
chương 64
Tuyết bắt đầu rơi.
Đường sá đã phủ đầy băng giá trắng, khiến xe ngựa khó có thể di chuyển nhanh hơn tốc độ thực tế. Leyla không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lo lắng hiện rõ.
“Cô không cần phải lo lắng quá.” Một giọng nói dịu dàng ân cần ngắt lời cô. Leyla nhìn về phía trước và thấy Madam Norma Catharina von Herhardt đang mỉm cười với cô, đôi mắt nhăn lại đầy thiện cảm khi bà nhìn cô giáo trẻ đang ngồi đối diện.
“Ồ, không, không phải vậy,đâu bà,” Leyla bắt đầu lắp bắp, nhưng Norma đã lịch sự ngắt lời cô bằng một tiếng cười nhẹ.
“Ta biết điều này có thể khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng cô, đừng quá căng thẳng.” Bà an ủi cô gái trẻ, “Ta không muốn cô căng thẳng như vậy trong chuyến đi này. Nhất là khi chính ta là người đưa ra lời mời.”
Leyla thấy mình không thể oán trách người phụ nữ đáng kính này. Bà ấy tỏa ra quá nhiều sự ấm áp, cô không thể không cảm thấy thoải mái một chút khi ở bên bà ấy. Leyla thở dài khi cuối cùng bà cũng liếc nhìn ra bên ngoài một chút.
“Mới ngày đầu tiên tuyết rơi, mà đường đã phủ đầy tuyết rồi. Ta nghĩ mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn, cháu không nghĩ vậy sao, Matthias?” Norma hỏi cháu trai, quay sang nhìn cháu trai của mình để tìm câu trả lời.
Leyla cũng nhìn theo ánh mắt của bà để tránh sự chú ý của Công tước. Họ chỉ liếc nhìn nhau một cái, nhưng cô đã có thể cảm thấy trái tim mình đập mạnh trong lồng ngực.
" Cháu cũng nghĩ vậy, bà ạ." Anh ta đồng ý ngay. Rõ ràng với Leyla rằng Norma là một người trò chuyện khéo léo. Bà ấy chủ động trò chuyện, hỏi thăm về cuộc sống ở trường của cô ấy, và thậm chí còn khen ngợi sự kiện từ thiện mới nhất. Tất nhiên điều đó dẫn cô ấy đến một cuộc trò chuyện mà Leyla đang hy vọng tránh được.
Vở kịch của lớp cô.
" Cô có vẻ bối rối ở trên đó, nhưng ta muốn cô biết rằng cô đã làm rất tuyệt vời."
Norma nói, đôi mắt lấp lánh thích thú khi bà nhớ lại mình thích vở kịch đến mức nào. Leyla cảm thấy má mình ửng hồng vì lời khen ngợi. Bằng cách nào đó, nó nghe có vẻ an ủi hơn nhiều so với những lời khen ngợi khác mà cô nhận được trước đó.
“Cảm ơn bà rất nhiều!”
Cô cảm ơn rối rít. Má cô nóng lên, chóp tai đỏ bừng vì lời khen ngợi, khiến làn da nhợt nhạt của cô trở nên rực rỡ như một quả chín.
Matthias cố gắng nhịn cười trước biểu cảm của cô. Nó rất giống với khuôn mặt cô khi cô ở trên sân khấu. Cô ngồi thẳng dậy trước mặt anh, hai tay khép hờ trên đầu gối khi cô bồn chồn không ngừng với những ngón tay của mình.
Cô ấy không giỏi diễn xuất thờ ơ. Cô ấy không thể kiềm chế cảm xúc của mình tốt. Chưa kể đến việc cô ấy nói dối tệ đến mức nào, đó có lẽ là lý do tại sao diễn xuất của cô ấy lại trở nên buồn cười như vậy trong suốt vở kịch.
Anh dựa lưng vào ghế, duỗi chân ra xa hơn một chút, nhẹ nhàng chạm mũi giày vào gót chân cô một cách kín đáo để bà không để ý. Leyla cảm thấy anh chạm vào chân cô, cô di chuyển chân cô ra xa anh hơn, nhưng anh không dễ dàng từ bỏ.
Chiếc xe ngựa rung lắc khi nó bắt đầu lắc lư vì sự không bằng phẳng của con đường được đánh bóng kỹ lưỡng trước đó. Leyla không thể không cảm thấy như thể cô sắp khóc. Cô cố gắng hết sức để không để anh chạm vào mình, nhưng cô chỉ có thể di chuyển được một khoảng cách nhất định trong một chiếc xe ngựa nhỏ.
Và giờ đây, chân anh đã ép chặt vào chân cô. Sự tiếp xúc không nhiều, nhưng đủ để khiến cô cảm thấy như thể anh vừa lột sạch cô.
"Với một cô gái trẻ như vậy, cô có vẻ xử lý trẻ con rất tốt." Norma lại khen ngợi, khiến Leyla ngẩng đầu lên nhìn bà mẹ của Herhardt. Mặc dù cô rất muốn tránh sự tiếp xúc nhỏ mà Matthias đang ép buộc mình, nhưng cô không muốn bà mẹ nghi ngờ, và vì thế miễn cưỡng lờ nó đi.
“Nói cho tôi biết, cô có thích trẻ con không, cô Lewellin?”
"Tất nhiên rồi thưa bà." Leyla trả lời một cách nghiêm túc. Nếu cô không thích trẻ con, cô sẽ không chọn làm giáo viên.
“Được rồi, tôi nghĩ về lâu dài cô sẽ là một giáo viên tuyệt vời,” Norma mỉm cười, khi bà ngả người ra sau, “ Cô rất thông minh và yêu trẻ con, hai phẩm chất quan trọng để trở thành một giáo viên. Cháu không nghĩ vậy sao, Matthias?” bà quay lại phía cháu trai mình, thúc giục cậu tham gia vào cuộc trò chuyện.
"Cháu hoàn toàn đồng ý, bà ạ." Matthias đáp, nhanh chóng liếc nhìn Leyla trước khi dành toàn bộ sự chú ý cho bà mình.
Ngược lại, Leyla không thể không cảm thấy bối rối vì anh tối nay. Cô biết đó là một câu trả lời chung chung, một chút lịch sự từ phía anh, nhưng hành động của anh lịch sự hơn nhiều so với trước đây.
Nếu là người khác, anh ta chỉ gật đầu và trả lời đơn âm trước khi dừng lại ở đó. Đó là cách cô biết anh ta, đó là cách cô nghĩ anh ta sẽ như vậy. Ngay lúc đó, ánh mắt của Matthias lại hướng về phía cô.
"Kỳ nghỉ học sắp đến rồi phải không, cô Lewellin?" Lần này anh hỏi trực tiếp, khiến cô giật mình ngạc nhiên trước khi vội vàng dời mắt khỏi anh.
“Đúng vậy, thưa Công tước .” Cô cố gắng không tỏ ra quá bối rối vì anh, thầm trách bản thân phải giữ bình tĩnh và giả vờ như cô chỉ giống như bất kỳ thành viên nào khác trong gia đình chú Bill.
“ Cô định dành kỳ nghỉ nghỉ học của mình như thế nào?”
"Ừm, xin lỗi, ừm," cô lúng túng tìm từ. Matthias đã hỏi điều đó một cách hờ hững nhưng Leyla có thể thấy đường cong nhẹ trên miệng anh. Anh đang vui vẻ với cô.
“À, ý tôi là ...có lẽ tôi muốn giúp chú Bill với khối lượng công việc của chú ấy…” bàn chân áp vào chân cô trượt lên một chút, gần như khiến cô thở hổn hển vì chuyển động đột ngột nhưng vẫn cố gắng tiếp tục, “và cũng chuẩn bị cho học kỳ tiếp theo!” cô kết thúc, giọng nói hơi cao ở cuối vì xấu hổ.
Norma không thể không bật cười trước hành vi kỳ lạ của Leyla. Cô đã theo dõi với sự chú ý thích hợp, và nhận thấy như thể cô ấy đang cố gắng tuyên bố một cách lặng lẽ về những gì cô ấy muốn làm.
Đối với bà, đó thực sự là một cảnh tượng tươi mới.
“Đó là những hoạt động rất tốt trong kỳ nghỉ, cô Lewellin,” cô nói với Leyla, “Bill Remmer đã nuôi dạy cô rất tốt.” Cô mỉm cười rạng rỡ, khiến Leyla đỏ mặt vì cảm kích trước cách khen ngợi chú Bill.
" Cháu rất vui vì bà nghĩ vậy, thưa bà." cô nhẹ nhàng đáp lại, giọng nói giờ hạ xuống thành tiếng thì thầm vì cô muốn chui vào một cái hố. Matthias sau đó dịch chuyển, bắt chéo chân khi nhìn Leyla một cách khá tự mãn, từ bên cạnh bà của mình.
“Đúng vậy, một ngày nào đó cô sẽ trở thành một giáo viên giỏi, cô Lewellin ạ.” Matthias nói thêm và Leyla nhìn lại anh, “Và tôi cũng rất mong được gặp cô nhiều hơn nữa.” Anh kết thúc.
Leyla không thể không muốn giẫm lên bàn chân gần nhất của anh ta bằng gót chân của cô, nhưng cô đã kiềm chế không làm vậy. Hiện tại, cô sẽ phải dành cho anh ta sự tôn trọng giống như cô dành cho Madam Norma.
"Cảm ơn ngài, Công tước." Cô lịch sự đáp lại. Hài lòng khi cuộc trò chuyện đã kết thúc, cô quay lại nhìn ra ngoài, quyết định không nhìn Công tước nữa vào đêm nay. Nhưng một lần nữa, đó là một nhiệm vụ tẻ nhạt phải làm vì cỗ xe ngựa nhỏ.
Khi ánh mắt họ chạm nhau lần nữa, Leyla không khỏi giật mình tránh đi. Ánh mắt anh giờ đờ đẫn và không còn cảm xúc, như thể để bù đắp cho những biểu cảm khác nhau mà anh đã thể hiện với cô trước đó.
Đôi mắt đó…
Đôi mắt đó khiến cô nhớ lại ngày hè năm ấy khi dòng sông nhấn chìm cô.
Chuyến đi trở về mất gấp đôi thời gian, không phải vì tuyết rơi nhiều trước khi họ cuối cùng rẽ về phía con đường dẫn thẳng đến Arvis.
Phần còn lại của hành trình cũng đã có một bước ngoặt yên tĩnh cách đây không lâu, khi bà Herhardt ngủ thiếp đi trên đường. Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy là tiếng vó ngựa dậm mạnh bên ngoài, cùng với tiếng lạch cạch của cỗ xe ngựa.
Matthias đã nhìn ra ngoài cửa sổ từ lâu, trước khi cuối cùng quay sang nhìn Leyla, tự hỏi cô ấy đang làm gì để giết thời gian, khi anh thấy cô ấy cũng ngủ say. Anh nhận thấy rằng không lâu trước đây cô ấy đã thức, cố gắng cảnh giác khi ở bên anh. Mặc dù có vẻ như tại một thời điểm nào đó cô ấy đã ngủ thiếp đi.
Ánh mắt anh không chút xấu hổ lướt qua thân hình cô, ánh mắt dừng lại ngay tại đôi mắt nhắm nghiền của cô. Ngay cả trong ánh sáng mờ nhạt bên trong xe ngựa, anh vẫn có thể thấy sợi dây chuyền của cô sáng lấp lánh tuyệt đẹp, phản chiếu ánh trăng đang len lỏi vào.
Ánh mắt anh lướt xuống xa hơn, dõi theo cách môi cô hé mở, hơi thở chậm rãi và nhẹ nhàng của cô, xuống đôi chân mang giày gót của cô. Chúng trông thật nhỏ bé so với đôi chân của anh, giờ đây khi chúng nằm cạnh nhau. Đôi chân của cô gần như khiến anh nhớ đến đôi chân của một con búp bê.
Anh thấy ngạc nhiên khi đôi chân nhỏ bé như vậy lại có thể nâng một người phụ nữ uy nghiêm như thể không có gì.
Đột nhiên, cỗ xe ngựa dừng lại, kéo Matthias ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Bill! Sao anh lại ở đây thế?” Ông Pat, người đánh xe, kêu lên, khi thấy bạn mình đang đợi trong giá lạnh. Khi xe dừng đột ngột, Leyla giật mình tỉnh giấc, nhìn quanh trong trạng thái choáng váng khi cô dụi mắt cho đỡ buồn ngủ.
“Tôi thấy thời tiết bắt đầu xấu nên tôi lo cho Leyla.” Bill trả lời người đánh xe.
“Leyla vẫn ổn, cháu ấy đang ở ngay trong này với gia đình Herhardt, nhờ có bà Norma. Tôi chắc chắn cháu ấy đã được chăm sóc chu đáo.”
“Ồ? Cháu ấy đi cùng anh à?”
Những âm thanh trầm đục của cuộc trò chuyện bên ngoài lọt vào tai những người ngồi trong xe ngựa, đủ để đánh thức Norma Catharina von Herhardt. Thấy bà tỉnh dậy, Leyla nhanh chóng chỉnh đốn lại vẻ ngoài, trước khi nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của bà chủ.
"Ồ, thưa bà Norma?" cô ấy khẽ gọi, với một nụ cười nhẹ. Norma không cần nghe những lời đó, vì cô ấy hiểu hoàn toàn những gì Leyla muốn và gật đầu, mỉm cười đáp lại cô ấy.
“Được rồi, tạm biệt nhé. Đi đi, Leyla. Bill đang đợi cô đấy.”
Leyla chào tạm biệt cả hai trước khi rời đi, để lại hai người nhà Herhardt trong xe ngựa phía sau.
“Cô ấy thật may mắn khi được Bill Remmer nuôi dưỡng,” Norma nói ngay khi cỗ xe bắt đầu chuyển động.
“Cháu đồng ý, bà ạ.” Matthias đáp lại, anh đã luyện tập cách trả lời bà một cách dễ dàng trong nhiều năm, mắt nhìn ra bên ngoài, quan sát cách Leyla chạy đến ôm chặt lấy chú mình.
Hiện tại, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lưng cô khi cô ngày càng nhỏ dần khi họ đi xa hơn. Anh không thích cảm giác này trong lồng ngực mình; cảm giác này nói với anh rằng anh đang để lại một thứ gì đó quan trọng cho ai đó.
“Hmm, ta ngạc nhiên khi Bill lại có một mặt mềm mỏng,” có vẻ như anh không phải là người duy nhất nhìn lại, “Ta thậm chí còn không thể hành động như vậy trước mặt con mình. Ta nghi ngờ ngay cả Chúa cũng không thể dự đoán được một mặt như vậy từ anh ấy.” Norma tiếp tục nói khi cô nhìn chằm chằm vào người làm vườn già và đứa con nuôi của ông một cách mơ hồ.
Matthias vẫn im lặng, không biết nên trả lời thế nào với bà mình để chứng tỏ mình đang lắng nghe.
"Bà hy vọng cô ấy sẽ mãi mãi ở bên Bill. Nhưng bà không ngờ cô ấy lại muốn rời xa Arvis." Bà của anh càu nhàu, khiến dòng suy nghĩ của Matthias dừng lại trước thông tin mới mà anh vừa nghe được.
“Chuyển trường? Leyla Lewellin muốn chuyển trường khỏi Arvis à?” anh hỏi, một cái nhíu mày hiện rõ trên lông mày và bà anh gật đầu xác nhận, không hề để ý đến những suy nghĩ phiền muộn của đứa cháu trai.
“ Ta nhận được tin cô ấy yêu cầu chuyển đến một thành phố khác, có gì đó về việc mở rộng kinh nghiệm của cô ấy.” Norma không thể không chế giễu, “Những cô gái trẻ ngày nay không bao giờ bằng lòng ở gần. Họ không biết rằng nhà là nơi tốt nhất cho họ sao?”
Bà khẽ chặc lưỡi bên cạnh Matthias, trước khi tiếp tục lời chỉ trích của mình. Matthias chỉ chọn cách im lặng, chăm chú lắng nghe.
“Ta chỉ nghe về việc chuyển trường cách đây một thời gian, khi Hiệu trưởng nói với ta. Hiệu trưởng đã cố gắng can ngăn cô ấy, nhưng cô ấy khá kiên quyết muốn đi.” Norma chia sẻ, “Ngay cả Hiệu trưởng cũng bị sốc khi cô ấy muốn rời đi. Rốt cuộc, tất cả học sinh của cô ấy đều yêu cô ấy, kể cả cha mẹ của họ!”
Nét cau mày trên khuôn mặt Matthias càng sâu hơn khi anh nghe phần tiếp theo trong tin tức của bà mình.
"Mặc dù có thể việc cô ấy rời đi có liên quan đến việc cô ấy hủy hôn ước với Kyle Etman, điều này tôi có thể hiểu được; mặc dù điều đó không giải thích được tại sao cô ấy lại muốn chuyển đi xa Bill như vậy." Cuối cùng cô thở dài nói xong. Hàm Matthias siết chặt khi anh từ từ nắm chặt tay trong cơn giận dữ thầm lặng.
" Cháu hiểu rồi." Cuối cùng anh ấy nói, mắt nhìn chằm chằm vào tuyết rơi bên ngoài.
“Tất nhiên là Hiệu trưởng đã nói với Leyla rằng cô bé vẫn còn thời gian cho phần còn lại của năm học, và nếu cô bé thay đổi ý định thì đừng ngần ngại nói cho cô bé biết.” Cô ấy nói thêm như một suy nghĩ chợt đến, “Mặc dù cá nhân ta muốn cô bé ở lại.” Norma thở dài buồn bã một lần nữa, trông có vẻ buồn bã khi nghĩ đến việc Leyla phải rời xa Arvis.
Và rồi một ý nghĩ đột nhiên lóe lên trong Norma.
“Nghĩ lại thì, Hiệu trưởng không phải có một người họ hàng xa ở gần đó, chủ một cửa hàng tạp hóa lớn ở trung tâm sao?” Matthias gật đầu không nói gì, “Đúng vậy, tôi nhớ bà ấy đã đề cập đến việc muốn Leyla gặp mặt và hợp tác với người họ hàng ấy. Điều đó sẽ hoàn hảo!” bà tự cổ vũ mình.
“Nghĩ mà xem, cô ấy có thể không xuất thân từ gia cảnh tốt, nhưng với khuôn mặt xinh đẹp và bộ não của mình, cô ấy sẽ là một đối tượng hấp dẫn với bất kỳ ai. Xét cho cùng, việc hủy hôn là chuyện khá bình thường ngày nay. Mặc dù tôi tự hỏi liệu việc kết hôn với ai đó có đủ để thay đổi suy nghĩ của cô ấy không…” Norma tự hỏi lớn. “Hiệu trưởng có vẻ muốn ghép đôi họ.”
“ Cháu hoàn toàn đồng ý.” Matthias hít một hơi thật sâu, cố gắng không để lộ sự bực bội của mình.
“À, ngay cả khi Bill không chấp nhận người bán hàng, ta vẫn có thể yêu cầu Hessen giới thiệu một người đàn ông trẻ, chưa lập gia đình, đàng hoàng sống gần đó cho Bill.” Norma nói, hài lòng với kế hoạch gần đây của mình cho đến nay, “Rốt cuộc, tốt nhất là một người như cô ấy nên kết hôn khi còn trẻ và có một gia đình trong khi cô ấy đi dạy. Chưa kể vẫn có thể sống gần Bill. Cháu đồng ý không , Matthias?”
Đúng lúc đó, cỗ xe ngựa dừng lại, báo hiệu họ đã đến dinh thự của mình. Không lãng phí thời gian, Matthias lập tức mở cửa xe ngựa, và bước xuống, cố gắng lấy lại bình tĩnh, trước khi chỉnh đốn lại biểu cảm.
Anh quay lại, cài ve áo dưới áo khoác và đưa tay cho bà ngoại, bà vui vẻ nắm lấy. "Chúng ta bắt tay nhé, bà?" anh hỏi, vẫn lịch sự và duyên dáng như mọi khi.
"Cảm ơn, chàng trai ngọt ngào." Cô mỉm cười với anh khi anh giúp cô xuống xe ngựa. Khi cuộc trò chuyện của họ chính thức kết thúc vào đêm nay, âm thanh duy nhất còn lại là tiếng giày của họ gõ trên sàn nhà bóng loáng khi họ bước vào hành lang của dinh thự.
Khi Bill và Leyla tách ra sau khi ôm nhau, họ nắm tay nhau khi tiếp tục đi bộ về nhà sau khi nhìn thấy cỗ xe ngựa của Công tước cuối cùng đã rời khỏi lối vào Arvis.
Bill đã ngay lập tức hỏi Leyla về sự kiện từ thiện, người sau khi được Leyla thề không cười, đã háo hức lắng nghe. Leyla kể cho anh ấy nghe về mọi người, vở kịch diễn ra như thế nào, trước khi một trong những học sinh của cô ấy bật khóc rằng cô ấy phải thay thế họ. Phần còn lại của buổi tối sau đó trở nên tồi tệ đối với Leyla khi cô ấy bị làm nhục.
Bill không thể nhịn được cười khi nghe câu chuyện của cô ấy!
" Chú đã hứa là anh sẽ không cười cơ mà!" Leyla rên rỉ, đỏ mặt vì xấu hổ, điều đó chỉ khiến anh cười nhiều hơn. Leyla khịt mũi một cách thất bại, trước khi chấp nhận sự thật rằng ít nhất một người nữa đang cười vì cô.
Tiếng cười của Bill nhanh chóng lắng xuống khi anh lau nước mắt trên mắt cô, trước khi vỗ nhẹ vào lưng Leyla để an ủi.
"Được rồi, được rồi Leyla, anh không nghi ngờ gì nữa là cháu trông thật đáng yêu khi đứng cạnh bọn trẻ. Không nghi ngờ gì cả." Anh cười toe toét với cô con gái nuôi của mình. Leyla bĩu môi trước khi ôm anh từ bên cạnh, khi cả hai co ro lại vì hơi ấm mà nhau mang lại.
" Cháu nghi ngờ những người còn lại trong khán phòng cũng nghĩ như vậy." cô càu nhàu, tựa đầu vào vai chú mình khi họ tiếp tục đi. Mặc dù chân cô đau nhức, Leyla không thể không cảm thấy mọi thứ trên thế giới này lại tốt đẹp hơn khi chú cô ở đây.
Họ đã đi đủ xa đến tận rìa của khu vườn trứng cá trước khi Bill ho một tiếng và dừng lại để nhìn vào chân Leyla. " Cháu có muốn chú cõng trên lưng chú không, Leyla? Cháu sẽ thấy dễ chịu hơn khi được thả lỏng đôi chân của mình."
“Cái gì?! Hoàn toàn không cần thiết!” Cô cười khúc khích, kịch liệt từ chối lời đề nghị, “Hơn nữa, cháu không còn là trẻ con nữa, chú ạ. Cháu ổn mà, thực sự.”
"Cháu chắc chứ?" Chú hỏi cô một cách hoài nghi, "Bởi vì ta đã để ý thấy cháu đi khập khiễng một thời gian rồi. Đôi giày cao gót chắc hẳn giờ không thoải mái." Chú bill chỉ ra, khiến Leyla phải ngọ nguậy. Anh thở dài, biết cô bướng bỉnh đến mức nào, nhưng anh cũng bướng bỉnh không kém.
Ông khom người xuống trước mặt Leyla, không đợi câu trả lời nào nữa mà chỉ lặng lẽ khuyến khích cô trèo lên lưng anh.
“Chú…” Leyla lẩm bẩm, cảm động trước cử chỉ quan tâm mà chú dành cho cô.
"Được rồi, một là cõng cháu, hoặc là anh bế cháu như một bao khoai tây, tùy cháu chọn." Bill nhắc thêm khi Leyla không có động tĩnh gì. Leyla không thể không bĩu môi trước lời đề nghị đó.
"Nhưng chú sẽ mệt thôi." Cô phản đối, khiến Bill bật cười.
“ Cháu nghĩ ta bao nhiêu tuổi vậy? Ta không già đến thế đâu, cô gái.” ông nhắc nhở, “ Ta chỉ là một người đàn ông trung niên, ta có thể mang vác gấp đôi cháu mà không gặp vấn đề gì.” ông khoe khoang. Thở dài, Leyla đầu hàng và trèo lên lưng ông.
Bill nhấc cả hai lên, Leyla nắm lấy vai anh, khi ông đỡ cô từ dưới đầu gối và tiếp tục cuộc hành trình trở về nhà. Bill sải bước xuống con đường rừng một cách dễ dàng, và Leyla không thể không mỉm cười khi cô cảm thấy mình như một đứa trẻ một lần nữa.
Không mất nhiều thời gian để răng cô bắt đầu va vào nhau, khi những luồng khí trắng ngắn bắt đầu thoát ra khỏi cô. Bill nhận thấy điều này, và không thể không cười Leyla một lần nữa, người nhẹ nhàng đập vào lưng anh trong sự phẫn nộ. Bill chỉ cười lớn hơn, và Leyla áp cơ thể mình vào lưng chú cô, nhìn vào cặp dấu chân biến thành một phía sau họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro