Hồ ly tinh...p6
Buổi sáng hôm sau, việc đầu tiên mà Anh Quân làm khi thức dậy chính là ngắm nhìn bà xã của mình. Nhưng hắn thấy, dường như có chuyện không hay rồi!
- Bà xã, em không sao chứ?_Anh Quân hốt hoảng đặt tay lên trán Minh. Nó đổ rất nhiều mồ hôi, còn người thì lạnh toát.
- Tôi, đau…_Đôi mày nó nhăn lại thật chặt, hai tay đặt lên bụng. Ở đó như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đớn khiến nó ngay cả nói cũng khó khăn.
- Anh đưa em đi bệnh viện.
- Đ.au…quá…_Một tay Minh vẫn ôm bụng, tay còn lại túm chặt cánh tay Anh Quân.
Bàn tay nó run run, gân tay nổi cả lên. Hắn có thể cảm nhận được sự đau đớn của nó đang đừng đợt từng đợt truyền qua cánh tay hắn.
- Em yên tâm. Anh sẽ không để em và con gặp bất cứ chuyện gì.
Anh Quân ôm Minh lao nhanh xuống nhà, vừa chạy vừa kêu người chuẩn bị xe.
Ở một nơi âm u, bóng tối bao phủ, ánh sáng đỏ yếu ớt phát ra từ quả cầu pha lê phản chiếu lên khuôn mặt vô cảm. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào quả cầu, khóe môi hơi cong lên về một phía.
- Con bé không sao chứ?_Khang xông về phía Anh Quân, túm cổ áo cậu ta vội hỏi.
- Em không biết! Cô ấy vẫn trong đó.
Khang ném Anh Quân ra, hung hăng nện mạnh vào tường. Tại sao thời gian này lại nhiều chuyện xảy ra như vậy? Hắn còn chưa đủ mệt chết sao?
“Em gái, đừng làm anh lo lắng thêm nữa! Anh xin mày. Bình an mà trở ra cho anh…”
- Bác sĩ, vợ tôi có sao không?_Anh Quân bị ném ngã ngồi trên nền gạch, thấy người bên trong đi ra liền chồm lên.
- Hiện tại cơn đau đã chấm dứt, cô ấy đang ngủ rồi. Nhưng chúng tôi vẫn chưa biết rõ nguyên nhân của các cơn đau là gì.
Khang thở phào, ngồi phịch xuống chân tường. Em của hắn không có chuyện gì, như vậy là tốt rồi!
- Vậy còn đứa bé? Nó thế nào?
- Con anh không sao. Cơn đau không hề ảnh hướng đến nó._Chính điều này cũng khiến ông ta thắc mắc. Thường thì người mang thai, nếu là đau bụng đều sẽ liên quan đến đứa bé. Vậy mà cô gái này lại không giống người khác.
- Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn!_Anh Quân buông tha cho vị bác sĩ kia, chờ y tá đẩy Minh ra ngoài rồi đi theo.
Khang ngồi đó một lát mới chống tay đứng lên. Chỉ là người đứng trước mặt khiến hắn chưa thể rời đi được.
- Giữa chúng ta đã không còn gì. Nếu như em đến thăm Minh, con bé đã được chuyển tới phòng bệnh. Em đi hướng đó.
- Em không đến thăm cô ta._Lyna nhìn hắn, mỉm cười.
Hắn cảm thấy có điều gì đó không hay. Lyna giống như một con người khác, hoàn toàn lạ lẫm với hắn.
- Cô ta? Anh đã nghĩ em và con bé là bạn.
- Bạn ư? Ha..ha…Con người thật sự rất đơn giản, và rất dễ lừa._Nụ cười trên môi Lyna càng đậm hơn. Ẩn sau nụ cười ấy, là những điều không ai có thể nghĩ tới.
- Em có ý gì?_Khang cảnh giác lùi về phía sau mấy bước. Hắn không nghĩ cô gái này đang trong trạng thái bình thường.
- Nếu anh tình nguyện đi với em, em gái anh sẽ không phải chịu những cơn đau kia nữa. Còn không thì…_Nói đến đây, cô ta nhún vai, nện gót giày lên nền gạch đi về phía Khang.
Khang lại lui về sau thêm vài bước. Tiếng giày cao gót làm cho đầu hắn thấy hoang mang. Trước mắt hắn quay vòng, mờ dần, rồi không còn thấy gì nữa. Hắn ngất đi.
- Cô nghĩ bùa chú của cô có thể làm khó ta? Ngây thơ quá đấy cô Hồ Tiên non nớt. Ta sống nhiều hơn cô cũng đã vài trăm năm. Ha..ha..ha…HA..HA…HA…
Hồ Tiên ư? Các người mãi mãi cũng không thể biết được bí mật trong chính loài hoa các người đã nắm giữ hàng ngàn năm nay. Trẻ mãi, trường sinh, bất tử…
Tiếng cười càng lúc càng lớn, rồi đột nhiên dừng lại. Cả Lyna và Khang cùng biến mất tại bức tường cuối đường cụi.
------o0o------
- Anh đã điều tra rồi. Trong phả hệ của tộc Hồ Tiên không có cô gái đó._Dương Thần rót trà vào ly mời khách, sau đó chậm rãi đặt lại bình trà xuống bàn._ Có lẽ cô ta là người của tộc Hồ Ly.
- Tộc Hồ Ly?_Zin hơi nghiêng đầu suy nghĩ.
- Hồ Ly và Hồ Tiên chúng ta đều là hai tộc lớn trong giới thần vật. Nhưng trước giờ ta và họ nước sông không phạm nước giếng. Sao cô gái đó lại muốn hại chị em?_Phong Vũ nhăn mày, uống một ngụm trà. Hương thơm của hoa Ngân Nguyệt thoang thoảng bốc lên khiến đầu óc cậu thư giãn ít nhiều.
- Khoan đã!_Đột nhiên Dương Thần đặt ly trà trên tay xuống, đi đến giá sách, cầm lại một cuốn sách cũ kĩ, giấy đã chuyển sang màu ngà._Cách đây năm trăm năm, giữa tộc Hồ Tiên và tộc Hồ Ly có xảy ra một chuyện. Cuốn sách này ghi lại: một cô gái của tộc Hồ Ly và một chàng trai của tộc Hồ Tiên đem lòng yêu nhau. Vì hai tộc ngăn cản, họ quyết định bỏ trốn nhưng bị phát hiện. Chàng trai xả thân vì người yêu mà chết, còn cô gái trốn thoát được. Sau đó cả hai tộc đã truy tìm cô gái kia, nhưng hai trăm năm trôi qua vẫn chưa tìm thấy. Họ cho rằng cô gái đó đã chết nên không truy đuổi nữa.
- Hồ tinh sống lâu nhất đến giờ cũng chưa đầy ba trăm năm, chuyện đó đã năm thế kỉ. Cô ta không thể còn sống._Phong Vũ không cho là đúng, kéo cuốn sách kia đến trước mặt mình đọc lại một lượt.
- Nếu như cô ta có thể trường sinh?_Như Linh thoát khỏi trạng thái im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng. Mặc dù cô không biết nhiều về thế giới thần vật, nhưng chẳng phải trong phim cổ trang thường nhắc đến cái này sao.
- Chuyện đó không thể nào._Dương Thần lại đi đến giá sách. Anh có vài cuốn sách ghi lại những nghiên cứu về thuốc trường sinh. Nhưng đó đều chỉ là nghiên cứu thất bại, chưa hề nói đến thành công._Chúng ta chia nhau xem.
Dương Thần đem đống sách lại, đưa cho mỗi người một cuốn. Tất cả đều chăm chú vào những trang giấy, cố gắng không bỏ sót điều gì.
- Phó tộc!_Đột nhiên Zin ngước lên nhìn Dương Thần.
- Chuyện gì vậy?
- Anh đã từng nghe đến hoa Ngân Nguyệt có tác dụng kéo dài tuổi thọ chưa?
- Đó chỉ là truyền thuyết. Chưa ai có thể chứng minh.
- Truyền thuyết chưa chắc đã không phải thật. Lyna rất có thể là cô gái ấy. _Khi còn sống, ông nội giành hầu hết thời gian để nghiên cứu về loài hoa này. Ông cô luôn tin truyền thuyết là những chuyện xa xưa, chứ không phải bịa đặt.
- Nếu đúng như vậy, đối phó với cô ta sẽ không dễ như ta nghĩ._Phong Vũ buông cuốn sách trong tay xuống, lại uống một ngụm trà.
- Không hay rồi!_Zin đứng vụt lên. Vừa rồi cô thấy sống lưng lạnh toát, một dự cảm không tốt chút nào_Khang đã ra ngoài bùa chú.
- Chết tiệt! Hắn ta là tên đần độn hay sao? Trong hoàn cảnh này mà còn khiến người khác phân tâm._Phong Vũ tức giận siết chặt ly trà, giống như đang siết cổ tên đáng ghét kia vậy.
- Chị phải trở về!_Zin với lấy áo choàng trên mắc treo, đi nhanh ra cửa.
- Em đi cùng chị!_Phong Vũ cũng nóng vội đi theo.
- Em có thể giúp gì không?_Như Linh chạy đến kéo tay bạn trai. Cô bé cũng lo lắng không kém gì những người ở đây.
- Em ngoan ngoãn ở nơi này. Anh không muốn em gặp bất kì nguy hiểm nào cả. Em hiểu không._Phong Vũ vuốt tóc Như Linh. Cậu thực sự chỉ muốn cô bé được an toàn.
- Em hiểu! Em sẽ ở đây chờ anh._Như Linh hôn lên má Phong Vũ một cái, miễn cưỡng buông cậu ra.
- Được rồi! Anh cũng đi cùng hai người. Ở đây có người bảo vệ, hơn nữa còn có kết giới, chỉ có anh và mẹ anh biết thần chú để mở, giờ có thêm bọn em thôi. Không cần lo lắng.
- Mọi người nhớ phải cẩn thận, bình an quay về nhé!
Phong Vũ gật đầu, đội mũ của áo choàng lên. Ở trong kết giới, muốn ra khỏi nhà đều phải che kín người lại, nếu không phép thuật sẽ bị vô hiệu hóa trong vòng bốn mươi chín ngày. Tuy không ảnh hưởng đến thân thể, nhưng bọn họ chuẩn bị đối mặt với một Hồ tinh chưa rõ lai lịch, họ không thể để phép thuật bị vô hiệu hóa.
-----o0o----
Chiếc xe màu cam phóng ra từ khu rừng phong đỏ rực, chạy thẳng về hướng thành phố.
- Khang đã biến mất._Zin lo lắng khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hình nhân thay thế mình. Không lí nào hắn ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở về.
- Anh đã hỏi những người ở đây. Sáng nay em gái Khang nhập viện, anh ta có đến chỗ cô ấy một lát, nhưng sau đó thì không ai thấy anh ta nữa._Dương Thần đi từ bên ngoài vào. Trong anh cũng cảm thấy có gì đó bất an.
- Em đến chỗ cô ấy.
- Chị, cô ta sẽ biết chuyện._Zin vừa muốn mở cửa, đã bị Phong Vũ ngăn lại.
- Đến lúc này thì biết hay không đâu còn ý nghĩa gì. Quan trọng là họ được an toàn. Chị nợ họ mạng sống. Giờ là lúc chị trả lại cho họ._Zin gạt tay Phong Vũ, ra khỏi phòng.
- Chúng ta đi cùng cô ấy thôi!_Dương Thần vỗ nhẹ vai Phong Vũ, bước theo Zin.
- ZIN…_Minh trợn mắt hét lên khi nhìn thấy Zin. Cô ta không phải vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trấn thương toàn phần sao?
- Không cần hỏi nhiều. Bây giờ cô nghe theo tôi. Tất cả đều vì an toàn của mọi người._Zin không nói lời thừa, đi đến chỗ Minh đỡ nó đứng dậy.
- Này, mày làm gì…_Minh khó chịu không muốn nghe theo Zin.
- Cô ấy còn đang yếu, không thể di chuyển._Anh Quân tiến lên, đỡ lấy bà xã của mình.
Zin đặt tay lên trán Minh, nhắm mắt lại vài giây. Khi mở mắt, tròng mắt cô lại lóe sáng. Cơ thể Minh lập tức thoải mái trở lại, còn khỏe mạnh hơn mấy lần so với bình thường.
- Phong Vũ, em giúp chị đưa hai người này tới chỗ Như Linh trước được không?
- Chị yên tâm. Họ sẽ an toàn._Phong Vũ lạnh lùng đi đến, trừng mắt nhìn cô nàng nhõng nhẽo.
Minh bị trừng cho sợ chết đứng, bám chặt vào Anh Quân, chôn mặt trước ngực hắn không dám nhìn Phong Vũ nửa cái.
- Hai người theo tôi.
Nói rồi Phong Vũ đi thẳng ra cửa.
Anh Quân không dám chậm trễ, bồng Minh lên theo chân Phong Vũ.
- Em sẽ làm gì tiếp?
- Chắc chắn Lyna đã mang Khang đi. Em phải đi cứu anh ấy.
- Em biết cô ta ở đâu?
- Em…_Zin không nói nổi nữa. Cô không biết, không biết gì cả.
Dương Thần đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, ánh mắt dừng lại tờ giấy trên bàn.
- Có người gửi thư cho em._Dương Thần đưa tờ giấy đến trước mặt Zin, lên tiếng gọi cô.
------o0o------
- Các người nói rõ cho tôi chuyện này là thế nào! Sao lại đưa tôi đến đây?_Minh đang ngồi trên ghế, vừa thấy Zin xuất hiện liền hỏi. Nó chẳng hiểu chuyện gì cả. Những chuyện này là sao đây?
- Minh đang mang thai đừng lớn tiếng như thế. Em bé sẽ sợ đấy!_Như Linh ngồi xuống cạnh Minh, đạt bát canh trên tay xuống bàn._Mọi chuyện có lẽ hơi dài, lát nữa Linh đưa Minh về phòng, rồi Linh sẽ kể tất cả những gì Linh biết cho Minh nghe. Chị Zin có rất nhiều chuyện cần lo, Minh đừng làm phiền chị ấy.
- Thật không?_Lúc này Minh mới buông Anh Quân ra, nắm lấy tay Như Linh. Nãy giờ nó vì sợ Phong Vũ nên vẫn ôm chặt lấy “ông xã” của mình._Mà Linh là ai?
- Linh là bạn gái của anh ấy._Như Linh chỉ tay về phía Phong Vũ, rồi đem bát canh kia đặt vào tay Minh_Minh uống cái này đi.
- Anh ta?_Minh lén lúi nhìn Phong Vũ cùng Zin và Dương Thần đi vào trong phòng, đưa bát canh lên miệng uống một ngụm._Anh ta đáng sợ như vậy, sao Linh có thể yêu được?
- Thực ra anh ấy rất tốt. Tiếp xúc nhiều với anh ấy Minh sẽ không còn sợ nữa. Canh Minh đang uống, là do anh ấy nấu đấy.
Minh nghe vậy, thiếu chút nữa đem thứ trong miệng phun ra ngoài. Con người lạnh lùng đáng sợ kia mà biết nấu ăn?
- Này, anh biết nấu ăn không?_Minh quay người lại, huých vào tay Anh Quân.
- Không biết._Mặc dù không hiểu vì sao Minh lại hỏi như thế, nhưng Anh Quân vẫn mỉm cười trả lời.
- Vậy tôi sẽ ly hôn với anh!_Minh bĩu môi nhìn Anh Quân, quay người lại nói chuyện với Như Linh.
- Tại sao ly hôn với anh? Đàn ông không biết nấu ăn là chuyện thường thôi mà._Anh Quân mặt méo sệch phản bác.
- Mặc kệ anh, tôi muốn lấy một người nấu ăn thật ngon. Tôi sẽ bỏ anh!
- Anh sẽ học nấu ăn! Chúng ta không ly hôn, được không?
- Cái đó…_Minh nhăn mày suy nghĩ, lại uống thêm một ngụm canh_Nếu như anh nấu ngon, tôi sẽ suy nghĩ lại.
- Vậy được! Như Linh!
Như Linh đang ngồi một bên nén cười, bị gọi làm cho giật mình.
- Hả? Chuyện gì?
- Em có thể nói với bạn trai em, dạy anh nấu ăn không?
- Chuyện này…_Như Linh ngập ngừng. Bạn trai cô bé không thích nói chuyện với người khác. Nhờ cậu dạy nấu ăn? Có vẻ hơi khó.
- Như Linh, em giúp anh đi! Anh biết em là người tốt! Em sẽ không muốn nhìn thấy con anh không có ba, anh mồ côi vợ, phải không?
- Em…
- Mặc kệ anh ta!_Còn không để Như Linh trả lời, Minh đã kéo tay cô bé đi_Chúng ta mau về phòng, Linh kể chuyện cho Minh nghe đi!
- NHƯ LINH…_Anh Quân với tay gọi theo. Ánh sáng hy vọng của hắn…
- Các người nhỏ tiếng một chút!
Tiếng Phong Vũ làm cho ai nấy lạnh run, lập tức hạ thấp thanh âm, chỉ còn dám thì thầm.
- Như Linh…_Tiếng Anh Quân thuề thào nghe thật thảm thiết. Nhưng tiếc rằng Như Linh đã bị Minh kéo vào trong phòng, cách li hắn phía ngoài.
- Mấy người này thật là…_Phong Vũ trở lại ghế, mệt mỏi thở dài.
- Mọi người đi nghỉ đi. Ngày mai chúng ta sẽ bàn tiếp._Dương Thần đứng lên, vỗ nhẹ vào lưng hai người còn lại, mỉm cười.
Zin hơi gật đầu, chậm chạp bước đi. Phong Vũ đi phía sau cô, lại thở dài lần nữa.
- Không sao đâu!_Dương Thần đi bên cạnh Phong Vũ, trấn an cậu. Anh luôn là người lạc quan nhất khi có chuyện xảy ra.
------o0o------
- Mọi chuyện là như vậy đó!_Như Linh ôm gối bông ngồi trên giường cùng Minh.
- Là thật sao? Bọn họ thực sự là Hồ Tiên?_Minh có chút nghi ngờ, cũng đem gối bông ôm lấy._Vậy trước giờ Minh hiểu lầm cô ta?
- Đúng vậy!_Như Linh gật gật đầu_Chị Zin rất lo lắng cho mọi người. Minh nên xin lỗi chị ấy, cũng đừng đối xử với chị ấy như trước kia nữa.
- Nhưng mà, cô ta…_Minh ngước lên, chạm phải ánh mắt trong veo của Như Linh lại cúi xuống_Chị ấy…
- Chị ấy sẽ chấp nhận lời xin lỗi của Minh thôi!_Như Linh nắm tay Minh, cười khích lệ.
- Mong là thế! Thực sự Minh không có ác ý, Minh chỉ ghen tị với chị ấy thôi! Anh trai đối xử với chị ấy còn tốt hơn với Minh.
- Tình yêu mà! Chẳng phải bây giờ anh Quân cũng đối xử với Minh rất tốt sao.
- Anh ta chẳng có gì tốt cả! Cũng tại anh ta mà Minh có bầu. Minh ghét anh ta!
- Vậy sao? Linh thấy đâu phải vậy. Lúc tới đây Minh ôm anh ấy chặt lắm đấy.
- Đó là vì Minh sợ bạn trai của Linh thôi. Minh không có…
“Cốc..cốc..cốc…”
Minh coi tiếng gõ cửa như cứu tinh, chạy nhanh ra. Nhưng cửa vừa mở, nó lại nhanh chóng đi vào.
- Anh tới đây làm gì?
- Tới giờ đi ngủ rồi. Anh đi ngủ._Anh Quân đi vào, nháy mắt với Như Linh.
- Tối nay Như Linh ở lại với tôi, anh qua chỗ bạn trai Linh mà ngủ.
- Anh ta rất đáng sợ!
- Vậy hai người nghỉ ngơi sớm đi nhé! Em bé chắc cũng mệt rồi._Như Linh hiểu ý, chuẩn bị rút quân. Cô bé không muốn làm bóng đèn đâu!
- Như Linh…_Minh nhảy đến, ôm cánh tay Như Linh không muốn buông.
- Linh đến ngủ cùng chị Zin. Hai người ngủ ngon._Như Linh nhìn Anh Quân phía sau lưng Minh đang chắp hai tay vào nhau, nhanh nhẹn thoát khỏi ma trảo, biến mất sau cửa phòng.
- Anh đi ra khỏi phòng!
- Anh không muốn em ngủ một mình.
- Trước giờ tôi vẫn ngủ một mình, chẳng có chuyện gì cả.
- Tối qua em đau bụng.
- Đó là vì Lyna. Giờ tôi không sao hết!
- Anh vẫn không yên tâm.
- Mặc kệ anh…
Tiếng cãi nhau nhỏ dần ở phía sau, Như Linh mỉm cười nhảy chân sáo bước đi.
-------o0o------
- Như Linh! Như Linh! Tỉnh dậy đi.
- Dạ?_Như Linh lờ mờ mở mắt. Sao Phong Vũ vào mà cô bé không hay biết nhỉ? Mọi ngày cô bé đâu có ngủ say như vậy.
- Chị Zin đâu?_Phong Vũ chạy ra ban công rồi lại chạy vào.
- Anh vừa đánh thức em mà, sao em biết. Hôm qua chị ấy vừa hát vừa xoa tóc em, sau đó em ngủ tới tận bây giờ. Chị ấy không có ở đây sao?
- Chết tiệt!_Phong Vũ đưa tay vò tóc. Cậu phát điên vì chị gái mất thôi!_Chị ấy bỏ đi rồi!
- Sao lại vậy?_Như Linh nghe vậy tỉnh ngủ hẳn.
Cô bé và Phong Vũ nhanh chóng tìm Dương Thần nói chuyện.
- Trong thư Lyna hẹn gặp Zin ở hang đá trong khu rừng phía tây vào lúc mặt trời mọc, cô ấy phải đến một mình. Nếu không Khang sẽ gặp nguy hiểm._Lần đầu tiên trên khuôn mặt Dương Thần hiện hữu nét lo âu. Anh thực sự không yên tâm về cô gái này chút nào.
- Mùa này mặt trời mọc vào khoảng 5h sáng, đã hai tiếng trôi qua. Chúng ta phải đi nhanh. Hy vọng chị ấy không xảy ra chuyện gì!_Phong Vũ không còn bình tĩnh nổi nữa. Mới nói vài câu đã biến mất.
- Phong Vũ, KHOAN ĐÃ!
Phong Vũ cứng nhắc xoay người nhìn Dương Thần. Lúc này mà anh còn kêu cậu “khoan đã” sao? Anh không lo cho chị sao?
- Phép thuật của cô ta chắc chắn không đơn giản. Đề phòng bất trắc, chúng ta cần sự trợ giúp.
- Trợ giúp ở đâu?_Phong Vũ mất kiên nhẫn, giọng nói cũng lạnh đi vài phần.
- Mẹ của anh!
- Tộc trưởng?
- Đúng vậy! Nhưng anh cần một lượng lớn thuốc nổ.
- Em có thể kiếm!_Như Linh nhảy đến. Cô bé có thể làm bất cứ điều gì trong khả năng của mình để giúp mọi người.
- Anh không muốn em ra khỏi kết giới._Phong Vũ lập tức ngăn cản. Chẳng lẽ Như Linh không hiểu cậu quan tâm tới an toàn của cô bé thế nào sao?
- Em đưa cho anh số điện thoại của người này. Chú ấy nghiên cứu về vũ khí, trong thời gian ngắn có thể chế tạo lượng chất nổ các anh cần dùng. Em sẽ ở lại đây, gọi cho chú ấy trước, sau đó anh đến chỗ chú ấy lấy. Như vậy được chứ?
- Được! Vậy chúng ta chia nhau ra. Phong Vũ đi lấy thuốc nổ, anh tới chỗ mẹ anh.
- Vâng!_Như Linh đáp một tiếng, lập tức nói địa chỉ của người chế thuốc nổ kia cho Phong Vũ, rồi mang điện thoại ra gọi cho ông ấy.
Cả Phong Vũ và Dương Thần đều đã đi, lúc này Như Linh mới nhớ đến vợ chồng Minh. Có lẽ họ cũng bị Zin ru ngủ, theo cách nào đó thì cô bé không biết, nhưng chắc chắn cần có người đánh thức họ mới dậy được. Nãy giờ ai nấy đều lo lắng nên quên mất điều này. Không chần trừ, Như Linh chạy đi thật nhanh.
----o0o----
- Đến rồi đó hả?_Từ trong hang đá, giọng nói cợt nhả truyền đến.
Zin bỏ qua thái độ đó, đi thẳng vào vấn đề chính.
- Khang đâu?
- Ở trong này. À, yên tâm. “Anh ấy” không sao hết, cô chỉ cần vượt qua đường hầm trước mặt cô sẽ đến được đây. Quên nhắc cô, trong này có rất nhiều bọ cạp. Mà cô biết đấy, bọ cạp của tộc Hồ Ly được nuôi dưỡng bằng những con sâu đã ăn lá cây Hắc Nhuyễn, một loài cây cực độc mà ngoài những con sâu đó ra, không một loài nào có thể chống lại kể cả những con bọ cạp này. Chỉ cần cô sử dụng phép thuật, lập tức chúng sẽ làm “nhiệm vụ”. Sự sống chết của Khang nằm trong tay cô. Ta chờ cô trong này…
Thanh âm ấy vang vọng ra ngoài cửa hang, len lỏi vào đầu óc Zin. Vào trong ấy không sử dụng phép thuật? Chắc chắn trong đó có nguy hiểm! Nhưng nếu như cô sử dụng phép thuật, hắn sẽ chết. Cô không thể!
Nhắm mắt hít sâu một hơi, Zin bước chân vào hang.
Mất khá nhiều thời gian Zin mới có thể đến được điểm cuối của hang động này. Cô đã mất đi 6 chiếc đuôi, 6 mạng sống, cũng có nghĩ là cô chỉ còn lại 2 lần có thể chết.
- Cô làm ta thất vọng quá! Ta vốn nghĩ cô sẽ còn nhiều mạng hơn._Người đứng trong bóng tối lên tiếng.
- Thực hiện lời hứa, thả Khang ra.
- Ta có nói sẽ thả “anh ấy” sao?
- Bà có ý gì? Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến anh ấy, sao phải bắt anh ấy.
- Sao lại không liên quan? Ta ở bên hắn mấy năm nay, có lẽ vài năm nữa rồi cho hắn chết. Không ngờ cô lại bên cạnh hắn. Ta có mối thù với Hồ tinh các ngươi mà.
- Người bà yêu chết cũng mấy trăm năm rồi, ông ấy có vui khi bà làm vậy không?
- Cô nghĩ cô biết tất cả sao? Ha..ha..ha…
- Đó là quy định giữa hai tộc, Hồ Tiên và Hồ Ly không thể ở bên nhau. Bà cũng biết điều đó, và bà đã chấp nhận nguy hiểm. Bà đã biết trước bà và ông ấy sẽ chết rồi cơ mà. Tại sao bà còn hận mọi người chứ?
- Nếu như ta giết hắn, cô có hận ta không?_Người trong bóng tối bước ra, nửa khuôn mặt lộ ra ngoài ánh sáng đỏ, nửa khuôn mặt không nhìn rõ._Bọn họ không chỉ giết cha ta, còn khiến mẹ ta sống trong đau khổ tới khi chết. Cô nghĩ sao?
- Cha mẹ bà? Vậy bà không phải…
- Nếu như muốn đưa hắn đi thì cô nên nhanh lên. Dĩ nhiên cô cũng có thể bỏ hắn lại. Ta nghĩ lũ bọ cạp không chờ được lâu nữa đâu.
Lyna bay lên, lơ lửng giữa không trung, sau lưng là rất nhiều đuôi. Không chỉ chín, mà là mười hai. Mười hai cái đuôi màu vàng nâu, to lớn vươn ra. Móng vuốt sắt nhọn, đôi tai Hồ Ly cùng với đôi mắt đỏ xuất hiện. Xung quanh Lyna tản ra làm khói tím u ám, ma muội.
Khang trong trạng thái hôn mê lờ mờ tỉnh lại, nhưng vì cuộc đối thoại kia nên chưa vội mở mắt, im lặng lắng nghe.
Nếu những điều hắn đang nghe là thật, như vậy cả Lyna và Zin đều không đơn giản là những người hắn quen trước đây. Hồ Tiên, Hồ Ly, bọn họ không phải con người. Người hắn vẫn luôn yêu thương không phải con người sao? Cô lừa dối hắn, cô coi hắn là cái gì?
- Không cần cứu tôi!
- Anh Khang_Zin đưa mắt nhìn đến vùng đất trống giữa hồ dịnh xanh. Khang bị trói bằng dây xích sắt trên ghế, dưới chân hắn có rất nhiều bọ cạp đen ngòm, nhỏ xíu, đuôi nhọn chứa nọc độc đang chĩa về phía hắn. Lớp vỏ cứng cáp của chúng ánh lên thứ ánh sáng rợn người. Mà hồ dịch xanh kia, nếu cô đoán không nhầm thì đã bị hạ độc của cây Hắc Nhuyễn, rơi xuống đó nhất định sẽ chết không thấy xác.
- Zin, à không, tôi có nên gọi cô như thế không?
Zin sững người nhìn hắn. Hắn giận cô, vì cô dấu hắn sao? Cô làm vậy chỉ vì an toàn của hắn, cũng là vì sợ hắn như bây giờ thôi. Nhưng điều đó lúc này không quan trọng! Zin nén nước mắt, nuốt đau thương vào tim, bình tĩnh đi đến chỗ hắn.
- Zin đưa anh ra ngoài, chúng ta nói chuyện sau.
- Ha..ha…giận dỗi rồi hả? Ôi tình yêu của con người, đúng là chẳng lâu dài bao giờ._Nhận thấy ánh mắt Zin nhìn lên, Lyna xua tay cười cười_Đừng để ý đến ta, cứ làm những gì cô muốn. Thời gian không còn nhiều nữa đâu. Lại quên chưa nói với cô. Nhìn thấy con đường đá nổi lên trên mặt hồ kia không? Nhiều gai nhọn lắm đấy! Nhưng nếu như cô dùng máu tưới lên, những gai nhọn đó sẽ biến mất, chàng trai của cô có thể đi lên rồi.
Zin đứng trước mép hồ dịch, nhìn con đường đá đầy gai ấy, cúi người tháo giầy ra.
- Tôi nói không cần cứu tôi. Tôi sẽ không đi với cô.
- Anh đừng động đậy! Zin sẽ qua đó.
Zin dơ chân chạm vào những gai nhọn kia, cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể. Khuôn mặt cô hơi tái lại. Tự khích lệ mình, cô cắn răng bắt đầu bước lên con đường gian nan.
Máu của Zin chảy đến đâu, gai nhọn ở đó lập tức biến mất. Trong lòng cô vui mừng không thôi, như vậy là hắn có thể đi ra rồi.
Cả một quãng đường mấy chục mét trải đầy máu tươi. Mùi máu tanh nồng bốc lên khiến Khang lạnh cả sống lưng. Cô gái đó có cần vì hắn mà làm vậy không? Cô lừa dối hắn, nhưng lại vì hắn mà chịu đau đớn như vậy…
- Bây giờ anh từ đây đi ra cửa hang, chạy về phía đông nhất định sẽ ra đến đường lớn. Ngoài đó Zin có để sẵn xe, chìa khóa ở ngay gốc cây bên cạnh._Zin vừa tháo dây xích cho Khang vừa thở hổn hển nói. Cô bị mất quá nhiều máu, động tác chậm hơn bình thường mấy lần.
Lũ bọ cạp phía dưới ngửi thấy mùi máu, vây lại quanh chân Zin. Cô dứt sợi dây chuyền mà Khang đã tặng cô sau ngày bọn họ đăng kí kết hôn từ trên cô, đặt vào tay hắn, chân hơi xua lũ bọ cạp ra, đẩy Khang về phía con đường nhuộm máu kia. Đó là đường ra duy nhất từ gò đất này.
Khang lảo đảo mấy bước, trần trừ không muốn đi. Tay hắn truyền đến hơi ấm của cô từ sợi dây chuyền kia. Khi hắn xoay người, cơ thể Zin đã chuyển sang màu tím sẫm, da thịt tỏa ra hơi nóng như lửa.
Cô như vậy có thể chết. Vì hắn cô tình nguyện sao?
- Đừng lại gần. Anh mau ra khỏi đây đi!_Zin khói khăn đứng vững, hơi thở đứt quãng, giọng nói rất nhỏ.
Đôi mắt Khang vằn lên tia máu, bàn tay siết chặt sợi dây chuyền. Cô gái này điên rồi! Thực sự điên rồi! Hắn cũng bị cô làm cho điên rồi! Mặc kệ cô là cái gì, hắn yêu cô. Hắn thực sự rất yêu cô! Mất cô đối với hắn là điều không thể.
“Lũ bọ cáp đáng chết! Cút hết đi!” Khang dùng áo khoác hất những con bọ cạp kia ra, bồng Zin lên chạy thật nhanh. Cô ở trong lòng hắn, nhỏ bé yếu ớt, môi cô mấp máy muốn nói gì đó, nhưng hắn không nghe được.
Những con bọ cạp dương cao nọc độc, cả một đám đen ngòm di chuyển với tốc độ khá nhanh, ồ ạt lao theo hai người họ.
- Kh.ang…_Sau một tiếng này, Zin ngừng thở.
Người ôm cô còn chưa kịp nhận thứ được điều đó, cơ thể cô đã tan rã. Trong lòng Khang lúc này là chú cáo trắng đáng yêu, vật cưng của hắn. Một chiếc đuôi rơi lại phía sau, đám bọ cạp tò mò dừng lại vây xung quanh. Nhất thời khoảng cách giữa chúng và Khang được dãn ra.
Zin sống lại, không cần biết mình đang ở trong hình dạng nào, nhảy ra khỏi lòng Khang. Cô sẽ dữ chân lũ côn trùng này, dù không lâu nhưng hắn sẽ có thêm thời gian để chạy thoát.
- Hai ngươi thực sự làm ta rất cảm động đấy!_Lúc này Lyna từ trên cao từ từ hạ xuống, đi về phía Zin, vung nhẹ tay, đám bọ cạp đang lao đến liền biến mất._Anh thì có thể đi. Nhưng cô gái này thì không thể!
Lời nói vừa dứt, những chiếc đuôi phía sau Lyna đột ngột lao về phía Zin với tốc độ cực nhanh. Cô chỉ kịp tránh được vài cái, vẫn bị đánh bật vào tường đá.
- ZIN…
- Không cần lo cho Zin. Mau đi đi!_Zin vừa né những đòn tấn công của Lyna, vừa nhìn Khang. Chính vì thế mà cô lại bị đánh trúng thêm lần nữa.
Dù Khang có cố đến gần để bảo vệ Zin thế nào đi nữa, thì hắn cũng không thể nào làm được, còn khiến bản thân bị thương nghiêm trọng, bất tỉnh nhân sự.
------o0o------
- Đây là thuốc tàng hình, thứ này chỉ được giao cho tộc trưởng kế vị. Uống nó vào thì không ai có thể nhìn, cũng như cảm nhận thấy chúng ta nữa. Anh và em mỗi người dùng một phần, sau đó anh vào trong cứu người, em ở bên ngoài, rải thuốc nổ xung quanh hang, được chứ?_Dương Thần đưa cho Phong Vũ một viên đan trắng. Chính mình cũng uống vào một viên.
- Hành động thôi!_Lời nói vừa dứt, thân thể hai người mờ dần rồi trong suốt, giống như đã bốc hơi thành không khí, không còn dấu vết.
Zin trở lại hình người, lũ bọ cạp đã đi hết, lúc này cô có thể sử dụng phép thuật được rồi. Nhưng cô bị thương rất nặng, hầu như chỗ nào cũng nhìn thấy vết thương hoặc là bầm tím, dập đỏ, hoặc ứa máu rất nhiều.
Không khí trong hang bắt đầu giảm nhiệt độ, mọi thứ xoay vần quanh hai cô gái lơ lửng trên không.
Đúng lúc Lyna chuẩn bị ra thêm đòn, một cơn lốc nhỏ thổi qua cuốn Zin cùng Khang đi. Tốc độ đó, khiến cho cô ta không thể nào nhìn thấy gì.
Lyna đuổi tới cửa hang thì dường như mất dấu vết của hai người kia. Cô ta tức giận vung một trưởng, cái cây ngay bên cạnh đổ “Rầm…” một tiếng, tiếp sau đó hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên. Cả hang động trở thành những mảnh vỡ bắn tung tóe về bốn phía.
- Phó tộc, anh đưa chị em tới chỗ mẹ anh đi. Đây là mạng sống cuối cùng, nhất định phải cứu được chị ấy!_Phong Vũ khẩn trương đưa chị gái lên xe, đặt vào tay Khang.
- Đừng nói nhiều nữa! Cô ấy sắp không chịu đựng được rồi._Khang đã được chữa thương khẩn cấp, ôm lấy cơ thể bê bết máu của Zin ngồi ở băng ghế sau, khẩn trương lên tiếng.
- Ở đây giao lại cho em. Lyna có lẽ đang trọng thương, nhưng vẫn rất nguy hiểm, tìm thấy cô ta nhất định phải chặt hết đuôi, bắn cho tới chết._Dương Thần không dám chậm trễ, dặn dò Phong Vũ xong nhấn ga cho xe chạy với tốc độ tối đa.
------o0o------
- Xin mẹ hãy cứu cô ấy!_Dương Thần quỳ trước mặt mẹ mình cầu xin. Đời này anh chưa cầu xin ai, nhưng vì cô, anh có thể làm tất cả.
- Con đã quên ta từng nói gì rồi sao? Ta chỉ giúp con một lần duy nhất. Cách đây chưa lâu con đã dùng nó rồi._Tộc trưởng ngồi trên ghế ngọc oai nghiêm, lạnh giọng nhìn con trai._Đó là ta còn chưa nói đến việc con dám làm chuyện nguy hiểm như vậy khi ta chưa cho phép.
- Mẹ, cô ấy cũng là Hồ Tiên, mẹ nhẫn tâm nhìn thấy đồng loại của mình chết trước mặt mẹ trong khi mẹ có thể giúp nhưng lại không làm sao?_Anh không nghĩ mẹ mình sẽ sắt đá đến mức thấy chết không cứu.
- Tộc trưởng, tôi là con người, tôi không hiểu gì về thế giới của các người cả. Nhưng tôi xin bà hãy cứu lấy cô ấy, bà muốn tôi làm gì cũng được._Khang ôm cơ thể đẫm máu của Zin, giọng nói vì lo sợ mà run rẩy.
Cô vì hắn mới trở thành như vậy, dù đã uống Ngân Nguyệt rồi nhưng những viết thương này quá nặng, khả năng tự phục hồi của cô gần như không còn. Hắn phải cứu cô. Nhất định phải cứu được cô. Đổi mạng hắn lấy mạng cô cũng không sao!
- Dương Thần, vào phòng cách li, mười ngày sau trở ra, lúc đó ta sẽ nói chuyện với con.
- Mẹ?_Nếu như ngày hôm này người sắp chết kia là anh, vì những nguyên tắc máu lạnh ấy, mẹ anh cũng sẽ mặc anh tự sinh tự diệt?_Chúng ta là Hồ Tiên, nhưng chúng ta sống rồi cũng sẽ chết, cũng có tình cảm như con người. Mẹ không cứu cô ấy? Được rồi, CON SẼ CỨU! Con sẽ làm tất cả những gì có thể để cứu cô ấy!
- Đứng lại! Ta nói con vào phòng cách li. NGAY, LẬP, TỨC!
- Con không còn là trẻ con nữa. Giờ con là một người đàn ông. Và con sẽ không để người con yêu biến mất mà không làm gì, giống như mẹ đã làm với ba. Chính bởi vì mẹ, mẹ vì những nguyên tắc vớ vẩn này mà không đến kịp để gặp ba lần cuối. Ông ấy nhắm mắt mà vẫn không quên gọi tên mẹ đấy. Mẹ có biết không hả?
- Người đâu, mang Dương Thần tới phòng cách li cho ta!_Tộc trưởng trầm giọng ra lệnh. Bà thật sự rất đau đầu với đứa con này!
Khó khăn lắm những người kia mới đưa được Dương Thần đi. Trong đại sảnh chỉ còn lại tộc trưởng và Khang đang ôm cơ thể nhuốm máu của Zin.
- Không cần vì Zin mà như thế._Lúc này bởi vì không gian yên tĩnh mà giọng nói của Zin nghe thật rõ ràng, nhưng rất yếu ớt._Tộc trưởng, xin người đừng trách phó tộc. Anh ấy là một Hồ Tiên rất tốt. Quen biết anh ấy là một may mắn mà tôi có được. Người là mẹ anh ấy, hẳn người hạnh phúc hơn tôi rất nhiều.
- Zin, em đang làm gì vậy? Nằm yên cho tôi. Em như vậy là muốn chết nhanh hơn phải không?_Khang tức giận trừng mắt nhìn Zin. Cô gái này quả thực điên hơn anh tưởng rất nhiều!
- Xin lỗi! Zin không thể thực hiện lời hứa ở bên anh đến khi anh không cần Zin nữa. Mạng sống của Zin là do anh cứu về, bây giờ vì anh, Zin chết cũng không hối tiếc.
- Em bị điên hả? Tôi không cho em chết! Nghe rõ chưa? Em nhất định phải ở bên tôi cho đến khi tôi không cần em nữa mới thôi. Em đã hứa rồi cơ mà…_Giọng Khang chứa đầy hoảng hoạn. Hơi thở của cô đang yếu đi, cô sắp rời xa hắn sao?
- Zin muốn nói với anh điều này. Nếu giờ không nói, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa! Em, yêu, anh…
- Anh biết! Anh biết mà! Anh biết em yêu anh, cũng biết rằng bản thân yêu em nhiều như thế nào. Em nghe không? Anh thực sự yêu em nhiều lắm!
- Đừng khóc. Trần Khang mà em biết chưa từng rơi nước mắt. Anh phải mạnh mẽ lên!
- Zin, vợ, bà xã, em yêu…Anh sẽ gọi em như thế, gọi cả đời này. Có nghe thấy không…
- Ta không thể cứu được cô gái này._Tộc trưởng rời ghế ngọc của mình, bước lại gần chỗ hai người kia._Ta chỉ có thể chỉ cho ngươi biết cách để giữ lại mạng sống cho cô ấy. Đặt cô ấy ở đó, sẽ có người đến chăm sóc cô ấy. Ngươi đi theo ta.
- Đây là Ngân Nguyệt ngàn năm._Đứng trước cây hoa to lớn, nằm đơn độc giữa khu vườn, tộc trưởng nhẹ giọng lên tiếng_Ngươi lấy mật của nó cho cô gái kia uống, có thể giữ lại mạng sống cho cô ấy, nhưng cô ấy chỉ có thể có hai lựu chọn: làm một Hồ Tiên, sống tại nơi này chăm sóc Ngân Nguyệt ngày năm đến khi chết, hoặc là làm người thường, không có một chút phép thuật nào, sinh lão bệnh tử như một con người. Chỉ có điều, muốn loài hoa này cho mật, ngươi phải đổi bằng máu của mình. Dùng máu của ngươi tưới vào gốc cây, mật hoa sẽ chảy ra ở nơi này._Tộc trưởng đi đến cuối đường ống nhỏ nối từ bên trong bông hoa to lớn, đặt xuống một ly nhỏ._Lượng mật chảy ra tương đương với một phần mười lượng máu ngươi tưới xuống. Nhưng ngươi là người thường, sẽ mất gấp đôi. Một ly mật này, đổi lấy mạng sống của cô gái ấy. Ngươi cần nhanh lên, ta nghĩ cô gái ấy không còn nhiều thời gian nữa.
Nói rồi tộc trưởng rời khỏi khu vườn, phía sau là Khang đang không ngừng nói cảm ơn. Hắn nhìn cây hoa to lớn trước mặt, trước mắt xuất hiện nụ cười Zin, nụ cười ấy như tiếp thêm sức mạnh cho hắn. Cầm con dao dưới đất lên, hắn dứt khoát rạch hai đường lên hai cổ tay. Chảy từ hai bên sẽ nhanh gấp đôi một bên, như vậy sẽ nhanh cứu được cô hơn.
-----o0o----
Phong Vũ đi quanh chỗ hang động bị nổ cả nửa giờ, cuối cùng cũng tìm thấy Lyna đang nằm thoi thóp bên cạnh một gốc cây. Cậu đứng đó chờ đợi, cho đến khi cô ta mất đi mạng sống đầu tiên, toàn bộ đuôi của cô ta vươn ra, một đường kiếm mạnh mẽ, chặt đứt toàn bộ đuôi của cô ta.
- Nếu như bà không hại chị tôi, tôi đã có thể không động đến bà. Nhưng đáng tiếc, bà đã làm điều ấy. Tôi không thể tha thứ._Phong Vũ chĩa súng vào người Lyna, ngay khi cậy định bóp cò thì Lyna nhảy chồm lên, cướp súng từ tay cậu.
Bây giờ cô ta ngược lại cầu súng chĩa vào Phong Vũ, trên mặt vẫn là nụ cười độc ác.
- Không ai nói với cậu, muốn giết một Hồ tinh thì chặt hết đuôi của nó là chưa đủ sao? Hãy nói vĩnh biệt chị gái của cậu đi! Trong này có nhiều hơn mười viên đạn đấy.
“Đoàng…” Tiếng súng rất gần vang lên, một viên đạn phủ máu cắm phật vào thân cây. Phong Vũ mở to mắt nhìn thân thể của Lyna từ từ ngã xuống, phía sau cô ta, Như Linh ngã ngồi trên lá cây, tay cầm một khẩu súng nòng vẫn còn bốc khói. Bởi vì đây là lần đầu cô bé dùng súng, thế nên bị nó giật lại làm cho té ngã.
- Anh không sao chứ?_Như Linh vất súng xuống đất, đứng lên chạy về phía Phong Vũ. Cũng may cô bé đến kịp thời, nếu không Phong Vũ đã rời xa cô bé rồi.
- Câu này anh phải hỏi em mới đúng. Ai cho phép em ra khỏi kết giới?_Phong Vũ trừng mắt nhìn bạn gái. Cô gái này đúng là hư mà, lại không nghe lời cậu chạy lung tung.
- Bởi vì em có dự cảm không tốt. Em sợ mất anh!_Khóe mắt Như Linh ươn ướt, vừa rồi cô bé sợ đến mức tim như nhảy cả ra ngoài.
- Cô bé ngốc! Anh sao có thể bỏ em lại chứ!_Phong Vũ lấy tay lau nước mắt cho Như Linh, yêu thương ôm cô bé vào lòng.
- Chị Zin đâu anh?_Như Linh ngước mắt lên, xụt xịt cái mũi nhỏ nhìn Phong Vũ.
- Chúng ta đến chỗ chị ấy thôi!_Phong Vũ buông Như Linh ra, nắm tay cô bé kéo đi.
Xác Lyna nằm lại nơi đó, từ hình dạng con người trở về cơ thể ban đầu: một con cáo có bộ lông vàng nâu, chính giữa chán có một vết bắn. Vài giây sau cái xác bắt đầu tan rã, biến thành những hạt bụi nhỏ lấp lánh bay lên không trung.
------o0o-----
- Zin, em mau uống thứ này đi!_Khang cầm ly mật hoa chạy thật nhanh đến chỗ Zin, nâng đầu cô lên.
Chất lỏng ngọt dịu chảy vào cuống họng, một cảm giác thoải mái lan truyền khắp cơ thể. Zin khó khăn uống hết ly mật ấy. Hơi thở của cô dần ổn định trở lại, các viết thương trên cơ thể bắt đầu ngừng chảy máu, miệng khép dần.
- Bây giờ ngươi cần lựu chọn. Làm Hồ Tiên, sống vài trăm năm nữa chăm sóc Ngân Nguyệt ngàn năm, hoặc làm một con người bình thường, sống vài chục năm._Tộc trưởng ngồi trên ghế ngọc, vừa chậm rãi uống trà, vừa lên tiếng_Hãy lặp lại điều ngươi mong muốn ba lần, tất cả sẽ kết thúc.
Zin khép mắt, lúc này không còn cảm giác thoải mái kia nữa, thay vào đó là sự đau đớn đến tận sương tủy đang cào xé cơ thể cô. Nhưng điều đó không thể ngăn cô nói lên ước muốn của mình. Làm con người có gì không tốt? Dù không thể sống lâu như Hồ Tiên, nhưng cuộc sống dễ dàng, thoải mái hơn nhiều.
- Tôi muốn trở thành con người. Tôi muốn trở thành con người. TÔI MUỐN TRỞ THÀNH CON NGƯỜI….A..a.a…..
Tiếng hét như đứt gan đứt ruột của cô vang lên cùng với luồng ánh sáng chói lóa.
Khang đưa tay che mắt, sắc mặt tái nhợt. Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt hắn luôn mong muốn nhìn thấy mỗi giây, mỗi phút đang tràn đầy sức sống, hồng hào mỉm cười, hắn chỉ kịp cười đáp lại cô một cái rồi ngã xuống. Cơ thể hắn mấy hôm rồi đều trong trạng thái không được khỏe mạnh, giờ lại mất quá nhiều máu như vậy.
- KHANG….
-----o0o-----
“Cộc..cộc..cộc…” Tiếng gõ cửa vang lên, rất lâu sau cũng không có người đáp lại. Cô gái tay bê theo khay đồ ăn vẫn đang bốc khói, dùng chân đẩy nhẹ cánh cửa trước mặt vào trong.
- Phó tộc, người đã năm ngày chưa ăn gì rồi. Tôi có làm một ít canh gà, người dùng đi cho nóng._Cô gái đặt khay đồ ăn lên bàn, nhẹ giọng cúi đầu trước Dương Thần.
- Mang ra ngoài._Dương Thần lạnh lùng, không quay người lên tiếng.
- Nhưng thưa phó tộc…
- Ta nói mang ra ngoài!
Cô gái kia không nói gì nữa, lui người về phía cửa ra ngoài.
Dương Thần tức giận, vung tay lên. Bát canh kia bay thẳng về phía cô gái, đổ lên tay cô bỏng rát.
- Vì sao không tránh?
- Phó tộc, người đừng giận tộc trưởng. Cô Zin khỏe lại rồi, tộc trưởng đã chỉ cho con người kia cách giữ lại mạng cho cô ấy. Tộc trưởng không lạnh lùng như người nghĩ đâu._Cô gái nhíu màu chịu đau, đứng tại chỗ cúi đầu.
- Ngươi sao lại nói với ta điều này?
- Bởi vì đó là điều phó tộc quan tâm.
- Ngươi ở nơi này bao lâu rồi?
- Thưa phó tộc, tôi ở đây từ khi sinh ra, đến nay đã 117 năm.
- Tên của ngươi?
- Hồ Thanh Thuần, thưa phó tộc.
- Ngươi yêu ta, phải không?
- Dạ?
- Không cần dấu diếm! Từ giờ, cho phép ngươi gọi tên của ta._Dương Thần lúc này mới xoay người lại, nhìn đến cô gái kia_Lại đây!
Anh biết những ngày vừa qua anh ở trong này, ngày nào cũng là cô gái này mang đồ ăn và quần áo đến cho anh. Lặng lẽ đến, đứng đó nhìn anh rất lâu rồi lại lặng lẽ đi. Trước đây, thỉnh thoảng anh cũng phải vào đây vài ngày, cũng là cô gái này luôn quan tâm đến anh. Hình như anh đã có chút gì đó, không hiểu là cảm giác gì.
Anh đối với Zin, rốt cuộc là loại tình cảm nào? Anh yêu cô phải không? Hay chỉ vì cô luôn cần người khác bảo vệ? Và anh lại muốn thử cám giác che trở cho ai đó? Cô cũng chỉ coi anh như một người bạn, người anh trai, thậm trí là ba của cô. Có lẽ, anh nên xem xét lại vấn đề này thật cẩn thận!
- Phó tộc, người cần tôi giúp gì ạ?
- Ngồi xuống, nói chuyện với ta._Dương Thần đặt tay lên chỗ da phồng rộp vì canh nóng của Thanh Thuần, xoa nhẹ.
- Dạ?_Thanh Thuần trợn lớn mắt. Cô không dám tin phó tộc lại có thể dịu dàng, ân cần như thế này. Hơn nữa người nhận được sự dịu dàng đó lại là cô.
- Không cần ngươi nói, nghe ta nói được rồi.
------o0o-----
Ngày hôm nay quả thực rất quan trọng! Không chỉ nhân vật chính, mà với bất kì ai tham gia cũng đều vui vẻ.
- Chị Zin, em trai của chị bao nhiêu tuổi rồi?_Cô gái nào đó ngồi bên cạnh Zin, chớp mắt hỏi.
- Hơn em một tuổi thôi._Zin trong váy trắng tinh khôi, trang điểm xinh đẹp, ngồi ở phòng chờ, liên tục phải trả lời những câu hỏi của người bên cạnh.
Từ ngày trở về đến giờ, Minh đối xử với cô tốt lắm, thân thiết với cô giống như Như Linh, chỉ cần không bị bắt lại sẽ bám lấy cô như cái đuôi mà hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
- Vậy còn cái anh, cái anh mà chị gọi là phó tộc đó. Anh đấy bao nhiêu tuổi?
- Hình như năm nay là 125.
- A…_Minh há hốc miệng kinh ngạc_Vậy là hơn anh em những một thế kỉ luôn. Hồ Tiên sống lâu như vậy sao? Biết trước em đã tìm một anh chàng Hồ Tiên để yêu rồi!
- Em mới nói gì đó, bà xã?
Minh vội vàng lấy tay bịt miệng lại, lấm lét nhìn lên. Không phải ông xã nhà nó nghe thấy hết rồi đấy chứ?
- Em muốn chờ đến khi em già yếu, chết đi rồi, chồng của em vẫn tràn đầy sức sống hả? Đợi chôn cất em xong, người ta còn có thể cưới thêm mấy đời vợ nữa đó. Không có nhiều Hồ Tiên tình nguyện trở thành con người như bạn trai của Như Linh và chị dâu của em đâu.
Minh dương mắt lên trừng Anh Quân, ông xã của nó từ khi nào trở nên lợi hại như vậy? Có thể nói móc nó, còn khiến cho nó không phản bác lại được.
- Buổi tối có phải em muốn ăn tôm?
- Đúng vậy! Anh sẽ làm sao?_Nghe đến ăn, đôi mắt đang tràn đầy bất mãn kia lập tức chớp chớp mấy cái làm vẻ đáng yêu như cún con.
- Cái đó còn phải xem biểu hiện của em thế nào đã._Anh Quân liếc qua Minh, nén cười nói với Zin_Chị dâu, sắp đến giờ rồi, bọn em ra ngoài trước nhé!
- Ừ, hai đứa đi đi.
“Cạch…” cửa mở rồi khép lại thật nhẹ nhàng, ai đó tiến về phía cô gái đang cúi đầu nghịch ngón tay của mình. Còn cô gái thì dường như đang mải mê suy nghĩ mà không hề hay biết.
- A…_Zin la nhỏ vì bị người nào đó ôm từ đằng sau, cái kiểu này thì còn là ai được chứ!_Sao anh lại vào đây? Không phải trước khi cử hành hôn lễ chú rể không được gặp cô dâu sao?
- Đó là với những người khác. Còn chúng ta đã là vợ chồng lâu rồi, đâu cần như vậy. Chẳng lẽ không nhớ anh sao?
Zin bĩu môi rồi bật cười. Con người này từ lúc nào trở nên thích lãng mạn, lại hay cười đùa như vậy chứ?
- Cho anh ôm cái đi, nhớ em quá rồi này!_Người đàn ông trẻ dang rộng vòng tay. Nhưng còn chưa kịp ôm cô gái của mình thì có người đạp cửa xông vào, không nói một lời lôi thẳng ra ngoài.
Người nào đó không cam lòng, hét lớn với đám người phá hoại chuyện tốt của mình. Hắn hứa với cô sau khi cô khỏe lại sẽ tổ chức hôn lễ, nhưng mọi chuyện vừa yên ổn thì hắn phải qua nước ngoài giúp ba, mẹ giải quyết công việc. Ba hắn bị đột khụy. Hắn phải xa vợ mình rất lâu, thực sự là rất lâu! Những tám tháng chứ ít gì. Đến khi hắn trở về mới biết trong nhà có chuyện lớn, bởi vì trước đó tất cả mọi người dấu không cho hắn biết. Có ai mà vợ mang thai gần bảy tháng rồi mới biết như hắn không chứ? Bây giờ đến việc hắn muốn ôm vợ mình cũng bị ngăn cản là sao?
- Mau thả anh ra, anh phải ôm vợ anh một cái!
- Bây giờ không thể! Anh phải đợi đến khi cử hành xong hôn lễ đã._Phong Vũ cười gian, trong lòng vui sướng gào thét. Cậu chờ ngày này đã lâu lắm rồi! Coi như mọi hiểu lầm hay mâu thuẫn trước đây đã được hóa giải, thế nhưng cậu vẫn không thể không cho người này nếm mùi “đau khổ” được.
- Bà xã, mau cứu anh!
Zin cười híp mắt, nhìn người ta bị mang đi không những không giúp lại còn vẫn tay tạm biệt.
Khúc nhạc dạo đầu vang lên, chú rể hồi hộp đứng trong lễ đường, hai tay không ngừng nắm rồi lại thả, căng thẳng gấp bội so với việc đàm phán làm ăn.
Cánh cửa lễ đường mở ra, cô dâu lộng lẫy, xinh đẹp bước vào. Mọi ánh mắt đều dồn về phía cô, sau đó chuyển hướng đến cái bụng nhô cao lên của cô.
Chú rể nhìn cô dâu cười đến mức ngây dại, nếu như không bị giữ lại nhất định sẽ xông lên mà ôm cô dâu bỏ trốn.
Phong Vũ đặt tay chị gái vào bàn tay to lớn của chú rể, hơi mỉm cười nhưng vẫn cực kì nghiêm túc.
- Nếu như để chị em chịu bất kì ủy khuất gì, em sẽ mang cả vợ lẫn con anh đi.
- Nhất định anh sẽ yêu thương mẹ con cô ấy, hơn cả mạng sống của anh._Chú rể nắm chặt tay cô dâu, bước đến trước mặt cha sứ, cùng nhau đọc lời tuyên thệ.
Hai người trao nhẫn cưới, chuẩn bị hôn môi trước mặt mọi người thì cô dâu chợt nhăn mày, phải vịn vào chú rể để đứng vững.
- Bà xã, em sao thế?
- Em nghĩ, hình như con đòi ra ngoài.
- Còn chưa đến ngày mà. MAU CHUẨN BỊ XE!
Chú rể hét lớn, bồng cô dâu bước đi thật nhanh. Em gái hắn tháng sau mới sinh. Hắn không nghĩ con hắn đòi ra sớm như thế, lại đúng vào lúc này. Chúng định chưa ra đời mà đã làm phản sao? Còn không cho hắn hôn cô dâu của mình xong nữa.
------o0o-----
- Con cảm ơn bác Dương Thần và bác Thanh Thuần, quà của hai bác rất đẹp!
- Con cũng cảm ơn ạ!
- Lần sau hai bác phải tặng quà lớn hơn nha!
Ba đứa trẻ có khuôn mặt giống hệt nhau đưa tay nhận quà rồi cúi đầu cảm ơn. Chỉ khác ở chỗ một đứa là nữ, tóc dài tết thành bím xinh xắn, hai đứa còn lại là nam, một để dài ngang vai, búi trổng ngược lên giống như các tu sĩ cổ đại, một cắt ngắn thoải mái. Mặc dù khuôn mặt giống nhau, nhưng mỗi đứa lại mang một nét khác. Bé gái luôn nhí nhảnh, hồn nhiên, mau khóc, mau nín. Tu sĩ nhỏ thì chín chắn, lãnh đạm. Chàng trai còn lại lúc nào khóe miệng cũng cong cong, không biết là vui hay gì đó, gặp cô gái nào xinh đẹp, không phân biệt lớn nhỏ, có chồng con hay chưa, đều sẽ dùng ánh mắt bắn tỉa lung tung, bộ dạng từ trên xuống dưới đào hoa không chịu nổi.
- Tộc trưởng, lần sau anh không cần tặng quà cho chúng. Chúng chẳng giữ quà lành lặn đến ngày mai đâu._Mẹ ba đứa trẻ mang trà ra, lườm chúng một cái, chúng liền ôm quà chạy thẳng về phòng.
- Em đâu còn là Hồ Tiên, gọi anh như bình thường được rồi!_Dương Thần mỉm cười, nâng ly trà trước mặt lên uống một ngụm._Ra ngoài không bao giờ có thể uống được loại trà này.
Sau khi Dương Thần ra khỏi phòng cách li kia, mẹ anh đã mở cuộc họp gia tộc, lần đầu tiên sau hàng ngàn năm qua, truyền vị trí tộc trưởng cho con trai. Bà cảm thấy chế độ mẫu hệ đã không còn phù hợp vào thời điểm hiện tại nữa rồi. Dù là nam hay nữ, chỉ cần có thể đảm nhiệm được trọng trách, bà đều sẽ trao lại vị trí cao quý ấy.
Từ ngày đó đến giờ, anh làm việc gì cũng rất cương quyết, cứng rắn, giống hệt mẹ anh. Bên cạnh anh, luôn là cô gái tên Thanh Thuần kia. Bọn họ lúc nào cũng như hình với bóng.
- Người ngoài làm sao có thể có chứ! Anh tộc trưởng à, anh đúng là khó tính mà!_Thanh Thuần liếc xéo Dương Thần_À Zin này, cuối tuần cả nhà em rảnh chứ?
- Nếu như anh Khang không có việc đột xuất thì rảnh ạ. Có chuyện gì sao?
- Hôm đó bọn chị kết hôn, muốn mời mọi người cùng đến.
- Thật sao? Hai người sẽ kết hôn? Em đi thông báo cho Phong Vũ mới được._Zin vừa đứng lên muốn tìm điện thoại thì Thanh Thuần kéo cô lại.
- Không cần đâu, bọn chị mới từ chỗ cậu ấy về mà.
Đột nhiên lúc này ba đứa trẻ kia chậm chạp đi đến, xếp thành hàng cúi đầu không nói gì trước mặt mẹ chúng.
- Sao thế?
- Bọn con muốn đưa cho mẹ cái này.
- Cái gì?_Zin hồ nghi nhìn con. Mỗi lần bọn chúng như thế này đều không có gì hay ho cả.
- Đây ạ!_Tu sĩ nhỏ bước lên một bước, đặt vào tay mẹ một vật rồi trở về chỗ cũ.
Ba người lớn chăm chú nhìn vào vật ấy. Mặt Zin cứng đơ lại, một hồi sau đỏ bừng vì tức giận. Mấy đứa trẻ thấy vẻ mặt mẹ, bỏ chạy toán loạn, mẹ chúng ở phía sau đau khổ hét lên.
- ĐIỆN THOẠI CỦA TÔI! Ba đứa mau đứng lại cho mẹ.
- Không phải con làm đâu, là anh Bi muốn thử độ bền, ném nó vào tường đó._Bé gái núp sau cánh cửa, thò đầu ra.
- Con chỉ ném thôi, là em Moon thả nó vào nước._“Chàng trai đào hoa” núp ở cánh cửa bên kia cũng thò đầu ra thanh minh, còn không quên “liếc mắt đưa tình” với mẹ mình.
- Tại anh Po bảo con làm như vậy.
- Ba sẽ mua cho mẹ cái mới._Tu sĩ nhỏ bấy giờ mới lên tiếng, oai phong đứng giữa cửa, điệu bộ thấy chết không chùn.
- Mấy đứa có biết đây là cái thứ mấy rồi không?_Mẹ chúng chống tay lên hông, thở phì phì vì tức giận.
- Hình như 11, 12 gì đó. Chắc là vậy đó mẹ!_“Chàng trai đào hoa” dơ ngón tay ra, hơi nghiêm đầu suy nghĩ.
- Con còn đếm? Ba đứa mau vào đây! Hôm nay mẹ sẽ…
- A, ba về!_Những đứa trẻ ranh mãnh không chờ mẹ chúng nói hết, lao nhanh ra cổng đón người cứu mạng.
Bởi vì không thể cùng lúc bế ba đứa con, nên ông bố của chúng ta ưu tiên con út, lại là con gái, còn lại bám chân bố vào nhà.
- Chuyện gì vậy, bà xã?
- Hỏi con anh ấy!_Zin trừng mắt lườm ba quỷ nhỏ, giận dỗi bỏ vào trong.
- Hai người cũng ở đây sao? Bà xã nhà em sao thế?_Khang đặt con gái xuống đất, đi đến bên vợ. Chắc mấy quỷ nhỏ nhà hắn lại phá hoại cái gì rồi đây!
- Cái đó cậu phải tự tìm hiểu rồi, bây giờ anh phải đưa Thanh Thuần đi thử váy cưới. Cả nhà từ từ nói chuyện, không cần tiễn bọn anh._Dương Thần cười cười nắm tay Thanh Thuần rời đi. Mặc dù anh rất muốn ở lại coi trò vui, nhưng anh muốn nhìn thấy Thanh Thuần mặc váy cưới hơn.
- Bà xã…_Khang ngồi xuống cạnh vợ, vòng tay ôm cô, khẽ gọi đầy thân mật.
- A! Của ba bền hơn nha. Chỉ vỡ một mảnh thôi.
- Đúng vậy! Ba nên mua cho mẹ một cái giống thế này.
Nghe tiếng con, Zin và Khang quay đầu nhìn. Chỉ thấy bọn chúng đang dơ điện thoại của Khang lên cao, lại thả xuống cho rơi tự do.
- Đúng là hàng tốt. Như vậy còn chưa long vỏ._Tu sĩ nhỏ ngồi xuống cầm “điện thoại” kia lên, gật gật đầu tán thưởng.
- Ba, lát nữa ba nên mua hai cái thế này.
Khang thở dài nhìn sang vợ. Vợ hắn cũng bất lực nhìn hắn.
- Có lẽ ta nên gửi chúng cho Phong Vũ dạy bảo.
- Em cũng nghĩ vậy!_Zin lại nhìn đến ba đứa con, nhất trí tán thành.
- Ba mẹ có phải vừa nói sẽ gửi bọn con đến chỗ cậu?_“Chàng trai đào hoa” hơi nghiên đầu nhìn ba mẹ của mình. Có phải nó vừa nghe lầm không?
- Chính xác!
- A..A..A…..
Ba đứa trẻ ném hết đồ trên tay xuống, hét lên một tiếng kinh hoàng rồi dùng tốc độ ánh sáng chạy về phòng, khóa trái cửa.
Ác mộng của chúng sắp bắt đầu rồi!
…….End……
truyện đến đây là hết rồi
cảm ơn tất cả các bạn đã đón đọc
nếu như yêu mến Mộc thì đến thăm tớ ở "Cuốn trôi" nhé
tớ đang bắt đầu phần 1: Anh em nhà "quái vật" ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro