Hố đen Kyumin chap 35-39
2 năm sau.
Giống như mọi vũ trường khác, Red Blossom cũng tràn ngập giữa tiếng nhạc và ánh đèn mờ ảo, nơi chứa chấp những con thiêu thân bốc cháy trong ngọn lửa của tuổi trẻ, nơi hỗn tạp đầy mọi thành phần và là nơi rửa tiền của những tập đoàn mafia làm chủ nó.
Red Blossom cũng là mục tiêu của cậu, nơi mà cuộc sống khác của Sung Min bắt đầu. Cũng chẳng còn xa lạ gì với môi trường đầy hỗn tạp và cạm bẫy này, cũng chẳng yêu thích gì khi phải sống lại trong môi trường đã làm thay đổi cả cuộc đời cậu, thay đổi toàn bộ. 2 năm trước, Sung Min vẫn là một chàng trai hiền lành, trong sáng và yếu đuối và không hề biết đến những lừa dối hay thủ đoạn nhưng giờ đây, Sung Min trở lại làm việc ở vũ trường, vẫn là công việc bartender như ngày nào, nhưng Sung Min bây giờ đã không còn là Sung Min năm xưa nữa.
Xinh đẹp và sắc xảo, đó là tất cả những gì mà những người đến đây nhận định về cậu. Sung Min bây giờ đã tự biết được khả năng của mình ở đâu, mình có thể làm được gì với những gì mình đang có. Cậu biết có cả khối đàn ông trong này chết mệt vì cậu, thèm khát được chạm vào cậu và Sung Min cũng biết phải làm thế nào để điều khiển những kẻ đó. Đã 2 năm rồi kể từ ngày đó, ngày mà Sung Min mất hết tất cả mọi thứ, anh trai, người yêu và con… Thỉnh thoãng Sung Min vẫn hay nhớ về ngày xưa, lúc mà cậu vẫn còn 1 gia đình đầm ấm ở trong 1 căn nhà nhỏ vùng ngoại ô, chỉ có mình cậu và Lee Teuk cùng với đứa bé trong bụng, Sung Min nhớ mỗi ngày Heechul vẫn hay mua quà đến và cùng cậu trò chuyện, ngày cuối tuần lại tụ họp cùng nhau ăn thịt nướng… đã từng hạnh phúc như thế, cuộc sống đã từng mang một màu hồng xinh đẹp… bất giác Sung Min nghe lòng mình chùng xuống.
Tất cả mọi chuyện của ngày hôm nay chẳng phải đều do cậu gây ra hay sao?
Lặng lẽ nhìn xuống bụng mình, Sung Min khẽ đưa bàn tay sờ vào bụng thì thầm: “ Hyun Min…”
- Sung Min, bàn số 2 gọi thức uống đã có… Sung Min này!
Giật mình, cậu ngước lên nhìn chàng trai với gương mặt nhỏ nhắn cùng mái tóc vàng dễ thương đang mở to mắt nhìn cậu tò mò.
- Hơ, bàn số 2 hả chờ tý xong ngay. Ryeo Wook này lấy dùm mình tờ giấy đằng kia, mình quên bàn số 2 gọi gì rồi.
Ryeo Wook nghi hoặc cầm tờ giấy đưa cho cậu
- Có chuyện gì hả? đang suy nghĩ gì thế?
- Không có gì, chỉ là hơi mõi cổ nên xoay đầu tý ấy mà_ Sung Min mỉm cười chống chế.
Ryeo Wook thôi không nhìn Sung Min nữa, vốn cậu cũng quen Sung Min thỉnh thoãng vẫn hay tự kỷ một mình nên không hỏi nữa mà bước vào quầy lau ly.
- Dạo này không hiểu sau bên Abyss ít phái người sang đây, mấy lão già trong NoDaeHan cũng chộn rộn hẳn nhưng không biết có chuyện gì xãy ra. Cậu có nghe ai nói gì không?_ Ryeo Wook thì thầm vửa đủ cho Sung Min nghe, tay vẫn không ngừng chùi mấy cái ly bóng loáng treo trên cao.
- Không rõ lắm, chẳng có mấy người cấp cao lui tới đây nên không moi được thông tin nào. Toàn lũ tép riu đến tìm gái thôi.
Sung Min nói như đang lẩm nhẩm 1 bài hát, đổ rượu từ trong bình pha chế ra cái ly mà Ryeo Wook vừa đưa tới.
Bất chợt ngoài cửa có tiếng ồn ào, tiếng người la hét và hình như có tiếng đánh nhau. Sung Min và Ryeo Wook đưa mắt nhìn nhau như hỏi ‘có chuyện gì vậy?’ rồi cùng nhìn về phía sàn vũ trường. Tiếng nhạc tắt hẳn, đám thanh thiếu niên đang nhảy nhót trên sàn cũng dạt hẳn ra chừa chổ cho 1 đám người đi vào. Trong đám người mới vào có vài tên trông giống vệ sĩ người nước ngoài, hùng hổ dạt dòng người đông đúc tránh sang hai bên.
- Tất cả mọi người ở đây nghe cho rõ! Từ giờ chổ này không còn thuộc địa phận quản lý của Abyss nữa, nơi này chính thức trở về NoDaeHan và bang chủ của chúng ta đã chính thức quay trở lại!
Tiếng vỗ tay hoan hô rầm trời của những tên đàn em vang lên dữ dội, hò hú kéo theo những người khác cũng phải hò theo.
Cả Sung Min và Ryeo Wook vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đưa mắt nhìn nhau rồi ngay lập tức, Sung Min hiểu chuyện gì đang xãy ra khi có hai người bước ra chính giữa sàn nhảy, nơi quả cầu đầy màu sắc trên cao vẫn quay đều tỏa ánh sáng soi rọi gương mặt của hai kẻ vừa mới bước ra. Một cô gái tóc vàng xinh đẹp đang khoát tay 1 chàng trai dáng người cao dong dỏng mang nụ cười mỉm cùng lúm đồng tiền quen thuộc.
Sung Min quay phắt vào trong, hai mắt đảo nhanh, cậu cắn môi lẩm bẩm
- Là No Min Woo sao?
- Vậy ra là hắn ta chưa chết và đã trở về?
Kang In đặt ly rượu xuống bàn nhìn Sung Min và Ryeo Wook hỏi. Sung Min nhẹ gật đầu và Ryeo Wook nói ngay.
- Cả hai năm nay không có chút tin tức gì của hắn ta. Em và Sung Min cũng dò hỏi rất nhiều người, em có thể đảm bảo rằng người trong NoDaeHan không ai biết về chuyện này hết. Nhưng ngạc nhiên nhất là hắn ta lại sắp trở thành con rể của Robet. Cô gái tóc vàng đứng bên cạnh No Min Woo là Jessica con gái của Robet đúng không Sung Min?
- Có lẽ vậy!
Sung Min hờ hững đáp, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Sung Min không quan tâm việc No Min Woo đi với ai và hắn đã chết hay còn sống. Chỉ là trong giây phút nhìn thấy hắn, hình ảnh 2 năm trước lại tràn về khiến Sung Min cảm thấy khó chịu. Cậu không muốn tiếp tục đề tài này nhưng cũng không thể bỏ đi. Trong suốt 2 năm qua, Kang In đã nghĩ việc ở CIA vì anh tin rằng CIA có gián điệp bên trong, nói chính xác hơn là từ sau cái chết của Lee Teuk, Kang In đã không còn tin cái gì là chính nghĩa nữa. Anh quyết tâm đào tạo Sung Min, ngày ngày luôn nhắc cho cậu nhớ cái chết của Lee Teuk mà phải trả thù. Ryeo Wook trước kia cũng là CIA, nhưng vì lý do nào đó cậu cũng nghĩ việc và cùng Sung Min tham gia vào công việc này.
- Sung Min à thời cơ đã đến rồi đó!
Kang In bất chợt gọi khiến cậu giật mình quay lại, nãy giờ đầu óc cứ lang thang suy nghĩ cậu không biết 2 người đang bàn đến đâu rồi
- Sao cơ?
- Tình hình hiện tại chẳng phải đã tốt lên rồi sao. Cả 2 năm nay NoMinWoo không có chủ lại bị Abyss khống chế hết 32 vũ trường, cứ tiếp tục như vậy thì không sớm thì muộn NoDaehan sẽ thuộc về Abyss thôi. Nhưng bây giờ No Min Woo đã trở về, lại có ông Robet hậu thuẫn, dù muốn dù không bên Abyss cũng phải nhường bước nếu như không muốn gây hấn với Robet. Thế lực NoDaeHan tăng mạnh cũng là lúc thời cơ chính mùi để trả thù, vì chỉ có No Min Woo mới có thể đánh bại được Jo Kyu Hyun, anh tin điều đó!
Trái tim Sung Min chùng xuống, cái tên Jo Kyu Hyun khiến lòng cậu quặn thắt. Sung Min không muốn nhắc đến, cũng không muốn nghĩ đến con người đó nhưng Kang In thì không bao giờ muốn cậu quên đi cái tên đó, Kang In chồm tới, nắm lấy tay cậu và nói
- Bây giờ tất cả kế hoạch của chúng ta phụ thuộc vào em cả, Sung Min à!
- …_ Sung Min im lặng, nhìn vào đôi mắt cương nghị của Kang In, cậu biết cậu không thể nào từ chối được việc này.
Ôm trên tay một mớ thức ăn mới mua từ siêu thị, Junsu khệ nệ đẩy cánh cửa rồi vào nhà. Tiếng trẻ con gọi to tên anh một cách vui mừng như thể nó đã chờ đợi giây phút anh bước vào nhà lâu lâu lắm rồi
- Appaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
- Yoo Hyunnie!
Đặt gói đồ xuống, Junsu ôm cậu nhóc mới vừa chạy ào lại vào lòng. Thằng nhóc khóc thút thít trong vòng tay anh, ôm chặt cổ anh đến nổi Junsu cảm thấy hơi nghẹt thở
- Bị mắng nữa à?_ Junsu vuốt lưng nó, nhẹ nhàng hỏi. Tình trạng thế này thì chắc là lại bị Hyuk Jae mắng chứ không đâu
- Appa nhỏ bắt con quay đầu vào tường. Yoo Hyun sợ lắm, oa oa oa…
- Còn giỏi đi mét. Con đang bị phạt ai cho chạy ra đây hả?
Eun Hyuk giận dữ bước tới khiến thằng nhóc sợ hơn, siết chặt 2 tay 2 chân hết mức có thể vào người Junsu.
- Từ từ bình tĩnh Hyukie à, em làm con nó sợ. Yoo Hyunnie đừng sợ, có appa lớn ở đây, không sao đâu.
- Appa nhỏ đánh Hyunnie, Hyunnie sợ… oa oa oa ~~~
- Thế con đi đánh bạn thì không biết sợ hả?
Eun Hyuk hùng hổ kéo thằng bé ra tìm 1 kẻ hở mà tét vào người nó.
- Hyukie đừng vậy… từ từ nói. Hôm nay lại sao nữa?
- Hừ anh đi mà hỏi nó. Chưa từng thấy đứa con nít nào mà láo như nó. Hỗm rày em đã ngờ ngợ rồi, cứ nghe cô giáo nói mãi mấy đứa con nít không dám lại gần nó, tụi nó cứ khóc hoài mỗi lần ngồi gần nó mà không biết tại sao. Hỏi thì nó cứ giả ngơ ‘ Con không biết’ đến hôm nay thì quá rõ. Anh biết không, lúc chiều em đến đón nó, không để ý 1 lúc thì nó đẩy con bé đứng cạnh té lăn, lúc người lớn quay ra thì nó trưng bộ mặt ‘ ngây thơ vô số tội’ ra vờ như không biết tại sao con bé nó té. Nhưng em thì thấy hết, rõ ràng là nó nhân lúc không ai để ý mà đẩy con bé mà.
- Yoo Hyun còn đẩy bạn sao?_ Junsu cố gỡ 2 bàn tay nhỏ xíu đang bâu cứng ngắt vào cổ anh
- Tại appa nhỏ cười với nó mà …hức… appa nhỏ không bao giờ cười với con,hức… con không thích appa nhỏ cười với nó, hức…
- Hyuk Jae à… nó chỉ là một đứa trẻ, nó ghanh tỵ khi em cười với đứa trẻ khác mà không cười với nó mà.
- Ờ giỏi, biện lý do hay đấy…_ Eun Hyuk nghiến răng, thở hắt ra một cách giận dữ
- Yoo Hyun nè, con xin lỗi appa nhỏ đi rồi appa nhỏ tha thứ cho… nhanh…
Thằng bé rụt rè quay đầu lại, cái mỏ chu chu mếu méo, hai mắt to tròn long lanh đầy nước thiệt là dễ thương. Eun Hyuk nhướn mày rồi nhìn lờ đi nơi khác, cái thằng nhóc quỷ quái này lợi hại nhất là cái mồm dẽo quẹo với đôi mắt cún con, nó mà giương đôi mắt cún ra rồi thì đố ai mà giận nó nổi.
- Appa… appa con xin lỗi… hức!
- Thôi dẹp đi! Tôi mặc kệ hai người… chỉ giỏi chèo chống cho nhau
Rồi cậu hầm hầm bỏ vào phòng.
Đợi đến khi nghe tiếng cửa phòng đánh rầm thật mạnh , Junsu mới kéo thằng nhóc lại, nhìn thẳng vào mắt nó hỏi
- Rồi giờ cho appa lớn biết tại sao con đánh bạn?
- Dạ tại vì nhìn nó nhõng nhẽo thấy ghét!_ Yoo Hyun dõng dạt nói, dùng mu bàn tay gạt nước mắt tỉnh bơ.
- Láu cá!
Junsu cười khì, nhéo vào má nó.
Eun Hyuk ngồi phịch xuống giường, suốt hai năm nay nuôi thằng nhóc láu cá đó không khi nào là cậu không bực mình. Không phải là vì nó là con của kẻ mà cậu không ưa hay nó mang quá nhiều đặc điểm của bố mẹ nó, mà vì nó luôn luôn khiến cậu bực mình. Nó biết nói sớm hơn tất cả những đứa trẻ mà cậu biết, thông minh hơn bình thường và vì thế những trò tinh nghịch của nó cũng khiến cậu phát mệt, và nó thì làm quá ư là giỏi mấy trò ageyo đến nổi ngoại trừ cậu ra thì chả ai quát nổi nó khi nhìn cái điệu bộ cùng đôi mắt cún con đó.
Tiếng tin nhắn kêu tít tít khiến Eun Hyuk thôi không nghĩ về thằng nhóc nữa , cậu cầm máy lên và đọc, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt cậu, rất nhanh rồi biến mất mà thay vào đó là một nụ cười bí hiểm
- Chào mừng anh quay trở về!
———- em xô xo ry reader vì đã ngâm giấm lâu thế…. lo mãi đú zai mà bỏ fic 3runaway3 bản này chưa edit lổi, viết xong là quăng liền nên còn rất nhiều lỗi mong bà con tạm thời thông cảm —————
p/s: reader toàn đọc chùa hok còm mà xao bạn Au có sức mà vik chap mứi đây (
Hắn ngồi trên xe, tay chống cằm và đôi mắt nhìn lướt qua những dãy nhà cao tầng trôi vụt qua. Hàn Quốc, đã 2 năm rồi hắn mới trở về được, 2 năm ròng hắn sống trong nổi căm thù và nhẫn nhịn.
Ngày ấy lúc nhảy xuống biển vết một vết đạn ghim sâu vào bả vai, hắn những tưởng mình đã chết nhưng ông trời vẫn còn thương hắn lắm, ông trời không muốn hắn chết như thế nên hắn đã đươc cứu. Chính Jessica con gái của Robet vô tình cứu được hắn. Đúng là trong cái rủi có cái may, trong thế giới ngầm không ai là không e dè và sợ Robet, ông ta gần như nắm cả thế giới này trong tay, và Abyss là không ngoại lệ.
Lấy lòng cô con gái duy nhất của Robet không phải là một thử thách lớn đối với hắn, điều đó quá dễ dàng và hắn đã làm được. Suốt hai năm trời hắn mang gương mặt si tình và điệu bộ của kẻ tôi tớ nịnh bợ chủ nhân chỉ được cái ngày này, trở về Hàn Quốc và trả mối nhục năm xưa.
- Đại ca, mọi người đang chờ đại ca trong phòng!
Gã đàn em khúm núm gọi, hắn thôi không nhìn cửa sổ nữa mà quay sang nói với gã đàn em
- Ta biết rồi!
Hắn bước ra khỏi xe, chỉnh lại cổ áo và dõng dạt bước đi. Quyền lực của hắn bây giờ đã mạnh hơn xưa rất nhiều, những lão già trong bang bây giờ không còn là gì đối với hắn cả, cứ nhìn những ánh mắt đầy sợ sệt và e dè của bọn họ khi nhìn hắn là biết bọn họ giờ sợ hắn như thế nào. Hắn đi qua cánh cửa lớn của vũ trường, 3 đàn em đi trước dọn đường cho hắn đi, bước vào một căn phòng lớn nằm trên lầu…
….
- Hẹn với bọn họ, tuần sau sẽ tiến hành đàm phán về việc giao trả 10 vũ trường mà họ đã lấy của chúng ta. Không có điều kiện trao đổi, hiểu chứ?
- Dạ, em hiểu thưa đại ca!
Từ lúc quay trở về ngày nào hắn cũng rất bận rộn. NoDaeHan từ lúc vắng hắn đã trở nên suy sụp và sắp gần như bị Abyss nuốt chửng rồi, nhưng bây giờ thì hắn đã trở về và tên đó đừng hòng đắt chí, hắn sẽ bắt tên đó trả lại gấp 10 lần những gì tên đó đã gây ra cho hắn.
Băng ngang qua sàn nhảy đông đúc để ra cửa chính, mấy tên đàn em quát vài tên đứng chúm chụm xung quanh để tránh đường cho hắn đi, mấy tên bồi bàn vội vàng né tránh, một tên bồi bàn dáng người nhỏ nhắn bị một tên đàn em gạt ngang suýt ngã
- Tránh ra nào!
- Ô xin lổi tôi đang bận nên không để ý! … Sung Min à 1 ly Cognac ở bàn số 20 dùm mình!
Sung Min?
Hắn khựng lại, đảo mắt nhìn tên bồi bàn đó. Tên đó vừa gọi ai? Có phải là Sung Min không? Trái tim hắn bỗng dưng đập mạnh. Lee Sung Min, cái tên mà suốt 2 năm qua đã dằn vặt trái tim của hắn khiến hắn không lúc nào là không nhớ đến kể cả trong những giấc mơ. Hắn nhớ rất rõ gương mặt tái nhợt đầy sợ hãi và lo lắng, tiếng thét kinh hoàng của cậu khi hắn ôm đứa con của cậu lao xuống dòng nước lạnh ngắt… hắn nhớ, nhớ như in cái tên ấy.
Hắn gạt tên đàn em đứng trước mặt mình ra, lao nhanh về phía trước để nhìn vể phía bàn bartender, nhìn thật kỹ từ đầu bàn bên đây sang bên kia, cố tìm kiếm mái tóc dài cùng nụ cười quen thuộc…
Nhưng… không có người mà hắn tìm ở đó.
Hắn thở ra thất vọng, xoay đầu dợm bước đi…
- Xong rồi đây, Ryeo Wook ơi mang ra dùm mình nha!
Quay phắt lại, hai mắt hắn mở to và trái tim hắn đập nhanh đến nổi sắp nhảy bổ ra ngoài khi chàng trai với mái tóc ngắn ánh đỏ từ phía sau quầy bước ra cùng ly rượu trên tay
- Là… em…
Cất gọn bộ đồng phục vào trong tủ, Sung Min cẩn thậm kiểm tra lại đồ đạc thì có ai đó vổ vào vai cậu một cái đau điếng
- Hey! xong chưa?
- Yah, Ryeo Wook đừng đánh mạnh vậy chớ. Xong rồi tụi mình đi về đi_ Sung Min nhăn nhó, xoa vai mình rồi khoác tay Ryeo Wook đi.
- Không được, cậu ở lại 5p sau rồi hẳng về_ Ryeo Wook kéo Sung Min đứng lại, nhìn xung quanh để kiểm tra xem có ai không rồi thì thầm vào tai cậu_ hắn ta đã thấy cậu rồi…
- Hắn?
- Lúc nãy mình đã cố tình gọi lớn tên cậu cho hắn nghe thấy. Cũng không nghĩ là hắn sẽ còn nhớ đến cậu. Vốn mình không tin là No Min Woo thực sự có thể yêu ai đó… nhưng hình như đúng là hắn ta thích cậu thật. Vừa nghe mình gọi là biết ngay…
Ryeo Wook cười ẩn ý, huých nhẹ vai Sung Min. Cậu không nói gì chỉ nhìn Ryeo Wook một cách phân vân
- Không tin mình sao. Mình thấy xe hắn đậu bên kia đường trước cổng. Hắn ở trong xe cũng lâu rồi và mình đảm bảo là hắn đang chờ cậu đó. Tuy là nhanh hơn dự định của chúng ta nhưng Sung Min à, cậu nhất định phải nắm lấy thời cơ này, rõ chứ?
Ryeo Wook đặt tay lên vai cậu, mỉm cười động viên rồi nhanh nhẩu chạy ra ngoài. Còn lại một mình, Sung Min hít một hơi thật sâu, nhìn về phía cửa nơi Ryeo Wook vừa biến mất
No Min Woo…
Lẳng cái giỏ qua vai, Sung Min bước nhanh ra đường, chậm rãi bước đi trên vỉa hè hướng về phía Nam thành phố. Bây giờ là 3h sáng, đường phố khá vắng vẻ tuy rằng đèn đường vẫn còn sáng và xe cộ vẫn chạy tấp nập trên đường. Hắn ngồi trong xe, cho tài xế chạy chầm chậm và giữ một khoảng cách nhất định với cậu để quan sát. Đã 2 năm trôi qua và dường như cậu đã thay đổi, hắn không thấy nụ cười tươi tắn thường trực trên môi cậu nữa, đôi mắt cũng không còn lấp lánh niềm vui như trước mà thay vào đó là đôi mắt buồn bã thiếu sức sống.
Là tại hắn có đúng không?
Là vì hắn năm xưa đã cướp đi sinh mạng con trai cậu nên mới thế, là hắn đã mang lại nổi buồn này cho cậu. Bất giác trong lòng hắn dấy lên một cảm xúc hối hận kì lạ là lẽ ra lúc đó hắn không nên dùng cách đó để đoạt kho hàng đó. Hắn đã làm tổn thương cậu, khiến cho cậu đau khổ và mất con… nhưng mà… Jo KyuHyun đâu? Kẻ đó tại sao lại để cậu làm trong vũ trường của hắn. Không phải Sung Min là người quan trọng của kẻ đó sao?
Hắn miên man nhìn theo bóng cậu khuất dần phía sau một khúc quanh mới giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Hắn cho xe dừng lại vội vàng chạy tới con đường mà cậu vừa biến mất dáo dát tìm. Hắn có rất nhiều điều muốn nói với cậu, hắn muốn giải thích mặc dù hắn biết rằng lời giải thích của mình không hề chính đáng, hắn muốn gặp cậu mặc dù hắn biết rằng có thể cậu rất không muốn gặp mặt hắn.
- Tại sao anh lại theo dõi tôi!
Một giọng nói quen thuộc nhưng quá đổi lạnh lùng đến kì lạ vang lên phía sau hắn. Giật mình quay lại, Sung Min đang đứng tựa lưng vào tường chiếu cái nhìn hờ hững về phía hắn. Dường như cậu không ngạc nhiên lắm khi thấy hắn.
- Anh… muốn nói chuyện với em!_ Ngập ngừng hắn trả lời.
- Giữa chúng ta có chuyện gì để nói sao?
Sung Min đáp, rời lưng khỏi bức tường và bước thẳng về nhà. Hắn vội vã đi theo
- Có… có rất nhiều nữa là khác. Sung Min à, dừng lại nghe anh nói. Anh muốn giải thích chuyện ngày hôm đó…
Chuyện ngày hôm đó… Sung Min dừng lại, vẫn giữ ánh mắt của mình hướng về con đường phía trước
- Vậy ra tôi đã hiểu lầm điều gì sao?
- Không phải… anh biết mình không có tư cách hay lời gì thích đáng để giải thích. Anh đã không cho em biết thân thế thực sự của anh. Anh đã quá ích kỷ và tàn nhẫn khi dùng con của em để uy hiếp kẻ đó… nhưng mà Sung Min à anh thực sự xin lỗi!
Một thoáng im lặng trôi qua giữa cậu và hắn. Hắn nhìn cậu, tha thiết mong chờ một phản ứng giận dữ, trách móc hay bất kì một phản ứng đau đớn tức giận nào đó. Nhưng không, Sung Min vẫn im lặng không nói gì.
- Tôi biết_ cuối cùng sau một khoảng lặng khá lâu, cậu lên tiếng và quay lại nhìn hắn_ tất cả các người đều như vậy, những ông chủ lớn của các vũ trường và thế giới ngầm, đối với các người đâu còn gì quan trọng bằng quyền lực và tiền bạc. Cảm xúc của một Lee Sung Min và sinh mạng của một Lee Hyun Min thì có là gì đối với các người.
- Lee… Hyun Min? không phải đứa bé họ Jo sao?_hắn ngạc nhiên hỏi, trong trí nhớ của hắn, có lần Sung Min đã nói đứa bé họ Jo mà
- Không phải, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà nó sống được. Có lẽ nó mang họ Jo nhưng bây giờ, mộ của nó mang họ Lee_ Sung Min đáp, nổi đau về đứa con lại xé nát tâm can cậu khó lòng kiềm nước mắt mà quay mặt đi.
- Sung Min ah…_ dường như có chuyện gì đó xảy ra trong thời gian hắn không có ở đây. Hắn không biết là chuyện gì nhưng linh cảm báo cho hắn biết rằng điều này hoàn toàn có lợi cho hắn.
- Nếu anh đi theo tôi chỉ để nói lời xin lổi thì tôi đã nhận được rồi, còn bây giờ làm ơn tránh đường để tôi về nhà nghĩ ngơi, buổi chiều tối tôi còn phải đi làm.
- Khoan đã Sung Min, em có thể thôi không làm ở vũ trường này nữa được không?_ hắn bất chợt thốt ra. Hắn đã suy nghĩ điều này trong khi chờ cậu ở trong xe và hắn cảm thấy rằng hơn bất cứ lúc nào hết, hắn muốn làm điều này.
- Sao cơ?
- Anh muốn nói là, em có thể thôi làm bartender ở vũ trường nữa có được không?
“ Anh không thích nhìn em làm việc ở đó. Vũ trường là nơi thế nào hơn ai hết anh là người rất rõ. Anh biết anh không có tư cách để yêu cầu em làm việc gì, nhưng thật lòng anh thấy đau lắm khi nhìn em làm việc ở đó”
Cơn gió nhè nhẹ buổi sớm mai mơn man da mặt cậu, mặt trời vẫn chưa ló dạng chỉ có chút ánh sáng mập mờ ẩn hiện phía sau những dãy nhà cao tầng. Sung Min không ngủ được, từ lúc gặp No Min Woo về cậu không tài nào ngủ được. Sung Min không hiểu bản thân mình nữa, rõ ràng là sau những gì Min Woo gây ra cho cậu, cậu phải hận hắn ta lắm nhưng không hiểu sao, một chút căm ghét cũng không có. Lúc nhìn thấy hắn cậu đơn giản chỉ là cảm thấy mình không muốn đối diện với người này, vì hắn không phải là Min Woo mà cậu đã từng quen biết trò chuyện và vui đùa.
Thở dài, cậu đứng ngoài ban công đã một lúc lâu rồi, suốt 2 năm Sung Min không thể nào quên được kí ức năm xưa. Dù là kí ức tốt đẹp hay là đau đớn, cậu muốn quên, quên tất cả để có thể sống thật tốt, nhưng những cơn ác mộng về cái xác đầy máu của Lee Teuk cũng nhưng tiếng khóc của trẻ con cứ đánh thức cậu dậy. Và mỗi lần thức dậy, chỉ là một căn phòng tối om lạnh lẽo khiến cậu nhiều khi chỉ muốn khóc thét lên nhưng không thể. Cậu phải sống, sống thay cho những người đã chết…
- Sung Min?
Tiếng ngáp uể oải của Ryeo Wook vang lên sau lưng cậu.
- Mấy giờ rồi mà vẫn chưa ngủ, cậu mới về sao?_ Ryeo Wook lại gần cậu, trên người vẫn mặc bộ pyjama màu tím, dường như Ryeo Wook vừa mới mò vào bếp uống nước.
- Mình không ngủ được_ Sung Min nhìn Ryeo Wook cười nhẹ_ về cũng lâu rồi nhưng không ngủ được ra đây hóng gió tý.
- Vậy cậu đã gặp No Min Woo đúng không?
- Uhm_ Sung Min gật đầu, lại đưa ánh mắt dõi theo những tia sáng len lỏi qua những kẻ hở giữa các căn nhà cao tầng.
- Hắn đã nói gì, cậu đã nói gì với hắn_ hai mắt Ryeo Wook mở to đầy hứng thú. Dường như đây là câu chuyện mà Ryeo Wook muốn nghe từ lâu lắm rồi vậy.
- Hắn…_ cậu ngập ngừng, nhớ lại những gì Min Woo nói_ hắn muốn mình thôi làm việc bartender ở vũ trường.
- Gì cơ? hắn nói thế là ý gì? Chẳng nhẽ hắn biết chúng ta đến đây vì cái gì rồi sao.
- Không! hắn không biết. Chỉ là…hắn nói rằng cảm thấy đau lòng khi nhìn mình làm việc ở đó, và làm trợ lý riêng cho hắn
“ Nếu em cần việc làm có thể làm trợ lý riêng cho anh. Đó chỉ là danh phận thôi, anh hoàn toàn không bắt em phải đi theo anh vì anh biết em không thích gặp mặt anh. Chỉ cần em đừng làm việc ở bất cứ vũ trường hay quán bar nào là được. Chỉ cần nghĩ đến việc em làm việc giữa môi trường như thế này là anh không thể nào chịu được.”
- Tuyệt quá Sung Min ơi!
Ryeo Wook reo lên đột ngột khiến cậu giật mình. Ryeo Wook đang nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ và vui mừng.
- Nếu cậu ở vị trí đó thì quá thuận lợi cho chúng ta còn gì. Xem ra No Min Woo yêu cậu nhiều hơn những gì bọn mình nghĩ. Kang In hyung sẽ rất hài lòng vì chuyện này. Vậy cậu đã đồng ý chưa?
Sung Min nhẹ lắc đầu, khẽ ngắm nghía gương mặt phấn khởi hào hứng của Ryeo Wook. Chuyện này với cậu ta lại quan trọng đến thế sao. Chuyện trả thù là chuyện của cậu và Kang In, Ryeo Wook chỉ vì tình cảm anh em thân thiết với Han Kyung và Kang In nên đã mạo hiểm giúp đỡ. Nhưng sao thái độ của cậu ta đối với việc này còn sốt sắng hơn cả cậu thế?
- Vậy cũng tốt. Không thể nào dễ dàng đồng ý như thể mình đã chờ cơ hội này từ lâu lắm rồi được. Nếu hắn ta đã thích cậu như vậy, cứ để hắn ta chờ vài ngày coi như là mình phải suy nghĩ đắn đo dữ lắm. Nhưng Sung Min này_ Ryeo Wook chợt đanh giọng, nắm chặt hai vai cậu_ cậu nên nhớ tuần sau có cuộc đàm phán chuyển giao giữa Abyss và NoDaeHan, nếu chúng ta có thể đến đó thì…
- Được rồi mình biết phải làm gì mà. Trời sắp sáng rồi, nếu cậu không ngủ thì chiều không thể đi làm được.
- Ừ nhưng mà…
- Đi ngủ đi, mình cũng mệt rồi… mình đi ngủ đây…
Sung Min nói rồi bước nhanh vào nhà. Kế hoạch này Ryeo Wook và Kang In đã nói đi nói lại nhiều lắm rồi và cậu không muốn nghe nữa. Trên hết, viễn cảnh sẽ gặp lại người đó trong ngày đàm phán chuyển giao… người đó bây giờ sống thế nào… có khỏe không, có…
Không được!
Cậu lắc đầu thật mạnh xua đi ý nghĩ và hình ảnh về người đó. Anh ta là kẻ thù của cậu, chính anh ta là người đã cướp đi những người thân của cậu. Cậu không được nhớ về anh ta như thế, không được!
Đóng thật mạnh cánh cửa phòng, Sung Min ngồi sụp xuống. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu
“ Kyu Hyun à, lúc trước anh đã cảm thấy ra sao khi nhìn em làm việc ở đó. Đã bao giờ anh cảm thấy đau lòng vì em chưa?”
- Đại ca, đến nơi rồi!
Tae Yang nhắc khẽ khi chiếc Porches đen dừng lại trước nghĩa địa. Kyu Hyun vẫn còn đang nhắm mắt không rõ là ngủ hay đang suy nghĩ gì nữa.
- Được rồi!
Anh đáp rồi bước xuống xe, ngước nhìn lên những ngôi mộ trắng cùng đám cỏ xanh rì xung quanh.
Hôm nay là ngày giổ của Hee Chul.
Đặt bó hoa hướng dương xuống ngôi mộ kèm 1 chai rượu vang Pháp. Anh quỳ xuống lạy 1 lạy rồi khui chai rượu vang rót vào ly đặt trước mộ
- Hyung ở đó vẫn tốt chứ? Em vẫn vậy, và Abyss vẫn vậy.
Kyu Hyun ngồi xuống, cẩn thận dùng chiếc khăn trắng lau sạch bụi bẩn trên tấm mộ, nhìn chăm chăm vào tấm ảnh nhỏ xíu của 1 chàng trai với nụ cười xinh đẹp cùng 2 má lúm đồng tiền, mái tóc vàng dài ôm gọn khuôn mặt trái xoan.
- Hai năm rồi hyung nhỉ. Em đã sống rất tốt trong hai năm thiếu vắng hyung. Em vẫn làm tốt nhưng vắng hyung thật sự rất buồn. Nhiều lúc em tự hỏi làm thế nào mà khi xưa hyung lại có thể một mình làm nhiều công việc đến thế.
Anh thở dài, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh đầy nắng. Nắng rạng ngời như nụ cười của HeeChul vậy. Kyu Hyun tự hỏi, vốn là cùng nhau sống trong một môi trường, vậy tại sao lúc nào Hee Chul hyung cũng cười còn anh thì không. Từ lâu rồi nụ cười trở thành một thứ gì đó quá xa xĩ với anh, mọi cảm xúc hạnh phúc vui vẽ trở nên lạ lẫm quá. Kyu Hyun không biết lần cuối cùng mình cười thật thoái mái là lúc nào nữa. Có lẽ lâu, rất lâu rồi thì phải.
Mỗi năm vào ngày giổ hay ngày sinh nhật của Hee Chul, Kyu Hyun luôn giành thời gian để thăm mộ Hee Chul. Mỗi lần đến chỉ đơn giản ngồi một mình cạnh tấm bia mộ, một mình anh kể chuyện cho Hee Chul nghe, dẫu biết rằng điều mình làm thật ngốc nghếch, nhưng nếu không có những giây phút im lặng ngốc nghếch này, Kyu Hyun không biết mình phải sống sao nữa. Cứ sống mà lẩn quẩn mãi đi tìm một cái gì đó mà chính anh cũng không biết nữa.
- Em ấy bây giờ sống cho tốt không hyung nhỉ? Đã lâu rồi em không nghe tin tức gì của em ấy hết. Dù sao thì sống xa em có lẽ em ấy sẽ hạnh phúc hơn, sống tốt hơn đúng không hyung? Chính hyung cũng đã mang em ấy cách ly em là vì hyung biết em ấy không thể hạnh phúc khi bên cạnh em đúng không. Lẽ ra hyung nên nói cho em biết sớm hơn. Nếu biết sớm em sẽ không đi tìm em ấy, sẽ chẳng quan tâm và tha thiết nhớ đến vậy và có lẽ giờ này con em cũng đã biết đi biết nói rồi nhỉ?… thật tồi tệ… mãi đến lúc Sung Min bỏ đi, em mới biết rằng bản thân em yếu đuối và bất lực đến nhường nào.
Kyu Hyun cứ thế ngồi đó một lúc lâu, nói thật nhiều những điều mà anh không biết nói với ai, suy cho cùng trên thế giờ này chỉ có mỗi Hee Chul là chịu lắng nghe anh nói, lắng nghe nổi lòng thực sự của anh mà thôi.
- Thế bây giờ trở về hay đi đâu ạ?
Tae Yang hỏi khi anh đã vào trong xe. Thông thường vào ngày giổ của Hee Chul, Kyu Hyun hoãn lại tất cả mọi công việc và cấm ai làm phiền mình. Hôm nay đi đâu và về đâu đây?
Thẫn thờ nhìn ngọn gió khẽ đung đưa những nhánh cây xung quanh, anh trả lời
- Sông Hàn.
Nước sông nhè nhẹ trôi một cách lười biếng, cuốn bó hoa hướng dương rực rở trôi trên sông. Sung Min nhìn theo bó hoa chìm dần trong vô thức.
Vì không biết mộ của Hee Chul ở đâu nên cậu chỉ có thể ra sông Hàn, thả bó hoa mà Hee Chul yêu thích nhất xuống sông mong rằng ở nơi đâu đó trên thiên đàng Hee Chul có thể nhìn thấy được. Trời đầu đông có chút se lạnh, nhưng cứ đến ngày này thì nắng lại rực rở như một ngày hè. Thực lòng mà nói thì tính ra Sung Min cũng không quen Hee Chul lâu lắm, cũng chỉ vài tháng lúc mang thai thôi. Nhưng đối với cậu Hee Chul giống như người anh ruột thứ 2 của mình vậy. Nhiều lúc nghĩ lại, thật khó lòng mà tin được Hee Chul là mafia, người tốt bụng và nhiệt tình như vậy sao có thể là mafia chứ? Cũng chả trách sao Han Kyung hyung lại yêu hyung ấy như vậy. Sống cùng nhau bao năm trời cũng chẳng biết Hee Chul là ai, nhưng một người như Hee Chul hyung, Han Kyung hyung có muốn giận cũng khó lòng lắm.
Sung Min khẽ cười, đưa tay vốc 1 ngụm nước mát lành
- Hyung à, em nhớ hyung!
- Đại ca có người ở ngoài đó, đại ca có muốn em đuổi đi cho đại ca được yên tĩnh không?
Tae Yang chỉ bóng người ngồi vốc nước dưới sông Hàn hỏi. Kyu Hyun nhìn ra cửa sổ, ngay mép sông một cậu con trai đang ngồi nghịch nước. Trời đông nước lạnh thế này mà còn nghịch được, con cái nhà ai dại thế! Kyu Hyun thầm nghĩ rồi nói với Tae Yang
- Thôi khỏi, tôi không muốn ra sông nữa. Cho xe trở về nhà đi!
- Vâng thưa đại ca!
Tiếng xe chạy trên nền đất rào rạo khiến Sung Min giật mình quay lại, nhác thấy bóng chiếc xe Porches đen vừa chạy qua
“ Porches ư?”
Bổng tiếng chuông điện thoại ngân vang, Sung Min cầm máy, đó là một số điện thoại lạ
- Sung Min nghe đây!… à là anh sao Min Woo!… uhm tối nay tôi rãnh chúng ta có thể gặp nhau. Tôi sẽ trả lời anh về lời đề nghị của anh hôm trước…
Sung Min cắn môi, nhìn chiếc xe Porches mất dạng trong dòng xe tấp nập
- Tôi đồng ý!
——————————-
13 cmt sẽ có chap mới… thi xong rãnh rồi, tâm trạng tốt, khuyến mãi nhanh cho cái chap này
“ Tôi có một chuyện muốn hỏi anh… anh trai của tôi Lee Teuk có phải do người của anh giết không?”
Lee Teuk…
Người con trai mang nụ cười thiên thần với mái tóc màu vàng đó…
No Min Woo đứng lặng yên trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, gió thổi lồng lộng làm cho thân hình mảnh khảnh của hắn trông như sắp bị thổi đi. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy lo âu về cái chết của một người như thế.
Ngày đó hắn ra lệnh cho Eun Hyuk mang đứa bé về và hắn không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn không biết rằng Lee Teuk, anh trai và là người thân duy nhất của Sung Min đã chết, hắn cũng không biết liệu có phải là do Eun Hyuk giết hay không và hắn cũng không biết nếu thực sự là do Eun Hyuk đã giết Lee Teuk thì hắn sẽ trả lời Sung Min như thế nào. Chính hắn đã giết chết con của cậu và nếu còn giết luôn cả anh trai của cậu thì hắn chẳng thể nào đối diện được với cậu nữa.
- Nếu như anh gọi tôi đến đây chỉ để ngắm phong cảnh Seoul từ trên cao thì tôi xin phép về trước.
Eun Hyuk uể oải nói. Cậu đang ngồi trên ghế đá nhỏ sau lưng hắn và đang chờ đợi hắn nói gì đó. Sau hai năm hắn trở về và gọi cậu đến đây đến 1 câu cũng chẳng nói gì.
- Eun Hyuk…
- Tôi đang nghe đây ông chủ kính mến của tôi ạ!
- Cậu còn nhớ người tên Lee Sung Min chứ?
- Sung Min?_ Eun Hyuk lặp lại, nhíu mày suy nghĩ_ dĩ nhiên phải nhớ chứ. Chàng trai xinh đẹp được cả hai ông trùm lớn nhất Đại Hàn này yêu mến…
- Ngày hôm đó_ hắn ngắt lời cậu, giọng nói trở nên gấp gáp hơn_ lúc cậu mang đứa bé về cho tôi, anh trai của Sung Min, Lee Teuk… có phải cậu đã giết đúng không?
Eun Hyuk ngước nhìn hắn đầy lạ lẫm và thắc mắc. Có phải No Min Woo đây không? Sau hai năm có chuyện gì đã xãy ra với hắn chăng? Từ trước đến giờ có bao giờ hắn hỏi cậu làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ đâu, từ bao giờ mà hắn lại quan tâm xem cậu có giết ai khi làm nhiệm vụ hay không vậy.
- Tại sao anh lại muốn biết điều này?
- Tôi cần biết, tôi nợ người ta một câu trả lời và tôi cần đáp án!_ Hắn đáp, vẫn không quay lại nhìn cậu.
Người còn trai đó tên là Lee Teuk? Bất chợt hình ảnh người con trai trên người đầy máu, gương mặt nhợt nhạt đang cố níu giữ và bảo vệ đứa bé ùa về trong đầu cậu. Eun Hyuk nhớ, nhớ rất rõ người đó. Mặc dù người đó không phải do cậu giết nhưng chưa bao giờ Eun Hyuk cảm thấy chạnh lòng khi thấy 1 người chết như vậy. Nó khiến cậu nhớ đến mẹ cậu, người cũng giống như Lee Teuk, đã ra sức ôm cậu thật chặt và bảo vệ cậu khỏi đám côn đồ.
- Không phải!_ Eun Hyuk đáp, câu nói nhẹ hẫng theo làn gió tan vào hư vô_ là do người của Yuri giết, lúc tôi đến anh ta đã sắp chết rồi.
- Là thật, thật chứ?
Hắn đột ngột quay lại, trong đôi mắt bừng sáng một nổi nhẹ nhõm.
- Anh thật kì lạ, ông chủ à! Trong hai năm nay đã bị gì vậy?_ Eun Hyuk nghiêng đầu, nhìn hắn khó hiểu.
- Đừng quan tâm. Tôi vẫn là tôi thôi._ Hắn đáp, cố giấu một nụ cười hài lòng.
- Vậy 2 năm không gặp, anh gọi tôi đến chỉ hỏi việc này?
- Dĩ nhiên là không. Chuyện đó chỉ là chuyện mào đầu_ hắn nhếch mép nhìn cậu, nụ cười nham hiểm cố hữu lại quay về_ tôi có nhiệm vụ giao cho cậu đây.
“Tôi hứa với anh tôi sẽ bảo vệ thằng bé!”
Eun Hyuk thở một cái thật dài ngẫm nghĩ về lời hứa của cậu với chàng trai kia. Lúc đó cũng không hiểu sao cậu lại buông lời hứa dễ dàng như thế mặc dù Eun Hyuk cũng chẳng phải là người tốt gì, chuyện thay đổi lời hứa cũng chẳng nhằm nhò gì với cậu và Yoo Hyun bây giờ đã 2 tuổi, càng ngày càng ma lanh và láo toét lắm. Eun Hyuk không thích thằng nhỏ nhưng vẫn phải nuôi nó và cậu biết cậu làm việc này không phải là lời hứa của cậu với chàng trai đó. Nhưng đến bây giờ cậu cũng không biết mình giữ thằng bé để làm gì, kế hoạch cụ thể với nó ra sao nhưng linh tính báo cho cậu biết thằng bé rất có ích cho cậu sau này.
Lee Teuk có nét gì đó rất giống với mẹ của cậu, hình ảnh Lee Teuk người đầy máu ôm đứa bé đỏ hỏn vào lòng van xin cậu tha cho đứa bé cứ ám ảnh cậu hoài trong những giấc mơ, có lẽ chính vì thế mà lúc No Min Woo hỏi cậu về người đó là cậu nhớ ra ngay. Eun Hyuk không có thói quen bào chữa hay thanh minh cho những gì mình làm, nhưng cứ nghĩ đến hình ảnh phút cuối của chàng trai đó là cậu không thể nào nhận mình giết anh ta được. Lee Teuk giống như một thiên thần và chuyện giết chết một thiên thần đối với cậu thật đáng sợ và ghê tởm mặc dù Eun Hyuk cũng đã giết rất nhiều người rồi…
Đường phố đông người đi lại tấp nập với những chiếc khăn choàng nhiều màu sắc quấn trên cổ. Cậu bước đi giữa dòng người đông đúc, miên man suy nghĩ về nhiệm vụ của No Min Woo giao cậu và Eun Hyuk nhận ra No Min Woo đã thay đổi. Nghiêm trọng hơn nữa là nguyên nhân sự thay đổi của No Min Woo khiến cậu lo sợ vì nó đã từng phá hỏng biết bao nhiêu kế hoạch của cậu. No Min Woo đang yêu!
Eun Hyuk đã nhận ra chuyện này từ lúc trước nhưng cậu đã nghĩ rằng No Min Woo cũng như cậu, một người không thể nào bị tình yêu chi phối nên đã không e dè việc này. Trước giờ cậu luôn nghĩ rằng hắn ta luôn yêu quyền lực và địa vị hơn hết thật không thể nào dám nghĩ tới việc hắn ta có thể yêu một ai đó điên cuồng và say đắm và Eun Hyuk sợ điều đó. Tình yêu có thể phá hỏng mọi thứ, nó là một trở ngại lớn nhất mà cậu không thể nào trừ bỏ được, một trở ngại đáng sợ và đáng gờm.
Tuy nhiên bây giờ thì cậu đã biết trước nó, tình yêu là một con dao hai lưỡi, nó có thể giúp cậu đoạt mọi thứ và cướp đi mọi thứ của cậu. Cậu sẽ không bao giờ dồn hết mọi kế hoạch vào một chổ, đến một lúc nào đó cậu sẽ không cần dựa vào No Min Woo nữa mà sẽ một mình tiến hành mọi kế hoạch, đến lúc đó thì tình yêu không còn là trở ngại của cậu nữa bởi vì Eun Hyuk sẽ không bao giờ để trái tim mình bị ai đó chi phối. Nhất định như vậy!
- Tuyết!
Eun Hyuk thì thầm và ngước lên trời khi những hạt bông tuyết đầu mùa rơi khẽ trên tay cậu. Trên cao những bông tuyết nhẹ hẫng nương theo làn gió bay la đà. Đường phố vẫn tấp nập người qua lại.
- Cảm ơn quý khách!
Cô bán hàng cuối đầu chào khi Dong Hae thanh toán tiền và đi ra, anh nở một nụ cười tươi tắn và chào lại cô gái. Hôm nay có một buổi tiệc họp lớp cấp 3 ở nhà một người bạn và anh được phân công đi siêu thị mua một ít thức ăn còn thiếu.
Tuyết đang rơi và mọi người trên đường đang cố đi thật nhanh để đỡ lạnh và tránh tuyết nhưng riêng anh vì rất thích tuyết nên vẫn chầm chậm bước đi. Nhà bạn ở gần siêu thị nên anh đi bộ, vừa đi vừa xem hóa đơn, lẩm nhẩm lại không biết mình có quên cái gì không.
Bất chợt Dong Hae khựng lại. Dường như anh vừa đi ngang một ai đó, trái tim anh đập liên hồi.
Vội vàng quay đầu lại, anh nhìn quanh quất trên con đường đông đúc, 1 mái tóc đỏ đang đứng im lặng trên con đường, ngước lên nhìn bầu trời đầy tuyết đang rơi.
- Eun…hyuk!
Eun Hyuk thôi không nhìn tuyết nữa, chợt lại nhận ra lúc ra đường vì thấy trời còn đẹp nên không mang theo khăn choàng, bây giờ thì tuyết rơi mà trời cũng lạnh nên vội vã đi về. Hình như cũng đến giờ đi đón Yoo Hyun rồi.
- Eun Hyuk!
Dong Hae gọi lớn nhưng cậu không có vẻ gì là nghe tiếng gọi của anh, bước đi thật nhanh len lỏi trong dòng người tấp nập.
- Eun Hyuk à!
Anh vội vàng đuổi theo, cố lách người chạy thật nhanh theo cậu. Đã bao lâu rồi anh không gặp cậu, đã bao lâu rồi không được nghe giọng nói đó. Dù đã nhiều lần tự nhủ mình hãy quên đi nhưng không được. Trái tim ngu ngốc không nghe lời!
- Eun Hyuk !
Dong Hae thốt lên đầy thất vọng. Đứng giữa ngã 4 rộng lớn đông người biết phải đi đâu. Mái tóc đỏ đã biến mất trong biển người, liệu rằng anh có hoa mắt nhìn nhầm hay không.
“ Không thể nào, nhất định là em mà”
Anh tự nhủ và lại thất vọng với chính mình. Yêu một người tại sao lại quá dễ còn quên một người lại khó khăn như thế! Tại sao cậu lại phũ phàng đến thế, nếu không yêu tại sao không thể xem nhau là bạn, cậu cứ một mực tránh mặt anh. Đã bước vào đời anh rồi ra đi để lại một trái tim tan nát không nguyên vẹn. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, anh cũng muốn gặp lại… chỉ mong mõi được nhìn em thôi cũng không được hay sao, dù chỉ là đứng nhìn từ một nơi rất xa?
Chuyện Sung Min bỗng dưng trở thành trợ lý đặc biệt trong NoDaeHan không tránh khỏi sự bàn tán xôn xao. Trước giờ trong giới xã hội đen, chuyện cất nhắt đề cử người quen vào làm việc không phải là chuyện gì lạ, nhưng vấn đề là chuyện đề cử và đưa một người cách đây 1-2 ngày còn là một nhân viên bartender bình thường trong vũ trường, đùng 1 cái lại trở thành trợ lý đặc biệt “dưới quyền 1 người trên cả vạn người” như thế lại càng làm cho câu chuyện trở nên khó hiểu.
Người trong NoDaeHan ban đầu rủ rỉ về mối quan hệ không bình thường giữa No Min Woo và Lee Sung Min, họ cho rằng một người với vẻ bề ngoài “yếu ớt” như cậu thì thật khó mà làm được chức sát thủ quèn chứ đừng nói đến trợ lý đặc biệt đó, mà No Min Woo là một người không bao giờ để kẻ vô dụng bên cạnh mình, thế nên suy ra chỉ có thể là mối quan hệ đặt biệt đó mà thôi. Nhưng vì No Min Woo hiện tại sắp là con rể của Robet nên tin đồn này không dám tồn tại lâu và người ta lại bắt đầu suy diễn.
Sung Min vốn dĩ là một người không quan tâm đến thế sự hay chuyện người ta bàn tán gì về mình nên cậu không có chút khó chịu nào khi thấy người ta nhìn mình bằng cặp mắt soi mói đó, chỉ có Ryeo Wook là khó chịu và thường trừng mắt dọa dẫm kẻ nào dám nhìn cả hai bằng ánh mắt đó. Nhưng hôm nay trong phòng họp cấp cao của bang phái, toàn những kẻ tai to mặt lớn nên Ryeo Wook cũng chẳng trừng mắt được đành nhìn lãng đi nơi khác trông khi Sung Min thì vẫn ngồi im và không có vẻ gì là chú ý đến họ.
- Vậy 3 ngày sau là tiến hành cuộc chuyển giao. Hiện tại Abyss đang nắm giữ của chúng ta 13 vũ trường. Chúng ta phải đưa ra cái giá mà lợi thế nằm về chúng ta. Mọi người hãy cho ý kiến đề xuất!
Tất cả mọi người bắt đầu rì rào bàn luận sau câu nói của No Min Woo, vấn đề này rất quan trọng vì mặc dù nói là chuyển giao nhưng thực chất đây gần như là một cuộc ngã giá mua bán. Giang hồ có luật của giang hồ. Robet có to như thế nào đi chăng nữa nhưng cũng phải tuân theo luật giang hồ không được can thiệp quá sâu vào chuyện nội bộ giữa hai bang phái không thuộc thẩm quyền của ông ta. Chuyện Abyss sẽ trả lại những gì mình đã lấy là 1 chuyện mà trả bao nhiêu thì lại là một chuyện khác.
- Tôi nghĩ là 3!_ một tên đàn ông đứng tuổi ngồi giữa bàn rụt rè giơ tay. Ngay lập tức hắn quắt mắt nhìn khiến ông ta im bặt. 3/13 như thế thì còn gì là thể diện của NoDaeHan nữa.
- Ơ là 5 đi, tôi nghĩ chúng ta sẽ dễ dàng đạt được thỏa thuận với con số này…
Hắn đưa tay vuốt cằm suy nghĩ. 5 là gần một nửa, tỷ lệ đạt thỏa thuận cao nhưng con số này hơi nhỏ.
- 13!
Tất thảy mọi người đều nhất loạt quay về phía người vừa phát ra tiếng nói đó với vẻ vừa sửng sốt vừa thán phục. Là Sung Min đang ngồi cạnh hắn thản nhiên nói
- Tôi thấy hình như cậu Lee Sung Min có gì đó chưa hiểu thì phải_ 1 lão già tóc muối tiêu ngồi ở cuối bàn lên tiếng_ cậu nên hiểu đây là một cuộc giao dịch lớn giữa hai bang phái, không phải chuyện mua rau mua cá ngoài chợ. Không phải muốn ngã giá bao nhiêu cũng được rồi thấy không ổn thì đổi giá khác. Nếu giá ban đầu cậu đưa ra mà bên kia không chấp thuận cũng không cách nào khiến bên kia chấp thuận thì coi như cậu mất hết, không lấy được gì cả. Chẳng lẽ cậu không biết tình hình hiện tại của bang phái chúng ta so với bên đó ra sao ư?
- Tôi biết!_ Sung Min gật đầu, nhìn lão ta nói 1 cách thản nhiên và bình tĩnh sau đó cậu quay sang hắn_ anh tin tôi chứ, anh có tin rằng tôi sẽ giúp anh lấy lại tất cả 13 vũ trường đó?
Hắn im lặng nhìn cậu, suy nghĩ…
“ Tôi đồng ý với anh không phải vì lời yêu cầu của anh mà là vì tôi muốn trả thù. Vì chúng ta có chung 1 kẻ thù, chung 1 mục đích nên chúng ta sẽ là bạn. Chỉ cần anh giúp tôi có thể tự tay giết Jo Kyu Hyun, tôi … sẽ làm mọi thứ anh muốn”
- Được rồi! cứ quyết định như vậy đi!
Tiếng nhiều người thất vọng và tiếng bàn ghế xô đẩy vang lên ngay sau đó. Sung Min nhìn hắn và mỉm cười.
- Cậu thật liều đó Sung Min!_ Ryeo Wook nằm trên ghế salon thả 1 hạt đậu vào miệng và nói với Sung Min_ mình thật không hiểu cậu lấy đâu ra tự tin mà muốn đàm phán với bên đó cơ chứ.
- Thật ra thì mình không tự tin gì hết_ cậu trả lời, ngồi tựa vào thành ghế, 1 tay úp lên trán nhắm mắt thở dài_ đến mình cũng không biết tại sao nhưng lúc đó mình đã muốn vậy , đến giờ nghĩ lại thì hình như mình điên thật rồi.
- Yah!_ Ryeo Wook vội vàng bật dậy, lay vai cậu_ tất cả mọi người của NoDaeHan đang theo dõi cậu sát sao đó, nếu thất bại thì No Min Woo cũng chẳng cứu được cậu đâu. Chúng ta không thể mới len lỏi vào được 1 tuần thì bị đá ra như thế này được.
- Mình biết_ mở mắt ra rồi lại nhắm mắt lại, cậu nói_ dĩ nhiên mình biết anh ta là người thế nào. Kiêu ngạo lạnh lùng và độc đoán, đưa ra cái giá đó dĩ nhiên anh ta sẽ chẳng bao giờ đồng ý đâu. Biểu cảm của anh ta lúc đó sẽ thế nào nhỉ, lạnh lùng nhếch mép một cách khinh bỉ, nụ cười đắc thắng, ánh mắt thích thú pha lẫn ngạc nhiên…
- Lee Sung Min!_ Ryeo Wook đột ngột quát, quăng gói đậu xuống đất một cách giận dữ_ cậu đang nghĩ cái quái gì vậy. Cậu quên mục đích thực sự của cậu khi vào đây là gì sao? Cậu quên rằng anh ta là kẻ mà cậu hận suốt đời hay sao?
Sung Min nhìn Ryeo Wook cười trừ, quẹt nhẹ 1 giọt nước lăn trên má, cậu đứng dậy nắm lấy vai cậu bạn
- Được rồi mình sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu. Mình đã thề trước mộ con trai và anh Lee Teuk rồi… sẽ không sao hết cậu đừng lo. Khuya rồi ngủ đi, ngày mai sẽ là một ngày dài đó!
Rồi cậu buông Ryeo Wook ra bước về phòng.
Căn phòng họp rộng lớn và sang trọng có sức chứa hơn 100 người này hiện tại là nơi chuyển giao địa bàn của hai bang phái lớn nhất Hàn Quốc, Abyss và NoDaeHan. Có một chiếc bàn dài và lớn nằm ở giữa phòng và hai người đứng đầu hai bang phái ngồi ở mỗi đầu cái bàn dài đó.
Kyu Hyun ngồi im lặng nhắm mắt lắng nghe cuộc giao dịch bắt đầu. Những chuyện như thế này không đến phiên anh phải nói, bất kể là bên NoDaeHan ra giá bao nhiêu anh cũng có thể biến cái giá đó theo ý mình được. Đối với anh mà nói, chẳng qua cuộc giao dịch này chỉ là một hình thức cho có lệ mà thôi.
- Mục đích của cuộc gặp mặt này đã quá rõ_ Tae Yang bắt đầu_ vậy không cần dài dòng làm gì. Hãy ra giá đi!
Đám đàn em bên NoDaeHan xầm xì, Sung Min vẫn chưa tới. Bản thân No Min Woo cũng cảm thấy cái giá mà Sung Min đề nghị là hoàn toàn không khả thi nhưng vì đã tuyên bố là làm theo lời cậu nếu bây giờ rút lại thì thanh danh không còn gì nữa, Sung Min vẫn chưa tới, liệu cậu có bỏ mặc hắn lúc này hay không, liệu có phải cậu cố tình để hắn phải đồng ý cái giá bất lợi cho hắn để hắn mất mặt trước Kyu Hyun hay không? Vì suy cho cùng Jo Kyu Hyun cũng đã là người mà cậu yêu.
Hắn vẫn giữ im lặng, hai tay đan vào nhau ngang trước mặt nhìn Kyu Hyun dò xét. Vẻ mặt bình thản đó ắt hẳn là đã nắm giữ phần thắng trong tay. Bất luận là hắn ngã giá nào cũng bị Kyu Hyun chặn họng.
Không khí im lặng và ngột ngạt bao trùm, hắn siết chặt tay, hắn phải quyết định thôi…
Bất chợt cánh cửa phòng nhẹ mở, vì không khí im lặng và ngột ngạt đến nổi, tiếng cánh cửa mở vốn là khá nhỏ nhưng lại khiến cả phòng đồng loạt hướng mắt ra nhìn. Kyu Hyun cũng khẽ mở mắt liếc nhanh về phía cánh cửa và ngay lập tức trong phút chốc dường như hóa đá. Không thể nào!
- Tôi xin lổi, tôi đã đến trể!
Sung Min và Ryeo Wook cho dừng xe trước tòa nhà nơi Abyss và NoDaeHan đàm phán và vội vã đi vào. Bên ngoài cổng những tên mặc áo đen to cao đứng xung quanh nhiều đến nổi Sung Min không thể phân biệt được ai là người của ai. Trước cửa ra vào có 1 đám người mặc áo đen tụ tập xì xầm điều gì đó và Sung Min có thể nhận ra ngay cô gái có mái tóc vàng dài gợn sóng trong đám người đó chính là Yuri.
Trái tim Sung Min đập rộn ràng, vậy là Kyu Hyun đã tới, anh ấy đang ngồi trong nhà và anh ấy vẫn trọng dụng cô gái đó, vẫn để cô ta bên cạnh anh. Bất giác Sung Min cảm thấy một niềm thất vọng ích kỷ nhen nhúm trong lòng.
- Nhanh lên nào Sung Min, chúng ta tới trể rồi!_ Ryeo Wook giục khi cả hai đi ngang qua đám người đó.
- Ồ xem kìa… là ai đây?
Một trong số đám người kia lên tiếng và Yuri quay lại không giấu vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu
- Lee Sung Min?
Yuri đi tới cạnh cậu và hỏi, Ryeo Wook đảo mắt hết nhìn cậu tới nhìn Yuri khó hiểu
- Vâng, là tôi. Lâu quá không gặp, Kwon Yuri!_ Cậu bình tĩnh đáp trả
- Dĩ nhiên, chúng ta đâu có lý do gì để gặp nhau. Nhưng mà sao anh lại tới đây?Hay là lại có ai đó sắp chết tới tìm ông chủ chúng tôi để nhờ giúp đỡ?_ cô ta nói giọng đầy chế giễu, cả đám người phía sau cười vang.
- Xin lỗi, hình như cô hiểu nhầm rồi. Tôi đến đây với tư cách là người của NoDaeHan. Tôi – Lee Sung Min – trợ lý đặc biệt của chủ tịch No.
- Cái gì cơ? Anh… trợ lý á?_ Yuri ngạc nhiên hỏi lại, rồi lại giở giọng châm biếm_ à tôi hiểu rồi, sau khi không xơ múi được gì Abyss lại giở trò quyến rũ No Min Woo sao, thật là đời anh thì chỉ biết làm kẻ la liếm thế kia sao, ha ha!
Ryeo Wook nãy giờ nghe không hiểu gì hết, nhưng tới đây không thể nào chịu nổi bèn kéo Sung Min lại rồi quát
- Nè cô kia ăn nói cho cẩn thận…
- Ryeo Wook à…_ Sung Min giữ Ryeo Wook lại khi thấy cậu có thái độ muốn đánh nhau với cô gái đó, cậu chỉ mỉm cười nhìn cô ta cùng đám người phía sau, nhẹ nhàng nói_ chỉ là 1 con chó giữ nhà cùng 1 đám ruồi nhặng, không đáng để nổi giận đâu!
- Cái gì? Lee Sung Min, anh dám…
Pặt!
Ngay đúng lúc bàn tay Yuri giơ cao định giáng xuống thì Sung Min đã nhanh chóng chụp được, cậu nhìn thẳng vào mắt cô ả, giọng đầy đe dọa
- Tôi cho cô biết Kwon Yuri, Lee Sung Min bây giờ không phải là Lee Sung Min của 2 năm trước. Những món nợ mà cô đã nợ tôi rồi tôi sẽ bắt cô trả hết! Nhớ đó, còn bây giờ biết điều thì tránh ra!
Cậu hét lên rồi đẩy Yuri sang một bên, cùng Ryeo Wook bước thẳng vào trong để lại Yuri trừng mắt nhìn theo đầy tức tối.
———————————–
- Thật là cái cô gái đó _ Ryeo Wook nói đầy tức tối khi cả hai đã vào bên trong_ chả nhẽ người của xã hội đen ai cũng ăn nói đáng ghét như ả sao?
- Cũng không hẳn_ Sung Min mỉm cười đáp Ryeo Wook, cậu đang đứng trước cửa phòng họp, lưỡng lự đặt tay trên nắm cửa_ cũng có những người rất dễ chịu và rất đáng yêu như… Hee Chul hyung chẳng hạn. Thật lòng mình không thể nghĩ ai đó có thể ghét được hyung ấy!
Sung Min nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó. Yuri ở ngoài kia vậy thì chắc chắn Kyu Hyun đã đến và đang ở trong căn phòng kia, chỉ cần đẩy nhẹ và cánh cửa bật ra, liệu cảm xúc của cậu sau 2 năm dồn nén có vỡ òa ngay lúc nhìn thấy anh ấy hay không. Sung Min nắm tay lại, mớ cảm xúc hỗn độn đó làm cậu lo sợ!
Ryeo Wook nhìn Sung Min và nhận ra sự hoang mang lo lắng trên gương mặt cậu. 2 ngày nay Sung Min không thể ngủ được, cứ ra ban công ngắm sao đêm cho tới khi mặt trời mọc. Trạng thái của Sung Min không phải là Ryeo Wook không biết nhưng cậu lại không thể giúp gì được. Nếu có hỏi Sung Min chỉ ậm ừ đáp cho qua rồi lại bỏ đi. Dĩ nhiên Ryeo Wook cũng biết ngoài miệng Sung Min vẫn nói là hận Kyu Hyun lắm, hận đến tận xương tủy nhưng tận sâu trong lòng Sung Min còn yêu kẻ đó nhiều lắm, yêu đến khổ sở. Suốt hai năm nay, Kang In đã gầy dựng tư tưởng hận thù cho Sung Min rất nhiều, tất cả chỉ vì mục đích trả thù cho người mà anh yêu. Ryeo Wook mặc dù biết tình cảm của Sung Min nhưng cậu không thể giúp mà cũng không muốn giúp, bởi vì cậu cũng muốn tiêu diệt Abyss giống như Kang In vậy. Và bây giờ, chỉ một lát nữa thôi, kế hoạch suốt hai năm giữa cậu và Kang In có suôn sẻ thành công hay không hoàn toàn phụ thuộc vào Sung Min.
- Sung Min à, cậu đã sẳn sàng chưa?_ Ryeo Wook khẽ đặt tay lên vai Sung Min, siết nhẹ
Sung Min siết chặt 2 bàn tay, mím môi lại và gật đầu, cậu đẩy nhẹ cánh cửa và bước vào
- Xin lổi tôi đã đến trể!
Thu hết sức lực và sự can đảm, Sung Min nói lớn và cố giữ giọng mình không run rẩy khi ánh mắt cậu lướt quanh căn phòng và ngay lập tức nhìn thấy anh đang ngồi ở đầu dãy bàn, chớp mắt một cái Sung Min đảo ngay ánh mắt về phía No Min Woo và tươi cười với hắn, vờ như chưa hề thấy Kyu Hyun.
- Không trễ đâu, chỉ mới bắt đầu thôi. Em lại đây!_ No Min nở một nụ cười nhẹ nhõm, vẫy cậu lại gần.
Sung Min cảm thấy chân mình dường như không còn cảm giác nữa, cậu đang cố hết sức để ngăn không cho cơ thể mình run rẩy, bước đi dõng dạt về phía No Min Woo, phớt lờ cái nhìn đầy kinh ngạc và sững sốt của anh.
“ Sung Min?”
Kyu Hyun mở to mắt nhìn cậu đầy ngạc nhiên và bất ngờ, chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này. Người đó có phải là Sung Min? Tại sao cậu lại ở cạnh No Min Woo? Cả người dường như đông cứng lại, Kyu Hyun nhìn chằm chằm vào cậu như thể không tin được người vừa bước vào và đang ngồi cạnh No Min Woo tên là Lee Sung Min. Không thể nào!
Tae Yang ngay lập tức hiểu chuyện, cuối xuống khẽ lay người anh
- Đại ca!
- Tôi không sao!_ Anh thì thầm đáp, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu nhưng gương mặt đã lấy lại được sự bình thản và ung dung vốn có.
- Vậy, tiếp tục việc lúc nãy, tôi xin đại diện NoDaeHan ra cái giá mà chúng tôi muốn_ Sung Min đứng dậy, nhìn thẳng về phía Kyu Hyun, nói_ Con số mà chúng tôi muốn là… tất cả, 13!
- Cái gì?
Nhiều tiếng xì xầm nổ ra, vài người bên NoDaeHan lo lắng nhìn nhau, có kẻ ném ánh mắt đầy trách móc về phía Sung Min và No Min Woo còn người bên Abyss thì cười khẩy, trao đổi với nhau với vẻ “ bọn chúng thua chắc rồi!”.
“ Đúng là em, giọng nói đó đúng là em”
Trong khi tất cả mọi người xìm xầm bàn tán và mọi ánh mắt dường như đang đổ dồn về phía anh, thăm dò xem phản ứng từ anh như thế nào. Nhưng ngoài vẻ mặt vô cảm ra thì chẳng ai biết được anh đang nghĩ gì. Hai tay đặt dưới cằm, Kyu Hyun nhìn chằm chằm vào Sung Min như muốn hỏi
“ Tại sao? Đúng là em mà. Tại sao em lại ở đó? Biết rõ là họ đối đầu với tôi thế tại sao lại ở đó? Tại sao nhìn tôi bằng ánh mắt đó… tại sao?”
Sung Min mỉm cười trấn anh No Min Woo, cậu biết rằng hắn cũng rất hoang mang về việc này nhưng lời nói đã nói ra không thể nào rút lại được. Cậu cũng biết Kyu Hyun đang nhìn cậu chằm chằm, tất cả mọi người đang bàn tán về cậu. Trái tim cậu đập liên hồi, phải nhanh chóng rời khỏi đây, trái tim cậu sắp nổ tung rồi, cậu cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Đã không thể trốn tránh thì tại sao lại không đối mặt.
Sung Min ngẫn đầu lên, từ từ quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt anh.
———————————————————
- Lee Sung Min!
Kyu Hyun bất ngờ kéo Sung Min đi khi cuộc đàm phán vừa kết thúc và mọi người đang đứng ngoài sân chuẩn bị ra về. Hành động này của anh khiến cho tất cả bọn đàn em cả 2 phe nhất loạt rút súng chĩa vào nhau.
- Bỏ ra! Bỏ tôi ra!_ Sung Min hét vùng vẫy cố gắng thoát khỏi tay anh.
- Nói cho anh biết chuyện gì đã xãy ra, tại sao em lại ở đây?_ Kyu Hyun không thể nào kiên nhẫn được nữa, anh đã cố giữ bình tĩnh trong suốt cuộc họp và nếu bây giờ anh không biết chuyện gì đang xãy ra chắc anh điên mất.
- Chủ tịch Jo, xin anh giữ tự trọng cho
- Chủ tịch Jo?_ anh nheo mắt_ từ lúc nào em gọi tôi là chủ tịch Jo vậy?
- Chủ tịch Jo à, hình như anh nhầm tôi với ai rồi. Xin anh hãy hành động cẩn trọng một chút. Nếu ngài hối hận vì đã chấp nhận con số tôi đưa ra chúng ta có thể đàm phán lại_ Sung Min lạnh lùng đáp, vẫy tay thật mạnh và thoát khỏi tay anh_ hành động của anh bây giờ có thể khiến cả cái sân này đẫm máu đó.
Không quan tâm đến chuyện có đẫm máu hay không, anh nóng nãy ghìm lấy vai cậu
- Lee Sung Min! anh không biết tại sao em lại làm việc cho No Min Woo nhưng em hãy dừng ngay việc này lại. Nếu là thiếu nợ anh sẽ…
- Đủ rồi đó Jo Kyu Hyun!_ gạt bọn đàn em ra, No Min Woo bước tới và kéo Sung Min ra nhưng Kyu Hyun nhất quyết không buông_ anh đang giữ trợ lý của tôi và điều này có thể coi là dấu hiệu gây chiến của Abyss không?
- Mày nghĩ tao sợ NoDaeHan sao?_ anh gằn giọng
- Chẳng ai ép buộc tôi, cũng chẳng thiếu nợ gì ai cả_ Sung Min lên tiếng, chấm dứt cuộc giằn co giữa hai tên trùm, cậu nhìn anh nói dứt khoát_ Chủ tịch Jo nếu anh không hài lòng về kết quả ngày hôm nay, anh có thể liên lạc với đàn em của tôi, tôi sẳn sàng đàm phán lại bất cứ lúc nào. Còn nữa, tôi tên là Lee Sung Min nhưng tuyệt đối không phải là Lee Sung Min mà anh biết, vậy nên nếu anh có lòng tự trọng sau này đừng bao giờ làm chuyện tương tự như thế này nữa. Chủ tịch à chúng ta đi thôi !_ vả cậu bỏ đi để lại anh ánh mắt đầy ngỡ ngàng đến sững sốt đứng bất động nhìn theo.
No Min Woo nhếch cười đắc thắng, cả đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thất vọng đầy ngỡ ngàng của Kyu Hyun như thế này, nó làm hắn thấy hả hê. Hắn vòng tay ôm lấy eo Sung Min nhướn mày nhìn anh đầy thách thức rồi cùng cậu đi ra xe.
- Đại ca!
- Điều tra ngay cho ta, ngay tối nay ta muốn biết tất cả những chuyện này là tại sao?_
“ Em nói vậy là sao? em bây giờ không phải là em mà tôi đã từng biết. Giọng nói đó, ánh mắt đó tại sao lại có thể thay đổi đến như vậy?”.
——————————————–
- Xin vui lòng cho chúng tôi xem thiệp mời! … cám ơn, mời 2 vị vào trong!
Ki Bum cùng Dong Hae bước qua cánh cổng có gắn máy dò kim loại rồi bước lên thuyền. Ki Bum nhắc nhở
- Cậu phải nhớ là không được …
- … rời khỏi cậu quá 5 phút, không được đi lung tung và phải nghe lời cậu đúng không?_ Dong Hae nhàm chán nhắc lại_ trên suốt đoạn đường đến đây cậu đã lải nhải câu này không biết bao nhiêu lần rồi đó Ki Bum.
- Ờ nhớ phải làm theo đó. Thật sự chẳng hiểu sao cậu lại cứ nằng nặc đòi đi theo chứ, mấy buổi tiệc thế này đâu có vui vẻ gì!
- Thì đi cho biết. Dân thường như tớ có ai được đến dự tiệc của những quan chức cấp cao thế này đâu chứ. Thật tò mò muốn biết tiệc của họ thì có khác gì so với dân thường bọn tớ không_ Dong Hae nói một cách háo hức, nhìn những quý ông quý bà lịch lãm cười cười nói nói. Những người này chắc toàn làm bộ trưởng này nọ không chứ chẳng chơi.
- Vậy tới giờ có thấy khác gì chưa?_ Ki Bum vừa hỏi vừa đảo mắt quan sát xung quanh
- Đầu tiên là tiệc tùng gì mà căng thẳng quá, vừa vào cổng là đã dò xét tùm lum làm mình có cảm tưởng đang đến dự tiệc của tụi mafia hơn, tiếp theo là dường như mọi người đến đây không phải để chơi và cuối cùng là hình như rất ít những người trẻ tuổi như chúng ta đến đây!
- Đúng vậy!_ Ki Bum gật đầu xác nhận, cả 2 cùng đi đến bàn để thức uống và chọn cho mình một ly rượu nhẹ_ những buổi tiệc quy tụ toàn những quan chức cấp cao như thế này cũng nguy hiểm chẳng khác gì tiệc của mafia đâu. Bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện xãy ra, người ta không thể đảm bảo rằng trong tất cả các khách mời không có sát thủ trà trộn vào, vậy nên phải kiểm tra rất là kỷ lưỡng. Vậy nên tốt nhất là cậu phải…
- … nhớ là không được rời khỏi cậu quá 5 phút, không được đi lung tung và phải nghe lời cậu. Nhớ rồi và làm ơn đừng nhắc lại nữa đi Bummie. Giờ cậu có thể đi làm việc của cậu hoặc có thể giới thiệu cho tớ làm quen với bạn bè của cậu trong CIA không? biết đâu sau này tớ có chuyện nhờ tới!
—————————————-
Bước qua cánh cổng dò kim loại mà không hề có tiếng động nào kêu lên. Eun Hyuk bước lên thuyền và trong bộ vest đen lịch lãm, chẳng ai nghi ngờ gì cậu cả.
“ Dọc theo con tàu, ở dưới boong tàu có một chiếc thùng gổ, trong đó sẽ có mọi thứ mà cậu cần.”
Eun Hyuk đứng lặng lẽ một mình phía đầu tàu và không buồn đặt chân vào bên trong, nơi buổi tiệc sắp diễn ra. Cậu đứng nhìn từng người một bước lên tàu, những quý ông quý bà cao sang lịch lãm, từ trên người toát ra ánh hào quang của quyền lực và giàu sang khác xa với những dân thường đi lại trên bờ. Những người này không phải là mục đích mà cậu nhắm tới hôm nay.
Cậu cứ đứng lặng im quan sát như thế cho đến khi không còn ai lên tàu nữa và chiếc tàu bắt đầu di chuyển dần dần xa bờ.
“ Thời điểm thích hợp nhất để hành động là lúc con tàu đến giữa sông”
Trời vẫn còn sớm, trăng vẫn chưa lên cao, ánh đèn cùng tiếng nhạc nhộn nhịp phía bên trong là thứ ánh sáng duy nhất soi rõ mọi thứ hiện tại. Nhờ vào bộ vest đen hòa cùng màu đen huyền của không gian hiện tại mà chẳng ai có thể thấy cậu đang một mình di chuyển xuống dưới boong tàu. Có một chiếc hộp gỗ bụi bặm ở dưới và bên trong có 2 cây súng ngắn, 1 ống giảm thanh, 5 hộp đạn, 1 con dao găm và một bộ đồ đen sát thủ đã được chuẩn bị sắn.
Eun Hyuk nhanh chóng thay bộ vest trên người bằng bộ đồ sát thủ, lắp đạn vào súng, gắn con dao găm vào ống giày và giắt súng vào bên hông người.
“ Ông bộ trưởng cục tình báo ở trong căn phòng cuối dãy thứ 2, phía bên phải. Giải quyết nhanh gọn, sau khi phát biểu ngoài buổi tiệc ông ta sẽ vào phòng 1 mình, đó là thời điểm ra tay!”
Không mấy khó khăn để tìm ra căn phòng đó, lèn vào trong và đứng nấp phía sau tấm rèm cạnh tủ quần áo khi mà đã có ngườ chỉ dẫn cho cậu từng li từng tý mọi ngóc ngách trên con tàu cũng như giờ giấc làm việc của ông bộ trưởng kia.
Eun Hyuk đứng im trong bóng tối, không một hơi thở chờ đợi cánh cửa kia bật mở.
—————————————————————-
Chiếc tàu vẫn chầm chậm trôi nhẹ trên mặt nước. Tiếng nhạc du dương dịu dàng khiến cho những cuộc nói chuyện trên tàu trở nên dễ dàng hơn. Có lẽ đây là điểm khác biệt tiếp theo nếu so buổi tiệc này với tiệc tùng mà Dong Hae thường tham gia, ở những chổ đó nhạc xập xình lớn tiếng át cả tiếng người nói, mỗi lần muốn nói chuyện đến nhau là y như phải gào rú la hét thì đối phương mới hòng nghe được
- Dong Hae à mình có việc đi lại đằng này một tý, cậu ở yên đây đừng đi đâu nha
Ki Bum lại nhắc nhở khiến cho Dong Hae phát ngấy lên
- Được rồi được rồi mà!
- Nhớ ở yên ở đây đó!_ Ki Bum vừa đi vừa ngoái lại nhìn anh, tay chỉ xuống đất ra hiệu anh nhất định phải ở yên đó.
“Sắp tới giờ rồi. Bộ trưởng đã vào phòng, tên sát thủ đó liệu đã đến chưa?”
Dong Hae nhấp một ngụm rượu rồi gật đầu một cách bất đắc dĩ cho Ki Bum yên tâm.
- Thật là làm như sắp sửa xông pha trận mạc đại chiến gì vậy, chỉ là tiệc tùng ăn uốn thôi mà. Hừm, đi vệ sinh chắc là không sao chứ, lát quay lại nhất định phải bảo cậu ta giới thiệu cho mình mấy người trong CIA mới được.
Anh lầm bầm, bỏ ly rượu xuống bàn rồi đi tìm nhà vệ sinh.
——————————————
Cạch!
Tiếng mở cửa khô khốc vang lên trong bóng đêm, ngay sau đó là tiếng công tắc đèn bật mở và cả căn phòng được rọi sáng bằng ngọn đèn điện trên cao. Eun Hyuk giơ khẩu súng ngắn đã gắn giảm thanh lên tầm ngang đầu, sẳng sàng.
- Ở đây không có ai, ông vào đi!
“Có 2 người sao?”
Tiếng bước chân của 2 người đàn ông bước vào phòng và cánh cửa đóng lại, khóa cẩn thận. Liền đó giọng người thứ 2 vang lên
- Công cuộc tìm kiếm càng ngày càng vô vọng, vẫn không có tin tức gì của đứa bé đó thưa bộ trưởng!
“ Ngoài kia có tầm 2 tên vệ sĩ, nếu ra tay cả hai cùng 1 lúc nhanh gọn sẽ không làm những người ngoài nghe thấy”
Eun Hyuk thò tay xuống, tìm khẩu súng còn lại
“ Chết tiệt, chỉ có 1 ống giảm thanh…”
- Không lẽ đứa bé đó đã chết. Chúng ta đã tìm nó 11 năm nay, nếu còn sống ắt phải có tin tức gì chứ!_ Giọng ông bộ trưởng trở nên bất lực.
- Có khi nào Lee Hyuk Jae con trai ông Lee Young Suk cũng đã bị tụi đó giết rồi!
“ Lee Hyuk Jae… Lee Young Suk? Họ đang nói đến mình ư?”
Eun Hyuk giật mình khi nghe 2 người đó nhắc tới mình, Lee Young Suk tức là cha nuôi của cậu năm xưa đã bị kẻ xấu giết chết. Cậu không biết chuyện gì đã xãy ra năm đó, lúc đó cậu đang ngủ và cha nuôi đã đánh thức cậu dậy, mặc cho cậu 1 cái áo phao và quăng cậu xuống biển… tất cả những chuyện đó quá đột ngột quá bất ngờ…
Thả lỏng bàn tay cầm súng xuống, Eun Hyuk cố gắng lắng nghe câu chuyện của 2 người đàn ông kia phía sau tấm rèm
- Cũng có khả năng đó lắm. Nhưng có một điều chắc chắn là bọn chúng vẫn chưa lấy được con chip đó, nếu không thì bây giờ chúng ta cũng chẳng ngồi yên thế này được.
- Ngày đó chúng ta thật khinh suất, đáng lẽ khi nghe Young Suk báo tin là chúng ta phải cử người đến bảo vệ cậu ta và lấy con chip đó về. Có con chip đó thì tất cả bọn chúng sẽ bị tống hết vào tù_ Ông bộ trưởng vừa nói hai tay vừa đập vào nhau ra chiều đăm chiêu tức tối lắm, ông đi qua đi lại trước bàn làm việc.
Bọn chúng là ai? Trái tim Eun Hyuk đập liên hồi, cậu muốn ông ta nói tiếp, ông ta phải cho cậu biết cuối cùng bọn chúng là ai và tại sao họ lại muốn tìm cậu nhưng cả hai người đàn ông vẫn im lặng, thời gian chậm chạp trôi qua, con tàu vẫn đang dần trôi, chỉ một chút nữa thôi là con tàu cập bến và kế hoạch ám sát hôm nay sẽ thất bại. Nhưng bây giờ cậu không thể giết ông ta được, ông ta biết những điều mà cậu muốn biết, ông ta biết cha nuôi của cậu, ông ta biết lý do vì sao cha nuôi cậu chết và ai là kẻ đứng sau.
- Nếu như thằng bé đó chết thật_ sau một hồi lâu, ông bộ trưởng nói tiếp và ông tiến lại gần rèm cửa, nơi mà Eun Hyuk đang nấp, cậu nhích người vào trong, bóng ông bộ trưởng dần dần hiện rõ sau tấm rèm_ vậy thì con chip đó ở đâu? Hay trước lúc chết, Young Suk đã không trao lại cho con mình?… Ai đó?
Bất ngờ ông bộ trưởng kêu lên, vội vã thụt lùi về phía sau, tay chỉ về phía rèm cửa mà hét
- Có kẻ đột nhập, người đâu!!!!!
Biết là mình đã bị phát hiện, Eun Hyuk bịt mặt lao ra với khẩu súng ngắn trên tay chĩa vào ông bộ trưởng đồng thời đấm vào mặt người đứng bên cạnh, ông ta nhìn cậu kinh hãi, hai tay xua trước mặt nhìn khẩu súng lấm lét
Giết… hay không giết…
Eun Hyuk đã không cần nghĩ nhiều. Chỉ trong 1s ngắn ngủi do dự đó của cậu, cánh cửa phòng đánh ngã rầm trước mặt cậu, 3 tên vệ sĩ vội vã chạy vào ngay lúc còn ngơ ngác chưa hiểu gì Eun Hyuk đã túm cổ một tên, đè lưng hắn xuống làm đà đá liên hoàn cước vào 2 tên còn lại lúc chúng rút súng chĩa vào cậu khiến chúng ngã lăn quay xuống đất, Eun Hyuk đáp xuống đất, bẻ ngoặc tay tên mình vừa đè, tước súng của hắn rồi đá hắn ngã xuống đất…
Đoàng!
Tiếng sung nổ lên làm chấn động cả con tàu. Trong lúc còn đang đánh nhau với 3 tên vệ sĩ thì ông bộ trưởng đã kịp thời chạy tới bàn làm việc rút súng và bắn vào cậu, viên đạn ghim vào bả vai phải của cậu khiến cậu đánh rơi khẩu súng trên tay nhưng nhanh như cắt bàn tay trái cậu vơ lấy khẩu súng vừa rơi xuống sàn nả súng bắn vào ông ta nhưng phát súng bắn trượt làm bể nát cửa sổ phía sau. Nhanh như cắt cậu xoay khẩu súng bắn 3 phát liên tiếp vào 3 tên vệ sĩ đang nằm dưới đất để chúng không thể đuổi theo mình. Biết mình đang gặp nguy, Eun Hyuk vội vàng chạy ra bên ngoài, tay trái ôm chặt bả vai bị thương
- Chết tiệt!
Cậu lầm bầm, đúng là chỉ một phút do dự làm hỏng cả đại cuộc. Tiếng súng ắt hẳn cả tàu đều nghe thấy. Im lặng 2s lắng nghe tiếng bước chân đang chạy rầm rập tới và tiếng người ta đang la hét hoảng loạn ngoài kia, cậu tính toán xem tầm bao nhiêu giây nữa bọn cảnh sát cùng CIA trên tàu sẽ đến nơi, đồng thời đảo mắt nhìn quanh dò xét. Muốn ra khỏi nơi này phải băng qua cánh cửa phía trước rồi quẹo xuống nhà bếp, nhưng mất tận 6s để tới được cánh cửa đó trong khi chỉ còn 4s nữa là bọn họ chạy tới. Cánh tay phải tê rát vì đau, cánh tay trái vẫn giữ chặt khẩu súng trong tay, đến nước này thì chỉ còn cách đối đầu.
3s…
2s…
…
Đột ngột đèn phụt tắt, cả con tàu chìm vào bóng đêm đen tối, tiếng bước chân rầm rập phía trước cũng dừng hẳn. Eun Hyuk còn chưa kịp thích ứng thì đột ngột có 1 cánh tay ai đó chụp lấy cậu rồi lôi tuột đi.
- ưm … ư …m….
- Suỵt! Đừng quẫy đạp… là tôi đây…
Tiếng nói dịu dàng và ngọt ngào vang lên nhẹ nhàng bên tai cậu, hơi thở đều đều phả vào vành tai nóng hổi. Nếu có chút ánh sáng nào hiện hữu thì ắt hẳn phải thấy được Eun Hyuk mở to mắt đến ngần nào. Cậu thôi không quẫy đạp nữa mà im lặng lắng nghe tiếng bước chân đang dò dẫm ngoài kia cùng tiếng nói la hét
- Chuyện gì vậy? Tại sao đèn lại tắt, mau đi kiểm ra lại. Chặn hết tất cả các lối ra đừng đến sát thủ chạy thoát. Mau vao xem bộ trưởng thế nào rồi, mọi người cẩn thận hắn ta có thể núp ở đâu đây!
Cánh tay người kia vòng lấy eo cậu, kéo sát vào người đó, Eun Hyuk cũng biết điều gì, vội vã thu gọn chân mình vào nép sát vào lòng người đó, tiếng tim đập bình bịnh nghe còn rõ hơn cả tiếng chân ngoài kia. Trái tim Eun Hyuk cũng theo đó mà đập liên hồi.
- Bọn chúng cần 3p để mở được bình điện, chúng ta phải nhanh chóng chạy ra khỏi đây. Các lối ra chắc chắn là đã bị chúng chặn hết rồi chỉ còn một đường duy nhất là nơi đông người ở đó nhất. Ở chổ đó chúng ta sẽ dễ dàng thoát hơn.
Người đó nói đều đều nhưng giọng rất nhỏ chỉ vừa đủ để cậu nghe. Eun Hyuk khẽ kéo tay người đó ra khỏi miệng mình lắp bắp
- Anh…
- Đi thôi!_ Người đó thúc giục rồi kéo cậu dậy.
Mắt đã quen dần với bóng tối, Eun Hyuk bây giờ mới thấy rõ lối đi, cẩn trọng đi sát vách tường đi sau lưng người đó.
- Đưa súng đây!_ Người đó giơ tay chìa về phía cậu nhưng Eun Hyuk chỉ nhìn anh ta ngờ vực
- Chỉ có 1 khẩu có ống giảm thanh thôi!
- Không giảm thanh cũng được, đằng nào cũng gây tiếng động thôi. Tay cậu bị thương không bắn được đâu, đưa hết hai khẩu cũng được.
- Không được, đưa hết thì làm sao mà tự vệ!
- Có tôi đây chẳng nhẽ cậu lại sợ sao, đưa nhanh đi không còn thời gian đâu!
Người đó giật lấy khẩu súng trong tay cậu, Eun Hyuk tuy trong lòng không muốn nhưng cũng đưa khẩu súng cho.
Khẽ đẫy cánh cửa vào phòng tiệc rồi nhanh chóng lách mình vào
- Ai đó, kẻ nào vừa bước vào!
Tiếng người ta lại bắt đầu hoảng loạn la hét khi nghe có người vừa đột nhập vào phòng tiệc. Điện tắt nên tàu cũng không thể di chuyển được. Mọi người nhốn nháo la hét đòi được thả ra. Tranh thủ lúc loạn, người đó ôm lấy vai Eun Hyuk, cả hai cùng khum xuống thật thấp rồi đi tới một cái bàn.
- Sẳn sàng chưa?
Nhận được cái gật đầu của cậu, người đó giật mạnh tấm khăn trải bàn trùm lên cả hai khiến cho những thứ trên bàn văng tung tóe cũng là lúc đèn vụt mở.
Đoàng đoàng đoàng!
Hai khẩu súng trên tay nả đạn liên hồi vào những tên vệ sĩ đứng chắn cửa, tất thảy người trong sảnh tiệc đều hụp đầu xuống né tránh, nhiều nhân viên CIA lao tới nhưng anh ta đã kịp thời bắn vào ống quyển của những kẻ đó, từng phát súng chính xác đến từng milimet khiến cho những CIA khuỵu ngã. Vội vàng dìu Eun Hyuk lao tới phía cánh cửa với chiếc khăn trải bàn vẫn trùm lên cả hai
Đoàng
Xoảng!
- Nhảy!
Và cả hai cùng nhảy ùm xuống nước, hai làn đạn vừa vụt qua hụt ngay phút chốc. Tất cả mọi thứ diễn ra chưa đầy 1 phút.
Tiếng xe cảnh sát và ánh đèn đỏ nhấp nháy quanh 2 bờ sông, chiếc du thuyền cũng từ từ cập bến trong tiếng la hét hoảng loạng của hành khách.
- Đã lục soát kỹ hai bên bờ sông chưa, có 1 tên bị thương không thể chạy nhanh được đâu!
- Dạ thưa đội trưởng, hai bên bờ sông đều có cảnh sát bao vây lục soát kỹ… nhưng tuyệt nhiên không có ai hết ạ!
- Hai bên bờ sông vắng thế này, lại không có ai vãng lai nơi đây, bọn chúng không bơi vào bờ chẳng lẽ lặn luôn dưới sông rồi! Hừ… nếu không bắt được tên sát thủ đó thì chúng ta cũng đừng hòng mặc tiếp cái áo này. Đi lục soát tiếp đi, cứ men theo dòng chảy, bọn chúng không thể nào lặn dưới nước quá lâu được.
Đội trưởng cục cảnh sát thành phố điên tiết chữi mắng. Từ lúc nghe tiếng súng nổ và nhìn thấy 2 bóng người nhảy xuống nước, ông đã biết có chuyện không xong liền cho người bủa vây hai bên bờ sông nhưng đến giờ vẫn không tìm được hai kẻ kia. Trừ phi là chết chìm ở dưới chứ nếu còn sống thì không thể nào leo lên bờ mà không bị bắt được. Người bị ám sát là bộ trưởng CIA, cũng may là không sao chứ nếu có chuyện gì thì … ông cũng không dám nghĩ đến nữa. Chưa kể các vị khách trên tàu hôm nay toàn những ông tai to mặt lớn, thế nào ngày mai báo chí cũng giật tít vấn đề này và ông cũng sống không yên ổn nếu để thoát tên sát thủ này.
- Lục soát kỹ vào, không được để sót bất kì chổ nào !
Ông quát lần cuối, nhìn đoàn nhân viên kiểm tra con tàu rời khỏi. Hạ lệnh hai nhân viên cảnh sát phong tỏa khu vực quanh con tàu rồi rời khỏi đó.
Cùng lúc đó, bên dưới chân tàu
- Cố lên Eun Hyuk, chỉ 1 chút nữa thôi tôi sẽ đưa em ra khỏi đây!
Dong Hae thì thầm, 1 tay giữ chặt cậu vào người mình, 1 tay bám chắc cây chống bên dưới con tàu. Eun Hyuk mất máu khá nhiều, lại phải ngâm mình dưới dòng nước lạnh giá hơn 1 tiếng đồng hồ, cơ thể cậu hiện tại không thể nào nghe lời cậu được nữa.
- Tôi… không sao!
Eun Hyuk cố gắng đáp lại, giọng nói nhỏ xíu đến Dong Hae đang kề vai bên cạnh cũng nghe không rõ.
- Cố lên Eun Hyuk, tôi sẽ bảo vệ em, đừng sợ em không sau đâu!
Giọng Dong Hae cũng rất nhỏ nhưng Eun Hyuk có thể nghe thấy từng câu từng chữ của anh, dịu dàng ấm áp và cũng thật ngọt ngào. Mặc dù Eun Hyuk luôn xem anh là một kẻ ngốc nghếch không hơn kém, nhưng bên cạnh anh Eun Hyuk luôn có 1 cảm giác an toàn kỳ lạ. Hiện tại cậu có rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi anh nhưng cả người không có chút sức lực, hai mắt cũng sắp mở không nổi nữa rồi, cậu cố mấp máy môi rồi lại nghe tiếng người phía trên nói gì đó, cảm nhận vòng tay Dong Hae lại 1 lần nữa siết chặt, bên tai vẫn văng vẳng câu nói “không sao đâu!” của Dong Hae.
- Có cần gì nữa không?
- Không, cám ơn cậu. Cậu đi nghỉ đi!
Giọng Dong Hae? Mùi thuốc sát trùng? và giọng một người lạ? Cậu đang ở đâu đây?
Mở bừng mắt và vội vàng bật dậy, Eun Hyuk nhìn quanh quất nơi mình đang ở. Một căn phòng bệnh nhỏ, có rèm trắng cách ngăn giường cậu nằm, phòng bệnh lạ hoắc, 1 Dong Hae đang tròn mắt nhìn cậu một cách ngu ngốc, và 1 cái vai đau buốt đang kêu gào cậu nằm xuống. Nén cái đau lại, cậu nghi hoặc nhìn anh
- Tôi … đang ở đâu ….đây?
- Cậu cứ nằm xuống đi đã kẻo vết thương bị hở miệng_ Dong Hae cười hiền, đỡ cậu nằm xuống giường_ đây là phòng mạch riêng của bạn tôi, sẽ không có ai đến đây lục soát đâu. Cảnh sát sẽ lục soát các bệnh viện đầu tiên và sau đó mới tới phòng khám tư, đến khi học lục soát hết tất cả bệnh viện và phòng khám ở Seoul này xong thì tới lúc đó tôi và cậu đã rời khỏi nơi đây… và_ Dong Hae nói ngay khi Eun Hyuk vừa mở miệng định nói_ tôi có thể đảm bảo với cậu bạn tôi rất kín miệng. Sẽ không có ai chỉ điểm cậu đâu!
- Làm sao tôi có thể tin?_ Cậu nằm im, nhìn chằm chằm vào Dong Hae, anh quay đi rót một cốc nước và đưa cho cậu.
- Vì tôi đã cứu cậu!
Dong Hae lại cười hiền khiến Eun Hyuk lại càng thấy anh thật ngốc. Tuy nhiên cậu lại chẳng biết phải trả lời anh như thế nào liền quay mặt đi nhìn chằm chằm vào tấm rèm trắng bị gió thổi phấp phới. Đã lâu lắm rồi mới gặp lại, bỗng dưng lại cảm thấy có chút ngại ngùng. Vì không thể đối xử với anh lạnh nhạt và vô cảm như những ngày đầu mới gặp, nhưng lại không thể thân thiết như những người bạn đã quen biết lâu năm, cũng không biết phải xem anh là gì, thái độ của Dong Hae cũng không giống như trước, lúc nào cũng bám riết và lảm nhảm bên tai cậu, mặc dù vẻ ngoài nhìn vẫn còn ngốc lắm, nhưng ánh mắt và cách nói chuyện không còn như trước nữa.
Hụt hẫng chăng?
- Nhưng mà…_ như chợt nhớ ra, cậu quay sang nhìn anh đầy nghi vấn, câu hỏi mà cậu định hỏi ngay từ lúc gặp Dong Hae trên tàu_ tại sao anh lại nhận ra tôi, tại sao anh biết tôi ở đó và tại sao lại cứu tôi?
Dường như đã chuẩn bị sẳn câu trả lời, Dong Hae trả lời ngay mà không cần suy nghĩ
- Chỉ là tình cờ thôi. Cậu cũng biết đó, Ki Bum bạn tôi có quen biết với CIA, tôi cùng cậu ấy đến đó, cũng tình cờ lúc đó lại đi ngang đó. Tôi cũng không hiểu tại sao nhưng chỉ cần nhìn sơ qua là tôi biết ngay đó là cậu.
- Tình cờ? Ý anh là tất cả mọi chuyện chỉ là tình cờ?
- Không còn cách nào khác. Cậu không thấy là chúng ta rất có duyên với nhau sau. Cậu còn nhớ vụ đánh nhau ở quán bar không?
Eun Hyuk cắn môi quay mặt đi chổ khác. Eun Hyuk không tin vào duyên số, cậu luôn tin rằng số phận của mỗi người đều có thể định đoạt được, thậm chí cậu cũng có thể quyết định được sinh mạng của ai đó thì số phận với duyên số đã là gì. Thế nhưng Dong Hae lại là người duy nhất không đi vào quỹ đạo của cậu, anh ta xuất hiện và đi vào cuộc sống của cậu quá đơn giản đến nổi lúc giật mình nhận ra thì Dong Hae đã đi quá sâu vượt mức cho phép rồi.
Dong Hae, có lẽ đã nhận ra sự bối rối của Eun Hyuk, anh cũng biết cậu không thích cái cảm giác bối rối ngột ngạt đó. Anh cười nhẹ rồi đến chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, rót 1 cốc nước ấm.
- Điều quan trọng là bây giờ không sao rồi. Vết thương trên vai cậu nghĩ ngơi tầm nữa tháng là lành thôi. Tốt nhất trong thời gian này đừng cử động nhiều cánh tay phải là được_ đưa cốc nước cho cậu, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh_ uống nước đi, môi khô hết cả rồi kìa!
Nhận lấy cốc nước từ tay Dong Hae nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại nhìn. Bỗng dưng cậu thấy Dong Hae lúc này thật kỳ lạ. Suốt 2 năm qua chẳng nhẽ anh ta đã thay đổi, không còn cười ngu ngơ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm chỉnh lạ, cũng không ba hoa nói nhiều. Dường như trở thành 1 người hoàn toàn khác với 1 Dong Hae mà cậu từng quen. Chưa kể khả năng bắn súng của Dong Hae rất cừ, không phải bất kì 1 sát thủ chuyên nghiệp hay 1 cảnh sát nào có khả năng bắn súng siêu chuẩn trong điều kiện thiếu ánh sáng mà vẫn có thể bắn chính xác vào ống quyển của đối phương, ngay cả cậu cũng khó lòng làm được trong khi Dong Hae chỉ là một tay chủ tiệm cà phê bình thường.
Bỗng dưng một cơn ớn lạnh hiến cho cậu rùng mình. Khả năng tự vệ của cậu khuyên bảo cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức. Có quá nhiều điều kỳ lạ xung quanh con người tưởng chừng rất bình thường này. Cậu đã mất cảnh giác và xem thường anh ta quá nhiều. Hiện tại cậu đang trong tình thế hoàn toàn bất lợi, nếu bị phục kích thì mất mạng như chơi. Chỉ nghĩ đến đó, Eun Hyuk vội vàng tung mền và bước xuống giường
- Cậu muốn đi đâu?_ Anh đỡ cậu, hơi bất ngờ hỏi
- Tôi cần phải về nhà_ không muốn bị nghi ngờ là mình đang cảnh giác, cậu nói_ nếu tôi không về Sunnie sẽ rất lo lắng.
- Sunnie?_ buông bàn tay đang đỡ lấy cậu, Dong Hae cay đắng hỏi.
- Phải_ Eun Hyuk dừng chân và nhận ra nổi buồn trong đôi mắt anh_ Junsu chính là…
- … là người yêu của cậu… tôi nhớ mà_ cố gượng 1 nụ cười, Dong Hae bước lên trước kéo tấm màn che cho cậu bước ra_ Vậy để tôi đưa cậu về!
- Không cần đâu_ cậu từ chối và một lần nữa nhận ra nụ cười gượng của Dong Hae cũng héo tàn_ sẽ chẳng hay ho gì khi anh đưa tôi về nhà đâu… và 1 lần nữa, cám ơn vì đã cứu tôi.
Và cậu bước ra khỏi phòng.
Thở dài 1 cách cam chịu, Dong Hae thả người ngồi xuống chiếc giường mà cậu vừa nằm, bàn tay mân mê gra giường vẫn còn vươn chút hơi ấm của cậu
“ Tình đơn phương mãi mãi cũng chỉ là tình đơn phương.”
Đã 1h đêm và Kyu Hyun vẫn còn đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ và suy nghĩ về cậu. Một chút gió đông khiến tấm màn bên cạnh anh bay phấp phới.
“ Hãy bình tĩnh suy nghĩ thì mới giải quyết được vấn đề, khi mà cái đầu em đang bốc khói thì em chỉ làm hỏng hết mọi chuyện thôi!”
Từ khi Hee Chul mất, Kyu Hyun lúc nào cũng nhớ như in những lời của nói của Hee Chul, mà trước kia khi Hee Chul còn sống anh chẳng bao giờ để ý tới. Nhưng bây giờ, dường như bất cứ chuyện gì diễn ra xung quanh anh đều khiến cho Kyu Hyun nhớ tới. Hôm nay cũng vậy, khi ở một mình và bình tĩnh lại, anh đã nghĩ ra được lý do vì sao Sung Min vào làm việc cho NoDaeHan trước khi TaeYang nộp cho anh xấp báo cáo và tài liệu điều tra về cậu đang nằm trên bàn kia.
Suốt 2 năm qua anh đã để cho bản thân mình tránh thật xa cậu cốt chỉ muốn cậu có được một cuộc sống yên bình và hạnh phúc hơn. Bản thân anh 1 lần cũng không hề hỏi xem cậu đang làm gì, có khỏe không, cuộc sống hiện tại có tốt đẹp hay không,… Anh rất sợ, sợ rằng 1 khi mình biết đến sẽ không ngăn được bản thân mà tìm đến cậu, lại gây cho cậu bao phiền muộn và đau khổ.
Nhưng xem ra thì anh đã lầm! Những phiền muộn và đau khổ mà anh gây ra cho cậu quá lớn để có thể xóa mờ và quên đi được… hay nói cách khác, sự đau khổ kia đã biến thành mối thù mà cho đến khi nào anh còn sống thì không thể xóa bỏ được.
Kyu Hyun biết lý do duy nhất mà một người hiền lành yếu đuối như Sung Min lại thay đổi đột ngột và chấp nhận làm trợ lý cho NoDaeHan chỉ có thể là anh. Sung Min đã luôn mặc định trong đầu rằng anh là người giết chết anh trai và đứa con đáng thương mới chào đời của cậu, chính anh đã cướp đi tất cả người thân của cậu, khiến cho cuộc đời cậu tan nát thì hỏi sao cậu có thể dễ dàng quên đi mà sống được. Có khi – Kyu Hyun hiểu cảm giác khi người thân bỏ mình mà đi hết là như thế nào – Sung Min sống đến tận giờ chỉ vì mục đích là trả thù anh mà thôi.
Một tiếng thở hắt rất nhẹ nhàng , khóe môi Kyu Hyun nhếch nhẹ rồi hạ xuống như một nụ cười của sự bất lực.
Bước chân bước đi nhẹ nhàng đến không một tiếng động. Lặng lẽ Kyu Hyun đến phòng của Hee Chul, nơi mà suốt 2 năm qua anh vẫn cố giữ nguyên từng món đồ, từng vị trí đúng y như lần cuối Hee Chul sử dụng. Căn phòng vẫn như thế, thoạt nhìn ai cũng nghĩ căn phòng này có người ở, nhưng đến khi đóng cửa lại và ở một mình trong đây mới nhận ra rằng trong phòng thiếu hơi ấm của con người. Lạnh lẽo đến rợn người,
“ Nếu hyung có ở đây, hyung sẽ cho em lời khuyên gì?”
- Thuận theo tự nhiên thôi!
Kyu Hyun quay phắt lại, hình ảnh Hee Chul ngồi soi gương trước bàn trang điểm cầu kì và kiểu cách, với những lọn tóc đang được uốn trong những ống uống tóc, vừa dùng lượt rẻ tóc vừa nói
- Vì quá khứ không thể quay lại để sửa chữa được, nên cứ thuận theo tự nhiên thôi. Thay vì cố gắng thay đổi quá khứ đã xãy ra tại sao em không cố gắng để giảm thiểu những khả năng tồi tệ xảy ra trong tương lai!
- Em …không hiểu?_ Kyu Hyun lắp bắp hỏi, dường như hình ảnh Hee Chul đang bắt đầu nhạt dần
- Đừng suy nghĩ quá nhiều Hyunnie!_ Hee Chul nháy mắt và nhìn thẳng vào mắt anh_ Hãy làm những gì con tim mách bảo_ đặt bàn tay lên ngực, Hee Chul mỉm cười_ hãy thử 1 lần đừng làm việc bằng đầu óc, hãy làm bằng con tim để mình không thể hối hận được.
- Hee Chul hyung!
Và hình ảnh đó biến mất khi Kyu Hyun cố bước lại gần và chạm vào Hee Chul. Kyu Hyun đứng ngẫn ngơ, nhìn vào khoảng không trống vắng ngay bàn trang điểm
- Trước giờ có lẽ em chưa bao giờ để ý_ vẫn nhìn chăm chăm vào khoảng không đó, Kyu Hyun nói như thể Hee Chul vẫn đang ngồi đó chải tóc_ hyung từ xưa vẫn làm việc bằng trái tim hay chỉ đến khi gặp người đó trái tim đã lấn át lý trí của hyung?
Căn phòng vẫn lạnh tanh và không có ai đáp lời anh, tự mỉm cười với bản thân, anh quyết định trở về phòng
“ Có 1 điều em muốn nói với hyung là … mái tóc uốn xoăn đó xấu cực kì và em không hề thích nó đâu, Hee Chul hyung!”
Mệt mõi bước ra khỏi thang máy, Sung Min xoay cổ vài vòng cho đỡ mệt rồi tìm chìa khóa nhà. Đêm nay Ryeo Wook có việc nên không về, mà có về hay không cũng chẳng khác biệt chi. Dạo này khá bận nên đêm về nhà tắm rửa xong là ngủ lăn ra, cũng chẳng còn chuyện trò như hồi trước, nên việc có ở nhà hay không cũng không ảnh hưởng tới đối phương lắm.
Sung Min khựng người khi tra chìa vào ổ khóa, cửa không khóa? Hay Ryeo Wook về nhà rồi, nhưng về nhà rồi sao lại không bật đèn, lúc sáng rõ ràng trước khi ra khỏi nhà cậu đã khóa cửa cẩn thận rồi mà… hay nhà có trộm?
Thò tay vào túi áo và rút ra khẩu súng ngắn, Sung Min đẩy nhẹ cánh cửa vào, giơ khẩu súng ngang tầm mắt thủ thế. Cố gắng bước thật nhẹ và cố không gây ra tiếng động, Sung Min bước đi áp sát vào tường và quan sát cẩn thận. Căn phòng tối như mực và cậu dù đã cố nhưng vẫn không thấy được gì cả. Vì trước giờ chưa gặp phải tình huống như thế này bao giờ cả, Sung Min không biết phải làm sao, lúc loay hoay mò mẫm tìm công tắc đèn thì bỗng
Click!
—TBC—
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro