Chương 1-20
01.
Minh tinh thụ thầm mến minh tinh công, nhưng vì phải duy trì thiết lập cao lãnh không thể phá vỡ, chỉ có thể cùng công theo dõi nhau trên weibo.
Giao tình chỉ ở mức thỉnh thoảng like cho đối phương một cái.
Hai người không quen biết, không đụng nhau trong chương trình tạp kỹ, cũng không chạm mặt nhau khi đóng phim.
Thụ chỉ có thể mỗi ngày nhìn bảng xếp hạng tìm kiếm, quan tâm động thái của công, thấy scandal thì cắn răng, xem phim thì gào khen đẹp trai.
Màn hình điện thoại vẫn là bức ảnh bắt tay với công được chụp chính thức vào mấy năm trước.
Thụ yêu thích bấm like cho công. Có lần vừa vặn cướp được cái like thứ 521, thế mà lỡ tay bấm back, chưa kịp chụp lại khiến cậu hối hận đến cắn răng nguyên một buổi tối.
*521 nghĩa là em yêu anh.
Mấy năm nay, thụ dày công bày ra những lần ngẫu nhiên thấy nhau ở sân bay, tình cờ gặp gỡ ở liên hoan phim, bất chợt chạm mặt ở khách sạn, nhưng liên tiếp thất bại.
Nản lòng thoái chí, vào một lần công chiếu đầu tiên bộ phim điện ảnh nào đó của mình, thụ mang khẩu trang đi xem.
Nào biết ở hàng cuối cùng, gặp phải quái nhân cải trang còn long trọng hơn cậu, rạp phim tối như mực còn đeo kính râm. Thụ cẩn thận theo dõi, chỉ thấy người kia đẩy kính đến sống mũi, lộ ra một đôi mắt đẹp đẽ chân thành, trong lòng thụ kinh hãi !! Người này không phải công thì là ai vô đây !!!
02.
Tuy rằng trong lòng ầm ầm như động đất, tâm hồn như muốn nổ tung tại chỗ, gần như muốn quỳ xuống đất cảm tạ hai ngày trước đã chia sẻ ảnh cá chép Koi bằng tài khoản phụ.
Nhưng vì thiết lập băng sơn, thụ không thể tiến lên chào hỏi.
Chỉ đành lạnh lùng lấy điện thoại di động ra, gõ năm mươi câu "Rốt cuộc nhìn thấy nam thần của ngộ rồi", cộng thêm một tấm ảnh chụp trộm, rồi đăng lên tài khoản phụ, lúc này mới ổn định cảm xúc kích động đến nhanh chóng nghẹt thở của bản thân.
Cậu chăm chú nhìn nhất cử nhất động của công, thấy màn hình điện thoại của công sáng, công tập trung xem di động của mình.
Thụ đang chuyên tâm say mê ngắm thịnh thế mỹ nhan của công, thì thấy công cau mày đứng dậy, vội vã rời đi.
Thụ thất vọng mất mát, lúc này điện thoại di động rung lên không ngớt, người đại diện đã điện ba cuộc gọi nhỡ trong lúc thụ đang mê muội sắc đẹp. Thụ gọi lại, chỉ nghe thấy người đại diện tan nát kêu gào: Ông cố tổ ! Chú mù hay sao lại phát nhầm weibo hả !!! Muốn lên tít thì để anh kêu công ty giúp chú !!!
03.
Minh tinh công khá sáng suốt khi rời đi, không quá nửa phút, một bên truyền đến tiếng người hô lên, gọi to tên thụ.
Thụ vội vàng co cẳng bỏ chạy, thoát thân ra khỏi đám đông đang mãnh liệt đuổi theo.
Người đại diện đua xe đến dưới trung tâm thương mại, hốt thân xác tàn tạ của thụ.
Tin lá cải có hiệu suất cực cao ngay lập tức ra lò.
Minh tinh công là ai, tuổi còn trẻ đã nhận được vô số giải thưởng, người như vậy lại lén lút đến xem buổi chiếu đầu tiên của thụ.
Bây giờ cái gì cũng đều dính chút mùi bán hủ, gán ghép CP, khán giả lại thích như vậy, còn có thể tuyên truyền, nghe không vui tai hả.
Người đại diện phân tích rõ ràng mạch lạc.
Nhưng lại thức tỉnh thụ từ trong cơn hưng phấn, cậu nhất thời uể oải suy sụp, như vậy chẳng phải đang lợi dụng công sao, cậu không muốn.
04.
Nhưng mà người đại diện hung hăng, tịch thu điện thoại di động, cắt mạng, để thụ bế quan, tu luyện diễn kỹ.
Thụ đóng phim không phải để thêm nổi tiếng, mà là vì giải thưởng, đề tài không phổ biến, thiết lập tính cách đặc biệt.
Đạo diễn hà khắc, thụ bị bên ngoài quảng cáo rùm beng là tiểu thịt tươi, cơ hội bắt được nhân vật rất nguy hiểm.
Không thể làm gì, thụ chỉ có thể bất đắc dĩ gặm kịch bản, mài kỹ năng diễn xuất.
Một tuần sau, thiên tân vạn khổ mượn được điện thoại di động của tiểu trợ lý, mới biết sự tình rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì.
Fan CP đấu đá đến chướng khí mù mịt, video cắt nối biên tập, ảnh photoshop cùng fanfic dồn dập bốc lên.
Tên cậu và tên công mãi không rớt khỏi bảng xếp hạng tìm kiếm.
Mà minh tinh công, đã năm ngày không phát weibo.
Văn phòng của minh tinh công cũng yên tĩnh như gà, chưa hề đi ra phát biểu bất kỳ ý kiến gì về chuyện này.
05.
Thụ run sợ trong lòng, chỉ cảm thấy phía công im lặng bên ngoài, trên thực tế đã nổi giông gió bão.
Buổi tối cậu nằm mơ, mơ thấy công cao cao tại thượng, lạnh lùng như băng.
Ngón tay anh trỏ vào cậu, gầm lên: Người đâu, mang cái đồ xấu xí thích gây sự chú ý này xuống.
Lúc này nhảy ra hai người mặc áo đen, nhấc thụ lên, kéo thụ đi càng lúc càng xa.
Thụ bừng tỉnh từ trong mộng, run lập cập trong chăn nửa ngày, mới mò tìm điện thoại bên giường, gọi cho người đại diện gào khóc.
Tại ông anh đó ! Ngộ mới không phải đồ thích gây sự chú ý* !
*Từ gốc là戏精, nhưng mình không hiểu nghĩa lắm, khi tìm trên tieba thì lại ra từ attention whore, dịch ra khá ba chấm nên mình chém đại. Bạn nào biết xin chỉ giúp mình. orz
06.
Một tuần lễ sau, thụ đi thử vai, mặc dù nhiều ngày ngủ không ngon, viền mắt thâm đen.
Nhưng lại bất ngờ phù hợp với thiết lập tính cách của bệnh nhân trong kịch bản.
Tâm tình thụ lên lên xuống xuống, đi vào diễn.
Lúc thử vai, thụ nắm lấy góc áo của chính mình, tiếng khóc nức nở bật ra.
Một tiếng gọi anh hai ơi, khiến người ngoài cũng đỏ vành mắt.
Diễn thử kết thúc, thụ vẫn còn nhập tâm, mặt lạnh mang khẩu trang, tìm một gian phòng vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu, bụm mặt ẩn nhẩn khóc đến hai mắt hồng như quả đào.
Thở dài, cậu muốn xé giấy chùi nước mũi, mới phát hiện không có giấy vệ sinh.
Thụ chợt thấy bi thương, khóc ồ lên, vừa mếu vừa gọi, giấy đâu !!!
Bấy giờ, bên cạnh bỗng nhiên quăng sang một bịch khăn giấy, âm thanh của thụ hoàn toàn ngừng lại.
Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc êm tai, mỗi khi cậu ngủ không được đã quỳ liếm rất nhiều lần, thanh âm của công truyền đến từ sát vách: Không cần cảm ơn.
07.
Không phải em, không phải như anh nghĩ đâu, em không phải là vì đi cầu không có giấy mới khóc. Em không phải thích gây sự chú ý, anh nghe em giải thích.
Thôi, thôi, không cần giải thích... Không bằng rút khỏi vòng giải trí đi, về quê bán hoa chăn bò nuôi vịt vậy, làm fanboy thật vất vả, lòng cậu mệt mỏi quá, muốn chết dễ sợ, có thể nhảy vô bồn cầu rồi dật nước xả trôi đi không...
Làm tốt việc xây dựng tâm lý cho bản thân, lời được năm tờ khăn giấy, suy nghĩ sau khi hít mũi, cậu từ bỏ, tự giận mình mà long trời lở đất nhận ra.
Dù sao cũng là đồ thích gây sự chú ý rồi, thêm hình tượng thô hán cũng không sao.
Chờ sau khi công ở sát vách mở cửa rời đi.
Thụ mới cà rề đi ra khỏi nhà vệ sinh.
08.
Người đại diện gọi điện thoại, hỏi cậu ở đâu.
Thụ nói em đang ở trên thiên đài.
Người đại diện kinh hãi, cậu ở trên thiên đài làm gì !
Thụ nói em đang do dự có nên nhảy xuống hay không, mang theo tín vật đính ước của em.
Người đại diện đi theo thụ nhiều năm, đã sớm quen với trạng thái thỉnh thoảng chập mạch của cậu.
Vô cùng lạnh lùng nói với thụ: Nhảy lầu hay ăn lẩu.
Thụ lưu luyến không nỡ mà dùng tờ giấy tín vật đính ước cuối cùng, rồi nhỏ giọng nói: Ăn lẩu, em có thể ăn hai đĩa thịt ba chỉ.
Một đĩa.
Vậy em chọn nhảy lầu.
Thêm năm cục tôm viên.
Thành giao !
09.
Thụ không ăn cay được, nhưng không cay không vui.
Ở trong quán lẩu, miệng ăn thành khúc lạp xưởng.
Sau đó lãnh khốc nghiêm mặt uống hai bình rượu Giang Tiểu Bạch.
Tiếp theo ôm điện thoại, làm ổ ngồi chơi bên cạnh.
Trên bàn có người đại diện, còn có một số trợ lý, một đám người náo nhiệt ăn lẩu.
Chờ người đại diện phát hiện thụ im im từ rất lâu, trong tay còn dùng điện thoại di động, chuông báo động trong lòng điên cuồng vang lên.
Người đại diện hỏi: Cậu đang làm gì.
Thụ vẫn lãnh khốc nghiêm mặt như cũ: Vì đại đại đánh call*.
*Từ gốc là 打call, nghĩa là cổ vũ nhiệt tình cho ai đó, nếu bạn nào là fan kpop chắc biết fanchant hay quơ lightstick để cổ vũ cho ca sĩ ấy, đó là 打call. (Cảm ơn bạn plantofsky đã giúp mình giải thích từ này. ^^)
Người đại diện: ? ? ? Chú lại phát thần kinh cái gì đấy.
Vẻ mặt thụ lạnh lùng, hai gò má ửng hồng vì say, cậu đi like một lượt tất cả những bài đăng chưa like trên weibo của công, sau đó yên tâm thoải mái ôm điện thoại di động ngủ thiếp đi.
10.
Tạm thời không đề cập tới các loại sóng lớn do like tạo nên, thụ thông qua phỏng vấn, nhưng nhân vật không phải là vai em trai mà cậu thử kính.
Mà là bác sĩ chữa bệnh cho người em trai.
Tuy rằng không phải vai chính, nhưng cảnh diễn cũng rất nhiều.
Em trai khá nhỏ tuổi, thanh tú, không phù hợp với hình tượng của thụ.
Đạo diễn uyển chuyển giải thích, nhưng người đại diện rất tức giận, bởi vì diễn vai chính là một người mới, không lý nào để người có địa vị giang hồ như thụ làm nền cho ma mới.
Người đại diện nói với thụ không diễn.
Ai ngờ thụ nhớ đến chuyện tình cờ gặp công ở nơi thử vai.
Cậu hỏi, diễn viên chính là ai, ai diễn vai anh trai ?
Người đại diện nói, là minh tinh công.
Thụ mừng như điên: Diễn chớ ! Trên trời rớt xuống đĩa bánh thì tại sao lại không diễn.
11.
Bánh trên trời cũng đâu phải dễ ăn, cảnh diễn của thụ với người mới chiếm đa số, chỉ có đúng một cảnh với công.
Thời điểm đóng phim thì càng được sắp xếp không chung một chỗ, công quay ở tổ A, thụ quay ở tổ B.
Lúc thụ xong việc ăn cơm, công còn đang quay.
Thụ về khách sạn, phòng cậu ở cuối tầng ba, công ở đầu tầng hai.
Buổi tối đạo diễn mở liên hoan, lúc thụ tham gia thì công không tới, lúc công tới thì thụ đau bụng.
Thụ mãi không gặp được công, thể chất xui xẻo bắt đầu phát huy tác dụng.
Hai người ở tổ quay nửa tháng, nửa mặt nhau cũng không thấy.
12.
Giữa trưa, thời tiết rất nóng, nhưng bởi vì quay phim ngoài trời, thụ vẫn phải mặc áo blouse trắng.
Cậu mang theo gương mặt xanh trắng đi bổ trang, lau mồ hôi chảy khắp trên trán.
Rốt cuộc chờ đến khi quay xong, thụ váng đầu hoa mắt, ngồi phịch trên ghế làm cá mắm.
Trợ lý gọi thụ đến xem cảnh quay, thụ kéo ra một nụ cười yếu ớt.
Trợ lý hỏi, thấy như thế nào.
Thụ nói: Nóng, muốn ăn kem.
Chờ đến tối, thụ về khách sạn, nhìn thấy trên cửa phòng mình có treo một cái túi nhỏ.
Cậu lật qua lật lại, một đống đá giữ lạnh một hộp kem .
Đây là vị sầu riêng.
13.
Kem Tám Hỉ mùi vị khác nhau được đưa tới thật nhiều ngày.
Ban đầu, thụ ăn rất vui vẻ, sau đó muốn biết là ai cho.
Thụ nhờ trợ lý đi rình người.
Kết quả, từ bên trong tấm hình tự sướng đạt mười điểm về nhan sắc mà cậu đăng trên weibo, người đại diện ma quỷ của thụ sững sờ phát hiện, cậu béo.
Đuổi giết tới đoàn phim, không những ngăn chặn hành động của thụ lại, kem Tám Hỉ mỗi tối còn bị người đại diện tịch thu.
Giương mắt nhìn người đại diện ném kem Tám Hỉ.
Ném hai lần Tám Hỉ, tối ngày thứ ba, kem không thấy xuất hiện.
Ngày thứ tư, công xuất hiện.
14.
Công xuất hiện ở trường quay, tự bỏ tiền túi mời đoàn phim dùng đồ uống ướp lạnh, ăn kem, cộng thêm sushi và một số bánh ngọt.
Thụ vừa kinh ngạc khi thấy công xuất hiện, vừa vui vẻ khi có đồ ăn.
Một cặp mắt mong mong chờ chờ, nuốt nước miếng rồi lại nuốt nước miếng.
Cậu nhìn thấy trợ lý tóc tai xơ xác trở về, nhanh chóng kéo người hỏi: Đồ ăn đâu ?
Trợ lý rất là khổ sở nói: Bên kia nói, đồ ăn không đủ, để lát nữa em quay lại.
Thụ ngẩn người, chậm rãi ồ một tiếng.
Cậu không có ngốc, cũng biết đây chỉ là cái cớ.
Công có lẽ, chính là... Không chuẩn bị một phần cho cậu.
15.
Thụ cúi đầu xem kịch bản, rồi lại ngẩng đầu nhìn sang một đầu khác của trường quay.
Người mới đóng vai em trai có lẽ rất thân quen với công, hai người ngồi chung một chỗ, đầu kề bên đầu, công còn nở nụ cười.
Công còn xoa đầu người mới.
Thụ nhíu mày, nói với trợ lý, đưa điện thoại di động đây.
Trợ lý vội vàng lắc đầu, người đại diện đã phân phó, tuyệt đối không cho thụ chạm vào điện thoại di động.
Thụ trầm mặt, ngữ khí nghiêm túc: Đưa đây.
Trợ lý chưa từng thấy dáng vẻ này của thụ, đành phải ngoan ngoãn giao nộp điện thoại di động.
Thụ xoạt xoạt hai lần, hủy like, cũng xóa bỏ tấm ảnh chụp trộm trên weibo.
16.
Trợ lý run sợ trong lòng, nhận lại cái điện thoại, liếc mắt nhìn tài khoản.
Có chút cạn lời: Hóa ra anh dùng tài khoản phụ, làm tui sợ muốn chết.
Xóa bỏ là trong tài khoản phụ, chia sẻ lại cái weibo chụp trộm đăng trên tài khoản chính, cậu không dám lên tài khoản chính.
Bỏ like, cũng là like của tài khoản phụ.
Hai lần dùng nhầm tài khoản chính trước đây, vừa phát weibo vừa bấm like.
Gây ra không ít chuyện.
Lần này cẩn thận từng li từng tí một, đổi thành tài khoản phụ, công sẽ không biết, cậu cũng được trút tâm trạng, nhất cử lưỡng tiện.
Nhưng mà trong lòng vẫn có chút buồn, cứ như vậy bấm bấm.
17.
Cảnh quay ngày hôm nay là diễn cùng công, lời kịch của thụ rất đơn giản, chỉ cần báo cho công, em trai nhất định phải nằm viện chữa trị là được.
Sau đó hai người phát sinh xung đột, anh trai nắm cổ áo của bác sĩ chất vấn, thụ phải diễn thật ẩn nhẫn, truyền tải được tình yêu thâm trầm với em trai.
Nhưng mà so với trước đây vô cùng thuận lợi, lần này có thể nói là cho thụ ăn hành, không chỉ nói sai lời thoại, tâm trạng cũng không đúng.
Đạo diễn mặt đầy sát khí hô ngừng, vẫy tay nói thụ: Đại ca ! Đó là người thân bệnh nhân của cậu, chứ không phải kẻ thù, ánh mắt hiền lành một chút coi !
Công tựa như cười mà không phải cười, thụ đỏ mặt nói xin lỗi với đạo diễn.
Lần quay thứ hai, lại bị kêu ngừng.
Lần này là tâm trạng của công không được.
Đạo diễn cảm thấy hận kỳ bất tranh*: Xảy ra chuyện gì thế hả, hai người đang diễn biệt ly sao, đừng có yêu hận đan xen như vậy, ok !
*Hận kỳ bất tranh: Cảm thấy tức giận cho người đang ở cảnh ngộ thua kém, nhưng lại không muốn chống lại.
18.
Một cảnh phải quay mấy lần, không phải thụ không đúng thì là công không ổn, đạo diễn chỉ có thể kêu dừng, quay những cảnh khác trước.
Chờ quay xong, đạo diễn đi tìm thụ, hỏi thụ, có phải luyện tập không đủ, có muốn cho cả hai một chút thời gian hay không.
Đừng nên lãng phí thời gian của mọi người.
Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, dư luận xôn xao trước đây là thật.
Dù là thật hay giả, cũng dẹp qua một bên cho tôi.
Thụ nghiêm mặt buồn bã nghe giáo huấn, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu kịch bản, nhưng lại có một trợ lý đến mời.
Là trợ lý của công.
19.
Cậu được mời tới xe bảo mẫu* của công, cửa vừa mới kéo ra, nhìn thấy công tay phải cầm kịch bản, tay trái chống cằm, mở mắt nhìn về hướng thụ.
*Xe bảo mẫu thường là loại xe có 7 chỗ trở lên, thích hợp cho các ngôi sao ăn uống, nghỉ ngơi, hóa trang trong xe.
Trái tim nhỏ của thụ mạnh mẽ đập hai lần do dính thính, ánh mắt vội vàng tránh né, sợ mình bị xấu mặt.
Cậu đoán công tìm cậu đại khái là muốn diễn tập, tìm kiếm sự ăn ý.
Ai ngờ, công chỉ chậm rãi mở cửa tủ lạnh trong xe.
Tất cả đều là kem đủ loại nhãn hiệu.
Thụ có chút ngu ngơ: Hả...
Công hất cằm lên: Em muốn ăn loại nào, tôi đều có.
Thụ không chút nghĩ ngợi: Tám Hỉ.
Công ầm đóng cửa tủ lại: Không có Tám Hỉ !
Thụ: ...
Nói bậy, em nhìn thấy vị sầu riêng kìa.
20.
Thụ không ăn kem, nhưng cảm xúc vui vẻ trong những hộp kem xuyên qua xuyên lại, ngọt ngào đến ê răng.
Cậu muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, thiên sứ nhỏ mỗi buổi tối có phải là công không.
Nhớ đến hai đêm ném kem Tám Hỉ bị công phát hiện.
Thụ hận không thể phóng đến đánh nhau với người đại diện.
Ông anh dám vứt Tám Hỉ mà nam thần ngộ đưa ?!
Cậu cầm kịch bản, vẻ mặt phức tạp, lại nhìn ánh mắt công, trong lòng khóc rống.
Nam thần, em đã không bảo vệ cẩn thận Tám Hỉ anh đưa, lại cho em thêm một lần nữa, được không !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro