C3 - Bầu bạn với trăng sao
Hoa Sơn trong màn đêm càng trở nên khoáng đạt, Đứng trên vách đá dựng đứng, dường như cả bầu trời sao ở ngay trước mặt, không phải là của trời đất, mà chỉ là của riêng hai người họ.
“Nếu Hoa Sơn không cao như thế này, nếu ta cũng có thể bay đến đây thì thật tốt biết bao!” Tiểu Quốc và y lại ngồi trên vách đá, dưới chân mặc dù là vực sâu vạn trượng ẩn trong làn sương mù nhưng hắn lại cảm nhận được sự vững chãi trước nay chưa từng có.
“Nếu ngươi thích thì lúc nào ta cũng có thể đưa ngươi tới đây.”
“Nếu có một ngày ta thịt nát xương tan, hồn phi phách tán ở đây, ta nhất định sẽ cảm tạ ông Trời, cảm tạ đấng thần tiên ở trên cao kia.” Những lời hắn nói đều là thật, đây là nơi đẹp nhất mà hắn từng thấy, là nơi có đoạn hồi ức vui vẻ nhất của hắn.
“Đừng nói linh tinh, cẩn thận bị các vị thần tiên ở trên trời nghe thấy lại thỏa mãn tâm ý của ngươi đấy.” Y thấp giọng nói, dường như thực sự có chút sợ bị người khác nghe thấy.
“Thôi đi, mấy ông già vô cảm đó làm sao có thể để ý đến một tiểu yêu nhỏ bé như ta được? Ngươi đừng có ngây thơ như vậy nữa!” Hắn bĩu môi vẻ khinh thường, rồi nhìn vầng trăng tròn vành vạnh sáng trong vừa ló ra khỏi đám mây. “Ngươi nhìn mặt trăng kia xem, thật là đẹp!”
“Mặt trăng dẫu đẹp thì cũng có tác dụng gì đâu, người sống trên đó vô tình vô nghĩa, lạnh lùng như băng sương.”
“Ngươi đang nói đến ai vậy?”
“Một nữ nhân bị báo ứng.” Giọng nói của y thâm trầm như rít qua kẽ răng, bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, các khớp ngón tay kêu lách cách.
Tiểu Lục Vĩ rõ ràng cảm nhận được hận ý đáng sợ trong giọng nói của y. Tuy cũng có chút khiếp sợ nhưng hắn vẫn thử thăm dò: “Là một nữ nhân từng làm tổn hại đến ngươi có phải không? Có phải ta đã nói sai điều gì làm ngươi nhớ đến những hồi ức thương tâm không?”
“Không phải… Có một loại thù hận không cần khơi gợi lại, cũng vĩnh viễn không phai nhạt được.”
Cả đêm, y ngồi đó mà không nói thêm câu nào nữa, hận ý toát ra từ người y dần tan biến, thay vào đó là cảm giác bi thương, không có nước mắt, không có cảm xúc, nhưng Tiểu Lục Vĩ vẫn có thể cảm nhận được sự bi ai toát ra từ tận đáy lòng ấy. Sự bi ai sâu sắc ấy rất đặc biệt, giống như một sự thương tiếc xót xa.
Hắn không biết phải an ủi y như thế nào, chỉ có thể ngồi đó cùng y. Dần dần, cơn buồn ngủ đã chinh phục ý chí của hắn, đưa hắn đi vào cõi mộng. Trong giấc mộng, hắn lại quay về thời điểm lạnh lẽo, tuyết rơi trắng trời của ba trăm năm trước, kéo lê thi thể cứng đờ của mẹ, bước từng bước trong tuyết lạnh căm căm. Đến khi hắn rất mệt, rất mệt, mới tựa vào một nơi vô cùng ấm áp, mềm mại, rồi lặng lẽ chết đi…
Một tia sáng chiếu vào đôi mắt vẫn còn mơ màng khiến hắn tỉnh giấc. Hắn đưa tay ra che ánh mặt trời, chớp mắt mấy cái mới phát hiện mình đang tựa trên vai Hưởng, còn y vẫn giữ tư thế như hôm qua, nghiêm trang ngồi đó.
“Chào buổi sáng!” Y cười, nói.
“Xin lỗi, ta ngủ quên mất.” Hắn có chút căng thẳng trả lời.
Đối diện với một gương mặt cười với khoảng cách gần như thế này, hắn bất giác nghĩ đến gương mặt cười của Ma Vương ngày hôm qua, nghĩ đến những rung động trong lòng. Không phải nàng đã thích Hưởng rồi đấy chứ? Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện khiến nàng ngồi bật dậy, ngàn vạn giả thiết và kết cục lướt qua trong đầu, chỉ là không có cái nào hạnh phúc mỹ mãn.
Nếu mình đã không thể nắm chắc được vận mệnh của mình thì hà tất phải hại thêm một người vô tội khác, không, là tình yêu vô tội mới đúng…
“Tỉnh ngủ rồi à? Ngươi muốn đi đâu chơi?” Hưởng mỉm cười hỏi hắn.
“Chơi?”
“Đúng vậy, ta đưa ngươi đến chốn phàm trần… Ồ, ý ta là tới thế giới của con người đi lòng vòng một chút…”
“Được, ta muốn ăn đồ ăn ngon, muốn nghe tiểu khúc, còn muốn…”
Hắn cười, chớp chớp mắt với ánh dương. Hôm nay, hắn nhất định phải chơi thật vui vẻ, qua ngày hôm nay hắn sẽ quên đi người này, quên đi những vui vẻ mình từng có, trở về cuộc sống vốn thuộc về hắn…
Đi trong chợ, xuyên qua đám đông rộn ràng náo nhiệt, Tiểu Quốc đứng trước một cái sạp nhỏ bán đồ ăn làm từ đường, hắn hưng phấn gọi: “Mau đến đây, ngươi xem này, món này có vẻ rất ngon.”
“Cô nương, mua một cái đi!” Người bán hàng cười, đưa cho hắn một que kẹo đường có hình tiên nữ.
" Xem ra chỉ có ta nhận ra ngươi là nam nhân thôi "
Tiểu Lục Vĩ nhận lấy, liếm mạnh một cái rồi đưa cho Hưởng đứng bên cạnh. “Ngon lắm luôn, ngươi nếm thử đi…”
Y cẩn thận liếm khẽ một cái, vẻ mặt cực kỳ đau khổ đẩy cánh tay hắn đang cầm que kẹo đường ra. “Vị gì mà lạ vậy?”
“Lạ sao? Ngọt lắm mà. Xem ra vị giác của ngươi có vấn đề rồi.” Hắn vừa nói vừa ăn, ánh mắt lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
“Công tử, một văn tiền.” Bàn tay dính đầy đường của ông chủ chìa ra trước mặt Hưởng đang định rời đi.
“Ồ, ngân lượng.” Y đột nhiên hiểu ra, kéo kéo Tiểu Lục Vĩ ở bên cạnh. “Ngươi có mang theo ngân lượng không?”
“Ngân lượng? Ngân lượng là cái gì vậy?”
Tiểu Lục Vĩ cảm thấy mờ mịt, hỏi, rồi nhìn thấy bên cạnh có người rút ra ngân lượng mới chợt hiểu ra. “Có, có, đợi một chút!”
Nói rồi hắn tìm thật kĩ trong vạt áo hồi lâu mới lấy ra được một văn tiền trả cho ông chủ, rồi vội vàng kéo Hưởng đi xuyên qua con phố dài.
“Sao phải đi nhanh vậy?” Hưởng nghi hoặc hỏi.
“Trên người ta đâu có tiền! Thứ vừa mới trả ông ta là cái khăn tay, pháp thuật của ta qua loa đại khái, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng hiện nguyên hình thôi.”
“Cái gì? Ngươi không có tiền thì nói sớm đi, ta có thể biến ra được.”
“Thì có gì khác nhau đâu?”
“Pháp lực của ta cao hơn ngươi.” Hưởng có lòng tốt nhắc nhở nữ nhân đang nhìn y đầy vẻ khinh bỉ.
Sự khác nhau chính là tưởng tượng, và thời gian duy trì dài hay ngắn mà thôi.”
Bọn họ không ngờ rằng chiếc khăn tay tơ tằm thêu hoa của Tiểu Lục Vĩ dù có đổi lấy mười xiên kẹo đường vẫn còn dư. Sau khi về nhà, ông chủ vui sướng đến mức không khép miệng lại được.
Hưởng không biết làm gì khác ngoài lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Ngươi chìa tay ra đây, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là pháp thuật chân chính.”
Tiểu Lục Vĩ chìa hai bàn tay ra, chỉ thấy mấy đĩnh bạc bay vào lòng bàn tay hắn bằng tốc độ nhanh như chớp, ít cũng phải có đến mười mấy lượng.
“Ta còn nghĩ ngươi lợi hại thế nào, hóa ra là ăn trộm.”
“Trộm? Đây là ta lấy ở trong miếu thờ ra đấy.” Hưởng bất bình nói, rõ ràng là không thể chấp nhận nổi cách nói của hắn.
“Trong miếu thờ? Sao ta lại không nghĩ là có nhiều nơi để chơi thế chứ, chúng ta đi dạo tiếp đi!” Tiểu Lục Vĩ đột nhiên nghĩ đến nơi chơi vui như thế, sớm đã quẳng cái sự thật mình là yêu tinh lên chín tầng mây rồi.
“Ngươi vào trong miếu thờ? Ngươi chán sống rồi à?”
“Xem lá gan của ngươi kìa! Ngươi sợ cái gì? Trong đó chỉ có mấy bức tượng mà thôi… Ngươi có biết ngôi miếu gần nhất là ở đâu không?”
“Rẽ phải rồi đi đến cuối đường, rồi lại rẽ phải, có một ngôi miếu nhỏ.”
“Đi thôi!” Tiểu Lục Vĩ vội vã đi đến cuối con phố dài. “Ha ha, ta thực sự muốn xem mấy vị thần tiên đó có dáng quỷ gì!”
“Thần tiên và quỷ sao có thể có cùng một dáng vẻ được.” Hưởng đi phía sau nàng, gương mặt tuấn tú nhăn nhó. Dáng quỷ? Y thực sự không thể nào chấp nhận được từ này.
Có một thói đời bất luận là tốt hay xấu, ở các đền miếu lúc nào cũng khói hương nghi ngút, thiện nam tín nữ luôn có những tâm nguyện cầu không hết, có những nỗi khổ não mà nói mãi không xong. Bọn họ cầu thần tiên cứu độ cho mình nhưng lại không biết rằng thần tiên vĩnh viễn không thể thỏa mãn được những yêu cầu quá đáng hay lòng tham vô đáy của họ được.
Tiểu Lục Vĩ vừa bước vào trong miếu liền vội vã chạy vào chính đường, quan sát mấy vị thần tiên được thờ cúng ở đây.
“Đây nhất định là Thái Thượng Đạo Quân, sao già đến mức lưng còng thế này rồi mà còn chưa chết nhỉ?” Hắn vừa thốt ra lời đã khiến người ta phải kinh ngạc, làm cho Hưởng vừa mới bước theo vào suýt thì ngã ở bậc cửa.
“Ngươi có thể đừng nói gì không?”
“Tại sao không thể nói? Ông già này là ai vậy? Cái trán sao lại to thế kia? Trông xấu chết đi được.” Hắn nhìn vị thần tiên ở ngay bên trái, nghiêm túc tìm kiếm để bổ sung thêm cho vốn kiến thức về giới thẩn tiên ít ỏi đến đáng thương của mình.
“Thái Bạch Kim Tinh.”
Hắn thấy Hưởng đang cố gắng nhịn cười liền xem thường, nói: “Ngươi muốn cười thì cười đi, không cần sợ bọn họ. Ôi chao, tại sao Ma Vương cũng được thờ cúng ở đây vậy?”
Hắn vừa nói xong thì lập tức bị Hưởng đưa tay bịt miệng. “Ngươi không cần mạng nữa phải không? Đó là Tử Vi Chân Quân, mắt ngươi bị làm sao vậy?”
Hắn cố gắng vùng thoát khỏi sự khống chế, kéo tay y ra, nói: “Rõ ràng là khá giống mà, chỉ là cái miệng nhỏ hơn miệng Ma Vương của bọn ta mà thôi.”
Rồi hắn lại hưng phấn chỉ vào tượng Nam Hải Quan Thế Âm Bồ Tát, nói: “Vị này thì ta biết, là Quan Âm Bồ Tát, trông mặt mũi có vẻ từ bi hiền lành.”
“Cuối cùng thì ngươi cũng nói được một câu tiếng người.”
“Đây là ai?” Hắn lại chỉ vào một bức tượng tiếp theo ở bên phải.
“Ngọc Thanh Chân Vương.”
“Hả? Y chính là Ngọc Thanh Chân Vương sao? Tiểu Trân nói y là người anh tuấn nhất trong số các vị thần tiên.”
“Đúng là Tiểu Trân có hiểu biết.” Hưởng nghiêm túc gật đầu.
“Thôi đi, ngươi nhìn xem, y mắt cao hơn đầu, vừa nhìn đã biết là đồ ngốc không tự biết mình.”
“Cái gì cơ?” Y hít sâu một hơi, cứng mồm cứng lưỡi đến nửa ngày trời mới nói tiếp: “Có lẽ là do bức tượng này người ta khắc hơi cao.”
“Mắt thì như cá chết, nhạt mà không sáng. Xương gò má cao thế kia là điển hình của lòng dạ nham hiểm, lòng lang dạ sói, còn nữa…”
“Còn nữa?”
“Môi mỏng không răng, nhất định là loại tiểu nhân thích đâm bị thóc, chọc bị gạo. Ngươi nhìn gương mặt y đi, chắc chắn là loại người đanh đá chua ngoa… À không, loại thần đanh đá chua ngoa! Còn nữa, tóc y…”
“Được rồi, đừng nói tóc y nữa, sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta phải quay về thôi!” Nói xong, y liền kéo Tiểu Lục Vĩ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt ra khỏi miếu.
“Ta thấy ngươi đừng đi hút hồn phách của người phàm nữa, đổi sang nghề xem tướng đi!” Hưởng bất đắc dĩ cười khổ, nói.
“Ta xem tướng chuẩn lắm đấy.”
“Nếu ngươi bỏ thêm chút công phu lên thứ ở phía sau gương mặt xinh đẹp của ngươi thì sẽ không đến mức chẳng hút được hồn phách nào.”
“Thứ đằng sau gương mặt xinh đẹp là gì?” Hắn quay lại nhìn y rồi chợt tỉnh ngộ, liền tức giận nói: “Ngươi dám mắng ta là không có não? Ta còn hơn ngươi đấy, tám trăm năm mà gan vẫn nhỏ như gan chuột.”
“Ngươi nói gan ta nhỏ?” Hưởng trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Đúng thế, trông dáng vẻ bị dọa cho sợ chết khiếp của ngươi lúc ở trong miếu thì thần tiên có gì tài giỏi đâu? Pháp lực cao thì có thể cao cao tại thượng, nhận sự cúng bái của người phàm? Pháp lực cao thì có thể chỉ nghe những lời nịnh hót, căm ghét những lời mắng chửi? Ngươi mới ngu ngốc! Sao ngươi cứ phải luồn cúi như thế, bọn họ cũng có nhìn ngươi thêm cái nào đâu?”
“Ta luồn cúi?” Hưởng chỉ chỉ vào mình, cười nói vẻ khinh thường. “Ta còn không phải vì ngươi… Thôi đi, vốn chẳng thể khai thông được cho loại yêu tinh ngốc nhà ngươi!”
“Ai cần ngươi khai thông cho ta, nếu không phải ngay từ đầu ngươi ngăn cản ta tu luyện pháp thuật thì chưa biết chừng bây giờ ta đã tăng thêm công lực rồi, ta còn chưa trách ngươi đâu đấy!”
“Trách ta? Ngươi vẫn cả ngày nghĩ cách hại người? Đúng là hết thuốc chữa!”
“Liên quan gì đến ngươi? Là do ngươi dù có chuyện hay không cũng cứ thích lượn tới lượn lui trước mặt ta…”
“Ngươi…”
“Là nam nhân thì không nên xuất hiện đâu.”
“Ngươi…” Y nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể thốt ra lời, hồi lâu mới oán hận nói: “Lần sau ta mà còn quản chuyện của ngươi nữa thì ta là một con heo!”
Nói xong thì đã biến mất trong không khí…
Hưởng giống như ảo giác, đột nhiên tan biến trước mặt hắn, dường như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là hư ảo, thậm chí con người y chưa bao giờ tồn tại một cách chân thực. Cả thể xác và tinh thần của hắn đều tràn đầy sự mất mát. Hắn đã nói gì vậy? Sao hắn hoàn toàn không nhớ ra? Dường như hắn đã nói rằng y vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện nữa. Nhưng rõ ràng hắn không nghĩ như thế…
Hắn thích Hưởng trong lúc lơ đãng, gương mặt mang theo nụ cười ưu nhã, nói với hắn: “Thật trùng hợp!”
Lục Vĩ thích nhìn biểu cảm của y khi tức giận mà chẳng biết phải làm sao, hai hàng lông mày nhíu chặt khiến nàng hồn xiêu phách lạc…
Chỉ là bị mắng một câu ngu ngốc thôi mà, trước đây cũng thường bị những yêu tinh khác mắng, hắn chỉ giận dỗi mấy ngày rồi thôi, vì sao hôm nay lại cố tình gây sự như thế chứ, vì sao nhất định phải để ý xem y nhìn hắn thế nào?
Những người đi đường vẫn đi lại như con thoi, chỉ có hắn đứng nguyên một chỗ một lúc lâu, ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm vào nơi y vừa mới biến mất.
Khi hắn cảm thấy mất mát nhất, bất lực nhất, thì có một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.
“Đi thôi!” Giọng nói nhàn nhạt kéo linh hồn hắn trở về từ trong băng tuyết, khẽ khàng phủi đi lớp tuyết dày bao phủ trái tim Lục Vĩ.
Hắn vội vàng lau nước mắt đã che kín tầm nhìn, nhìn về nơi phát ra âm thanh. Là y, thực sự là y?
“Chẳng phải ngươi nói nếu còn quản chuyện của ta thì sẽ là một con heo sao?” Hắn cố gắng lên tiếng từ cái miệng đang không khép lại được, nhưng vẫn không cam lòng chịu yếu thế, phải đòi lại công bằng.
Hưởng cười, một nụ cười thoải mái, xán lạn như ánh dương: “Ta là heo, còn là một con heo ngu ngốc nhất trong loài heo.”
“Còn là con heo có lá gan nhỏ nhất nữa.”
“Đúng vậy, ta là con chuột có lá gan nhỏ nhất trong loài chuột, ngươi mãn nguyện chưa?”
“Hi hi!” Còn chưa lau khô nước mắt trên mặt, hắn đã bắt đầu cười hi hi ha ha không ngừng. “Bây giờ chúng ta đi đâu chơi?”
“Chẳng phải vừa nãy ngươi la hét đến mức đói rồi sao? Ta đưa ngươi đi ăn.”
“Được thôi.” Vừa nhắc đến đồ ăn ngon, mùi thơm đã lượn lờ quanh mũi nàng, nước miếng như sắp chảy ra đến nơi.
Khi hắn hoàn toàn chìm đắm trong giấc mộng toàn cao lương mỹ vị thì Hưởng đột nhiên dừng bước chân, hại hắn va thẳng vào tấm lưng vững chãi của y.
“Có chuyện gì thế?” Hắn xoa xoa sống mũi bị đau vì cú va chạm bất ngờ, mắt nhìn về phía trước, hỏi.
Thì ra là một nữ nhân có khí chất thanh cao tao nhã đang chắn đường đi của bọn họ.
Chân mày to nhạt màu, môi hơi mím, trâm ngọc cài tóc mây, áo vàng mặc ngoài váy trắng, tuy không đeo nhiều đồ trang sức nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy được sự ung dung cao quý.
Sau khi Hưởng hơi sững sờ một chút liền kéo tay Tiểu Lục Vĩ đi vòng qua nữ nhân kia, tiến về phía trước.
“Hưởng!” Nữ nhân kia vừa mở miệng càng thở hiện được khí thế bất phàm, khiến Tiểu Lục Vĩ cảm thấy có chút sợ hãi.
“Có chuyện gì xin người cứ chỉ giáo!” Hưởng đứng lại, đáp bằng giọng lạnh lẽo khác thường.
“Chàng dắt theo một ả hồ ly tinh đi lại khắp nơi thì còn ra thể thống gì nữa?”
Nữ nhân lên tiếng, giọng không giận mà uy khiến cho Tiểu Lục Vĩ không tự chủ được rút tay khỏi bàn tay của Hiên, xem ra nữ nhân kia đang nhắm vào hắn, có khi tám phần mười hắn bị coi là hồ ly tinh dẫn dụ chồng của người ta rồi. Ông Trời có thể làm chứng, hắn vô tội!
Sao trước giờ Hiên chưa từng nói cho nàng biết y đã có thê tử rồi nhỉ, sao lại có thể giấu giếm hắn như thế chứ? Nhìn tình hình trước mắt thì đây không phải lúc hắn đánh ghen hay chất vấn, mà nhanh chóng làm sáng tỏ mọi chuyện thì tốt hơn.
Cho nên dù lúc này hắn có chút tức giận vì bị gọi là ả hồ ly nhưng vẫn bình tĩnh nói chen vào: “Bọn ta thực sự không có gì đâu, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, thực ra ta có vị hôn phu rồi…Hơn nữa ta đây là nam nhân đó ngươi gọi ả hồ ly thật khó nghe”
“Ngươi không cần giải thích, nàng ta biết mọi chuyện.” Hưởng lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
“Chàng như thế này là có thái độ gì?” Gương mặt nữ nhân vốn trắng nhợt giờ lại chuyển sang tái xanh.
“Đã nói không có gì thì là không có gì, đây là do ta tu hành mà có được.”
“Chàng hãy tự thu xếp cho ổn thỏa đi, nếu không đừng trách ta lòng dạ độc ác.”
Hưởng bỗng nhiên nở nụ cười nhàn nhạt. “Lòng dạ ngươi độc ác thế nào ta sớm đã được lĩnh giáo rồi, ta vẫn còn chưa quên.”
Nói xong, y lại kéo Tiểu Lục Vĩ, bước nhanh vào một quán rượu ở gần đó.
Vừa vào cửa, y liền chọn một vị trí ở góc trong cùng, hai bàn tay đang nắm chặt khẽ run. Trong ký ức của Điền Chính Quốc, Hưởng luôn treo nụ cười mỉm bên khóe môi, dáng vẻ thản nhiên, hờ hững. Nữ nhân kia nhất định có một ý nghĩa khác thường với y nên mới có thể khiến y trở nên bất thường như thế này, nhưng rốt cuộc nàng có thể hỏi y không?
Tiểu nhị nhiệt tình mang trà lên cho bọn họ, chào hỏi: “Quan khách muốn ăn gì?”
“Món gì cũng được.” Y không kiên nhẫn đáp một câu, lơ đãng nâng chén trà lên đưa đến bên miệng.
Tiểu nhị ngẩn người nhìn Tiểu Quốc, gật đầu như hiểu ra rồi lui ra.
Mặc dù vẻ mặt Hưởng đã nói cho hắn biết rằng tốt nhất hắn đừng có xen vào chuyện của y, nhưng hắn vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, rụt rè hỏi: “Nữ nhân đó… chắc là phu nhân của ngươi à?”
Ngụm trà vừa uống vào miệng lập tức phun ra, y nói: “Gì cơ? Con mắt nào của ngươi thấy nàng ta giống phu nhân của ta?”
“Hai mắt.”
Y nhìn hắn chằm chằm rất lâu, rất lâu, nhìn đến mức hắn cảm thấy đứng ngồi không yên thì y mới nói bằng giọng sâu xa: “Đáng tiếc cho đôi mắt sáng trong như pha lê của ngươi, hóa ra là nó có vấn đề.”
Báo thù, là ai đã nói nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, nam nhân này mới là kẻ không dễ dàng quên đi những sai lầm của người khác. Nếu không phải thấy y vẫn đang tức giận bừng bừng, hắn nhất định sẽ không chịu để yên. Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất khiến cơn tức giận của hắn nhanh chóng lắng xuống là, món gà nàng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng được bưng lên. Gà nướng thơm quá, vừa ngửi thôi đã khiến nàng ngất ngây. Đáng tiếc là hắn vừa mới chạm đũa vào cánh gà nướng thơm phức thì cả con gà đã bị Hưởng mang đi mất.
“Không được ăn!”
“Cái gì?” Ánh mắt hắn vẫn dính như keo, lưu luyến không rời con gà nướng. Mỗi lần hắn ăn đều có máu chảy dầm dề khiến cả người hắn toàn mùi máu tanh, khó khăn lắm mới được hưởng thụ mỹ vị của nhân gian, sao y lại trêu chọc hắn như thế này chứ!
“Xem ra thực sự là rất ngon đây!” Hắn chảy nước miếng, nói.
“Tiểu nhị, mang món này đi, vị cô nương này ăn chay.” Y không hề nể nang đưa con gà quay cho tiểu nhị, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Lục Vĩ đang lưu luyến không nỡ rời xa.
“Ai bảo ta ăn chay, ta có ăn thịt mà!” Hắn lại không đoái hoài tới cái gọi là phong độ, che chắn thật kĩ đĩa lưỡi vịt mà tiểu nhị vừa đặt lên bàn.
“Không được ăn, nếu người khác ăn ngươi thì ngươi cảm thấy thế nào?’
Hắn lại trừng mắt nhìn cao lương mỹ vị bị bưng đi mất, tội nghiệp lau nước miếng, nói: “Bây giờ ngươi ăn ta đi, ngươi nấu, luộc thế nào cũng được, ta không để ý đâu.”
“Nếu ngươi không ăn thì ta bảo người ta mang nốt mấy món rau này đi đấy.” Y hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của hắn.
“Ăn chứ!” Hắn đầu hàng, có cái để ăn là được rồi. Hắn liền gặm từng miếng, từng miếng cải trắng để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng. Ăn chay? Cái tên không có lương tâm này bị bệnh kỳ lạ gì thế?
Gà nướng đáng thương của hắn đã bị mang đi xa lắm rồi, chỉ còn mùi hương ở lại…
Thiên giới, cung Thái Bạch.
Thái Bạch Kim Tinh đặt một quân cờ xuống bàn cờ, mắt nhìn chằm chằm Hưởng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ đi nước cờ nào, liền tò mò hỏi: “Ngài thất thần như thế này là vì đang nghĩ cái gì vậy?”
“Không có gì.”
“Đến lượt ngài đi rồi.”
“Hả? Nhanh vậy đã đến lượt ta rồi sao?” Y và Tiểu Lục Vĩ chơi cờ đã tạo cho y một thói quen xấu, mỗi lần bị nhắc nhở mới biết đã đến lượt mình được đi.
“Xem ra tiểu hồ ly tinh đó đã cắp hồn ngài đi mất rồi.” Thái Bạch Kim Tinh vuốt râu chế giễu. “Ngài có biết hắn ta đã tả Tử Vi Chân Quân thành cái dạng gì không, nếu không vì nể ngài thì ta thấy ngài ấy sớm đã hạ phàm đánh cho hắn ta trở về nguyên hình rồi.”
“Ngài ấy tức giận đến vậy ư?”
“Đến tận miếu của người ta chửi mắng, ai có thể chịu nổi đây? Ngài cho rằng ai cũng có tính khí tốt như ngài sao, người ta nói ngài lòng lang dạ sói, thích đâm bị thóc, chọc bị gạo, đanh đá chua ngoa mà vẫn có thể chịu đựng được? Ngọc Thanh Chân Vương dám phản bác lại Ngọc Hoàng Đại Đế ở Kim Loan đại điện trước đó hình như đã thay hồn đổi xác, một lần nữa làm người rồi.”
“Hắn miệng ác mà tâm không ác, lúc đó chỉ là nói bừa mà thôi, so đo với hắn chẳng phải là làm lộ ra lòng hẹp hòi của thần tiên chúng ta sao?” Hưởng ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại bừng bừng tức giận, y đã có thiện ý dỗ cho hắn vui, mình bị mắng không ra gì cũng còn có thể chịu được, vậy mà về rồi còn phải thay hắn chịu sự mắng mỏ của các vị thần tiên.
Mà tên đầu sỏ kia vẫn được ung dung, nhởn nhơ thì không nói làm gì, lại còn nói gan y nhỏ như gan chuột, thích luồn cúi, ưa nịnh hót… Sự kiêu hãnh y đã giữ gìn cả nghìn năm, đây là lần đầu tiên bị giẫm đạp như thế.
“Thái Bạch, ta thực sự có mắt như mắt cá chết, má cao môi mỏng sao?” Y không kìm được sờ sờ mặt mình, nếu không phải nghe thấy Lục Vĩ hắn nói bằng giọng hùng hồn, y thực sự không để ý tướng mạo của mình lại khó coi như thế.
“Ha ha!” Thái Bạch Kim Tinh cười lớn, nói: “Còn nói ngài không để ý?”
“Ta chỉ hỏi như vậy thôi, thợ thủ công ở chốn phầm trần ngày càng không tự biết mình, tay nghề điêu khắc không tốt cũng không biết đường khổ luyện một chút, chỉ rũ bỏ trách nhiệm là nhanh.”
Ván cờ kết thúc, Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy, nói: “Xem ra tâm tình ngài đã bình ổn hơn nhiều rồi, đến điện Kim Loan đi, Ngọc Đế tìm ngài có chuyện.”
“Đa tạ!” Chỉ có Thái Bạch mới có thể nhìn thấu tâm tư của y, cũng chỉ có Thái Bạch biết làm thế nào để y bình tĩnh lại.
Thái Bạch Kim Tinh quá hiểu y, biết rằng khi tâm trạng của y không tốt thì lên điện Kim Loan sẽ hầm hầm giận dữ, cho nên trước mỗi lần y đi gặp Ngọc Đế, Thái Bạch đều phải xác định tâm trạng của y có được bình ổn hay không.
Trên Kim Loan đại điện, Ngọc Hoàng Đại Đế vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, chỉ là ở đưới điện, ngoài Ngọc Thanh Chân Vương thì không có một bóng người nào khác.
“Chuyện hôm nay ngươi giải thích thế nào?”
“Thần… không thẹn với lương tâm.”
“Ngươi là một vị thần tiên, cả ngày gặp gỡ một tiểu yêu tinh mà còn không thẹn với lương tâm?” Ngọc Đế giận dữ nói.
“Khởi bẩm Ngọc Đế, thần chưa bao giờ vượt qua khuôn phép, chỉ là thấy hắn có tâm địa thiện lương nên có ý muốn giúp hắn hướng thiện, thần tự hỏi không biết đã phạm vào tội gì?”
“Yêu tinh chính là yêu tinh, không thoát được bản tính.”
“Người còn phân thành thiện ác, lẽ nào yêu lại không? Chỉ cần có bản tính thiện lương thì có thể cho bọn họ cơ hội đi lên con đường chính đạo, như vậy mới càng có nhiều tiểu yêu phân biệt được rõ trắng đen thị phi. Hôm nay, tiểu hồ ly tinh đó mắng không sai, thần tiên chúng ta cả ngày ngồi ở nơi cao cao tại thượng, không thèm để ý đến những nỗi khổ của nhân gian.”
Ngọc Đế trầm ngâm một lúc lâu rồi mới bình tĩnh nói: “Cứ coi như ngươi nói có lý, vậy ta giao tọng trách lựa chọn thiên binh thiên tướng cho ngươi, để ngươi có thể hành sự theo cách nghĩ của ngươi. Nhưng có câu này ta nhất định phải nhắc nhở ngươi: Sắc dục tuyệt không phải là thứ có thể tùy tiện, dễ dãi, nó là một bức tường trái tim khó có thể đóng lại được. Ngược lại, nó giống như một đám sương mù dày đặc, rất khó nắm bắt. Ngươi cho rằng mình không bị nó ảnh hưởng, nhưng khi đột nhiên quay đầu lại thì mới phát hiện ra nó đã bao vây lấy mình tự bao giờ.”
“Tạ ơn Ngọc Đế đã nhắc nhở, thần sẽ ghi nhớ!” Sau khi y kính cẩn hành lễ thì quay người lui xuống.
Ngọc Đế nhìn theo bóng lưng y rồi thở dài một hơi, muốn nói gì đó lại thôi…
Ma vực, thánh điện.
Ma Vương nhìn thấy Dạ Mị vội vàng lên đường thì trong lòng trào lên một đự cảm xấu. “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vương, hôm qua động Nghìn Yêu đột nhiên bốc cháy phừng phừng, ba trăm tiểu yêu mất mạng, hồn phi phách tán, còn mấy chục hồn phách bị bắt đi mất…”
“Đã biết ai làm chưa?” Chỉ trong một đêm mà giết chết hơn ba trăm thuộc hạ của hắn đã đành, còn có thể thu được mấy chục hồn phách thì tuyệt không phải hạng tầm thường, điều này cho hắn biết rằng cuộc chiến giữa thần và ma đã bắt đầu rồi…
“Những tiểu yêu còn sống đều nói không biết đã xảy ra chuyện gì, theo thuộc hạ điều tra dược thì chắc chắn có liên quan đến người lần trước đã giao đấu với thuộc hạ.”
Ma Vương nắm chặt hai nắm tay, đấm mạnh lên vách tường ở bên cạnh, đương nhiên lại khiến cả thánh điện bị rung lắc hồi lâu. “Ta đã nhẫn nhịn với hắn, vậy mà hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, hắn thật sự cho rằng ta sợ hắn sao?”
Dạ Mị cả kinh, khuyên can: “Vương, xin hãy bớt tức giận! Chúng ta mà đấu với hắn thì chắc chắn không nắm được phần thắng.”
“Đã điều tra ra thân phận của hắn chưa?”
“Vẫn chưa, hành tung của hắn cực kỳ bí ẩn, cho tới bây giờ thuộc hạ chỉ biết hắn tên là Hưởng.”
“Hưởng? Hưởng!” Ma Vương chợt biến sắc mặt, nói với bức họa thần thú ở phía sau: “Lẽ nào là hắn?”
“Vương biết hắn là ai sao?”
“Ngươi từng nghe nói đến Ngọc Thanh Chân Vương của thiên giới chưa?”
Dạ Mị đáp: “Đương nhiên thuộc hạ có nghe nói đến, pháp lực của hắn cực cao, mặc dù đứng hàng thứ năm trong số các vị thần tiên trên thiên giới nhưng lại được Ngọc Đế tin cậy nhất.”
“Tên hắn là Kim Tại Hưởng.”
“Lẽ nào thực sự là hắn?”
Ma Vương nở một nụ cười quỷ dị. “Nếu đúng là hắn thì lại dễ dàng đối phó… Dạ Mị, ngươi gọi Tiểu Lục Vĩ và Thạc Trân đến đây.”
“Vâng.”
Sau khi Dạ Mị lui xuống, Ma Vương quỳ gối trước bức họa. Hắn vẫn chưa quên được cái tên này, chưa quên được mối huyết hải thâm thù đó.
Vương của ma giới năm đó cũng chính là phụ thân của hắn, trước lúc lâm chung đã nắm lấy tay hắn, không ngừng nói ra ba chữ: “Kim Tại Hưởng!”
Lúc còn sống, phụ thân hắn thường nhắc đến tên y, nói y là một vị thần chưa bao giờ che giấu nhưng cũng không thích nói thẳng ra thân phận của mình, cho nên có rất ít người phàm trần biết được thân phận của y, chú ý đến lai lịch của y. Mà phụ thân của hắn vừa hay lại biết được thân phận thực sự và cả một điểm yếu chí mạng của y.
“Phụ vương, mối thù này con đã đợi năm trăm năm rồi, cuối cùng cũng có được một cơ hội. Phụ vương hãy đợi con dùng máu của y để làm lễ tế cho linh hồn người…”
Chỉ một lát sau, Dạ Mị đã dẫn theo Tiểu Lục Vĩ với vẻ không tình nguyện và Thạc Trân đầy vẻ nghi hoặc đi vào thánh điện.
Tiểu Vân mặc dù rất không tình nguyện tới gặp Ma Vương nhưng hễ nhìn Dạ Mị với vẻ u ám khủng bố sau chiếc áo choàng màu đen của hắn thì nàng không còn cảm thấy Vương đáng sợ như vậy nữa. Vương đáng sợ, nhưng chí ít còn có thể nhìn rõ ràng, còn nàng chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng của Dạ Mị. Bất luận là ban ngày hay ban đêm, cơ thể hắn, bao gồm cả cái đầu đều được bao phủ trong sự tối tăm dày đặc, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, giống như một bóng đen lửng lơ bất định.
“Tiểu Lục Vĩ, nếu em thực sự không muốn thành thân với ta thì hôm nay ta sẽ cho em một cơ hội tốt.” Khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy Vương nghiêm túc như thế này.
“Thật sao?”
“Nghe nói dạo này em hay qua lại rất thân thiết với một người tên Hưởng, chỉ cần em giao được hồn phách của y cho ta, ta sẽ để em tự do, em thấy thế nào?”
“Sao ngài lại muốn hồn phách của y?”
“Điều này thì em không cần biết, đối với em, việc hút hồn phách của một nam nhân không hề khó, huống chi còn có Thạc Trân giúp đỡ.”
Vâng.” Người đáp lời là Thạc Trân.
Đi ra khỏi thánh điện, Tiểu Lục Vĩ đầy một bụng bất mãn. “Vì sao vừa rồi tỷ lại ngăn cản ta lên tiếng?”
“Vì sao đệ không làm được?” Tiểu Trân hỏi ngược lại.
“Ta… Y đối xử với ta tốt như vậy, ta không thể hại y được.”
“Được! Đó là vì y có ý nghĩ không an phận đối với đệ, trên thế gian này vốn không có nam nhân tốt, chẳng phải đệ luôn muốn thoát khỏi Vương đó sao? Đây là cơ hội tốt nhất.”
“Nhưng…” Hắn có chút do dự không quyết.
“Lẽ nào đệ đã quên rồi: người không vì mình, trời tru đất diệt!”
“Ta thực sự không muốn làm hại y… Huống chi, y luôn có ý đề phòng ta, ta vốn không có cơ hội hút hồn phách của y.”
“Trước đây không được không có nghĩa là bây giờ cũng không được. Đệ không thử thì làm sao biết được?” Ánh mắt sâu xa của Tiểu Trân dường như xuyên qua tâm tư của hắn, nhìn thấy trái tim đang mê loạn của hắn.
“Ta…”
“Được rồi, ngày mai đệ bắt đầu đến con đường đó đợi y, ta tin là y nhất định sẽ xuất hiện. Nhớ kĩ, khi y đã ý loạn tình mê thì cố gắng hút lấy hồn phách y… Khi đó, ta sẽ từ chỗ ẩn nấp ra tay giúp đỡ đệ.”
“Tiểu Trân tỷ…”
Nếu nói không có chút do dự nào thì là nói dối, có thể thoát khỏi Ma Vương là giấc mộng lớn nhất của hắn từ rất lâu rồi, và hắn nguyện trả bất cứ giá nào để có thể đạt được nó, chứ nào có sợ cái chết. Nhưng phải dùng một linh hồn lương thiện, thuần khiết như Hưởng để đổi lấy hạnh phúc cho mình, hắn sẽ hổ thẹn cả đời này mất.
Sao vận mệnh lại luôn trêu đùa hắn như thế? Vì sao cứ nhất định phải trao cho hắn cơ hội lựa chọn? Nếu hắn chưa từng có hy vọng thì cũng sẽ không bị thất vọng.
Ba ngày, Tiểu Lục Vĩ đã ngồi bên dòng suối đúng ba ngày rồi mà vẫn cảm thấy rất khó xử, vẫn cảm thấy rất khó để đưa ra sự lựa chọn.
Mây đen dày đặc cho kín bầu trời trong xanh, che khuất cả ánh dương ấm áp, thể hiện rằng mưa gió bão bùng sắp đổ xuống nơi này. Nhưng hắn vẫn không có ý định rời khỏi đây, đối với hắn, thế gian này đã là một cơn mưa gió bão bùng rồi, dù trốn ở đâu đi chăng nữa cũng chỉ là một sự trốn tránh tạm thời mà thôi.
Bầu trời ngày càng âm u, mây cũng ngày càng kéo xuống thấp. Cuối cùng, mây đen thoát khỏi sự trói buộc của bầu trời, hóa thành vô số những giọt mưa rơi tí tách xuống chốn phàm trần.
Những giọt mưa lạnh lẽo cứ thế rơi xuống mái tóc chưa được buộc lên của nam nhân xinh đẹp này, rơi xuống cần cổ trắng nõn, làm ướt bộ váy mỏng, vậy mà nam nhân này vẫn không động đậy, chỉ ngây ngốc nhìn mây đen giăng kín bầu trời dưới dòng suối. Người ta đều nói hoa trong gương, trăng dưới nước, trong gương chí ít còn có hoa tươi, dưới nước chí ít còn có trăng sáng, còn hắn thì sao? Ngay cả sự mỹ lệ hư ảo cũng không có, chắc hẳn chính là mây đen dưới nước, bi ai trong gương!
Trong lúc hắn đang ai oán sầu não thì đột nhiên trong lòng xuất hiện một cảm giác khác thường, dường như ở phía rừng cây không xa kia có một đôi mắt đang nhìn hắn chăm chú.
Hắn bất giác đứng dậy, ánh mắt xuyên qua làn mưa để nhìn y. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi thứ giữa trời và đất trở nên vô cùng bé nhỏ, hư ảo. Tự do không còn quan trọng bằng ánh nhìn chăm chú trong một khắc đó. Hắn quyết định rồi, nếu số mệnh của hắn là phải đi vào thánh điện địa ngục đó thì hắn tuyệt đối sẽ không vì điều đó mà hy sinh linh hồn của người hắn yêu.
Hắn nở nụ cười trong mưa gió, từ trong ánh mắt đẹp đẽ của Hưởng, hắn đoán được nụ cười của mình xán lạn đến mức nào, quyến rũ biết bao nhiêu. Lần đầu tiên trong ba trăm năm, hắn cảm nhận được hạnh phúc thực sự, cảm nhận được mùi vị của tình yêu, mặc dù có chút ngây ngô, có chút bi thương nhưng thực sự đẹp đẽ, ngọt ngào.
“A!” Hắn bị trượt chân, một bàn chân trượt vào trong nước, khi cơ thể không đứng vững, chuẩn bị ngã xuống thì lập tức có hai cánh tay ấm áp đỡ lấy tấm eo thon của hắn.
Hắn hoảng hốt nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực đó… Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong mắt Hưởng mất đi sự bình tĩnh, là lần đầu tiên hắn nghe thấy hơi thở của y mất đi nhịp vốn có, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được bàn tay y cực kỳ nóng bỏng.
Những hạt mưa nhỏ rơi tí tách xuống dòng suối, từng giọt từng giọt làm nổi lên những đám bọt nước rồi lại hòa vào với những đám bọt nước khác, trông giống như nước mưa đang hôn nước suối, cũng giống như nước suối đang ôm lấy nước mưa… Tí tách, tí tách… Tiết tấu êm dịu cùng với hai trái tim đang đập loạn trở thành giai điệu đẹp đẽ nhất trên thế gian này.
Hắn cảm nhận được cánh tay Hưởng ôm mình ngày càng siết chặt, thậm chí khiến hắn cảm thấy hơi đau, ngọn lửa trong cơ thể bắt đầu được đốt cháy từ cơn đau đó.
“Hưởng…” Nàng muốn dùng ngôn ngữ để phá vỡ bầu không khí bối rối này, nhưng đến lúc mở miệng mới phát hiện giọng nói của mình vừa khô khốc lại vừa quyến rũ, mê hoặc.
Tóc nam nhân xinh đẹp bị ướt vì nước mưa, dính vào hai bên má, váy áo ướt sũng không thể che giấu được những đường cong duyên dáng… Chính Quốc nhìn thấy tất cả những điều này trong con ngươi của Hưởng. Hắn còn nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ quyến rũ, gợi cảm của mình ngày càng phóng to trong đôi mắt sâu thẳm của y.
Nghe thấy hơi thở gấp gáp của y từng chút, từng chút phả lại gần, đầu óc hắn đột nhiên trở nên trống rỗng, ngay cả nụ hôn của họ được bắt đầu như thế nào, dây dưa ra sao, hắn cũng không biết.
Nếu không phải được cánh tay y ôm chặt lấy thì hắn nhất định sẽ bị rơi xuống nước, vì toàn thân nàng lúc này chẳng còn chút sức lực, đầu óc lúc bình thường vôn cũng chẳng thông minh linh hoạt lắm, bây giờ thì hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn. Trong mê ly, hắn cảm nhận được linh hồn mình đang dần dần rời khỏi cơ thể, bay lên không trung, hòa vào với làn mây trắng.
A! Y sẽ không hút linh hồn mình đi đấy chứ? Biết đâu đấy, nhưng hút thì cứ hút đi, dù sao thì thời khắc này hắn cũng không muốn rời khỏi lòng y.
Y sẽ không muốn ăn hắn đâu chứ? Nếu không thì tại sao đầu lưỡi linh hoạt, mềm mại của y lại rời khỏi đôi môi hắn, trượt vào trong khoang miệng hắn, khiêu khích chiếc lưỡi đang cứng ngắc của hắn? Một tia ý thức cuối cùng của hắn chính là y đã ăn sạch trái tim của hắn rồi!!! Vì trái tim hắn giống như những sợi tơ bị xế rách…
Khi ý thức đã hoàn toàn biến mất, các dây thần kinh đều đã tê liệt, Điền Chính Quốc Lục Vĩ Hồ Yêu dường như đang ở bên rìa “cái chết” chấm dứt 300 năm sự sống thì cả cơ thể mềm nhũn đột nhiên bị Hưởng đẩy ra.
Hắn ngã nhào dưới đất, có chút mờ mịt nhìn Hưởng, thấy y quay người rồi vung tay một cái, một tia sáng từ trong bàn tay y kéo Tiểu Trân đang ở nơi ẩn nấp ra khiến nàng ta ngã nhào xuống trước mắt bọn họ.
“Yêu nghiệt, hôm nay ta phải tiêu diệt mi!” Nói xong, tia sáng chiếu ra từ lòng bàn tay y trở nên chói mắt, nóng rực, hoàn toàn bao phủ lên cơ thể Tiểu Trân.
“Á…” Tiếng kêu đau đớn của Tiểu Trân khiến hắn bừng tỉnh từ trong cơn mơ, sao mọi chuyện lại chuyển biến một cách đột ngột như thế này chứ, ngay cả mộng cảnh cũng keo kiệt hạnh phúc với hắn như vậy ư? Hắn xông lên định kéo cơ thể Tiểu Trân nhưng lại phải lùi về vì tia sáng nóng rực kia.
“Đừng, Hưởng, đừng!” Ngoài cách hèn mọn nhất là quỳ trước mặt y, kéo vạt áo y để cầu xin thì hắn chẳng tìm được cách nào khác.
“Đi đi, nếu không ta sẽ tiêu diệt cả ngươi.” Hưởng lạnh lùng liếc hắn một cái, so với người dịu dàng, tình cảm khi nãy thì tưởng như đó là hai người. Ánh mắt đó giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm vào trái tim lần đầu mở lòng vì một nam nhân của Lục Vĩ. Vào thời khắc liên quan đến sự sống cái chết như thế này, vốn không có cơ hội cho hắn thương tiếc mối tình đầu tan vỡ, dù thế nào nàng cũng phải cứu Tiểu Trân.
“Nếu ngươi muốn bắt thì bắt ta đi, chuyện này không liên quan gì đến Thạc Trân tỷ tỷ.”
“Đợi lát nữa ta sẽ bắt cả ngươi, ngươi không cần vội.”
“Tiểu Trân.” Nếu đã cầu xin mà vẫn không làm cảm động đến lòng dạ sắt đá của Hưởng, nàng đành phải sử dụng phút pháp lực cực kỳ yếu ớt của mình, xông vào tia sáng, bàn tay đang hướng về phía Tiểu Trân bị ánh sáng đâm vào vô cùng đau đớn khó chịu, nhưng nam tử vẫn cắn răng chịu đựng, dùng hết sức lực để ngăn chặn cơn đau đớn của tỷ tỷ hắn.
Hưởng nhìn thấy tình cảnh như vậy thì oán khí càng tăng, lạnh lùng hỏi: “Ta đối với ngươi như thế mà vẫn không thể tiêu diệt được lòng muốn hại người của ngươi sao? Ta cố gắng hết sức để làm cho ngươi vui vẻ, ngươi lại muốn dùng hồn phách của ta để đổi lấy sự tự do cho mình, ngươi đã tự tìm đến cái chết thì đừng có trách ta!”
Hắn không biết phải trả lời y như thế nào, thì ra y đã biết tất cả mọi chuyện, vậy thì đoạn triền miên vừa rồi chỉ là có ý thăm dò hắn mà thôi, nếu động thủ thì sẽ là hắn chứ không phải Tiểu Trân, ánh sáng kia đáng lẽ sẽ bao phủ lấy hắn
Tiểu Trân thấy hắn không nói gì, liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đã nói với đệ là đàn ông vô tình vô nghĩa mà đệ không tin, cứ muốn yêu y cho bằng được, nếu đệ làm theo lời ta thì bây giờ sao phải rơi vào kết cục này. Lần này đệ đã nếm được nỗi đau khổ khi yêu một người rồi đấy, đệ cam lòng không?”
Hưởng kinh ngạc lùi lại một bước, ánh sáng chiếu ra từ bàn tay nhạt dần rồi biến mất. Ánh mắt phẫn nộ dần trở nên dịu dàng, thậm chí có chút ủ rũ.
“Còn không mau đi đi!” Y hét lên với Tiểu Trân.
“Tiểu Quốc một lòng si mê ngươi, vậy mà chỉ đổi được sự nghi ngờ của ngươi? Ngươi thực sự không xứng đáng với đệ ấy.”
“Ngươi còn không đi, có thể ta sẽ đổi ý đấy!”
Tiểu Trân cả kinh, đành bịt miệng vết thương đau nhức, chạy về trong động.
Bên dòng suối chỉ còn lại Lục Vĩ hắn chịu đựng cơn đau đớn, lẳng lặng rơi nước mắt.
Mưa rơi khiến đất trời trở nên mờ mịt, rửa sạch vạn vật trên thế gian khỏi những bụi bẩn…
Mưa to gió lớn không nể nang cứ thế tạt thẳng vào cơ thể đang run rẩy của Tiểu Lục Vĩ, khiến hắn lại cảm nhận thấy sự lạnh lẽo đến thấu xương. Đến khi nào thì thế giới của hắn mới có sự ấm áp, mới có ánh dương đây?
Hưởng nhìn hắn thật lâu rồi mới hỏi: “Lạnh không?”
Đây là những lời thừa thãi gì vậy? Lẽ nào cơ thể hắn run rẩy còn chưa đủ lạnh sao?
“Không lạnh.” Mặc dù khi hắn nói, hai hàm răng va vào nhau lập cập, giọng nói run rẩy giống như ngọn đuốc tàn trong gió lớn, nhưng hắn vẫn ngẩng cao đầu, tỏ vẻ mình không lạnh chút nào.
Hưởng đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa giơ cánh tay lên không trung, vạch ra một đường vòng cung thật dài, thế rồi một dải cầu vồng vô cùng mỹ lệ đã xuất hiện. Cơn mưa lớn bỗng nhiên dừng lại, ánh mặt trời lộ ra từ sau đám mây đen, vừa vặn mang một chút ấm áp chiếu lên người hắn.
Trời ơi, hắn không dám tin vào mắt mình, hô phong hoán vũ? hắn cứ nghĩ đây chỉ là một “hình dung từ”, nhưng hóa ra lại là sự thật mà hắn lần đầu tiên nhìn thấy.
Sùng bái! Ngoài “sùng bái” ra thì hắn không tìm được từ thứ hai có thể diễn tả được tâm trạng của hắn lúc này, sự oán hận khi nãy lập tức bị sự hưng phấn đánh bại.
“Lạnh không?” Y lại hỏi.
“Không lạnh!” Hắn ngất ngây nhìn dải cầu vồng, hóa ra Hưởng có thể mang đến cho hắn sự ấm áp, có thể mang đến cho hắn ánh mặt trời, y đã cho hắn quá nhiều rồi, chỉ là tự hắn không biết đủ, luôn muốn yêu cầu nhiều hơn.
“Đau không?” Y ngồi chồm hỗm bên cạnh Lục Vĩ, kéo tay áo đã ướt sũng của hắn.
“Đau.” Hắn vừa nhìn một mảng cháy đen trên cánh tay liền tức giận bừng bừng, trừng mắt nhìn y, mặc dù nỗi oán hận trong lòng đã lắng xuống nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn thể hiện một chút.
“Xin lỗi!” Bàn tay đang nắm cánh tay hắn của y hơi dùng lực một chút, cơ thể mềm mại của tiểu hồ ly lập tức rơi vào lòng y.
Hắn thực sự rất đau, đau đến thấu ruột thấu gan, nhưng tựa vào lòng y ấm áp thế này, nghe y nói lời xin lỗi với vẻ áy náy, hắn hoàn toàn không còn thấy đau nữa. Đây chính là mùi vị của tình yêu sao? Cho dù bị tổn thương như thế nào, bị giày vò ra sao, hắn vẫn cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất trên thế gian này, thậm chí hắn còn cảm thấy trên thế gian này không có ai tốt hơn nam nhân suýt giết chết hắn đây, rất đáng để phó thác cả đời mình.
Thật buồn cười, xem ra hắn thực sự ngốc quá rồi!
“Không sao, chỉ qua mấy ngày là khỏi thôi.” Mặc dù được y ôm trong lòng khiến hắn lưu luyến mãi không thôi, nhưng vì muốn đầu óc có thể suy nghĩ bình thường, Lục Vĩ đành đẩy y ra, cười nói: “Chàng có thể dạy ta pháp thuật hô mưa gọi gió không, thật lợi hại!”
“Đương nhiên là được.” Y vừa nói vừa xoa miệng vết thương của hắn, đầu ngón tay lướt qua vết cháy sém trên da tiểu hồ ly xinh đẹp khiến nó trở nên trắng mịn, sự đau đớn vốn vẫn giày vò hắn dần dần biến mất.
Mặc dù Lục Vĩ rất cảm động, nhưng cứ nghĩ đến việc y làm hắn bị thương thì hắn lập tức thu lại tất cả những sự cảm động vừa trào lên, hỏi: “Có phải là rất khó không? Pháp lực của ta thật chẳng ra làm sao.”
“Dễ lắm, chỉ cần em vẩy tay lên không trung giống ta là được.”
“Chàng nói đùa đấy à? Chàng thực sự coi ta là đồ ngốc sao?” Hắn phẫn nộ quay người lại, không muốn dạy thì thôi đi, lại còn dùng mấy lời nói dối này để đối phó với hắn, hắn có ngốc cũng không tin đâu.
“Thật đấy, khi nào em cảm thấy lạnh, nàng hãy vẫy vẫy tay về phía đông. Dù mây đen nhiều đến thế nào, mưa có to bao nhiêu thì ánh nắng cũng xuất hiện, mang đến cho em sự ấm áp.” Y nói rất nghiêm túc. Thấy hắn hoàn toàn không để ý đến mình mà cứ nhìn đông nhìn tây, quay ngang quay ngửa, y liền giữ hắn ngồi thẳng lại nhìn mình, nghiêm mặt nói: “Tiểu Lục, khi em cảm thấy mình không có gì cả, em nhất định phải nhớ, ánh mặt trời là thuộc về em, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình em mà thôi.”
Hắn lập tức ngây ngẩn cả người, vì sao biết rõ y chỉ nói xằng nói bậy nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng cảm động? Rõ ràng y nói đùa rất nhạt nhẽo, nói dối không có chút thực tế nào nhưng hắn vẫn lặng lẽ mang mặt trời này giấu vào lòng làm của riêng của mình.
Dường như hắn nhớ Tiểu Trân đã từng nói: Thứ mà nam nhân có thể cho đệ chỉ là những lời đường mật, mà đệ thì không kháng cự được lời hứa hẹn không hề thiết thực đó.
Thì ra những lời tỷ ấy nói đều là thật!
Tiểu Trân? Đột nhiên nhớ đến dáng vẻ đau đớn của Tiểu Trân lúc rời đi, trái tim nàng liền run lên.
“Ta phải đi xem xem Tiểu Trân tỷ thế nào rồi, hôm khác lại nói chuyện nhé!”
Hưởng gật gật đầu. “Nàng ta sẽ không sao đâu. Nhưng tốt nhất em hãy khuyên nhủ nàng ta một câu, hại người cuối cùng sẽ thành hại mình.”
“Ừ, ta nhất định sẽ khuyên tỷ ấy.”
Sau khi Tiểu Lục Vĩ đã đi xa rồi, Hưởng mới đứng dậy, nhìn về phía những dãy núi tầng tầng lớp lớp ở phía xa, nói: “Ra đi!”
“Nghe nói Ngọc Thanh Chân Vương có pháp lực cực cao, không ngờ công phu dụ dỗ nam nhân đó cũng sâu thật đấy.” Lóe một cái, Ma Vương liền hiện thân trước mặt y, chế giễu.
“Ngươi dựa vào mánh khóe này mà muốn hút hồn phách của ta, đúng là quá ngây thơ.” Y nở nụ cười lạnh lùng, chế giễu lại Ma Vương.
“Đúng vậy, sao ta lại quên thần tiên đều là những kẻ lạnh lùng vô tình nhỉ? Ôm một cơ thể mê người trong lòng mà vẫn có thể quan sát động tĩnh xung quanh, đúng là khá lắm, chẳng trách tam giới đều do thần tiên thống trị.”
Hưởng vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, đáp: “Nếu ta là ngươi thì thà tự ra tay chứ không hy sinh nam nhân mình yêu mến để thăm dò thực lực của đối phương… Ngươi có biết vì sao ngươi chờ đợi lâu như vậy mà vẫn không có được trái tim của em ấy không? Là bởi vì ngươi không xứng…”
Sắc mặt Ma Vương hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã trưng ra vẻ mặt tươi cười, nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ bị ngươi chọc tức rồi quyết chiến với ngươi sao? Ngươi nhầm rồi, để đối phó với ngươi, ta đã có cách tốt hơn nhiều.”
“Đáng tiếc, ta lại không cho ngươi cơ hội.” Nói xong, từ khắp người Hưởng lại bắn ra hòa quang vạn trượng, bao vây lấy cả hai người ở trong đó. Nhưng điều nằm ngoài ý muốn của y là vạn vật đều cảm nhận được ánh hào quang hừng hực đó nhưng lại không thể tác động đến Ma Vương. Ma Vương ung dung từng bước đi ra khỏi, rồi cười ha hả, nói: “Ngươi chỉ có chút tài mọn này thôi sao? Thần tiên? Hừ, chỉ dựa vào mấy thứ phép thuật và bản lĩnh dọa người mà đã cho rằng mình tinh thông mọi thứ.”
Hai mắt Hưởng tựa hai bó đuốc nhìn chằm chằm vào mắt Ma Vương như muốn nhìn xuyên qua con người thực của hắn. Không ngờ Ma Vương nhân cơ hội này liền đánh ra một chưởng thẳng vào ấn đường của y, chưởng lực giống như một cơn lốc đang rít gào, lướt tới đâu liền khiến chỗ đó bốc lên đất đá mù mịt, lúc rơi xuống người Hưởng thì giống như đánh lên một tảng đá, cứng rắn bắn ngược trở lại.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngay cả pháp lực hộ thân mà ta cũng chưa luyện sao?” Hưởng nở nụ cười lạnh lùng, chậm rãi giơ một cánh tay lên, thứ xuất hiện từ bàn tay y không phải ánh sáng nữa mà là lực hút cực mạnh.
Ma Vương hoảng hốt, vội vàng tránh né một chưởng y đang đánh tới, kẻ đã trải qua trăm trận như hắn sao lại không nhận ra lực đạo của chưởng này thực sự không phải tầm thường, mà là thần lực có thể hút lấy hồn phách! Nếu là một tiểu yêu thì chỉ cần chưởng lực này là hồn phách đã bị hút mất, mặc dù y sẽ không dễ dàng bị hút mất hồn phách như thế nhưng cũng chưa chắc có thể bình yên vô sự.
Chỉ trong nháy mắt, Ma Vương đã tránh được mấy trăm chưởng nhanh như sao băng của Hưởng, tự biết nếu né tránh tiếp tục nữa thì kiểu gì cũng có chỗ sơ hở, vì thế trong lúc né tránh, hắn cố ý để lộ ra sơ hở chí mạng phía bên trái để Hưởng tấn công, rồi thầm tập trung pháp lực toàn thân vào đầu ngón tay…
Chỉ trong nháy mắt, lực hút trong chưởng của Hưởng hoàn toàn khống chế phía bên trái của Ma Vương, Ma Vương liền chỉ vào giữa ấn đường của Hưởng.
Hưởng lùi lại mấy bước, tập trung tâm lực bảo vệ điểm yếu nhất trên người mình, trên gương mặt khó nén được vẻ kinh ngạc. Đối với y, một đòn này không có gì đáng ngại, điều khiến y hoảng hốt là không ngờ Ma Vương lại biết được tử huyệt của y, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Trong lúc y còn chưa kịp tập trung pháp lực vào lòng bàn tay thì một màn sương mù màu đen đã bao phủ khắp đất trời, vô số những cánh tay màu đen vây xung quanh y.
Đến khi y đánh lui được những cánh tay màu đen và xua tan được màn sương mù u ám kia thì chẳng biết Ma Vương đã chạy đi đằng nào mất rồi.
Ma vực, thánh điện.
Ma Vương đau đớn xoa xoa ngực, uống đan dược mà Hữu hộ pháp Minh Hồn đã luyện trăm năm cho hắn.
“Vương, sao ngài lại lựa chọn cách đánh lưỡng bại câu thương như thế!” Sau khi Dạ Minh khinh khỉnh nhìn Hữu hộ pháp Minh Hồn lui xuống mới nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Ngươi sai rồi, thực sự ta không muốn liều mạng với hắn, mà chỉ muốn thử công lực của hắn thôi. Ta muốn biết hậu quả khi bị hắn tấn công và thần công hộ thể của hắn rốt cuộc có uy lực mạnh đến thế nào.”
Bây giờ hắn đã biết rồi. Trong khi hắn tập trung toàn bộ sức mạnh vào đầu ngón tay rồi đánh về phía ấn đường của y, chỉ khiến y lùi lại mấy bước, pháp lực tạm thời tản đi, còn hắn thu chưởng về thì công lực tiêu tan hết, chí ít phải nghỉ ngơi dưỡng sức nửa tháng mới có thể phục hồi như cũ.
“Xem ra hắn thực sự rất lợi hại, e là không dễ đối phó.”
“Không khó! Theo ta thấy, mặc dù công lực của hắn rất cao thâm nhưng thần công hộ thể vẫn chưa luyện đến cảnh giới cao nhất, có nghĩa là… hắn không phải hoàn toàn không có sơ hở.”
“Ý của Vương là…”
“Đánh lén! Chỉ cần chúng ta có thể tìm ra tuyến phòng ngự tâm lý yếu nhất của hắn, rồi dùng mũi tên lợi hại nhất trên thế gian thì sẽ có thể phá được pháp thuật của hắn.”
Dạ Mị chợt tỉnh ngộ, nói: “Thì ra Vương không phải muốn Lục Vĩ hút hồn phách của hắn, mà chỉ là muốn thăm dò xem trong tình huống nào hắn mới quên bảo vệ mình… Nhưng hôm nay Lục Vĩ cũng không thể khiến hắn mê loạn, vậy thì lúc nào hắn mới…”
“Nếu chỉ một nam nhân đã có thể khiến hắn đánh mất lý trí thì hắn không còn là Ngọc Thanh Chân Vương nữa rồi.” Ma Vương trầm giọng nói. “Ngươi có biết vị trí của hắn trên thiên đình không?”
“Là một vị Chân Vương phải không?”
“Trên thiên giới, ngoài Ngọc Đế, Vương Mẫu ra thì vai vế cao nhất là Thái Thượng Đạo Quân. Nhưng cả ngày ông ta chỉ nghĩ đến việc tu luyện tiên đan, không màng những chuyện khác. Sự khôn khéo, nhìn xa trông rộng của Thái Bạch Kim Tinh lại chỉ để dùng trên bàn cờ. Pháp lực của Tử Vi Chân Quân tuy cao cường nhưng tính khí nóng nảy, gặp chuyện gì cũng háo thắng nhưng lại không được lòng người. Quan âm đạo sĩ thì dốc lòng hướng Phật, không quan tâm đến thế sự, còn Thái Ất Chân Nhân thì thích đi khắp chốn phàm trần để thu tìm đệ tử. Trong số chúng thần tiên chỉ có Ngọc Thanh Chân Vương hành sự bình tĩnh, tỉnh táo, tâm cơ thâm trầm, lại có quan hệ thân thiết với Thái Bạch Kim Tinh, tư giao với chúng thần tiên cũng rất tốt, cho nên trên thiên đình, hắn mới là người có ảnh hưởng lớn nhất.”
“Thật không ngờ Vương lại hiểu rõ chuyện trên thiên giới như lòng bàn tay vậy.” Dạ Mị vô cùng kích động, đối với hắn, chuyện trên thiên giới vốn thần bí khó lường, vậy mà Vương lại có thể hiểu rõ tính cách, đặc điểm, sở thích của từng vị thần tiên, quả là không thể tưởng tượng được.
“Nếu ta không hiểu rõ thiên đình thì làm sao dám địch lại thiên giới. Đợi ta giết được Kim Tại Hưởng, thiên giới nhất định sẽ đại loạn, đó sẽ là thời cơ tốt nhất để chúng ta phản kích.”
“Nhưng Ngọc Thanh Chân Vương lợi hại như vậy, e là chúng ta rất khó tìm được cơ hội chống lại hắn.” Dạ Mị lo lắng nói.
“Có cơ hội, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có cơ hội…” Ma Vương xoa xoa ngực, nhịn đau đi đến trước bức họa thần thú, kiên định nói. “Ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu, cho dù có phải đợi năm trăm năm nữa cũng phải đợi đến cơ hội này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro