Đẹp quá cũng không được đâu ( Đầu)
Mặc kệ những chuyện khác, trước tiên nên nói một chút về hôm nay Sa Hạ đi phỏng vấn rốt cuộc gặp chuyện gì, khiến cho cô thức giận như thế, muốn cầm gậy liên tục đánh sau lưng Chu Tử Du, nhưng thật ra cô không nỡ đánh Chu Tử Du, nếu đánh bị thương, thì sẽ chứng minh câu ông bà xưa thường nói, 'thương ở thân con, đau ở tâm mẹ'. Không đúng, không đúng, phải là đánh vào thân thể tên đó, đau ở thân cô mới đúng.
Khụ khụ, cái này, quan hệ còn chưa xác định, cho nên, không thể nói quá rõ ràng, nếu không chú cua đồng sẽ tức giận, không chừng lại đến đây dùng Càn Khôn để thu phục cô, mọi người tận tình phát huy trí tưởng tượng của mình.
Nhưng vấn đề hôm nay, Sa Hạ quyết tâm ra tay đánh Chu Tử Du, tại sao vậy chứ? Rất đơn giản, bởi vì Chu Tử Du sắp xếp vị trí công tác cho Sa Hạ cũng không tệ, chức vị cũng rất nhẹ nhàng, thế nhưng Chu Tử Du sắp xếp đồng nghiệp cho cô thì không được, vô cùng không tốt, không tốt đến độ Sa Hạ đã bắt đầu tính toán đến việc làm cách nào để mưu sát đồng nghiệp, hoặc là mưu sát Chu Tử Du.
Thật ra thì còn một chút, là Sa Hạ nghĩ cô bị gạt, cô muốn hỏi rõ, cô tan nát cõi lòng, trái tim thủy tinh loảng xoảng vỡ nát, đau gần chết, nhưng hiện tại cô không có lập trường hỏi rõ, dù sao có một số việc vẫn chưa vạch trần, cô cũng không tiện hỏi, nhưng hiện tại lòng cô có chút không thoải mái. Cho nên, vì để mình không cảm thấy đau nữa, bạn học Sa Hạ vô cùng thông minh đã dùng phương thức đánh Chu Tử Du để phát tiết, một chút, dù sao cũng là có phúc cùng hưởng mà. Sa Hạ nghĩ, nếu như tự cô len lén ngồi trong xó tường đau đớn, đó chính là lỗi của cô, do cô không phúc hậu, không trượng nghĩa. Cô hẳn là nên để Chu Tử Du cùng đau với mình, để tên cợt nhã thối tha, đê tiện, vô sỉ kia cũng bị đau, đau tới chết.
Mặc dù cô không biết trái tim nhỏ bé của Chu Tử Du có đau không, dù sao Sa Hạ cũng biết trái tim của mình, vào giờ phút này rất đau, đặc biệt đau, đặc biệt nóng nảy. Hiện tại cô cũng có thể dùng năm chữ để hình dung mình một chút rồi, đó chính là: đố kị, ghen, ao ước, mến mộ, hận. Nếu như có thể tặng hai chữ thêm vào, đó chính là mất mặt, nếu thêm nhiều từ nữa đưa vào lời nói, đó chính là quá mất mặt, xấu hổ chết được.
Tại sao vậy chứ? Vấn đề này phải từ từ giải đáp, vấn đề này bắt đầu nói từ đâu đây? Vấn đề này thật ra cũng dễ nói, được rồi, tôi biết, nếu không nói sẽ bị đánh, như vậy tôi sẽ nói.
Sáng sớm hôm nay Sa Hạ hấp ta hấp tấp bắt Chu Tử Du chở mình đến công ty con của Vương Đào, dù sao Vương Đào cũng là một người tinh tế, chuyện này từ lúc bắt đầu vào công ty Sa Hạ đã nghĩ tới, bởi vì anh không đem cô sắp xếp một công việc bên cạnh anh, ngược lại để cho cô đi theo tên Chu Tử Du, chuyện này cũng không tệ lắm.
Có ba nguyên nhân chính là:
Một là ngày ngày Chu Tử Du đều lái xe, nên Sa Hạ có thể quá giang xe, không cần chen xe buýt.
Thứ hai là nếu Sa Hạ xảy ra vấn đề gì ở công ty, vậy cũng có thể xem Chu Tử Du như người lãnh đạo trước tiếp, cái này cũng xem như Sa Hạ có chỗ dựa, sẽ không ai khi dễ cô nữa.
Điều cuối cùng là, Vương Đào là một người cuồng công việc, vừa đến văn phòng thì đến cha mẹ cũng không nhận, mất hết tính người, việc này làm cho Sa Hạ chịu không nổi, nói dễ nghe cô cũng không là người thông minh sáng dạ, nói trắng ra đúng là không có lý tưởng thích hợp, nếu đi theo Vương Đào, Vương Đào không đem cô hành hạ đến chết, đến lúc đó nói không chừng cô chẳng muốn gặp Vương Đào, hay vừa gặp anh ấy lại như Du Du thấy Teddy nhà bên cạnh, khóe miệng nhe răng nhìn anh chằm chằm, hận không được lập tức nhào tới cắn anh hai cái.
Hơn nữa Sa Hạ và Chu Tử Du không thể cứ ngây ngốc ở công ty của Vương Đào, đây là lúc cha mẹ vẫn còn chưa muốn về hưu, hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi, chạy đến nơi biệt lập với gia đình, muốn lập nghiệp từ tầng lớp thấp, học tập kinh nghiệm trong xã hội, có thể đục nước béo cò đi theo trào lưu xã hội, thuận tiện cũng cố làm ra vẻ nói cho người khác biết, mình vẫn có năng lực nuôi sống bản thân, mặc dù còn phải dựa vào gia đình hỗ trợ.
Nhưng nếu như có một ngày gia đình cắt viện trợ, cô vẫn có thể sống, sống rất tốt, đây chính là một loại thị uy, phản kháng không tiếng động, uy hiếp âm thầm, không tiếng động. . . .
Thôi, Sa Hạ cảm thấy, thật ra thì cô đang âm thầm không biết tiến thủ, đục nước béo cò, ăn trộm mánh mung. . . .
Hôm nay, Sa Hạ đi theo phía sau lưng Chu Tử Du, trong đầu lộn xộn lung tung, thật ra thì cô đang nghiêm túc nghiên cứu Chu Tử Du, đêm hôm đó cũng xảy ra loại chuyện đó rồi, mỗi ngày cậu cứ lắc lư trước mặt cô, thế nào cũng không tim đập đỏ mặt, da mặt quả nhiên dày cả thước, ngày đêm run đùi đắc ý, hoạt bát sôi nổi, như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngày ngày Sa Hạ mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào mắt tiểu súc sinh, muốn tìm vài sơ hở trong đôi mắt đó, tỷ như, Chu Tử Du xấu hổ, tránh né, hoặc là muốn cự tuyệt sự mời chào của ai đó, cô sẽ lập tức hướng về phía Chu Tử Du 'ôn chuyện'.
Vấn đề là này ngày ngày Sa Hạ chăm chú theo dõi, nhưng nhìn mãi cũng không ra, điều này làm sao mà Sa Hạ chịu nổi. Nếu theo cách nói của Sa Hạ, thì Chu Tử Du chính là người không biết xấu hổ, Chu Tử Du là tay cự phách, Chu Tử Du chính vì tính cách không giống người này nên mới có thể mặt không đỏ tim không đập, diễn tốt như vậy, đúng là có thể đi lãnh giải Oscar rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro