Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(CHƯƠNG 3)

HỒ ĐIỆP BAY ĐI RỒI 

Tác giả: Văn Hỉ Bảo.

Núi sông vạn dặm là nỗi cô phụ của đời y.

—----------------

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa chân: "Nhẫn Đông không thể quản được hoàng thượng, Nhẫn Đông chỉ có quản chính mình. Nếu sau này hoàng thượng nổi nóng, Nhẫn Đông cũng không thể cùng người nói được cái gì, đành phải quỳ ở chỗ này. Chờ cho đến khi người bình tĩnh lại, ta sợ đầu gối của ta cũng sắp vứt đi là được rồi."

Nàng dám nói ra, nhưng hắn lại càng không dám nghĩ tới. Một trái tim quặn thắt, tê tái vì đau.

"Trẫm, trẫm đáp ứng ngươi là được chứ gì."

—---------------

5.

Hoàng đế càng lớn, thì lại càng căm ghét việc Chiêm Bái nắm quyền. Đợi cho đến khi toàn bộ quyền lực về tay tiểu hoàng đế cũng phải mất tầm vài năm. Cho nên hiện giờ, niềm vui khi thượng triều của hắn đó chính là sửa lưng Chiêm Bái.

Lại qua hai ba năm sau, thủ lĩnh của nhiều bộ tộc Mông Cổ dẫn một nhóm quý tộc đến kinh thành tỏ lòng kính trọng, nhân tiện chúc mừng sinh thần của thái hoàng thái hậu. Ngạc Thụy Đồ là cháu trai của thái hoàng thái hậu, nhiều năm qua vẫn luôn xưng hùng ở quan ngoại, trung thành và tận tâm, rất được thái hoàng thái hậu yêu thương. Mỗi khi ban thưởng, lễ vật cho hắn nhất định đều phải hậu hĩnh hơn các chư hầu khác, cũng bởi vì vậy mà hắn đã nảy sinh tính khí cực kỳ kiêu ngạo.

Vừa nghe tin Ngạc Thụy Đồ sẽ đến toàn bộ kinh thành không khỏi huyên náo. Trong Tử Cấm thành, suốt một thời gian, người người đều nhắc tới chuyện hắn ngày trước hay tìm mấy con sâu bướm thả đầy trong cung, dần dần trở thành một trò cười châm biếm lâu lại bị lôi ra kể lại.

Dưới cửa cung, một vài tên thị vệ lười biếng tụ tập lại: "Tên Ngạc Thụy Đồ này, ngày thường tam cao ngũ thô, giống như dã nhân, ta chưa từng gặp qua kẻ nào t.à.n b.ạ.o hơn hắn. Hai vị cung nữ được phái đến hầu hạ, bởi vì nói sai một câu, đã bị hắn đ/á cho một cước. Một người bị đ/á ch/ế/t, người kia cũng sợ đến phát đi/ê/n."

"Nghe nói trên thảo nguyên hắn còn ă.n th/ị/t ng/ư/ời."

"Ă.n th.ị.t ng/ư/ờ/i?"

Lời này truyền tới ngự tiền, Nhẫn Đông nghe đến cũng giật mình.

Ngày đó, hoàng đế hớn hở bước vào phòng. Lương Tài bám theo ở phía sau, không thấy bậc cửa, suýt nữa đã vấp chân ngã sấp mặt.

Nhẫn Đông bắt gặp ngay cảnh này, liếc nhìn Lương Tài: "Ngươi bị sao vậy?"

Lương Tài khẽ nhếch miệng: "Ngạc Thụy Đồ."

Hoàng đế bưng chén trà lên, khẽ mím môi nhấp một ngụm, sau đó "phốc" một tiếng phun ra. Hoàng đế hơi cụp mi, hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm để trên trán. Vốn dĩ Ngạc Thụy Đồ không ở trong cái ổ của mình, mà xuất quan rồi. Lúc xuất quan bản tình hắn không hề thay đổi, hết sức ng.ạ.o m.ạ.n nhìn vị hoàng đế còn nhỏ tuổi.

Nhẫn Đông cúi người chạm vào vai hắn, hắn đột nhiên ngẩng mặt lên, sống mũi cao, đôi môi hơi mím lại, đôi mắt đen láy như trầm thủy, dĩ nhiên đã không còn là vị thiếu niên ngây thơ nữa. Vừa đứng lên đã để lộ dáng người cao lớn, tựa như tam sơn ngũ nhạc

(tam sơn ngũ nhạc: đây là những ngọn núi nổi tiếng ở Trung Quốc, tác giả dùng trong câu này ý chỉ người cao sừng sững như núi?! @@)

Hoàng đế vô cùng t/ứ/c gi.ậ.n, nhưng vẫn chậm rãi cười nói: "Nhẫn Đông, nàng để trẫm một mình yên tĩnh."

Hắn trầm mặc suốt một ngày, ngay cả cơm nước cũng không màng. Cửa điện bốn phía đều đóng kín, chỉ để lại cho người bên ngoài nỗi lo lắng không yên. Thái giám thắp đèn cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy rầy tiểu thiên tử. Nhẫn Đông cầm lấy đèn lồng, xoay người đi ra ngoài sảnh. Lương Tài vội vàng gọi nàng: "Chờ một chút, ngươi đi đâu?"

Nàng không đáp.

Cửa sổ lớn của thư phòng được phủ bằng mành thưa, Nhẫn Đông đặt đèn lồng lên cửa sổ, bắt đầu nâng tay, mấy ngón tay thon dài hóa thành những cánh bướm nhẹ nhàng tung bay.

Trong đại điện chẳng biết từ lúc nào bay tới một con bướm, hoàng đế nhìn nó chăm chú, chậm rãi đến gần như thể khi bọn hắn vẫn còn là mấy đứa trẻ bì bõm ê a. Tỷ tỷ Nhẫn Đông của hắn, cách một cái đèn thì thầm với hắn. Những lời này trên thế gian không có ai hay biết, chỉ có nàng và hắn là tường tận. Đừng giận nữa, vui vẻ lên, đi ra ngoài.

Gió thổi bay màn trướng, dâng trào như nước biển, thân ảnh của hắn chậm rãi đứng ở cuối hành lang.

(Bản quyền thuộc về fanpage Cẩm Sắc Hoa Niên) 

Nhẫn Đông không để ý, nàng vẫn khom người, cúi đầu, nhìn chăm chú vào đèn lồng trước mặt, đôi tay không ngừng tạo ra những cánh bướm. Ngọn đèn lập lòe khi mờ khi tỏ, soi rõ đôi mắt dịu dàng của nàng.

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, có ngàn lời nhưng trong lòng nhưng lại hóa thành ngọn đèn nhẹ nhàng tỏa sáng trong tim hắn.

Nhẫn Đông bị người ôm từ phía sau, nàng ho.ả.ng s.ợ muốn đẩy hắn ra. Khi ngón tay chạm phải một vật làm bằng ngọc ở thắt lưng, đó là một vỏ đao được tráng men khéo léo, nàng mới biết đó là hoàng thượng.

"Suỵt, đừng nhúc nhích." Hoàng đế ghé sát vào tai nàng, thổi khí.

Tim Nhẫn Đông đập thình thịch, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nàng. Nhưng nàng biết nếu giãy giụa ở chỗ này sẽ đ.á.nh động đến người khác, đành phải buộc lòng để hắn ôm, cũng may là hoàng đế không có cử chỉ nào quá phận.

Hơi thở nhẹ ấy, từng li từng tí, dần dần hòa vào không khí.

Hoàng đế thấp giọng nói: "Ta thật sự muốn ôm nàng như vậy cả đời."

6.

Hội săn mùa thu, hoàng đế không sợ hiểu lầm, dẫn theo Nhẫn Đông theo cùng. Hoàng đế là một cung thủ giỏi, Nhẫn Đông cũng không hề thua kém, giúp hắn kéo cung còn thuần thục hơn hẳn so với bọn Lương Tài.

Hoàng đế ngồi trên giường trong đại trướng: "Ngươi xem, Lương Tài, ngươi còn không bằng một nữ tử."

Lương Tài ngượng nghịu: "Nô tài ngay từ đầu đã không phải nam nhi."

Câu trả lời kỳ cục này quả thật khiến hoàng đế có chút chua xót. Huyền Nghiệp nhịn không được, phun hết trà lên lều, Nhẫn Đông nghe vậy cũng cười, chỉ mắng hắn: "Đáng bị đ.á.nh đòn, bày ra vẻ mặt gì thế không biết."

Nhẫn Đông quả thực rất giỏi giang, bưng trà, dọn giường, kéo cung, chuyện gì nàng cũng làm được

Những chuyện này rơi vào trong mắt Lương Tài, hắn nói: "Chờ nô tài để dành đủ tiền rồi cũng muốn thành gia, lấy một tức phụ." Dứt lời, hắn nhẹ nhàng chèn thêm một câu: "Muốn cưới một người giống như Nhẫn Đông vậy."

Hoàng đế vừa nghe liền vung tay ném một sớ tấu chương qua khỏi đầu, cười mắng: "Mơ cũng đẹp lắm, ngươi với Nhẫn Đông, còn có trẫm sẽ cùng nhau nhìn ngắm giang sơn này."

Khi hội săn mùa thu kết thúc, lương thảo đều đã dự trữ đầy đủ. Nhưng lúc này, Ngạc Thụy Đồ lại nói với quá hoàng thái hậu rằng bản thân chuyến này vừa ý với một cô nương.

Vị vương công Mông Cổ này tuy mới ngoài ba mươi nhưng đã ba lần lấy vợ, thê tử đều khó sinh mà ch/ế/t, để lại ba hài tử. Vì đang ở thời kỳ sung sức nên hắn có vô số hạ thiếp và n/ô l/ệ dưới trướng. Thái hoàng thái hậu sợ không kiềm chế được hắn nên khi biết chuyện, liền triệu kiến ​​hắn, muốn sắp đặt hôn sự cho hắn.

Ngạc Thụy Đồ lại nói người bản thân coi trọng không phải là nữ nhi nhà vương công quý tộc: "Cô mụ, lần đi săn này, có người đã tiếp được mũi tên của con bằng một tay. Đó là một vị nữ tử ở trong vương trướng, con tận mắt nhìn thấy nàng sau khi thay trang phục cưỡi ngựa dâng trà cho hoàng thượng, đó là cô nương người Kiến Châu của chúng ta."

Bát trà trên tay vị cô cô Từ Thọ cung đứng bên cạnh đột nhiên rơi xuống đất.

Ngạc Thụy Đồ ngước đôi mắt ranh mãnh cười nói: "Ta chỉ muốn nàng, muốn cưới nàng làm tân nương."

Đại cô đưa mắt ra hiệu với thái hoàng thái hậu, Nhẫn Đông này là người bên cạnh hầu hạ hoàng thượng đã nhiều năm, không dễ động phải. Lão phụ nhân ngồi ở vị trí thiên hạ chí tôn trầm mặc hồi lâu, sau đó nhàn nhạt nói: "Ngươi nếu như muốn có nàng cũng không sao." Không đợi Ngạc Thụy Đồ mừng rỡ, thái hoàng thái hậu đã thay đổi giọng điệu, gần như nghiêm nghị nói: "Chỉ là nha đầu này được ta và hoàng thượng vô cùng quý mến. Nếu như ngươi muốn cưới nàng, ngươi phải đáp ứng với ta ba điều kiện. Một, nàng phải là chính thê, hơn hẳn một bậc so với các thị thiếp khác. Hai, không được đ.á.nh đ.ậ.p, b/ạ/c đ/ã/i nàng. Nếu như nàng gặp chuyện không may, Từ Thọ cung của ta sẽ không còn hoan nghênh ngươi nữa."

Giọng nói của lão phu nhân chậm rãi vang lên trong Từ Thọ cung, được bao phủ bởi ánh mặt trời mùa thu, giống như một tràng hạt xoay tròn bằng đầu ngón tay, mang theo nét uy nghiêm. Ngạc Thụy Đồ chỉ cảm thấy buồn bực, hắn nhịn không được, sốt ruột thúc giục: "Điều thứ ba là gì?"

"Điều thứ ba..." Thái hoàng thái hậu khẽ nhắm mắt lại, tựa hồ cực kỳ mệt mỏi, "Cả đời này, ngươi cũng không được mang nàng trở về."

Ngạc Thụy Đồ kinh ngạc: "Vào triều yết kiến cũng không được sao?"

Thái hoàng thái hậu chậm rãi lắc đầu: "Không được."

Tin tức truyền đến ngự tiền, Nhẫn Đông sớm đã bị người mang đi, hoàng đế náo loạn mấy lần, đ.ậ.p ph.á hết đồ đạc trong cung, liên tiếp vài ngày cáo ốm không thượng triều, nhốt mình trong cung. Bộ dạng của hắn người không ra người, q/u/ỷ không ra q/u/ỷ. Đêm đó, đại môn đột nhiên bị đẩy ra, khiến cho Lương Tài đang ngủ gà ngủ gật hoảng sợ tỉnh lại.

Chỉ nhìn thấy hoàng đế tóc xõa ngang vai cầm một thanh trường kiếm trong tay, đôi mắt ửng đỏ.

Lương Tài ôm chân hoàng đế: "Hoàng thượng, hoàng thượng, người định làm gì?" Sớm có một tiểu thái giám phát giác được sự tình không ổn, vội vã chạy đến Từ Thọ cung báo tin.

Hoàng đế th.ô b/ạ/o đá hắn ra, nhưng hắn vẫn không chịu buông tay, vì vậy Huyền Nghiệp càng trở nên t.à.n nh.ẫ.n đá mạnh. Lương Tài nôn ra m/á/u, nhưng hắn bất chấp li.ề.u m/ạ/ng ôm chặt không buông.

Trong bóng đêm xa xăm, một hàng ngọn đèn dầu phủ sáng đến trước bậc thềm, lão phụ nhân lớn giọng ngăn hắn: "Các ngươi còn ôm hắn làm cái gì? Cứ để hắn muốn làm gì thì làm đi."

Hoàng đế ngẩng đầu lên, liền thấy lão tổ mẫu khoác áo choàng, phía sau là mấy chục thái giám cùng cùng đại cô cô quỳ rạp xuống đất. Đèn lồng đặt trên mặt đất, ánh nến mờ đi trong chốc lát, chỉ còn lại ánh sáng vỡ vụn từ những vì sao từ trên trời rơi xuống, phản chiếu khuôn mặt của hai bà cháu. Thái hoàng thái hậu phục dung nghiêm chỉnh, nhìn kỹ mới thấy bọn họ không mặc thường phục. Hoàng đế tuổi còn trẻ nhưng đã trưởng thành, nửa đời người phong vân bão táp, người hắn kính nể duy nhất chỉ có mỗi lão tổ mẫu Mông Cổ này.

Lão tổ mẫu nhẹ giọng mở lời: "Hoàng thượng, người muốn làm gì?"

Hắn nhìn thanh kiếm trong tay, ngữ khí bình thường: "Trẫm muốn đi gi.ế.t một người."

Thái hoàng thái hậu nghe được nở nụ cười: "Người hoàng thượng muốn gi*t là ai, có tiện cùng lão phụ nói một câu không?"

Sắc mặt của hoàng đế cuối cùng cũng dịu lại: "Tổ mẫu, là hắn khinh người quá đáng."

"Hắn chẳng qua chỉ đoạt đi thứ mà người quý trọng." Thái hoàng thái hậu ung dung cắt ngang lời hắn, "Nhưng thứ này, nếu nói trân quý, cũng không hơn không kém. Nàng ta so với người khác có hơn một con mắt, hay là một cái mũi? Phụ hoàng của người năm đó tổng cộng có ba nhi tử, bệ hạ có biết vì sao tổ mẫu lại yêu thương người như vậy không?"

Hoàng đế trầm mặc, ngước nhìn thân ảnh lão tổ mẫu bị bóng đêm bao phủ.

Thái hoàng thái hậu cởi áo choàng xuống, thuận tay ném nó vào màn đêm vô biên, quay đầu nhìn hắn: "Ngươi khi còn nhỏ, lúc đó mới có năm sáu tuổi, đã biết quý trọng quân cơ trước cả giang sơn."

—---------------

Khuyến khích mọi người vừa đọc truyện vừa nghe bài "Tâm cơ" - OST của Thiên Thịnh Trường Ca, không biết sao sốp cảm thấy bài hát rất hợp với bộ truyện này.

Link:

#hodiepphitaulieu

#camsathoanien 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro