Màn biểu diễn hấp dẫn đã được sắp đặt
Đêm nay, Sa Hạ ngủ bất tỉnh nhân sự.
Đêm nay, Sa Hạ quần áo xốc xếch đi ngủ.
Ngày hôm sau, lúc bốn giờ chiều, Sa Hạ bị Điềm Điềm gọi dậy.
Sa Hạ mê man nhìn Điềm Điềm cùng Ngô Hiểu Phong đang đứng trước giường, ước chừng khoảng hai ba phút sau cô mới dần dần tỉnh, lập tức bộc phát bản tính lưu manh vốn có của mình, hướng về phía Điềm Điềm chửi ầm lên nói: "Giữa mùa hè cậu động dục cái gì chứ? Mang theo tên đàn ông này vào xem bà đây ngủ, cảm thấy sảng khoái sao? Lập tức cút ra ngoài cho tớ."
Sa Hạ mắng xong, cảm thấy tinh thần đã thoải mái hơn, trừng mắt với Điềm Điềm, chờ đối phương cãi lại. Nhưng mà, hôm nay Điềm Điềm chỉ cười ngây ngô rồi nhìn cô, không nói một lời nào, khiến Sa Hạ cảm thấy sợ, Sa Hạ cảm nhận được hôm nay, có khả năng Điềm Điềm bị cánh cửa nào ở nhà cô kẹp trúng đầu rồi, nếu để cho cô biết, về sau nhất định một ngày đốt hương ba lần cúng vái nó, nó hy sinh tạo phúc cho bao nhiêu dân rồi đó.
Sa Hạ nhìn Điềm Điềm vui vẻ cười, có chút sợ hãi, làm bộ ưỡn ngực hỏi Điềm Điềm: "Cậu sao vậy? Điên rồi? Cũng biết nhe răng nhếch miệng nhìn tớ cười sao?" Điềm Điềm không nói lời nào vẫn tiếp tục cười một cách ngây ngô.
Tăng Nhã và Đa Đa cười dịu dàng đi tới, nhìn Sa Hạ nói "Mau đứng lên, Vương Đào và Chu Tử Du vì hôm nay mà nghỉ làm, đang chờ cậu ở dưới. Hôm nay hai người đó có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với chúng ta." Trong lòng Sa Hạ cảm thấy mọi chuyện diễn ra không bình thường, rùng mình một cái, tóc tai bù xù bước xuống giường.
Sa Hạ vừa đi ra cửa, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm về phía cô, khiến cô không được tự nhiên cho lắm. Nhưng sau đó Sa Hạ cảm thấy đó là chuyện thường, cô nghĩ đó là do cách ăn mặc, quá nhếch nhác, doạ mấy con quỷ háo sắc này phát sợ, cố ra vẻ tự nhiên cô cúi đầu, để tóc dài che khuất ánh mắt đó.
Chu Tử Du vội vàng đứng lên ngăn trước người cô, liều chết trừng mắt với đám người ngồi trên ghế sofa. Sa Hạ chẳng hiểu gì cả, dùng ánh mắt như nhìn người điên nhìn Chu Tử Du đang đứng trước mặt mình. Lấy tay nhẹ nhàng đẩy cậu ra, ý bảo tránh ra coi, thấy Chu Tử Du không có phản ứng, Sa Hạ dùng sức đẩy vài cái, ai ngờ tên Chu Tử Du giống như bị điên, có chết cũng không động, giống như nếu đứng trước mặt cô thì có thể bị vàng rơi đập vào người vậy. Tối hôm qua Sa Hạ uống nhiều, đau đầu rất nặng, hơn nữa tính cô vốn hấp tấp, cảm thấy một ngọn lửa đang chạy thẳng lên não.
Mặt Sa Hạ trầm xuống, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Chu Tử Du, vừa muốn rống to, gầm thét, gầm thét. Lại thấy Chu Tử Du hơi chuyển động, quay lại nhìn, hét vào mặt cô, gầm thét, gầm thét. Sa Hạ rất muốn hô to một tiếng, con mẹ nó không biết nói lĩ lẽ sao.
Chu Tử Du nói với Sa Hạ : "Con mẹ nó em mặc quần áo vào rồi trở ra đây, ăn mặc như vậy ra ngoài là muốn quay AV sao?" Nói xong, cậu xoay người một cách thần tốc, mặt đối mặt ôm Sa Hạ vào trong lòng , che hết cảnh xuân trước mặt.
Sa Hạ bị Chu Tử Du rống cho một trận, cảm thấy khó hiểu, chính mình vừa bị cậu quát xong, sau đó lại bị cậu ôm lấy, chuyện gì đang xảy ra, đây là. . . .
Một phút đồng hồ trôi qua, Sa Hạ cúi đầu nhìn, nhìn bộ quần áo mình đang mặc, hét lớn một tiếng: "A ~~ tất cả đều nhắm mắt lại cho tôi." Bởi vì ngày hôm qua thức qua khuya, không tắm rửa, cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ bằng vải bông dài qua mông một chút, vừa rồi tỉnh dậy cũng không để ý xem mình mặc cái gì, cứ thế chạy ra ngoài, lúc này mới phát hiện, hoá ra mình để đùi trần lắc lư chạy ra đây.
Tất cả nam sĩ (trai chưa có vợ) ngồi trên ghế sofa vội vàng lấy tay che hai con mắt, nhưng khe hở giữa hai ngón tay vẫn đủ cho con chim sẽ bay qua. "Bọn này không nhìn."
Vì câu nói của bọn họ, Sa Hạ chết đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngón tay chỉ vài người, miệng la lên: "Anh, anh, anh. . . . Anh" Nói không ngừng nghỉ, đoán chừng cô muốn nhào lên đánh cho mỗi người một trận, nhưng do quần áo không chỉnh tề, cô không dám hành động một cách tuỳ tiện, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ thở mạnh.
Chu Tử Du nhìn Sa Hạ vẫn còn đứng tại chỗ, mặt biến sắc, cảm xúc không khống chế được, hướng về phía Sa Hạ hét lớn: "Còn chưa đi sao? Còn chưa bị nhìn đủ hả."
Chu Tử Du vừa nói xong, toàn thân Sa Hạ run lẩy bẩy, sắc mặt thay đổi dần, nhích người, yên lặng trở về phòng thay quần áo. Trong phong, sắc mặt của Tăng Nhã Nhu và Đa Đa cũng biến đổi, Vương Đào ngồi trong góc, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu, thần sắc bối rối, Tăng Nhã Nhu nhìn thấy sắc mặt của Vương Đào, thân thể khẽ chấn động một chút, có lẽ, cái gọi là chấn động, không chỉ là thân thể, mà là tâm.....
Trong phòng yên tĩnh dị thường, mỗi người một sắc mặt ngồi tại chỗ, đồng thời dời ánh mắt khỏi người nào đó.
Mười phút sau, Sa Hạ đã thay quần áo xong, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi xuất hiện. Mọi người nhìn thấy nhất thời tan tác như chim vỡ tổ, có trốn dưới phòng bếp, có chạy qua một góc, có nhảy lên ghế sô pha, giống một đám quỷ sứ.
Hai tay Chu Tử Du ôm ngực, trốn qua một bên, cười âm hiểm nhìn mấy vị nam sĩ nói: "Chơi đùa xong rồi sao? Mấy tên quỷ háo sắc các cậu gặp xui xẻo rồi, chị Sa Hạ của chúng ta đã rửa tay gác kiếm, lâu rồi không cầm vũ khí ra trận nữa." Nói xong, tiện thể trốn vào một bên, sợ máu tươi dính người.
Sa Hạ giơ chiếc gậy cầm trong tay lên, nói trắng ra, đó là một cây gậy rất to rất dài, ừm, bổ sung thêm, cái này thích hợp cho việc đánh nhau.
Sa Hạ nhìn mọi người, hô to một tiếng: "Giết". Sau đó cầm gậy nhào tới từng người.
Sau một phen chém giết, chiến sự bình ổn. Đám con trai bị đánh, vết thương chồng chất ngồi trên ghế sofa, ai oán nhìn tư thái thắng cuộc của Sa Hạ, cô đem gậy gộc cất vào trong phòng. Đợi cho Sa Hạ cùng mấy người khác có thể ngồi đàng hoàng ở trên ghế sofa, mọi người nhìn hai đôi tình nhân lớn tiếng tuyên bố tin đám cưới. Nói thật, đối với Sa Hạ đây không phải lời tuyên bố gì hết, nói cho xuôi tai, là khoe khoang trắng trợn, khoe khoang với đám người độc thân, đúng là hèn hạ.
Điềm Điềm lên tiếng đầu tiên: "Các đồng chí, yên lặng nào. Hôm nay tôi xin tuyên bố một chuyện vui, tôi cùng Hiểu Phong trải qua bốn năm tình yêu dài đằng đẵng, mấy ngày trước đã đi đăng kí, về phần hôn lễ sau này sẽ cử hành. Mặt khác, tôi cùng Hiểu Phong quyết định tự mình gây dựng sự nghiệp riêng, hai ngày sau là ngày khai trương, hi vọng đến lúc đó mọi người sẽ tham gia, chuẩn bị tiền lì xì thật tốt, không được phép đi muộn. Được rồi, cám ơn mọi người."
Tất cả mọi người đều kêu gào, Sa Hạ mở đầu."Tớ mới vừa trang hoàng nhà cửa xong, bây giờ cậu lại nói chuyện này, thì phải làm sao bây giờ ."
Chu Tử Du vội vàng tiếp sức: "Điềm Điềm, tiền bạc đều là vật ngoài thân, nhưng ít nhất cũng nên cho tôi cái thiệp mời để tôi giữ làm kỷ niệm chứ, để lòng tôi được an ủi."
Điềm Điềm cười hì hì nói: "Không cần, để bảo vệ môi trường, thì những thứ đó không cần thiết. Sa Hạ, nếu không được thì cậu bán thân đi, thiếu một chút thôi tớ cũng tuyệt giao với cậu." Sa Hạ tiếp tục kêu rên, không dám trả lời.
Vương Đào tiếp lời: "Anh và Nhã Nhu cũng sắp cưới, hôn lễ sẽ cử hành cùng lúc với bọn Điềm Điềm. Dĩ nhiên anh biết, đám tiểu tử các cậu điều không có việc làm, nên các cậu hãy vì anh... chỗ của anh đang thiếu hụt nhân tài, nếu bằng lòng thì đến dưới trướng của anh cùng phấn đấu."
Ngải Khải dẫn dầu, hướng về phía Vương Đào tru lên, tiếng tru này khỏi phải bàn, nhất định là lời nịnh bợ: "Lãnh đạo tốt, không hổ là đại ca, lúc các anh em gặp khó khăn thì ra tay cứu giúp, tụi em kính nể anh, xin nhận cái cúi đầu của lũ tiểu nhân này."
Tuyên bố xong, toàn thể mọi người được Vương Đào dẫn đi ăn ở khách sạn năm sao.
Sa Hạ lấp đầy bao tử, cảm thấy buồn ngủ, cũng không giống như mệt mỏi bình thường. "Hình như tớ bị cảm mạo, xin phép về trước nhé." Khéo léo từ chối ý tốt muốn đưa về của Chu Tử Du, tự mình rời đi trước.
Về đến nhà, dáng vẻ Sa Hạ một chút mệt mỏi cũng không có, cô cởi giày ra, ở trong phòng cao hứng nhảy loạn lên, Du Du vừa thấy mẹ nó trở về, thấy vẻ khác thường, nó nhảy loạn lên, giống như đang múa cột, đổi tới đổi lui, nó bắt đầu nhảy sôi nổi hơn, nó chạy đến chân Sa Hạ lấy lòng, để cô nhảy theo nó. Trong căn nhà này, một người một chó, cao hứng mà nhảy a nhảy nhảy a nhảy. . . . .
Sa Hạ chơi mệt rồi, ôm lấy Du Du, cô nhìn khuôn mặt ngây ngô của Du Du, cô cười hướng về phía nó nói: "Du Du, con phải có một ba ba chân chính, con phải có một ba ba chân chính. Bước đầu tiên mẹ đã thành công, bước đầu tiên, con biết không?"
Du Du nghiêng đầu với Sa Hạ, nhìn nó lông lá xù xì, mập mạp, đáng yêu muốn chết. Sa Hạ nhìn bộ dáng của tiểu Du Du, cúi đầu hung hăng cắn vào đầu nó một cái. Kết quả, chỉ nghe một tiếng kêu đau, Sa Hạ che miệng lại, dở khóc dở cười nhìn Du Du, cô lưu lại hai chuỗi nước mắt trong vắt, nhìn Du Du chứ đựng nhiều cảm xúc nhưng vẫn có ý cười, nói : "Con chó xấu xa, đầu con làm bằng gì mà cứng vậy? Răng của mẹ sắp chảy máu rồi." Nói xong, cô nở nụ cười, người ngoài phòng cũng cười. . . . .
Nhà Sa Hạ là nhà một tầng, phòng khách hợp với ban công, cửa ban công làm bằng thuỷ tinh, đối diện là chung cư, nói cách khác, chỉ cần Sa Hạ không che rèm cửa, cô làm gì, mọi người đi ngang qua đều có thể thấy, hơn nữa, đối diện ban công là bãi đỗ xe của các hộ gia đình.
Bên ngoài ban công của Sa Hạ, cách đó không xa có hai người đang ngồi trong xe, một người mặc tây trang, tên còn lại, mặc áo sơ mi màu đen.
"Hôm nay màn biểu diễn này đã nằm trong kế hoạch của cậu sao?"
"Cậu thấy sao?"
"Ha ha, hoặc đó chỉ là ngoài ý muốn, một sự việc ngoài ý muốn này cậu không thích thôi. Nhưng mà, nói thật, nhìn đôi chân của Sa Hạ, khoan hãy nói, nhìn đôi chân thẳng tắp lại thon dài, khiến người khác suy nghĩ miên man, đủ khêu gợi."
"Nếu sáng nay không phải vì cậu không nhìn chân cô ấy, chúng ta sẽ không bị cô ấy quấy rối. Như thế nào đi nữa, nếu là tôi thì tôi sẽ nhớ mặc quần dài cho cô ấy."
Đèn xe mở ra, ánh đèn chói mắt, toả sáng trong đêm tối, làm người khác phải chú ý. Chiếc xe quay đầu, đi mất, không hề dừng lại, cứ như vậy, biến mất trong màn đêm.
Trong phòng, sắc mặt Sa Hạ càng thay đổi, cô đứng dậy đi về phía cửa sổ, nở nụ cười. Cô đột nhiên dùng một giọng điệu khác nói chuyện với Du Du: "Du Du, đêm nay, trong tiểu khu hẻo lánh này, còn có thêm một đôi mắt, hoặc là thêm một đôi mắt nữa. . . ."
Ngoài cửa sổ, bóng đêm đen như mực. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro