở thành phố J để chụp một bộ ảnh chân thực.

Mao Sơn là một trong những danh thắng về Đạo giáo ở Trung Quốc, có điều mục đích bây giờ hoàn toàn chỉ để tham quan, Mao Sơn thuật sĩ bây giờ gần như không còn thấy nữa, đã trở thành một chuyện lạ truyền kỳ. Tuy Mao Sơn đã trở thành danh lam thắng cảnh, nhưng trên đỉnh núi cũng không có nhiều người lắm, chỉ có lẻ tẻ vài hộ bán hàng lưu niệm linh tinh gì đó là ở lại nơi này mà thôi. Nhóm chụp ảnh liền tìm một nhà nông ở dưới chân núi để xin ở nhờ.

Lý do chọn Mao Sơn làm bối cảnh của buổi chụp ảnh, là bởi vì chủ đề chụp ảnh lần này của bọn họ là về Huyền thuật! Đám người mẫu có người hóa trang thành đạo sĩ, có kẻ hóa trang thành xác ướp, yêu quái v..v.

Nơi này cũng không khác vùng nông thôn là mấy, đất đai rất rộng lớn. Nhà của bác nông dân rất lớn, cơ bản là hai người có thể ở cùng một nhà. Nhưng đây là ở trong núi sâu không có chương trình giải trí gì khác, ăn xong cơm tối, mọi người liền tụ tại bên đống lửa nghe người dân kể về những câu chuyện quái lạ ly kỳ ở ngọn núi này.

"Hương lão, mọi người đều nói Mao Sơn đạo sĩ có thể Cản thi (2). Bác đã gặp qua chưa?" Nhóm người mẫu nữ tuổi còn nhỏ, đối với mấy chuyện này luôn khá tò mò, một đám người líu ríu hỏi không ngừng. Trầm Kinh Phàm lại chỉ ngồi ở xa xa hút thuốc, lau chùi máy ảnh của mình.

Ở nông thôn hiếm khi được nhìn thấy những cô bé trẻ trung xinh xắn lại thời trang như thế này, nên bác nông dân vì muốn khiến cho họ vui vẻ, liền cố ra vẻ thần bí: "Thật ra bác cũng chưa từng thấy bao giờ, nhưng trước kia bà nội của bác đã từng nói với bác, năm đó bà thật sự đã gặp Đạo sĩ Cản thi. Đám cương thi kia mặc quần áo màu trắng, đội nón che khuất mặt, nhảy từng bước từng bước. Đạo sĩ ở phía trước dẫn đường, vừa đi vừa phe phẩy chuông nhiếp hồn, miệng hô "vong giả thương lộ, sinh nhân hồi tị" (người chết trên đường, người sống tránh đi). Ngày hôm sau, bà nội bác đi qua thì thấy, trên mặt đất quả nhiên có tiền giấy, còn có một chuỗi dấu chân. Kìa, chính là ở phía sau cánh rừng kia kìa." Bác nông dân trề môi, chỉ về phía cánh rừng nhỏ ngoài cửa sổ.

"Woa! Thật á?!" Đám các cô gái bỗng la hét ầm ĩ, có người là vì phấn khích, có người lại vì sợ hãi.

Bác nông dân còn thần thần bí bí bồi thêm một câu: "Nghe nói cái nghề kia bây giờ  vẫn có người làm, buổi tối đi ngủ, ngàn vạn lần chớ nhìn ra ngoài cửa sổ."

Có anh nhân viên chắc vì muốn thể hiện khí phách nam nhi của mình, nên tỏ ra rất khinh thường: "Xất! Cái này sớm đã bị "Khám phá khoa học" vạch trần rồi, không phải chỉ là do lão thầy bói rởm với đồ đệ của lão đóng giả thôi sao, trước tiên cắt rời thi thể ra, cất vào trong hành lý, để cho lão Đạo sĩ cõng. Đồ đệ của lão mặc trang phục cương thi vào, rồi nhảy theo phía sau lão. Đợi đến nơi rồi, sẽ lấy cành tre gắn thi thể đã bị cắt rời lại với nhau."

Sắc mặt của bác nông dân không được tốt lắm, ghét bỏ cái kẻ thiếu hiểu biết phá hỏng câu chuyện này. Các cô gái cũng không được vui, bầu không khí vui vẻ bỗng dưng bị phá hủy.

Bác nông dân lại kể tiếp những câu chuyện quái lạ thôn quê, muốn dỗ dành mấy cô gái kia: "Thật ra trong làng của bác cũng có truyền nhân của Phái Mao Sơn đấy."

Quả nhiên, đám người mẫu ngay lập tức bày ra vẻ hứng thú dạt dào: "Thật ạ? Bây giờ còn có Mao Sơn đạo sĩ sao?"

"Trông như thế nào ạ? Có đẹp trai không ạ?"

"Người đó biết Cản thi sao?"

Mặc dù các cô gái đều đang tranh nhau mà nói người này một câu người kia một câu, nhưng bác nông dân thấy mục đích đã đạt được nên trong lòng rất vui sướng, liền kiên nhẫn trả lời: "Thật ra, Mao Sơn đạo sĩ cũng là tự nó nói ra. Nó là một thằng vô lại trong thôn, tên là Lý Đại Ngưu. Về phần đẹp trai hay không, thì thật ra diện mạo cũng được coi là đoan chính, nhưng dáng vẻ lại lưu manh, còn hay làm mấy chuyện bắt gà trộm chó vô lại, dân trong làng đều không muốn thấy nó."

Đám người mẫu vừa nghe là kẻ kia là người như thế xong, hứng thú liền bay mất một nửa.

Bác nông dân lại nói tiếp: "Nó ở trong làng nhưng mà ai gặp cũng ghét, bất đắc dĩ mới phải vào trong thành phố vô mục đích. Năm ngoái, nó đột nhiên trở về. Còn nói mình là đại đệ tử thứ 278 của Phái Mao Sơn. Người trong làng làm sao mà tin nó được chứ? Nhưng mà không ngờ, sau đó nó đúng thật là có thể hiện một chút quyền phép. Lão Lý ở đầu thôn là hàng xóm của Lý Đại Ngưu, trước kia vẫn luôn có hiềm khích. Cũng không biết là Lý Đại Ngưu làm phép gì, mà nó chỉ mới vừa về, cả nhà lão Lý đã ốm đau liệt giường. Đến tận lúc này, người trong làng cuối cùng cũng tin nó vài phần. Nhưng cũng sợ nó, nên cứ luôn nghĩ cách né tránh."

"Nhỡ trùng hợp thì sao?" Kẻ vừa phá đám lúc nãy lại xen mồm vào.

Bác nông dân liếc xéo hắn một cái: "Cái đó cũng có thể là trùng hợp. Nhưng có lần nó đã ra tay trước mặt bọn ta, còn dọa cho bọn ta một trận. Ngày lễ ngày tết, làng ta sẽ cúng bái tổ tiên. Trưởng làng xưa nay vốn ghét bỏ Lý Đại Ngưu, không cho phép nó bước vào từ đường. Lý Đại Ngưu liền làm phép, khiến toàn thân trưởng làng ngứa ngáy khó chịu, cởi sạch quần áo ngay trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi! Sau Tết, trưởng làng sẽ từ chức."

Nhóm các cô gái đánh hơi ra mùi ngon: "Thật ạ? Thật thần kỳ!"

Bác nông dân rất đắc ý, nói đến mức nước miếng tung bay: "Nhưng mà Lý Đại Ngưu cũng có ngày ngã lộn nhào. Ngay mấy hôm trước đây thôi, nó cùng với mấy nông dân khác ngồi hóng mát dưới bóng râm, đúng lúc đó phía trước có một cô gái đang đi đến. Lý Đại Ngưu liền nổi lên tà niệm, làm phép khiến cho cô gái kia tự cởi quần áo của mình. Cô gái kia quả thật là vừa cởi quần áo vừa đi về phía bọn họ, nhưng mấy đứa thử đoán xem thế nào?"

"Sao nữa sao nữa? Đừng thừa nước đục thả câu chứ!" Lòng hiếu kỳ của cả đám đều bị khơi lên.

Lúc này bác nông dân mới hài lòng mà tiếp tục nói: "Ngoan nào ngoan nào! Cái bụng của cô gái kia bị mổ toạc ra, máu chảy đầm đìa, nội tạng bên trong còn đang tuôn ào ào ra bên ngoài! Đám nông dân đều bị dọa chạy hết, chỉ còn lại Lý Đại Ngưu sợ đến cháng váng, ngơ ngác đứng yên tại chỗ. Mà không, vài hôm rồi, bọn bác cũng chưa gặp lại nó."

Các cô gái sợ đến mức tụ lại thành một cục, nhưng miệng vẫn đang líu ríu, hiển nhiên là câu chuyện quái lạ nơi thôn quê này khiến cho họ rất phấn khích.

Đêm hôm ấy, Trầm Kinh Phàm đang định ngủ, thì lại bất ngờ nghe được tiếng rung chuông cùng với tiếng gõ thanh la (3) phát ra từ trong rừng cây. Y to gan, mở cửa sổ ra nhìn, chỉ thấy một người đàn ông mặc đạo bào (trang phục đạo sĩ), để râu dài đang băng qua khu rừng, đi theo sau ông ta là một đám người mặc áo choàng màu trắng. Cảnh này làm y nhớ đến giai thoại Cản thi ly kỳ mà bác nông dân đã kể lúc tối. Nhưng mà đám người này đều không đội nón, đi đường cũng rất bình thường, cũng không có nhảy từng bước từng bước.

Càng quỷ dị hơn chính là, cô gái đi thứ hai từ dưới lên, dường như đã phát hiện ra Trầm Kinh Phàm, cô ta đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía y.

Tuy ban đêm không đủ ánh sáng, nhưng đêm nay là đêm mười lăm,dưới ánh trăng, cũng đủ để cho Trầm Kinh Phàm thấy rõ, đó là một cô gái xinh đẹp thuần khiết. Cô ta còn rất trẻ, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần. Trong tay cô ta đang nắm một sợi dây thừng, mà đầu kia của dây thừng lại đang buộc trên cổ của một gã trai trẻ đang đi theo phía sau cô ta.

Rất nhanh sau đó, nhóm người này đã biến mất trong rừng cây. Nhưng cảnh tượng này mặt quá mức quỷ dị, đến tận bây giờ, ký ức của trầm Kinh Phàm vẫn còn như mới.

Sau đó, y đến làm việc tại đài truyền hình thành phố G, lúc đó y mới biết, cô gái nhìn thấy đêm đó lại là cố ngôi sao thần tượng Diệp Trân Trân!

...................................

(1) Nghĩa bất dung từ: vì chính nghĩa sẽ không khoan nhượng

(2) Cản thi: kiểu như đạo sĩ dẫn đường cho xác chết về nhà.

(3) Thanh la

Chương 15.4

"Ha? Có chuyện như vậy nữa hả?" Diêu Nhiếp giờ đây cũng coi như là hiểu biết rộng, nghe thấy chuyện kỳ lạ như vậy mà cũng chỉ tỏ ra bình thường: "Cho dù Diệp Trân Trân thật sự bị người ta khống chế lợi dụng, nhưng thế thì liên quan gì đến hai vụ án trên bản tin kia?"

Đến phiên Lạc Đan Thanh giải thích: "Chuyện là vầy. Đứa bạn học Khâu Tiểu Thần của thằng nhóc Kinh Hồng nhà tôi, đó, chính là đứa nhỏ kia kìa." Lạc Đan Thanh dẩu dẩu mỏ, ý bảo Diêu Nhiếp nhìn đứa bé trông khá ngoan ngoãn hiền lành trong hai đứa nhóc đang chơi ở phòng khách kia.

Diêu Nhiếp gật đầu: "Ừ, thì sao?"

Lạc Đan Thanh nói tiếp: "Nhóc đó là hàng xóm kiêm bạn thân của Lục Thanh – nạn nhân trong vụ án đầu tiên, hai đứa là bạn thân từ nhỏ. Một tuần trước khi sự việc xảy ra, Lục Thanh từng nói với Tiểu Thần, thằng bé gặp được Diệp Trân Trân. Nhưng mà lúc đó Diệp Trân Trân đã qua đời gần một năm rồi, hơn nữa cô ta lại là thần tượng của Lục Thanh, nên Tiểu Thần lúc ấy chỉ cho rằng thằng bé bởi vì quá hoài niệm thần tượng của mình nên bịa đặt ra lời nói dối này mà thôi, cho nên nhóc cũng không quá để ý. Ngày tiếp theo sau khi sự việc xảy ra, Lục Thanh mất tích, một tuần sau đó, người nhà của Lục Thanh phát hiện thằng bé bị treo cổ trên dầm cửa nhà bọn họ."

Diêu Nhiếp ngắt lời hắn: "Chờ một chút, đứa bé này mất tích một tuần, chẳng lẽ người nhà của nó không hề lo lắng sao? Thậm chí con mình mất tích mà cũng không biết à?"

Lạc Đan Thanh lắc đầu: "Bố mẹ của Lục Thanh là thương nhân, cư trú lâu dài ở thành phố Z. Trong nhà chỉ có người chị họ năm nay 20 tuổi chăm sóc cho thằng bé. Mà cô chị họ này gần đây bận rộn yêu đương, nên ngoại trừ để lại một khoản sinh hoạt phí cho Lục Thanh ra, thì cũng lâu rồi chưa về lại nhà. Cho nên, việc Lục Thanh mất tích, ngược lại chỉ có Khâu Tiểu Thần và giáo viên ở trường biết mà thôi. Giáo viên chủ nhiệm đã thử liên lạc với bố mẹ Lục Thanh nhiều lần, nhưng phải đến tận hai ngày trước khi vụ việc xảy ra mới liên lạc được. Ngay khi bố mẹ thằng bé nhận được tin báo, đã gấp rút suốt đêm trở về, nhưng lại chỉ nhìn thấy được thi thể con mình treo trên dầm cửa."

Diêu Nhiếp vốn kiêm cả MC, biên đạo, phóng viên, nên rất giỏi việc nắm bắt vấn đề trọng tâm: "Nói vậy thì, Lục Thanh cũng không phải là sau một tuần mới chết, mà có thể đã chết trước đó rồi?"

Cao Đại Toàn gật đầu: "Quả thật, là có khả năng này. Nhưng qua giám định pháp y, thì đúng là Lục Thanh đã bị giết hại vào cái đêm trước khi bố mẹ thằng bé về nhà. Huống chi, tuy nhà của Lục Thanh là một căn biệt thự riêng biệt, nhưng Lục Thanh lại bị treo cổ ngay trên dầm cửa của cổng lớn, mọi người chỉ cần đi qua chỗ đó là có thể thấy. Nếu thằng bé đã bị sát hại từ trước, thì hẳn đã sớm được người ta phát hiện rồi."

Diêu Nhiếp gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Ừ, anh nói cũng đúng. Còn nữa, tôi xem bản tin thấy nói lúc thằng bé chết được mặc một cái váy đỏ, trên mặt đất còn rải đầy tiền đồng, chuyện này là sao?"

Cao Đại Toàn cười khổ: "Thật ra đây đều là do phóng viên hỏi thăm được vài câu vài lời, nên tự suy đoán mà thôi. Trên thực tế, lúc Lục Thanh chết quả thật có mặc quần áo màu đỏ, nhưng không phải là váy, mà là áo tắm màu đỏ của con gái."

Diêu Nhiếp kinh ngạc nói: "Hả? Sao lại là áo tắm? Nghe hơi biến thái nha."

Cao Đại Toàn nói tiếp: "Hung thủ làm như vậy là có dụng ý đặc biệt cả đấy, trước hết cậu cứ nghe tôi nói đã. Ngoài cái đó ra, trên đỉnh đầu Lục Thanh còn bị cắm một cây kim, trên chân bị buộc một quả cân bằng sắt. Trên ngực còn cài một đóa hoa trắng."

Diêu Nhiếp nhíu nhíu mày: "Sao tôi càng nghe càng thấy biến thái vậy? Giống như bệnh nhân tâm thần làm."

Cao Đại Toàn lắc đầu: "Hung thủ không phải là bệnh nhân tâm thần, không những không phải là bệnh nhân tâm thần, mà hắn/ cô ta còn là một bậc thầy về Mao Sơn đạo thuật! Những kỹ thuật này có vài phần tương tự với phương pháp luyện Quỷ nhỏ trong Mao Sơn đạo thuật, nhưng cũng không giống hoàn toàn. Nhưng Mao Sơn đạo thuật đến bây giờ gần như là đã thất truyền, trong đội chúng tôi không có nhân tài chuyên về lĩnh vực này, cho nên chúng tôi mới cố ý tiết lộ một vài thông tin cho đám phóng viên, xem thử có thể tìm được một vị năng nhân dị sĩ (1) nào trong cộng đồng hay không."

"Thế nên, bây giờ đã tìm được rồi à?" Diêu Nhiếp tò mò hỏi một câu.

Cao Đại Toàn nói: "Trong nước không tìm được. Tuy khắp mọi nơi trên mạng đều là lớp huấn luyện Mao Sơn đạo thuật gì gì đó, nhưng thật ra đều là lũ thầy bói lừa đảo mà thôi. Mao Sơn đạo thuật vốn là thuật pháp chân chính, muốn bái nhập làm môn hạ phái Mao Sơn, trước hết phải kiểm tra xem mục đích của người đó có quang minh lỗi lạc hay không. Nhưng sau đó lại có một số người có ý định dùng nó vào tà đạo, khiến người đời sau nảy sinh hiểu lầm và có thành kiến đối với loại thuật pháp này. Hung thủ đã dùng Mao Sơn đạo thuật để giết người, chứng tỏ đã tẩu hỏa nhập ma, nhập vào ma chướng. Thế cho nên những người trong nước học Mao Sơn đạo thuật ngày càng ít, gần như đã tuyệt tích. Nhưng mà, tôi đã mời được một vị chuyên gia nước ngoài về lĩnh vực này đến giúp đỡ."

Diêu Nhiếp càng tò mò hơn: "Hả? Người nước ngoài cũng học Mao Sơn đạo thuật sao?!"

Cao Đại Toàn lắc đầu: "Không, cậu ta học về Thuật Hàng đầu. Mao Sơn đạo thuật, Hàng đầu thuật của Đông Nam Á, và Cổ thuật ở vùng Miêu Cương Tương Tây nước ta, thật ra đều là cùng gốc cùng dòng, bắt nguồn từ "lời sấm truyền". Truyền thuyết kể rằng năm đó Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh bị rùa đen tinh hãm hại, (kinh) rơi xuống nước bị cuốn đi, xuôi theo dòng nước trôi đến Xiêm La cổ đại. Nhưng người Xiêm La chỉ chiếm được một phần, không có được bản hoàn chỉnh, cho nên chỉ học được một phần. Còn theo truyền thuyết chân chính thì ban đầu (kinh) vốn phải rơi vào tay đạo sĩ của Đạo giáo, sau này sáng lập ra giáo phái Mao Sơn."

Diêu Nhiếp gật đầu: "Ừ, rồi sao?" Này thì liên quan gì đến tôi chứ?

Cao Đại Toàn mở màn một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra trọng điểm của vấn đề lần này: "Vị chuyên gia này cậu cũng biết đấy. Nghe nói hai người từng có một thời gian giao hảo ở Thái Lan."

Diêu Nhiếp cảm thấy cánh tay đang ôm thắt lưng mình của Nhai Xế đột nhiên siết chặt, anh ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt của Nhai Xế đã sa sầm hoàn toàn, sát khí trên người càng lúc càng nặng. Hắn dùng ánh mắt ngoan độc có thể giết chết người mà nhìn Cao Đại Toàn, giống như chỉ cần đối phương nói sai một câu, hắn sẽ lập tức  xông lên cắn chết.

Cao Đại Toàn dù sao cũng là cảnh sát nhân dân, từ trên xuống dưới đều khí khái chính trực, lại còn là cao thủ về lĩnh vực pháp thuật. Nhưng lúc này đây đối mặt với khí thế kinh người của Nhai Xế, cũng vẫn cứ căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng mới dám nói tiếp: "Cậu Nạp Tạp hy vọng lần này cậu có thể hợp tác với cậu ấy để giải quyết vụ án này."

Cao Đại Toàn còn chưa nói dứt lời, Nhai Xế đã vung Trảm Tiên Kiếm lên bổ cho một nhát. Cao Đại Toàn vội nấp ra sau lưng Diêu Nhiếp, lấy anh làm lá chắn, vừa trốn đông né tây vừa gào lên: "Này! Cậu đừng kích động thế chứ ~" Đỉnh đầu Cao Đại Toàn sắp bị gọt thành tóc húi cua, anh ta vội ngồi xổm xuống: "Cậu nghe tôi nói trước đã, việc này cũng liên quan đến sự an toàn của Diêu MC đó!" Cuối cùng anh ta cũng rống xong.

Nhai Xế cuối cùng cũng dừng lại, miệng hắn phát ra tiếng thở như mãnh thú, răng nanh cũng đã nhô ra, mắt vẫn nhìn chằm chằm Cao Đại Toàn như kiểu hận không thể chém cho anh ta một nhát. Nhưng nghe thấy sự việc có liên quan đến tính mạng người yêu, hắn vẫn cố dùng lý trí khống chế xúc động của bản thân. Hắn gầm nhẹ một tiếng: "Có ý gì? Nói!"

Cao Đại Toàn với kiểu tóc tam giác ngược mới ra lò nhô đầu ra từ sau lưng Diêu Nhiếp: "Tuy nhìn bề ngoài, thì phương pháp này khá giống với nuôi Quỷ nhỏ trong Mao Sơn đạo thuật, nhưng cũng có rất nhiều chỗ khác biệt. Cho nên, chúng tôi nghi ngờ rằng cái hung thủ thật sự muốn chính là hồn phách của nạn nhân, nhưng cũng không phải tất cả ba hồn bảy vía, mà là tinh phách tối âm (2) trong đó, cho nên hung thủ mới tốn công tốn sức như thế."

Nhai Xế lại lườm Cao Đại Toàn một cái, ý bảo anh ta nói tiếp. Cao Đại Toàn thấy hắn không hề có ý xông lên bổ cho mình một nhát, mới yên tâm bước ra từ sau lưng Diêu Nhiếp để nói tiếp: "Tại sao lại châm kim vào đầu Lục Thanh? Đó là bởi vì muốn phân tán hồn phách của thằng bé, cái này theo thuật ngữ của Mao Sơn đạo thuật gọi là Phân Hồn Châm. Nhưng buộc quả cân vào chân thằng bé lại có tác dụng khóa hồn phách của nó lại, không để cho phân tán khắp nơi, không tìm về được, cái này gọi là Trụy Hồn Đà."

Diêu Nhiếp phát hiện có điều bất thường trong đó: "Chờ một chút, nếu Phân Hồn Châm đã phân tán linh hồn của thằng bé rồi, lại dùng cái đà đà gì đó khóa hồn phách của nó lại, đây chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?"

Cao Đại Toàn gật gật đầu tán thưởng: "Đúng vậy, cho nên điều cuối cùng rất là quan trọng. Hoa trắng cài trước ngực người chết được gọi là Dẫn Hồn Hoa. Sau khi hung thủ giết chết nạn nhân, đầu tiên là dùng Trụy Hồn Đà khóa hồn phách của nạn nhân lại, sau đó lại dùng Phân Hồn Châm phân tán từng hồn phách một, sau khi tìm được Tinh phách tối âm giữa những cái đó, thì dùng Dẫn Hồn Hoa, dẫn nó ra."

Diêu Nhiếp lại hỏi: "Thì ra là vậy. Nhưng hung thủ muốn Tinh phách đó để làm gì?"

Cao Đại Toàn nói: "Căn cứ vào phân tích của Nạp Tạp, hình như trước đây cậu ta có xem qua một vài bộ sách về Mao Sơn đạo thuật, Phân Hồn Châm, Trụy Hồn Đà, Dẫn Hồn Hoa, những thứ này đều là pháp thuật chuyên biệt của Mao Sơn. Áo tắm là Thủy, quần áo màu đỏ là Hỏa, quả cân là Kim, dầm cửa là Mộc, đất là Thổ, đây là một trận pháp! Cậu ta suy đoán có hai khả năng. Thứ nhất, có người cần Tinh phách để kéo dài tuổi thọ; thứ hai, có vài người tu đạo, trong lúc luyện chế pháp khí thì thiếu một phần vật liệu. Bọn họ nhất thời nóng lòng muốn hoàn thành, nên muốn lấy Tinh phách chí âm của con người để bù vào."

Diêu Nhiếp gật đầu: "Ừm, tôi hiểu rồi. Nhưng mà mấy cái này rốt cuộc thì có quan hệ gì với tôi?" Anh ta lượn một vòng lớn như thế nhưng vẫn chưa nói đến trọng tâm.

Nhai Xế lại rất "hộ thê", đã giơ Trảm Tiên Kiếm lên uy hiếp, nếu còn không chịu nói vào trọng tâm, thì sẽ xông lên xử gọn.

Cao Đại Toàn vội xua tay ngăn lại: "Có quan hệ rất lớn với Diêu MC đó! Bởi vì cái mà kẻ kia muốn chính là Tinh phách của người có mệnh cách chí âm (kiểu như âm khí tột bậc)! Mà mệnh cách của Diêu MC lại đúng lúc phù hợp!"

Diêu Nhiếp sửng sốt, anh cho đến bây giờ cũng không hề biết mình là mệnh cách chí âm: "Cái gì? Nhưng mà hung thủ chẳng phải chỉ chuyên sát hại trẻ con sao?!"

Cao Đại Toàn nói: "Đây chỉ là trùng hợp. Lục Thanh, còn có nạn nhân trong vụ án thứ hai Lý Đình Đình, cùng với Khâu Tiểu Thần đều được sinh ra đồng thời cùng tháng cùng năm, mệnh cách giống nhau. Chỉ khác ở chỗ, thời điểm Lý Đình Đình chết không bị mặc áo tắm màu đỏ. Bởi vì cô bé là con gái, đã đủ âm khí rồi; mà Lục Thanh lại là con trai, cho nên phải mặc quần áo màu đỏ vào cho thằng bé để tăng thêm âm khí, áo tắm có liên quan đến nước, mà nước lại là thứ chí âm. Còn nạn nhân thứ ba Khâu Tiểu Thần, thằng bé rất may mắn, được Ngụy Kinh Hồng đưa cho một món vật quý gia truyền tránh ma quỷ, nên mới thoát được một kiếp. Từ điểm này có thể thấy được, người mà hung thủ cần không kể nam nữ, thậm chí còn không giới hạn tuổi tác, miễn là mệnh cách thích hợp, hung thủ có thể tạo ra các điều kiện khác, để bù đắp thiếu hụt. Nói cách khác, cậu có mệnh cách chí âm, thế nên bây giờ vô cùng nguy hiểm!"

Diêu Nhiếp nghe Cao Đại Toàn nói xong, cũng chả có vẻ gì là sợ hãi, anh nhìn thoáng qua Nhai Xế. Đối phương ngay lập tức ôm anh vào lòng, ôm thật chặt. Có Long tử kiêu ngạo ở đây, anh cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cao Đại Toàn chịu không nổi xua xua tay: "Được rồi, đừng quăng Flashbang (lựu đạn gây lóa mắt J) nữa. Chói đến mức mắt chó của tôi đây sắp mù luôn rồi. Tôi đã nói cho Nạp Tạp địa chỉ nhà cậu rồi, chắc cậu ta sẽ đến nhanh thôi."

Vừa mới dứt lời, tiếng chuông cửa liền vang lên.

Diêu Nhiếp đi mở cửa, nhưng lại bị Nhai Xế giữ chặt, không cho anh rời đi. Diêu Nhiếp nhanh chóng hôn một cái lên mặt Nhai Xế, thừa lúc tên kia còn ngây người, lập tức chạy đi.

...........................................

Ngoài cửa quả nhiên là Nạp Tạp đã lâu không gặp. Làn da ngăm đen, ngũ quan sắc nét đặc trưng của người Đông Nam Á, tất cả đều khiến cho Diêu Nhiếp cảm thấy thân thiết. Vài tháng ngắn ngủi, vẻ ngoài của đối phương cũng không thay đổi nhiều, chỉ là trong ánh mắt có chút tiều tụy, và cả nét u sầu không hề phù hợp với vẻ ngoài như ánh mặt trời của y nữa.

Y nhếch miệng cười, khoe ra hàm răng trắng: "Chúng ta lại gặp nhau. Em rất nhớ anh."

Diêu Nhiếp chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày mình sẽ gặp lại người này.

Chương 15.5

Diêu Nhiếp hơn nữa ngày mới kịp phản ứng lại, vội trả lời: "Đúng vậy, đã lâu không gặp."

Nạp Tạp dường như thở phào một hơi, cười hỏi: "Không mời em vào nhà sao? Đám Cao đội phó cũng ở trong đó đúng không?"

Diêu Nhiếp đang định để y đi vào, Nhia Xế đã chặn ở cửa. Hắn vươn cánh tay dài ra, thân hình cao lớn lấp đầy khung cửa. Ngay cả Diêu Nhiếp cũng bị bao phủ dưới cái bóng của hắn.

Toàn thân hắn tỏa ra sát khí, mở miệng nói tràn ngập uy hiếp: "Cút!"

Diêu Nhiếp vội kéo vạt áo của hắn, ghé vào tai hắn khẽ nói: "Này, người đến là khách, anh như thế là bất lịch sự. Chú ý tố chất."

Tố chất? Nhai Xế vốn là Thần thú bạo ngược hiếu chiến, hơn nữa lòng dạ nhỏ nhen lại còn giữ của. Hắn không lập tức nhào đến chém chết người ta đã xem như là rất có tố chất rồi. Hắn cúi đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua Diêu Nhiếp, vẫn không có ý định tránh ra. Dám ngang nhiên đến địa bàn của hắn cướp người của hắn? Lá gan của thằng nhãi đầu than đen này đúng là không nhỏ?!

Sát khí trên người Nhai Xế càng lúc càng nặng. Vẻ mặt của Nạp Tạp lại vô cùng bình tĩnh, đối mặt với khí thế khiếp người của đối phương, y vẫn nhẹ nhàng cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu trên gương mặt: "Lần này tôi đến là để cứu Diêu Nhiếp. Nếu anh thật sự yêu anh ấy, đương nhiên sẽ không muốn nhìn thấy anh ấy bị thương tổn đúng không?"

Nhai Xế không chút khách khí lạnh lùng phản bác: "Ta có đủ năng lực để bảo vệ cho em ấy!"

Tính tình của Nạp Tạp rất tốt, lại nói tiếp: "Các người ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, cho dù anh có lợi hại đến mức nào thì cũng khó lòng đề phòng hết đúng không? Huống chi, chuyện này cũng không hề đơn giản, có thể dính líu đến một âm mưu to lớn kinh thiên động địa."

Nghe xong, Nhai Xế vẫn dùng ánh mắt gây sự nhìn thẳng vào Nạp Tạp như cũ. Nhưng ái nhân thân mật của hắn lại nhận ra, hắn đang dao động.

Nạp Tạp cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt hắn, đối mặt với hắn. Cuối cùng Nhai Xế liếc nhìn Diêu Nhiếp một cái, rồi xoay người kéo Diêu Nhiếp đi vào phòng khách. Nạp Tạp biết, đối phương đã nhượng bộ. Y cười khổ bước vào cửa, nhìn bóng dáng hai người thân mật ở phía trước, có chút cay đắng từ từ lan ra tận đáy lòng.

..............................

"Cậu Nạp Tạp cảm thấy đây không phải là những sự việc độc lập, mà là một chuỗi những âm mưu à?" Cao Đại Toàn vừa hỏi, vừa đè lại Thao Thiết đang rục rịch không yên. Tên này tỏ ra rất hứng thú với cái điều hòa nhà Diêu Nhiếp. Điều này có nghĩa là, nếu như mình sơ sẩy trong phút chốc, thì cái điều hòa này sẽ nằm gọn trong bụng Thao Thiết.

"Đúng vậy, đội trưởng của Quân đoàn đã cho tôi xem mấy sự việc đặc biệt xảy ra trong vài năm gần đây ở thành phố G. Tôi nhận thấy trong những sự việc này có những vụ dở dang vẫn chưa giải quyết được, có rất nhiều vụ mà mục đích của hung thủ đều là cướp lấy hồn phách của con người. Tôi cảm thấy bên trong hẳn là có liên quan gì đó." Nạp Tạp lần đầu tiên nhìn thấy hành động của hai người này, nên khó tránh khỏi tò mò mà nhìn chằm chằm.

Trên thực tế, Cao Đại Toàn cũng có nghĩ đến khả năng này, nhưng đây chỉ mới là giả thiết, sau đó lại tự mình phủ định: "Nhưng mà, phương thức gây án của mấy vụ án này đều không giống nhau. Hơn nữa có khi là cướp hồn, có khi là cướp phách, mục đích cũng không thể nói là giống nhau hoàn toàn. Rất khó để kết luận chúng có liên quan với nhau hay không." Thao Thiết không ngừng giãy dụa, Cao Đại Toàn mất kiên nhẫn, nhét luôn nắm tay của mình vào miệng hắn. Thao Thiết đương nhiên không thể ăn luôn tay anh, chỉ có thể gặm chơi.

Nạp Tạp gật đầu: "Nhìn bên ngoài thì đúng là như thế thật. Nhưng chúng ta cũng có thể giả định thế này,thật ra bọn chúng là một nhóm hoặc là một tổ chức tà ác, mà kẻ thật sự cần thu thập hồn phách chính là thủ lĩnh của chúng, hoặc là nhóm nhỏ ra quyết định. Còn kẻ phụ trách thực hiện là những người ở phía dưới, những người này có năng lực, nhưng có lẽ thuật pháp được học không giống nhau, cho nên phương thức gây án của bọn chúng cũng không giống nhau hoàn toàn."

Cao Đại Toàn gật đầu: "Lý luận trên thật sự rất hợp lí, nhưng lại không có cách nào chứng thực." Nói xong, anh rút bàn tay đã ướt sũng ra khỏi miệng Thao Thiết, "bặc" một tiếng rõ nét vang lên. Thao Thiết vẫn chưa đã thèm vươn lưỡi liếm một chút, tức giận nhìn Cao Đại Toàn, kháng nghị anh vẫn chưa thỏa mãn được mình.

Nạp Tạp đồng ý: "Cho nên, chuyện này mới cần đến sự phối hợp của các anh." Y cố ý liếc mắt nhìn Diêu Nhiếp một cái.

Nhai Xế phản ứng rất nhanh, lập tức chắn trước người Diêu Nhiếp, làm như để đối phương nhìn nhiều một chút, thì mình sẽ chịu thiệt không bằng.

Nạp Tạp bất đắc dĩ nở nụ cười: "Thật ra anh cũng không cần đề phòng như thế đâu. Tôi đến đây lần này, là muốn hỏi ý kiến một vị cao nhân luyện cổ, làm thế nào để có thể giải trừ Tình hàng trên người tôi." Rốt cuộc y vẫn là người lý trí, biết rõ là mình vô vọng, vậy chi bằng quay đầu tìm cách có thể giải quyết triệt để đi. Chẳng qua là, trước lúc đó, y vẫn muốn ở bên cạnh mối tình đầu của mình một thời gian, để giữ lại một chút ký ức tốt đẹp thôi.

Nhai Xế vẫn lạnh lùng nhìn y như cũ, hiển nhiên là không tin tưởng, không khí nhất thời giằng co, tất cả mọi người ở đây đều có chút ngồi không yên. Cuối cùng vẫn là Cao Đại Toàn đi ra hoà giải: "Này cậu yên tâm đi, tôi có biết một vị chuyên gia về lĩnh vực này, đợi lát nữa tôi đưa địa chỉ cho... nào mọi người ăn hoa quả ăn hoa quả thôi." Đúng lúc Trần Điển Hâm mang hoa quả tráng miệng ra, dời đi lực chú ý của mọi người, cũng đánh tan không khí xấu hổ lúc này.

................................................

Ban đêm, mọi người nháo đến gần 12 giờ mới giải tán. Diêu Nhiếp ngày hôm nay quá mức "sung mãn", sau khi bất đắc dĩ cùng Nhai Xế tắm "Uyên ương dục" cho có lệ xong, thì thả mình lên giường ngủ vù vù. Nhai Xế hạ quyết tâm sáng sớm phải "dạy dỗ" Diêu Nhiếp một trận, hắn rất rất bất mãn, cả đêm đều ngồi bên cạnh anh, nhìm chằm chằm anh cho đến khi chính mình cũng lăn ra ngủ.

Diêu Nhiếp ngủ rất sâu, trong mộng, anh gặp Diệp Trân Trân đã lâu không gặp. May mắn thay lúc này cô ấy xuất hiện với hình tượng hồn nhiên ngọt ngào khi còn sống, chứ không phải là cái dáng vẻ máu chảy đầm đìa kia, bằng không anh cũng không dám đảm bảo mình có bị ngất trong mơ khi thấy máu hay không. Đối với giọng nói dáng vẻ và cả nụ cười chân thật tựa như khi còn sống của đối phương. Thâm chí ở trong mơ, Diêu Nhiếp vẫn rất tỉnh táo nghĩ rằng: chẳng lẽ, đây chính là báo mộng sao?

Diệp Trân Trân mở cửa sổ ra, vẫy tay với Diêu Nhiếp, tựa như đang nói: đi theo em.

Lý trí của Diêu Nhiếp mách bảo anh, chuyện này rất cổ quái, ngàn vạn lần không thể đi qua đó. Nhưng cơ thể lại không tự chủ được đi theo bước chân của cô ấy. Anh cảm thấy mình nhảy ra khỏi cửa sổ, cơ thể nhẹ nhàng lượn lờ bay lên, mà Diệp Trân Trân lại dùng một sợi dây thừng giống như dây xích chó buộc vào cổ anh, kéo anh bay về phía trước.

.............................................

Cùng lúc đó, Khâu Tiểu Thần đang ở nhờ tại nhà của Ngụy Kinh Hồng cũng đang mơ. Trong giấc mơ Lục Thanh từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng bước vào, lúc này đây Lục Thanh không có cái lưỡi thật dài, cũng không mặc bộ áo tắm màu đỏ kinh khủng kia, mà hết thảy đều giống như trước đây.

Khâu Tiểu Thần rất vui sướng, nhóc ngay lập tức xuống giường chạy qua đó: "Lục Thanh, cậu không chết sao?"

Lục Thanh không nói lời nào, tuy nó đang nhìn nhóc, nhưng lại giống như không phải đang nhìn nhóc, hai mắt không hề có tiêu cự. Nó nắm lấy tay Khâu Tiểu Thần, muốn lôi nhóc đi.

Mắt thấy sẽ đi qua cánh cửa sổ kia, Khâu Tiểu Thần bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, nhóc quay đầu lại nhìn Ngụy Kinh Hồng vẫn đang ngủ say trên giường, gọi to: "Ngụy Kinh Hồng?!" Nhưng đối phương vẫn không phản ứng.

Khâu Tiểu Thần cảm thấy Lục Thanh đang nắm lấy tay mình càng ngày càng lạnh như băng, trong lòng nhóc cũng càng ngày càng sợ hãi.

..................................................

Diêu Nhiếp ngớ nga ngớ ngẩn bị Diệp Trân Trân dắt bay tới một cánh rừng rậm u ám. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối cao lớn, men theo đường núi gập ghềnh, bọn họ bay đến trước một cái bài phường (4) trên đỉnh núi. Diêu Nhiếp ngẩng đầu nhìn ba chữ to trên bài phường: Quỷ Môn Quan.

Trước đây khi Diêu Nhiếp xuống cõi âm đã đi qua Quỷ Môn Quan, nhưng nơi đó lại khá giống với cổng thành, khác hẳn với cái bài phường ở nơi này. Hơn nữa Quỷ Môn Quan ở Địa phủ còn có quỷ sai canh gác, nơi này lại không có ai khác. Chẳng lẽ, đây thật sự là một giấc mơ?

Đúng lúc này, có một người đi ra từ phía sau bài phường, lão ta khích lệ Diệp Trân Trân một câu: "Làm tốt lắm."

Diêu Nhiếp quan sát kẻ đột nhiên xuất hiện này. Đối phương mặc một thân đạo bào, là cách ăn mặc của đạo sĩ, giống y hệt như diễn kịch trên ti vi. Một chòm râu dài rất có khí thế tiên phong đạo cốt. Nhưng đáng tiếc đôi mắt nhỏ ti hí kia lại tiết lộ bản chất âm hiểm giảo hoạt của lão.

Lão nhận lấy sợi dây thừng đang buộc trên cổ Diêu Nhiếp từ tay Diệp Trân Trân, lôi anh đi về phía bài phường. Khoảng cách đến bài phường chỉ có vài bước, nhưng lúc này Diêu Nhiếp mới nhìn thấy, có một đám người đang đứng chen chúc dưới bài phường. Trong đó anh cũng biết một số người. Ánh mắt của tất cả bọn họ đều dại ra, biểu tình thờ ơ, nhìn Diêu Nhiếp từ từ đến gần cánh cửa kia.

Mắt thấy còn chưa đến một thước, Diêu Nhiếp sẽ đi vào "Quỷ Môn Quan", Nhai Xế lại từ trên trời giáng xuống: "Yêu nghiệt to gan! Dám cướp người của gia gia (ông nội) ngươi sao?!" Hơn nữa còn là ngang nhiên cướp người bên gối của hắn đi? Đối với Nhai Xế mà nói, đây quả thực là vô cùng nhục nhã, là □ khiêu khích trắng trợn!

Hắn chém một nhát vào cánh tay của tên đạo sĩ kia, đối phương phản ứng rất mau lẹ, lập tức rụt tay về, vẻ mặt khiếp sợ: "Tại sao ngươi có thể tiến vào hư ảo cảnh của ta?!"

Nhai Xế hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Ngươi quá xem thường gia gia ngươi rồi! Ta đường đường Long tử, có cái gì mà không làm được?!" Trên thực tế, Nhai Xế cảm ứng Diêu Nhiếp gặp nguy hiểm, nên hắn ngay lập tức tỉnh dậy. Nhưng hắn lại phát hiện, Diêu Nhiếp vẫn đang ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mình. Hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể lí giải được, cuối cùng cũng nghĩ ra, có lẽ là linh hồn của Diêu Nhiếp bị bắt đi khi đang ngủ. Hắn đốt Mộng hương cướp được từ Nam Hải Long Cung lên, nhập vào cảnh trong giấc mơ của Diêu Nhiếp.

Đạo sĩ kia biết đại sự không ổn, vội chạy trốn về phía bài phường.

Nhai Xế sao có thể dễ dàng tha cho lão như vậy được, cầm Trảm Tiên Kiếm lên đuổi theo. Mắt thấy sắp bắt được tên tặc tử kia, nhưng đột nhiên lại bị ám khí từ trong rừng cây phóng ra cản đường. Đạo sĩ nhân cơ hội này chạy thoát. Nhai Xế nhìn vào rừng cây, ánh mắt đúng lúc bắt được được một bóng đen.

Con ngươi của Nhai Xế co lại: "Chẳng lẽ là hắn?"

...............................

(1) Năng nhân dị sĩ: Kiểu như người có tài năng khác biệt.

(2) Tinh phách tối âm: Phách thuần khiết nhất, tinh túy nhất và nhiều âm khí nhất.

(3) Bài phường" 牌坊 có dạng cổng chào với 3 lối đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro