Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phung tu thanh hon

Phụng tử thành hôn

Tác giả: Tín Miêu.

(cảm ơn nàng gekkabijin nhiều nhiều vì đã cung cấp *tung bông*)

Thể loại: Hiện đại, đoản văn, nam nam sinh tử 

Độ dài: 4 chương.

Edit: Tịch

Beta: Mạc Băng Ly Vũ, Miho Ng, Phuong Huynh


Chương 1

Nắng hè chói chang đúng là chọc người phát dục, một đám mỹ nữ mặc váy ngắn, đi qua đi lại bên cạnh mình không phải dễ khiến người ta phát hỏa sao? Ngay lúc này mùa hạ rất nóng bức, Mạc Ức nghênh đón cơn ác mộng của hắn...

Hôm nay là ngày cậu được thăng chức, không muốn để đồng nghiệp cười nhạo, Mạc Ức cũng chỉ còn cách mời họ đi dùng cơm tại khách sạn nổi tiếng trong thành phố, cả đám người cùng uống say bí tỉ, kết quả chính là Mạc Ức ngày hôm sau tỉnh lại trên giường quán rượu, toàn thân đau nhức. . . . .

Ba tháng sau.

"Cái gì? Tôi, mang thai rồi?" Mạc Ức trợn to mắt kính trỏ tay vào mình hỏi bác sĩ trước mặt. Cậu thật sự không thể tin được, cậu là nam, làm sao có thể mang thai, chắc chắn là cậu đang mơ thôi, nhất định là nằm mơ.

"Là như thế này, ngài Mạc Ức, căn cứ kết quả xét nghiệm, cậu thật sự mang thai rồi." Tờ giấy xét nghiệm trong tay thực sự nói cho cậu biết, đây thật sự không phải đang nằm mơ. Mạc Ức muốn điên rồi, một đêm điên khùng, lại có thể dẫn đến kết quả này, cậu thật hối hận.

"Mạc tiên sinh?" "Hả? Cái gì?" Bác sĩ gọi Mạc Ức đang tái mặt tỉnh lại. "Như vậy đi, tôi có một tờ danh thiếp, tôi nghĩ người này có thể giúp được cậu, dù sao tình huống của cậu cũng rất đặc biệt." Vừa nói, bác sĩ trẻ tuổi vừa lấy từ túi một tấm danh thiếp đưa cho Mạc Ức.

"Hả, cám ơn. . . . ." Ngơ ngác tiếp nhận danh thiếp, Mạc Ức chết lặng bước ra khỏi bệnh viện, tiện tay đem danh thiếp để vào túi áo, cậu hiện tại không có tâm trạng suy nghĩ, những ngày sau này phải làm sao bây giờ, trước kia bởi vì mình lên chức nên mới tổ chức chúc mừng, bị đồng nghiệp bỏ ở quán rượu, kết quả chính là ngày hôm sau tỉnh lại ở khách sạn, từ thắt lưng xuống đều đau. Cậu ngay cả kẻ kia là ai cũng không biết, có phải nên bỏ đứa bé đi không ?

Mạc Ức đứng bên đường ngây người hồi lâu, không có biện pháp đành phải lấy tấm danh thiếp ra lần nữa, trên danh thiếp được trang trí rất tinh xảo chỉ in hai chữ Hạ Chinh cùng với một số điện thoại. Lấy điện thoại di động ra, do dự hồi lâu, thôi quên đi, đợi thêm hai ngày nữa, có lẽ bệnh viện đã chẩn đoán sai rồi. Mạc Ức bèn xoay người quay về nhà trọ.

Trở lại nhà trọ, Mạc Ức mới có chút cảm giác an tâm, nhà trọ của cậu rất nhỏ, chỉ có một phòng, nhà bếp cùng phòng ăn tách riêng, đối với một cô nhi như Mạc Ức mà nói, sống ở đây hơn 10 năm, nó đã trở thành mái nhà ấm áp, cho nên dù lên chức rồi cậu cũng không nghĩ tới việc chuyển nhà. Thả người trên chiếc giường mềm mại, Mạc Ức quyết định không nghĩ tới chuyện hôm nay, im lặng ngủ một giấc ngày mai mọi thứ sẽ hết thảy phục hồi như cũ.

***

"Linh linh linh,,," ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm vải màu lam nhạt chiếu vào phòng ngủ, cậu cuộn tròn trong chăn, vươn cánh tay tắt đồng hồ báo thức đang kêu phía trên bàn. "Oa. . ." ngáp một cái, Mạc Ức thật sự không muốn rời giường, từ khi đi bệnh viện kiểm tra về đã là hai tháng, cậu bắt đầu thích ngủ, lúc nào cũng mơ mơ màng màng. Đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt bình thường, vóc dáng bình thường, người bình thường, ôi ngắm bụng, cơ thể thật không bình thường. Thời gian hai tháng làm cho cậu hoàn toàn hết hy vọng rồi, mang thai thì mang thai đi, muốn hỏi tại sao không đi phá thai hả, dù sao cũng là con của mình, cậu ôn nhu vuốt ve bụng, chờ mong sinh mệnh nhỏ này. Năm tháng, bụng cậu không phải quá lớn, mặc quần áo rộng cũng không thấy gì, nhưng mấy tháng nữa, có lẽ muốn ra ngoài cùng không được. Nghĩ như vậy, Mạc Ức quyết tâm phải cố gắng làm việc, đến lúc đó xin một kì nghỉ dài hạn. Cậu dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ chạy đến công ty.

"Mọi người chú ý một chút, " giám đốc công ty vỗ tay gọi mọi người, "Ngày mai, chúng ta chào đón giám đốc công ty sắp sửa nhận chức, tôi cho mọi người biết, ai cũng nên cố gắng làm việc để lại ấn tượng tốt cho giám đốc! Được rồi nhanh tay một chút đi." Quản lí dặn dò rồi xoay người đi, không hề để ý tới sự kinh ngạc của các nhân viên.

"Giám đốc mới? Không biết có ưa nhìn hay không?" Một người "mê trai" khẽ hỏi.

"Cái gì đẹp trai hay dễ nhìn, chỉ cần hắn không cắt giảm nhân sự là được." Bằng Tử lên tiếng. "Đừng quá thực tế, vì thế nên cứ âm thầm tưởng tượng, tưởng tượng đi." Người kia phản bác.

"Đúng vậy đúng vậy, nhất định là dễ nhìn, phi thường dễ nhìn, nếu có thể coi trọng tôi, thực sự có thể bay lên chi đầu rồi."

"Đừng ảo tưởng nữa, cấp trên không phải một tổng tài, không để người khác lo lắng mới là lạ đấy, hơn nữa quan mới nhận chức nóng hơn lửa (người mới nhận chức thì phải làm việc gì đó để ra oai – theo Tư Nhi.), hắn chắc chắn là rất nghiêm khắc." Bằng Tử nói ra linh cảm của bản thân. Mọi người nghe vậy liền im bặt, nhăn mày. Ôi, cũng đừng thật sự cắt giảm biên chế.

"Đừng nói luyên thuyên nữa, trở về công việc, giám đốc mới cũng chưa đến, lo lắng cái gì, Bằng Tử cũng đừng nói lung tung nữa, chớ chọc người hoảng sợ, giải tán." Mạc Ức nghe không nổi nữa, trong tư thế đứng đầu cậu đứng dậy làm một đám người ầm ĩ chạy về chỗ ngồi. Bất quá, nghe lời Bằng Tử nói, Mạc Ức sờ sờ bụng, hy vọng đừng cắt giảm biên chế nha.

Ngày hôm sau, Mạc Ức tới công ty sớm xử lí công việc, chuẩn bị chào đón giám đốc mới. Đợi đến khoảng mười giờ sáng thì rốt cục cũng tới, đôi lông mày như lưỡi kiếm, cái mũi thẳng cao kiên quyết, đôi môi hơi mỏng, nhất là cặp kính đen nhánh, hơn nữa một thân âu phục màu đen vô hình phát ra một loại khí thế, khiến người khác không thở nổi. Con ngươi đen tuyền liếc qua mấy người hít thở không thông, đôi môi gợi cảm khẽ mở "Mọi người, bắt đầu công việc." Nói xong xoay người đi đến phòng làm việc của mình, quả nhiên ngay cả lời nói cũng lạnh như thế. Hiển nhiên tất cả mọi người bị vị giám đốc này hù dọa choáng váng, Hạ Chinh ho nhẹ hai tiếng thức tỉnh mọi người, "Khụ, tỉnh lại nào, giám đốc lên tiếng rồi, bắt đầu công việc."

Đám đông bị gọi tỉnh dậy nhưng một đám "mê trai" u buồn nói "Oa, tổng tài quả nhiên đẹp trai, mọi người xem mắt vậy mi vậy môi vậy cỡ nào hoàn mỹ, tôi yêu hắn rồi."  "Cô như vậy còn muốn yêu giám đốc? Nằm mơ đi, tôi mới có tư cách!" "Ô ô, lạnh như thế, quả nhiên không phải người tốt, sau này khẳng định sẽ không được sống yên ổn." "Nói chuyện thật là lạnh lùng, giám đốc tên gì vậy hả?" "Hình như gọi Hạ Thương, tên cũng lãnh như vậy." ... . . .


Hạ Thương sao? Cảm giác hắn nhìn rất quen mắt, thật là một người tuấn tú. Mạc Ức có chút chấn động, luôn nghĩ tới người kia làm gì, chính cậu cũng không phải loại "mê trai". Cúi đầu nhìn bụng, cậu có bảo bối là đủ rồi, loại người tầm thường như cậu sao có thể sánh với người ưu tú như vậy.


Chương 2

Trong phòng làm việc của giám đốc, người được mọi người cho là diễn viên, đang ngồi trên ghế sa lon cao cấp, cả người tản ra một loại khí tức, hai tay chống cằm suy nghĩ, y hình như thấy được người kia, mặc dù tầm thường, nhưng  buổi tối hôm đó tại quán rượu đã chinh phục y, y thản nhiên say mê mùi hương trên người người kia, mê luyến phản ứng ngượng ngùng của hắn, đáng tiếc chỉ vì điện thoại thúc giục nên không hỏi được điện thoại và tên hắn. Hạ Thương khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, ông trời phải chăng thấy y quá cô đơn, đã ngay lập tức đem người kia đến trước mặt y, người kia mấy tháng này xem ra tốt hơn nhiều so với y, béo lên không ít. Anh tiện tay giở tài liệu nhân viên trước mặt chỉ lát sau đã tìm được người kia, Mạc Ức, giám đốc kỹ thuật...

"Quản lí, tôi muốn xin nghỉ nửa năm." Cái bụng sáu tháng khiến hắn không thể không xin nghỉ phép.

"Nửa năm? Tại sao lại nghỉ lâu như vậy?"

"Trong nhà có việc cần tôi trở về giải quyết, quản lí, bây giờ công việc đã chuyển sang dùng máy vi tính, tôi ở nhà cũng có thể làm việc, xin ngài yên tâm." Mạc Ức nói.

Quản lí nói với Mạc Ức "Nếu như vậy, tôi đúng là bị cậu lừa rồi, trong nhà cậu có việc thì cậu cũng sẽ không có tâm trí." "Cám ơn quản lý, tôi cũng biết suy nghĩ, công việc vốn là cần thiết, ở nhà nửa năm tôi cũng sẽ không để anh thất vọng đâu." Mạc Ức cám ơn quản lí rồi đi ra . Sau khi Mạc Ức ra ngoài, quản lí liền gọi một cuộc điện thoại "Đúng vậy, giám đốc, hắn xin nghỉ nửa năm, nói là trong nhà có việc không tiện ở công ty. Được, tôi sẽ dựa theo lời anh giao phó..."

Rốt cục có thể ở nhà nghỉ ngơi rồi. Bảo bảo, bây giờ ba ba có thể chuyên tâm chăm sóc con rồi, con phải ngoan ngoãn ở trong bụng ba ba nha. Mạc Ức đi vào phòng ngủ cầm lấy danh thiếp trên bàn, danh thiếp vốn là được bác sĩ lúc trước xem bệnh đưa cho, nói là có thể giúp được mình, Mạc Ức đang suy nghĩ  rốt cuộc có nên gọi điện thoại hay không, hắn lo lắng ánh mắt của người khác, nhưng mà bảo bảo không thể bỏ xuống được, vậy là có đi hay không?

Thôi đi, mạng bảo bảo so với mặt mũi của hắn còn quan trọng hơn. Hạ quyết tâm, Mạc Ức gọi điện thoại in trên danh thiếp. "Xin chào, cho hỏi đây là bác sĩ Hạ Chinh phải không?"

"Là tôi, xin hỏi cậu là..."

"À, bệnh viện XX bảo tôi gọi điện thoại hỏi ngài, thân thể tôi có điểm không thoải mái muốn mời ngài giúp khám một chút."

"Ồ? Nếu như vậy cậu chiều đến phố xxx ngõ x nhà số X tôi giúp cậu khám qua."

"Cám ơn bác sĩ Hạ Chinh." Tắt điện thoại, kỳ thật tâm trạng Mạc Ức rất không yên, hắn vẫn biết cơ thể mang bầu không thể không đi, không nghĩ, không nghĩ nữa, khẽ cắn môi làm quá khứ thoáng hiện qua. Mạc Ức nằm trên giường từ từ vào mộng đẹp...

Ngày hôm sau, Mạc Ức đi tới chỗ bác sĩ Hạ Chinh, đây là một tòa nhà tráng lệ, hắn có chút sợ hãi, một bệnh viện tư sao lại xa hoa như vậy? Nhưng tới cũng đã tới rồi, không thể lùi bước. Mạc Ức thầm tự cổ vũ một tiếng, đi vào tòa nhà.

Cùng lúc đó, trong căn phòng Mạc Ức đang hướng tới — "Lão ca (anh già :v), hôm nay cơn gió nào thổi anh tới đây vậy?" Hạ Chinh tùy ý nằm ở ghế sa lon trên giường hỏi người đàn ông lãnh khốc đối diện.

"Không có việc gì." Người đó trả lời qua loa, lại nhìn kĩ, thì ra người đàn ông này là giám đốc của Mạc Ức, Hạ Thương, hắn không có việc gì làm nên đếm thăm qua cậu em trai hoạt bát."Ôi, lão ca đừng luôn bày ra khuôn mặt khổ cực vậy, phải cười nhiều vào, Cười nhiều giống như em vậy này."  Hạ Chinh cười tươi rói với anh trai lãnh khốc. Hạ Thương không thèm liếc mắt em trai một cái, Hạ Chinh nhún vai, hắn nhìn quen rồi, nếu anh trai hắn mà để ý hắn một chút thì hắn mới thực sự cảm thấy kì lạ.

"Đinh đông. . . ." "Có người tới, em đi mở cửa." Hạ Chinh nhảy dựng lên.

"Xin chào, xin hỏi tìm ai?" Hạ Chinh mở cửa thấy là một người lạ mặt, ngây người một chút rồi lập tức phản ứng.

"Tôi đến tìm bác sĩ Hạ Chinh."

Hạ Chinh thất thần, Mạc Ức cũng bị con người rực rỡ dễ nhìn trước mắt làm lung lay.

"Tôi là Hạ Chinh, cậu là người hôm qua gọi điện thoại phải không?" Hóa ra là đến xem bệnh, Hạ Chinh dựa vào khuôn cửa đánh giá đối phương, một người rất bình thường. Hy vọng người kia có bệnh gì đó thú vị.

"Đúng vậy, bác sĩ Hạ." Bây giờ Mạc Ức thật sự hối hận, đối phương trẻ như vậy có thể giúp mình sao?

"Mau vào nhà đi, đứng ở cửa nói chuyện không tốt, anh nói phải không?" Hạ Chinh cười đùa đưa Mạc Ức vào phòng khách.


"Giám đốc Hạ? Anh, anh sao lại ở chỗ này?"  Vừa vào phòng khách Mạc Ức liền bị dọa ngây người, Giám đốc Hạ sao lại ở chỗ này? Hắn cũng là đến xem bệnh sao? Vậy phải làm sao bây giờ?


Chương 3

 "Giám đốc Hạ? Sao anh lại ở chỗ này?" Cảm thấy em trai có khách liền đứng dậy tính đi trước thì nghe thấy tiếng kinh hô, xoay người thì thấy Mạc Ức. "À, cậu ấy là em trai của tôi. Còn cậu như thế nào...?" Hạ Thương kỳ thật cũng rất kinh ngạc, hắn biết em trai hắn là bác sĩ, chẳng lẽ Mạc Ức đến khám bệnh sao? Hạ Thương nhíu mày, nếu là đi khám bệnh như vậy cậu chắc hẳn còn nghi ngờ bệnh tình của chính mình.

Lúc này Hạ Chinh đã đi tới "Hai người quen nhau sao? Nếu tình cảm đã tốt như vậy thì cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi. " Rồi đối với Mạc Ức nói, "Mời ngồi, đó là anh trai của tôi, không cần khách khí, hãy nói một chút tình huống của cậu."

"A, a, tôi chỉ, chỉ. . . . ." Mạc Ức không có dũng khí lại còn phải đối mặt với giám đốc Hạ. Từ lâu, hắn đã biết chính mình chỉ thích đàn ông, mà từ sau khi vị giám đốc mới này tới đây, hắn liền động tâm, nhưng bây giờ để hắn tự nói ra  mình đã mang thai, điều này sao có thể nói bằng lời đây.

"Nói." Âm thanh lãnh khốc, Hạ Thương thật sự lo lắng cho hắn.

"Thực ra..., tôi mang thai rồi!" Không có biện pháp, Mạc Ức mắt nhắm thốt ra.

"Mang thai?" "Mang thai?" Cả hai người ngồi nghe đều đồng loạt hỏi.

Mạc Ức có chút sợ, rụt vai lại. "Phải, 6 tháng rồi, tôi không biết tại sao có thể như vậy, tôi là con trai, bệnh viện cho tôi số điện thoại của bác sĩ Hạ, anh có thể có thể giúp tôi."

"Mang thai. . . . ." Hạ Chinh len lén nhìn anh trai  mình phát hiện trên mặt người nọ phát ra ý cười, quả nhiên có nội tình, "Không có chuyện gì, đừng khẩn trương con trai cũng không phải không thể mang thai, ngươi hẳn là Tinh nhân, tinh nhân bất kể nam nữ đều có thể sinh con, về nhà cẩn thận chăm sóc bản thân là được, chuẩn bị sinh thì nói tôi một tiếng..."

Sáu tháng, vừa đúng là buổi tối hôm đó, đứa nhỏ này là của hắn. Hạ Thương thật cao hứng không tự giác nhếch khóe miệng lên một chút, khó trách hắn xin phép nghỉ , sáu tháng bụng lớn như vậy chắc chắn không ra ngoài rồi, chưa đợi em trai nói hết, Hạ Thương liền đứng lên đi đến trước mặt Mạc Ức, "Tôi đưa cậu về, chăm sóc cậu." Nói xong không để ý Mạc Ức định phản đối cùng ánh mắt kinh ngạc của Hạ Chinh, kéo Mạc Ức ra bãi đỗ xe.

"Giám đốc,... Tôi dù sao cũng có thể tự về nhà..."

"Không được, cậu là dựng phu không thể chịu mệt." Hạ Thương cắt đứt lời Mạc Ức như đinh đóng cột.

Mạc Ức len lén nhìn Hạ Thương, nhìn mình bị hắn nắm cổ tay, trong lòng cảm thấy rất ngọt, rốt cục cũng được cùng hắn nắm tay, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ, Mạc Ức cảm thấy chính mình không xứng với hắn.

"Nghĩ gì vậy?" "Nghĩ về anh, à không, không nghĩ gì hết. . ." Nghe được câu hỏi Mạc Ức theo phản xạ nói ra lời nói thật, nhưng cảm giác không đúng liền bật người lập tức sửa lại.

Hạ Thương sớm phát hiện Mạc Ức không yên lòng, đầu tiên là cười hạnh phúc, ngay sau đó là bộ dáng buồn khổ, hắn đoán được Mạc Ức vui vì hắn, khẳng định đang khổ não cũng vì đứa bé và hắn, nhưng hắn sẽ không nói ra. "Lên xe đi, nói cho tôi biết địa chỉ."

"Phố XX ngõ XXX. . . Hả, anh hỏi để làm gì?" Mạc Ức thấy Hạ Thương đối diện mình thì tim không khỏi nhảy loạn đập thình thịch.

"Giúp cậu về an toàn." Hạ Thương cố ý ghé sát Mạc Ức, nhìn bộ dáng cậu thật muốn hôn một cái, hắn không thể nhịn được liền tiến về phía Mạc Ức.

...

"Tới rồi, tôi ôm cậu lên lầu." Mạc Ức còn chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Thương ôm lên, "Tầng mấy?"

"Tầng 5." Mạc Ức còn không phản ứng thuận miệng đáp. Mà ngay cả khi về đến nhà, mở cửa đi vào bên trong cũng chưa lấy lại tinh thần. 

Hạ Thương nhìn phòng đơn giản đến không thể đơn giản hơn, không nói gì, nhưng mày nhăn lại tỏ rõ không hài lòng, hắn không đành lòng để Mạc Ức của mình ở một căn phòng đơn giản như vậy.  Tìm được phòng ngủ, hắn đặt Mạc Ức ở trên giường, đắp cho cậu cái chăn mềm. Đối với Mạc Ức chưa lấy lại tinh thần hôn một cái, "Nghỉ ngơi tốt, mai tôi lại đến."

Ba mươi phút đồng hồ sau đó...

"A!" Mạc Ức chùm chăn lên mặt kêu to một tiếng. Anh... anh hôn cậu, còn ôm  nữa, thật xấu hổ. Ngày mai anh còn có thể lại đến đây cậu sẽ đối mặt như thế nào đây. 

Về đến nhà Hạ Thương nâng chén rượu, lại nghĩ về Mạc Ức, hắn cần một lí do để Mạc Ức chấp nhận mình, nhìn cảnh đêm phía ngoài cửa sổ, Hạ Thương lâm vào trầm tư.


Mà Mạc Ức thế nào? Cậu ở trong chăn, được Chu Công mời đi uống trà. Khóe miệng nâng lên ý cười chứng tỏ rằng cậu rất chờ mong ngày mai đến.


Chương 4

Sau một đêm suy nghĩ,  Hạ Thương quyết định giả vờ mất trí nhớ để ở bên Mạc Ức.

Hạ Thương tới nhà Mạc Ức, cậu vừa vui mừng vừa bối rối, "Anh ngồi xuống trước, tôi đi rót cho anh cốc nước."

"Ừ." Anh ngồi xuống nhìn cậu ôm bụng đã lớn đi vào phòng bếp, lại lo lắng muốn qua giúp hắn.

Quả nhiên vừa vào bếp liền thấy Mạc Ức sắp ngã sấp xuống, Hạ Thương vội vàng chạy tới đỡ lấy, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

"A, giám đốc Hạ? Mau tỉnh..." Mạc Ức ôm anh kêu to.

"Cậu là ai?" Anh từ từ tỉnh lại.

"Hả?"

"Cậu nhất định là lão bà của tôi, lão bà sao lại nằm dưới đất vậy?"

"Hả? Hả?"

"Con của chúng ta không sao đúng không?"

"Hả? Hả? Hả?"

"Đừng luôn miệng hả hả nữa. Cậu mau lên nằm lên giường đi thôi, tôi đi đun nước nấu cơm cho cậu."

Mạc Ức thất thần bị đưa trên giường mới bình tĩnh lại, Hạ Thương có thể đã mất trí nhớ rồi... .

Cứ như vậy Hạ Thương mất trí nhớ cùng Mạc Ức sống tình tình cảm cảm qua hai tháng...

"Mạc Ức, tôi muốn nói cho cậu một việc." Hạ Thương nói.

"Chuyện gì?"

"Về việc tôi mất trí nhớ cùng chuyện đứa bé."

"..."

"Đừng nóng giận, kỳ thật tôi không mất trí nhớ, tôi chỉ muốn cậu chấp nhận mình nên mới làm như vậy. Hơn nữa đứa bé này cũng là con tôi, cậu còn nhớ cái ngày tám tháng trước không? Người kia chính là tôi."

"Thật sao?"

"Thật! Tôi yêu cậu, Mạc Ức!"

"Tôi. . . tôi cũng yêu anh."

Hạ Thương ôm vai Mạc Ức "Chúng ta đặt tên cho đưa bé đi, cậu muốn gọi là gì đây?"

"Hằng Thịnh." Mạc Ức nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu nói với Hạ Thương.

"Được, vậy đặt là Hằng Thịnh."

...

Hơn một tháng sau

"Có phải sinh rồi không?" Hạ Thương sốt ruột hỏi em trai Hạ Chinh trước phòng bệnh cấp cứu.

"Sinh rồi, là bé trai, em có một cháu trai thật dễ thương..." Không đợi Hạ Chinh nói xong Hạ Thương liền chạy vào phòng bệnh

"Mạc Ức, em thật vất vả. Tôi yêu em."

"Tôi cũng yêu anh."

"Chờ em xuất viện chúng ta liền kết hôn được không, tôi muốn cưới em."

"Được..."


Một tháng sau Mạc Ức cùng Hạ Thương ôm Hằng Thịnh đáng yêu tiến vào lễ đường...



<hoàn>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: