Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 - Căn bệnh.

Sau vài tháng chìm trong " Hố Đen " của chính mình , tôi bắt đầu trầm hẳn , không nói chuyện , không cười lớn như trước nữa. Thay vào đó sẽ là một nụ cười giả tạo luôn luôn đặt trên môi , tỏ ra mình đang rất bình thường. Mệt thật đấy..
Hôm đó , 1 người bạn hỏi tôi :
- Sao tao cảm thấy dạo này mày buồn buồn kiểu gì ấy nhỉ ?
Tôi đáp:
- Hì hì , không có đâu , do tao mệt mỏi 1 chút thôi. Sắp thi rồi mà , ai cũng phải căng thẳng đúng không ?
Thật may mắn , cậu ấy không phát hiện. Vài ngày sau đó , tôi bắt đầu lo lắng thái hóa , lo nhiều hơn , buồn nhiều hơn. Mọi thứ ập đến một lúc khiến bản thân tôi dường như không muốn sống nữa. Bạn bè rời xa , tôi lại một mình trong lớp. Gia đình ư ? Bố mẹ tôi ăn chơi , ngày nào cũng đi đến khuya mới về. Vừa đi học về là tự đi vào nhà , căn nhà to lớn im ắng chỉ có mình tôi. Ở trường cô đơn , ở nhà càng cô đơn. Tôi không biết nên làm gì..
Tiêu cực đến độ tôi phải viết ra những dòng chữ , không hẳn là một bài thơ , mà là những suy nghĩ tiêu cực của tôi , những suy nghĩ tự vẫn. Một trong số những dòng chữ ấy có nội dung :
Tiêu cực bủa vây
Nỗi đau day dứt
Nỗi buồn nhân đôi
Nỗi sợ gấp bội
Không sao , bóng tối ôm em
Nhưng , cô đơn lắm
Biết sao giờ ?
Hay chờ nhà không có ai
Lấy dao kết thúc mọi thứ nhỉ?
Tôi viết những dòng chữ ấy để giải tỏa.
Vì không muốn mẹ nhìn thấy , tôi đã lén mang cuốn sổ viết những dòng tiêu cực ấy theo bên mình. Tôi ngồi trong lớp, Hôm đó được trống 2 tiết. Đối với người ta thì vui , còn với tôi như một kiểu tra tấn vô hình ấy , không có bạn , ngồi một mình không biết nên làm gì , đành lấy giấy bút viết viết đại một cái gì đó cho đỡ ngại. Tôi như một người vô hình vậy , chả ai để mắt đến , buồn bã và cô đơn. Chính ngay thời điểm đó , tôi đã biết mình bị trầm cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro