Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C 3: Trị thương

Đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm. Sau mấy đêm liền thức trắng và cuộc trò chuyện cùng Bạch Hà Linh, hai mắt Gia Ân lúc này nặng trĩu. Cô bèn đứng dậy đi thẳng lên phòng ngủ trên tầng hai.

Vừa mở cửa đã thấy một cô gái đang chống tay nằm trên giường, Gia Ân kinh ngạc đến suýt thì hét lên.

Dù biết rằng phép thuật cao siêu của Bạch Hà Linh khiến nàng có thể " đi mây về gió" chỉ trong tíc tắc, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức. Này rõ ràng là chơi xấu mà. Nếu muốn chiếm giường của cô thì ít nhất nàng cũng phải cạnh tranh công bằng chứ. Ai lại dùng phép với một người bình thường bao giờ?

Nghĩ vậy, Gia Ân đi nhanh đến bên giường, thẳng tay lấy đi chiếc gối duy nhất trong phòng ôm trước ngực. Đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, cô nghiêm giọng nói.

- Trả giường lại cho tôi.

- Không.

Bạch Hà Linh thấy người trước mặt tự dưng trở nên lớn gan thì có chút bất ngờ, nhưng vẫn bình thản đáp. Sau đó, nàng ung dung nằm ngửa trên giường, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh với ánh nhìn thách thức.

- Có giỏi thì lên đây mà nằm. Chúng ta đều là con gái mà, cô sợ gì chứ? Hay là sợ không chịu nổi sự cám dỗ mê hoặc khi nằm cạnh ta?

Bị người kia trêu chọc, Gia Ân chỉ biết lắc đầu thở dài. Từ tối qua đến tối nay cô và nàng còn quen nhau chưa đến hai ngày, vậy mà cứ ngỡ như đã quen biết từ rất lâu rồi. Nghĩ cũng buồn cười, nhưng không hiểu sao mỗi lần bị nàng trêu chọc, cô lại cảm thấy vô cùng thân thuộc, cứ như là nàng và cô đang là hai người bạn thân đang chòng ghẹo nhau vậy.

Thật ra, Gia Ân cũng không xấu bụng đến mức đuổi khách ra sofa nằm. Chỉ là, thi thoảng cô vẫn hay gặp ác mộng, sợ mình làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của nàng nên mới nhất quyết đòi lại giường. Bởi tường trong phòng ngủ cách âm tốt hơn, nếu cô lỡ la hét trong lúc ngủ thì âm thanh sẽ đỡ vang hơn là phòng khách.

Nhưng... Nhìn bộ dáng như trêu ngươi của cô gái đang một mình chiếm hết hai phần ba chiếc giường đôi, Gia Ân quyết định không khoan nhượng mà nằm xuống bên cạnh rồi đưa lưng về phía nàng.

Qua khung cửa sổ, ánh trăng mờ nhạt khẽ rọi lên bờ vai mảnh khảnh một luồng sáng đạm bạc yếu ớt, càng tô đậm thêm dáng vẻ cô đơn nhỏ bé của người bên cạnh. Bạch Hà Linh định phớt lờ nhưng lại có chút không nỡ nên đành chủ động lên tiếng trước để bắt chuyện.

- Xoay lưng về phía người bên cạnh là bất lịch sự đấy.

- ...

Không nghe thấy tiếng trả lời. Có lẽ là Gia Ân đã ngủ mất rồi.

Xì. Vậy mà còn bày đặt làm giá. Làm như ta thèm ăn thịt con người ốm nhom như cô vậy.

Nghĩ là thế, nhưng Bạch Hà Linh vẫn không nhịn nổi tò mò mà nhổm dậy, xoay nhẹ Gia Ân về phía mình.

Kê đầu lên chiếc gối mỏng, cô đang say sưa chìm vào giấc ngủ. Đôi mắt nhắm nghiền ẩn dưới hàng mi cong dài. Đôi môi mỏng như hai cánh hoa đào hồng phớt thi thoảng hơi mím lại, trông thật đáng yêu.

Bạch Hà Linh thoáng rùng mình với suy nghĩ vừa lướt qua. Nàng vội xoay mặt đi thì người bên cạnh bỗng nhiên run rẩy dữ dội. Những ngón tay mảnh khảnh nắm chặt lấy ga giường khiến các đầu khớp trắng bệch. Toàn thân cô đổ đầy mồ hôi, tay kia vô thức đưa lên ôm chặt lấy ngực trái mình, bộ dáng vô cùng chật vật đau đớn.

- Đừng!... Đừng mà!!!...

Gia Ân bỗng hét lớn, âm thanh phát ra nghe rõ sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Đôi mày thanh tú khẽ cau lại. Một giọt nước trong suốt lăn nhẹ khỏi khoé mắt cô, mang theo u sầu lặng lẽ rơi nhẹ xuống gối, tựa như một đoá sen nhỏ đang vương trên đám mây bồng bềnh, dù đẹp nhưng có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Lòng Bạch Hà Linh bất chợt mềm nhũn. Nàng đành vươn tay ôm chặt cô vào lòng, để cả người cô dựa vào ngực mình. Cảm nhận được Gia Ân vẫn không ngừng run rẩy, nàng khẽ nhíu mày, hơi cúi xuống, áp môi mình lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi. Cơ thể cô lúc này mới ngừng run rẩy, hai cánh tay vô thức ôm chặt lấy thân thể ấm áp đang ở cạnh mình không chút kẽ hở.

Tiếng thở đều đặn từ từ vang lên bên tai. Bạch Hà Linh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn một lúc rồi mới cẩn thận ôm cô nằm lại xuống giường. Cảm thấy mình vừa mới lo chuyện bao đồng, nàng khẽ cong môi nở một nụ cười tự giễu rồi mới nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

.

Ánh ban mai dịu dàng hắt qua khung cửa làm cả căn phòng nhỏ như bừng sáng. Tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, Gia Ân thấy khuôn mặt yêu kiều của Bạch Hà Linh đang phóng to ngay trước mắt mình. Mái tóc óng mượt buông nhẹ trên gối, làn da trắng sứ vì nắng sớm mà ửng hồng làm nổi bật các đường nét tinh xảo trên khuôn mặt đẹp như tạc. Nhịp tim vô thức đập loạn xạ trong lồng ngực, Gia Ân vội vã di dời tầm mắt sang nơi khác rồi lại nở một nụ cười tự giễu.

Có gì mà phải ngại ngùng chứ. Mình và cô ấy đều là con gái mà. Có lẽ mình chỉ đang vô tình bị thu hút bởi cái đẹp thôi.

Tự nhủ với chính mình như vậy, Gia Ân bèn dẹp hết sĩ diện sang một bên, chăm chú ngắm nhìn đại mỹ nữ đang say ngủ mà không hề biết rằng nàng đã thức dậy trước cả lúc mặt trời mọc.

- Ngắm đủ chưa?

Âm thanh bất thình lình vang lên làm Gia Ân giật mình như một chú mèo nhỏ vừa mới bị bắt quả tang đang làm việc xấu. Cô vội thu lại tầm mắt, giả bộ nhìn lên đồng hồ để đánh trống lảng.

- À, tôi thấy cũng không còn sớm nữa nên đang phân vân không biết nên gọi cô dậy không. Cô tỉnh rồi thì tốt quá. Để tôi đi chuẩn bị bữa sáng.

Nói xong, cô định đứng dậy. Nhưng rồi nhớ ra chuyện gì đó, lại ngập ngừng nhìn con người đang uể oải vươn vai bên cạnh, trong lòng có chút hồi hộp.

- Tôi có chuyện này muốn hỏi cô... Ừm... Đêm qua trong lúc ngủ, tôi có làm gì ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô không? Nếu có thì cho tôi xin lỗi nhé.

Cô khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong veo đen láy kiên định mà chân thành, khiến Bạch Hà Linh dù đang muốn trêu chọc cô một chút cũng đành phải kìm lại.

Nâng tay xoa nhẹ đầu cô, nàng cảm thấy đứa trẻ đang ngồi trước mặt mình trở nên thật ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng lại làm lòng nàng hơi nhói lên một chút.

- Xem kìa, đừng tỏ ra lịch sự với ta như vậy chứ? Người hôm qua đòi đuổi ta khỏi giường đâu rồi?

Đã dặn lòng nhưng bản tính thích trêu chọc mèo nhỏ trước mặt lại trỗi dậy. Bạch Hà Linh hơi nghiêng mặt sang một bên rồi khoanh tay trước ngực, trông như đang giận dỗi, nhưng thực ra là đang cố nhịn cười.

Gia Ân lại tưởng nàng đang khó chịu vì đêm qua bị mình làm phiền thì có chút lo lắng. Cô vội vã nắm nhẹ lấy hai tay nàng, xoay nhẹ về phía mình, dùng ánh mắt buồn bã nhìn nàng.

- Xem ra hôm qua tôi thật sự đã làm cô mất ngủ. Xin lỗi, vậy đêm nay cô ngủ ngoài phòng khách nhé?

Gì chứ? Nàng không nghe nhầm chứ? Cái con người vong ơn bội nghĩa này mới sáng sớm đã lại đòi đuổi nàng ra sofa ngủ, trong khi đêm qua nếu không có nàng, cô đã chật vật đến mức nào?

Tự cảm thấy vô cùng bất bình, Bạch Hà Linh đành phải cắn răng nói ra sự thật cho Gia Ân nghe. Sau đó, nàng lại giả bộ làm mình làm mẩy kêu đau mỏi khắp người, báo hại cô vừa cảm thấy tội lỗi, vừa cảm thấy xấu hổ nên chỉ biết cắm đầu chạy biến vào nhà vệ sinh, bỏ lại phía sau đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.

.

Vì Bạch Hà Linh là hồ ly nên việc ăn uống với nàng không thực sự cần thiết. Dù vậy, nàng rất thích trái cây, đặc biệt là nho và dâu tây.

Ngồi đối diện nhau trên sofa, Gia Ân vẫn còn chưa hết ngượng ngùng về chuyện tối qua nên cô chỉ dám đưa mắt nhìn vào khoảng không đằng sau lưng Bạch Hà Linh. Lúc này, nàng đang chăm chú xem một chương trình ca nhạc trên tivi, rồi lại cảm thấy vô vị nên bèn dùng điều khiển tắt đi.

Suốt từ sáng đến giờ, nhìn Bạch Hà Linh sử dụng tất cả mọi đồ vật trong nhà một cách thuần thục mà Gia Ân vẫn chưa khỏi kinh ngạc tròn xoe mắt, trong lòng không khỏi cảm thán rốt cuộc trên đời này, ngoại trừ những việc vượt quá khả năng của mình về các vấn đề tâm linh, liệu còn có việc gì là nàng không biết làm nữa không?

- Sao vậy? Mặt ta dính gì à? Đừng nhìn ta bằng ánh mắt kỳ lạ như vậy.

Bị phát giác, Gia Ân chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo.

- À, tôi thấy cách xưng hô của cô như hiện tại rất không bình thường. Thay vì xưng " ta", cô nên dùng " tôi" thì sẽ giống với người bình thường hơn.

- Giống người bình thường? Cô tưởng ta không hiểu gì về thế giới loài người các cô hay sao?

Bạch Hà Linh có chút tự ái lạnh lùng nhìn Gia Ân. Đôi mắt sắc sảo lộ rõ tia không vui làm cô toát cả mồ hôi.

- Xin lỗi. Là do tôi dùng từ không thích hợp. Nhưng mà cách xưng hô của cô hiện tại đã không còn phù hợp với thời đại hiện này nữa rồi. Nếu ra ngoài mà cô cũng xưng hô như vậy với người khác, tôi rất lo mọi người sẽ cảm thấy kỳ quặc.

Nàng suy nghĩ vài giây rồi mới gật đầu.

- Biết rồi. Dù sao cũng chỉ là một đại từ nhân xưng tầm phào, đổi cũng được. Tuổi thọ trung bình loài người các cô dù có sống lâu nhất cũng chỉ chưa bằng một phần mười tuổi thọ của ta. Dù cho cô có già đi đến tám mươi hay một trăm tuổi thì trong mắt ta, cô mãi mãi chỉ là một đứa con nít loài người ngốc nghếch mà thôi.

Bạch Hà Linh đắc ý mỉm cười, sau đó bỗng chạy đến ngồi cạnh Gia Ân, cánh tay nhàn rỗi gác lên thành ghế khoác hờ lên vai cô, tay kia cầm điện thoại của cô bấm bấm gì đó.

Gần quá. Chóp mũi Bạch Hà Linh đang ở ngay sát vành tai Gia Ân. Hơi thở nhè nhẹ như có như không của nàng làm tai cô nóng bừng, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Thật kỳ lạ. Trước giờ Gia Ân chưa từng nghĩ sau này mình sẽ kết hôn hay hẹn hò với bất kỳ ai. Lại càng chưa bao giờ quen qua bạn trai hay bạn gái nào. Vậy mà chỉ cần một chút động chạm nho nhỏ với nàng hồ ly xinh đẹp, lòng cô bỗng hồi hộp khó tả. Cảm giác này, không phải là khó chịu. Nó khiến lòng cô nôn nao, nhộn nhạo, tuy ngượng ngùng nhưng lại không muốn trốn tránh, ngược lại còn có chút mong chờ người kia.

Nghĩ đến đây, Gia Ân lại tự mắng thầm chính bản thân mình.

Mày điên rồi. Bạch Hà Linh là hồ ly, không phải con người. Hơn nữa, cô ấy còn có người thương rồi.

Bạch Hà Linh nghịch điện thoại một chút rồi lại ném lên bàn, lười biếng tựa đầu lên bờ vai gầy bên cạnh. Đảo mắt một vòng quanh nhà, nàng bâng quơ hỏi.

- Cô sống một mình à?

- Ừ.

- Ngày mai đi xem địa điểm mở phòng khám với tôi.

- Cô định làm thật à?

- Đương nhiên. Để có thể danh chính ngôn thuận sống cùng loài người, tôi phải có một danh phận. Còn cô, tác phẩm dự thi thế nào rồi?

- À, cuối tuần này mới có kết quả. Mà này, việc mà cô nói hôm qua ấy...

Thấy Gia Ân ngập ngừng, Bạch Hà Linh đành phải tiếp lời.

- Ý cô là việc báo thù?

- Ừ.

- Sao? Định ngăn cản tôi hả đồ thỏ đế?

Nàng khẽ nhướn mày, đôi mắt nheo lại tỏ ý nghi hoặc.

Gia Ân vội xua tay.

- Không phải. Tôi chỉ tò mò muốn biết người mà cô muốn trả thù là ai thôi. Một nhà sư đã từng nói, thù hận chỉ làm cho con người ta trở nên đau khổ, chỉ có cách buông bỏ, con người ta mới có được sự thanh thản trong tâm hồn. Hơn nữa, chắc gì kẻ thù của cô còn tồn tại?

Đó đều là những điều cô đã định khuyên nhủ Bạch Hà Linh nhưng giờ mới dám nói vì bây giờ là lúc cô cảm thấy tâm trạng nàng có vẻ đang khá tốt. Chỉ có điều, cô hoàn toàn không lường trước được mình vừa mới phạm phải một trong những điều đại kỵ của nàng hồ ly.

Đến khi nhận ra đôi con ngươi thủy tinh màu tím nhạt đang sắp sửa chuyển sang màu đỏ rực thì đã quá muộn.

Đẩy nhẹ Gia Ân xuống ghế, Bạch Hà Linh tức giận ngồi đè lên người cô. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, nàng khẽ gằn từng tiếng nghe lạnh lẽo như thể đang nói với kẻ thù của mình.

- Cô chẳng biết gì hết. Gã pháp sư khốn nạn đó đã suýt làm tôi hồn siêu phách tán. Là gã đã lừa tôi, giam cầm tôi suốt hơn một trăm năm với một tâm hồn mục ruỗng nhưng lại không thể đi tìm cô ấy. Nếu như ngày đó tôi không ngu ngốc tin theo lời gã, có lẽ đã sớm tìm được cô ấy...

Nghe những lời này, trong lòng Gia Ân cũng thầm đồng cảm với nỗi đau tràn đầy nuối tiếc của nàng, có chút thương xót và xót xa từ tận đáy lòng. Cô khẽ nâng tay chạm nhẹ vào bờ vai đang hơi run rẩy của nàng, sau đó cẩn thận lau nhẹ đi những giọt lệ trong suốt vừa mới rơi ra khỏi đôi mắt đang dần trở lại màu tím nhạt, nhỏ giọng nói.

- Xin lỗi. Là tôi đã sai khi luôn nói những điều ngu ngốc với cô trong khi chẳng biết gì.

Bạch Hà Linh bấy giờ mới để ý, vì bị cơn giận che mờ lý trí mà nàng đã vô thức nắm chặt lấy bả vai người bên dưới, năm đầu móng tay sắc nhọn găm chặt vào da thịt mỏng manh như muốn xuyên qua lớp áo mỏng dính. Có lẽ là rất đau vì môi nhỏ đã bị Gia Ân cắn đến trắng bệch, chỉ là cô không hề cựa quậy hay kêu lên, làm lòng nàng như có vết xước dù cho người bị đau không phải mình.

Thật phiền phức. Cứ như thế này, Bạch Hà Linh sợ mình sẽ vô tình phải lòng cô gái loài người ngốc nghếch này thì phải tính sao?

Gạt bỏ suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu, nàng nhanh chóng đứng bật dậy rồi cúi xuống ẵm cô nhẹ nhàng như đang bế một chú mèo nhỏ, định tiến về phía cầu thang.

Gia Ân không biết Bạch Hà Linh định làm gì nên hơi lo lắng, bèn níu nhẹ cổ áo nàng đòi xuống. Đáp lại, nàng vờ như không để ý, cứ thế đi thẳng một mạch lên phòng ngủ trên tầng hai rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

- Để tôi trị thương giúp cô. Vén áo ra, mau lên.

Nghe nàng nói, cô liền tái mặt. Quên cả vết thương đang đau, cô vừa xua tay lại vừa lắc đầu loạn xạ.

- Tôi không sao đâu.

- Cô định tự vén hay để tôi?

Làm như không nghe thấy gì, Bạch Hà Linh ngồi xuống giường, từ đâu lấy ra một sợi dây lụa cẩn thận trói lấy hai cổ tay nhỏ gầy.

Gia Ân bị hành động này của nàng làm cho vô cùng sợ hãi. Lại nhớ đến câu chuyện hồ ly ăn thịt uống máu con người hồi nhỏ mình đã được nghe kể, mồ hôi lạnh trên người cô vã ra như tắm.

Chẳng lẽ, Bạch Hà Linh định ăn thịt cô?

Nỗi sợ làm nhịp tim trong lồng ngực kêu lên loạn xạ. Giờ phút nàng hồ ly trèo lên người mình, kéo mạnh vai áo cô sang một bên, đôi mắt đã sớm phủ một tầng sương của cô liền trở nên nóng bỏng rồi ứa lệ.

Nàng vội dừng lại hành động đang làm, nhếch môi cười khổ.

- Đồ ngốc. Cô đang nghĩ linh tinh gì vậy? Tôi thấy cô không chịu hợp tác nên mới phải dùng chút thủ thuật. Đừng có lúc nào cũng đỏ mặt rồi ngượng ngùng nữa được không?

Cô nhận ra nàng đang mắng yêu mình thì mới tạm thời yên tâm một chút mà gật nhẹ đầu.

- Xin lỗi vì đã hiểu lầm ý tốt của cô.

Nàng không đáp mà trực tiếp áp môi mình lên mấy vết thương rướm máu hình " trăng non" trên bờ vai mảnh khảnh, sử dụng phép thuật mang tên " nụ hôn hồ ly".

Bờ môi trái tim đỏ mọng quyến rũ vừa chạm đến đâu, các vết thương nơi đó đều được truyền đến một cảm giác lành lạnh dễ chịu. Các vết xước cũng nhanh chóng biến mất như chưa hề tồn tại.

Người trước mặt Gia Ân lúc này thật dịu dàng. Cô nhìn nàng không chớp mắt cho đến khi việc trị thương xong xuôi, nàng bất chợt ngẩng đầu, hai ánh mắt giao nhau dưới ánh nắng rực rỡ ban trưa rọi vào góc phòng, cô mới giật mình di dời tầm mắt.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, lòng cả hai đều cùng gợn lên những cảm xúc lạ lùng khó cất thành lời.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro