test văn ngẫu nhiên-
Như tiêu đề, vì hôm nay tui rãnh vl nên viết vài đoạn văn ngẫu nhiên nhá-
(Chỗ nào thấy cần đánh giá thì cứ đánh giá đi để toi còn biết sau này rút kinh nghiệm ạ-)
°===================°
"Khúc nhạc vang lên khi ánh đèn vàng dần toả sáng. Căn phòng dạ hội trở nên trang nghiêm và tao nhã như năm nào.
Leona - thân là thánh nữ nhưng chẳng quan tâm mấy đến việc khiêu vũ ghép đôi trong buổi dạ hội này. Vận trên người là bộ váy với tông đỏ rượu quyến rũ kiêu sa, tôn lên làn da và mái tóc đen tuyền của cô. Leona ngồi đó trên ngai vàng, không mảy may đoái hoài đến thần dân, quý tộc đang khiêu vũ bên dưới.
Không thích ồn ào, cô bước ra ngoài để tận hưởng ánh trăng tròn đêm nay. Trăng đêm nay trong veo tròn trĩnh, trắng muốt nõn nà một màu tinh khiết"
°===============°
"Cút đi đồ khốn nạn! Mày chính là nỗi khổ, là sự trừng phạt mà chúa trời giành cho tao!"
.
.
.
.
.
"Làm ơn, tao xin mày hãy buông tha cho bọn tao và hãy rời đi, đi đến một nơi thật xa xôi, hoang vắng vào!"
.
.
.
.
.
.
"Cô chủ à, rác rưởi thì mãi là rác rưởi. Vẫn sẽ tanh hôi kinh tởm dù có gội rửa sạch sẽ đến đâu..."
.
.
.
.
.
"Chị oni, XC7 có ích đúng chứ?"
"Tất nhiên rồi, XC7 đã giúp rất nhiều việc cơ mà."
"Tuy nhiên XC7 vẫn lo lắm..."
"Hm?"
"Em lo rằng....rồi một ngày mọi người lại vứt bỏ em như cách họ làm..."
.
.
.
.
.
"Em lại làm sai nữa rồi...em xin lỗi...xin đừng vứt bỏ em..."
°=============°
Căn phòng tối lạnh lẽo, âm u đến đáng sợ. Tiếng sâm gầm vang cùng tiếng mưa nặng hạt gõ "lách tách, lách tách" lên cửa sổ càng khiến mọi thứ thêm rùng rợn hơn.
Kiki ngồi trên giường, tay ôm chặt lấy chiếc áo khoác mà aaron để quên, xung quanh được đặt kín mền gối tạo thành một lớp bảo vệ mà con bé tự dựng nên để trấn an bản thân, mắt ghim chặt về phía cửa phòng.
Kiki không thích mưa bão, mặt khác lại còn rất sợ những ngày thế này cơ, nó gợi em nhớ đến khá nhiều kí ức cũ mà em cố dấu đi, nó đánh động đến vết thương lòng mong manh tưởng chừng sắp vỡ nát của em. Kiki không phải là con nuôi hay con của nhà này, nói em là thú cưng coi vậy còn đúng hơn. Đừng hiểu lầm, em rất yêu cậu chủ của mình đấy chỉ có điều khi khách tới và nhìn em, thứ đầu tiên tuông ra từ miệng họ nếu không có người nhà seething ở đó là những lời khinh miệt như vắt chanh chà xát vào vết thương của em. Kiki đau lắm, em muốn khóc, muốn phản kháng lắm nhưng em phải nhịn, nhịn và giả ngu, làm như em không biết gì để mọi chuyện đừng đi quá xa để rồi phải hối tiếc.
Hôm nay aaron phải học thêm hai tiết, về sẽ trễ hơn bình thường và đống bài về nhà thì vẫn chưa động đến nữa. Kiki thu mình lại, em bắt đầu cảm thấy tội lỗi vì đã không giúp được gì cho chủ nhân, giá như em thông minh hơn thì tốt biết mấy nhỉ? Cơ mà nếu em thông minh thì chắc chắn đã không phải chịu cảnh bị bỏ rơi ở thùng rác hay bị vứt giữa trời mưa giá lạnh rồi đúng không? Kiki nghĩ xong lòng lại trở nên nặng trĩu, các giọng nói, chúng lại đến để làm em phát điên.
°===============°
Emistry bước đi trên thảm cỏ xanh mướt nơi rừng rậm xa xôi. Gió khẽ lướt qua làm những cái chuông gió trên chiếc nón phù thủy của anh vàng lên âm thanh trong trẻo.
Anh dừng lại nhìn quanh rồi quyết định sẽ nghỉ chân tại đây sau một chặn đường dài từ vương quốc bờ bắc, ngồi dưới góc cây cổ thụ, cơ thể anh rụng rời vươn vai một cái rồi mệt mỏi thiếp đi.
Rừng già cảm thấy kẻ lạ mặt này không tầm thường liền dè chừng bảo nhau, những linh hồn của gió thấy cây cối dè chừng cũng tò mò mà đáp xuống vây quanh. Emistry vẫn ngồi đó, lưng tựa góc cây ngủ một cách ngon lành như không có gì xảy ra cả.
"Đây là ai?" "Sao lại vào được đây thế?" "Hắn ta có vẻ tầm thường mà?''
Các linh hồn tò mò hỏi nhau, họ nhìn nhau một lúc rồi quyết định lơ lửng đến vây quanh Emistry để ngắm rõ dụng nhan kẻ đã làm rừng già phải e ngại.
Và không thể chối, dung nhan của Emis đúng thật nhìn rất lạ, vẻ đẹp tinh khiết không một vết nhơ, thanh tú tựa như bức tranh của một vị ẩn sĩ cao tuổi, trong trắng, nhẹ nhàng mà lại u sầu như đoá ly chớm nở sớm mai, đôi mắt xanh vừa nổi bật vừa mờ nhạt như cơn sóng nhỏ giữa biển lớn, mái tóc vàng bồng bềnh tựa cơn gió cuối mùa thu.
°===========================°
:'D👌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro