
chương 41
“Thật là một câu chuyện nhảm nhí.”
Nữ công tước Norma đã đưa ra lời đáp trả ngắn gọn nhưng lạnh lùng khi câu chuyện của bà Etman được nhắc đến trong bữa tối.
“Tôi không thể tin được cô ấy, vợ của một gia đình bác sĩ danh giá như vậy, lại bị bắt vì tội ăn cắp. Tôi tò mò không biết đây là chuyện vô lý gì.”
Sau khi nhấp một ngụm rượu, cô lau môi tỏ vẻ ghê tởm trước câu chuyện thô tục đó.
“Tôi phải chấm dứt mối quan hệ với bà Etman.”
Elysee von Herhardt cũng phản ứng tương tự với mẹ chồng mình.
Linda Etman đã bị nhốt tại đồn cảnh sát vào đêm qua và vừa được thả vào trưa nay sau khi Bill và Leyla đến đồn, nói rằng họ không muốn kéo dài vụ án vì họ đã lấy lại được tiền.
“Thật đáng tiếc khi Tiến sĩ Etman bị mất mặt vì sự kiện này. Ông ấy là người tốt, nhưng chúng ta có nên thay đổi bác sĩ không?”
“Vì không phải lỗi của Tiến sĩ Etman, ta cho rằng chúng ta không cần phải làm vậy. Loại bê bối này sẽ lắng xuống sau một thời gian.” Nữ công tước Norma kiên quyết bày tỏ lòng tin không lay chuyển của mình vào Tiến sĩ Etman.
“Ta hy vọng Kyle không bị tổn thương vì chuyện này.”
Cô ấy tỏ ra có chút đồng cảm khi nói về Kyle Etman.
“Bây giờ mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như vậy, tôi hối hận vì đã cho đứa trẻ ở lại Arvis.”
Elysee von Herhardt thốt lên như vậy vào cuối bữa ăn.
“Leyla đã tạo ra toàn bộ tình huống này.”
Cô nhìn Claudine như thể đang tìm kiếm sự đồng thuận.
“Đúng vậy, cháu cũng nghĩ vậy.” Claudine vui vẻ gật đầu, “Mặc dù Leyla vô tình đã phá hỏng gia đình Etman.”
Khi cô nói điều đó một cách chắc chắn, Claudine liếc nhìn khắp bàn. Mặc dù anh ta là một người ít nói nhưng không đến nổi quá im lặng nhưng Matthias lại im lặng một cách bất thường trong bữa tối tối nay. Tuy nhiên, anh ta không hề có dấu hiệu lạ lùng, ngược lại anh ta có vẻ dịu dàng như mọi khi.
Giống như bữa tối đã kết thúc, vụ bê bối liên quan đến dinh thự Arvis cũng sẽ sớm bị lãng quên.
Mathias đi thẳng vào phòng ngủ thay vì vào phòng làm việc.
Ông đã chỉ thị cho Hessen gửi người theo dõi Linda Etman đến đồn cảnh sát ngày hôm đó. Matthias muốn anh ta làm chứng chống lại vụ trộm khi người đưa thư chuyển tài liệu đến đồn.
Vì người đưa thư rất thân thiết với nhân viên của Arvis nên anh ta dự đoán tin đồn chắc chắn sẽ lan truyền nhanh như cháy rừng.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ theo đúng kế hoạch của anh.
Và đầu bếp của Arvis, một người đưa tin nổi tiếng, đã đóng vai trò quan trọng cuối cùng trong việc giúp người đưa thư thực hiện nhiệm vụ tố giác.
Đây là một cái kết sáo rỗng, nhưng Matthias đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.
'Linda Etman có khóc không?'
Matthias lục lọi trong đầu ý tưởng đó khi anh bật đèn gần cửa sổ.
'Có lẽ bà ta đã làm thế, giống như Leyla.'
Đỉnh điểm đơn giản đó đã tăng thêm sự phấn khích cho vở kịch sân khấu của anh.
Cuộc hôn nhân của Leyla Lewellin và Kyle Etman giờ đã vượt qua ranh giới không thể quay lại. Ngay cả khi có thứ gọi là tình yêu, cuộc hôn nhân của họ chắc chắn đã bị loại trừ. Nói ngắn gọn, Leyla Lewellin đã đánh mất mọi may mắn mà cô có thể có.
Matthias rời khỏi cửa sổ và đi đến tủ đựng đồ uống. Tất cả đồ uống được cất giữ ở đó vẫn chưa mở vì anh không thích rượu.
Anh ta lấy chai rượu gần nhất và rót thứ rượu trong suốt màu hổ phách vào chiếc ly pha lê.
'Cánh của Leyla đã bị cắt mất.'
Matthias bình tĩnh suy nghĩ khi quay lại, trên tay cầm ly rượu.
'Vậy thì Leyla sẽ ở lại bên trong cái lồng có tên là Arvis.'
Sự thỏa mãn khi biết được sự thật này đã lấn át sự thức tỉnh của anh.
Matthias dành một lúc lâu nhìn chằm chằm vào chú chim hoàng yến đang ngủ, ngủ gật trong chiếc lồng thoải mái của 'cô ấy'. Ánh mắt anh ta sau đó hướng về khu vườn bên ngoài cửa sổ trước khi quay lại với ly rượu vàng trên tay.
Tâm trạng của anh lúc này không tệ bằng tâm trạng vào đêm cuối xuân khi nghe tin Leyla sắp kết hôn với con trai bác sĩ.
Đêm đó thật kinh khủng khi anh nhớ lại lần đầu tiên trong đời, ham muốn giết người trỗi dậy trong đầu anh.
Chuyện tình của Leyla và Kyle có cái kết tốt đẹp hơn là cái chết của một người.
Matthias lặng lẽ đặt ly đồ uống mà anh chưa nhấp xuống bàn.
Ngay cả khi không cần phải mượn tác dụng của rượu, anh vẫn biết cách xóa tan cục u trong tim và nỗi buồn tuyệt đẹp của mình.
Anh khao khát có được cô.
Vụ án ăn cắp học phí khiến dinh thự Arvis trở nên ồn ào đã kết thúc vào lúc cao điểm của mùa hè.
Vấn đề đã được giải quyết hoàn hảo, với Bill Remmer nhận được tiền và bà Etman tránh được hình phạt nhờ vào thiện chí của ông. Mặc dù vậy, điều đó vẫn chưa đủ để xóa bỏ hậu quả và hình ảnh bị hủy hoại của bà khỏi tâm trí công chúng.
“Kyle.”
Bác sĩ Etman từ từ mở cửa phòng con trai, cậu bé không phản ứng gì khi ông gõ cửa.
Kyle ngồi im lặng trước bàn làm việc. Cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ mặc dù bố cậu đã đến gần.
“Kyle.” Bác sĩ Etman gọi tên anh lần thứ hai và vỗ nhẹ vào vai anh.
Kyle ngạc nhiên quay lại. Khuôn mặt anh ta nhăn nhó.
Tiến sĩ Etman rút tay khỏi vai Kyle và dựa vào mép bàn.
“Mẹ của con hiện đã khỏe hơn một chút rồi.”
"…Đúng."
Kyle trả lời ngắn gọn.
Bà Etman, người nằm liệt giường vì sốc sau khi bị đưa đến đồn cảnh sát, hầu như không ăn uống gì. Ông lo lắng vì vợ ông đã bị sốt cao trong nhiều ngày, nhưng may mắn thay, bệnh của bà không trở nên nghiêm trọng đến mức nguy kịch.
“Ta đang tìm một ngôi nhà để con ở tại Ratz.”
Bác sĩ Etman bình tĩnh thông báo cho anh và Kyle tỏ ra bối rối.
“Ý cha là… nhà?”
“Đây là ngôi nhà thích hợp để sống một mình và được trang bị nội thất…”
“ Con sẽ đi học đại học một mình sao?” Kyle hỏi với một tràng cười khinh bỉ. “Không có Leyla sao? Sau khi con làm cô ấy tổn thương như thế… Con sẽ đi học đại học một mình như thể không có chuyện gì xảy ra sao?”
“Ta hiểu cảm giác của con, Kyle, nhưng sự cố chấp của con trong vấn đề này chỉ làm tổn thương Leyla nhiều hơn thôi.”
"Bố!"
“Chúng ta hãy chấp nhận đi, Kyle, rằng mối quan hệ của con với Leyla đã kết thúc. Đây là lựa chọn tốt nhất cho con và Leyla cũng như cho tất cả mọi người. Cả hai người phải sống cuộc sống của riêng mình.”
Bác sĩ Etman có vẻ kiên quyết, thậm chí còn lạnh lùng, phớt lờ ánh mắt đau lòng của Kyle. Bản thân tình hình đã khiến con trai ông ngạt thở, nhưng chính vì lý do đó, ông cần phải nói chuyện với con trai mình một cách bình tĩnh.
Không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ Kyle. Anh tin rằng vết thương của Kyle sẽ dần lành sau khi rời Carlsbar, tránh xa Leyla và làm quen với môi trường mới tại trường đại học.
Đó là hy vọng duy nhất mà Tiến sĩ Etman có thể có vào lúc này.
“Mẹ của con có lỗi, nhưng cũng không thể trách mỗi mẹ con chúng ta cũng có phần trách nhiệm. Chúng ta lựa chọn bỏ qua sự thật rằng trái tim của mẹ con không bao giờ có thể chấp nhận Leyla. Con và cha, chính chúng ta đã đẩy bà ấy vào góc tường đó.”
“Bởi vì Leyla là trẻ mồ côi, không có gia cảnh hào nhoáng, không thể thỏa mãn sự kiêu ngạo của mẹ, cho nên mẹ mới không thể chấp nhận cô ấy? Ý của cha là vậy sao?”
“Kyle, đủ rồi! Cho dù bà ấy sai, cũng không được phép nói xấu mẹ mình!”
“ Con không biết nữa. Bà có phải là Mẹ con mà con đã biết và yêu thương từ lâu không? Và con không biết tại sao con phải đi học đại học…?”
“ Con định từ bỏ cuộc sống của mình vì mối tình đầu không thành sao?”
“Leyla… cha nghĩ cô ấy chỉ có ý nghĩa với con như vậy thôi sao?”
“Nếu không phải như vậy, con nên cố gắng tỉnh táo hơn một chút. Con càng buồn, Leyla càng đau khổ!”
“Nhưng con không thể đi một mình mà không có cô ấy được.”
“ Con và Leyla giờ đã hết hy vọng rồi.”
“Không!” Kyle gào lên. “Phải có cách nào đó. Bằng cách nào đó… Nếu con cầu xin, nếu con xin lỗi, nếu tôi thuyết phục cô ấy bằng cách khác…”
“Thức dậy đi, Kyle Etman! Con không biết điều đó là không thể sao?!”
Bác sĩ Etman lắc mạnh vai con trai mình, ông lớn tiếng hơn.
Kyle lắc đầu phủ nhận. Anh giật tay cha mình ra khỏi vai và chạy khỏi phòng.
Tiến sĩ Etman, người biết con trai mình đang đi đâu, đã quyết định không đuổi theo .
Ngay cả khi điều đó làm anh đau lòng, anh tin rằng Kyle phải đối mặt với thực tế vượt quá hy vọng của anh.
Thời tiết hôm nay rất oi bức, nhưng trang phục của Leyla lại được chải chuốt chỉn chu, trông có vẻ ngột ngạt.
Cổ áo sơ mi của cô được ủi phẳng phiu, cúc áo bấm vào cổ, váy không tì vết, thậm chí không có một nếp gấp nào. Chưa kể đến chiếc quần tất bó chặt lấy đôi chân thon thả của cô.
Cô ấy trông chẳng có vẻ gì là luộm thuộm cả; ngay cả ánh nắng buổi chiều cũng đang cần mẫn rọi xuống con đường cái nóng như thiêu đốt.
Má cô ửng đỏ và thở hổn hển vì nóng. Tuy nhiên, Leyla vẫn bước đi một cách oai vệ, giữ tư thế thẳng đứng ngay cả khi đến một con phố vắng vẻ không một bóng người.
Leyla Lewellin mấy ngày nay nhận được sự đồng cảm của mọi người ở bất cứ nơi nào cô đến. Mọi người công khai an ủi cô và nói xấu bà Etman. Họ rơi nước mắt sau khi nghe câu chuyện đau lòng của cô.
Tương tự như vậy, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Cô giáo ở trường trung học Gillis Girls' High School, người mà Leyla gặp khi tìm việc dạy học, là người đầu tiên bày tỏ lòng thương cảm của mình bằng một tiếng thở dài nặng nề.
'Thật vậy, Leyla. Cháu phải vui lên và suy nghĩ thực tế để tìm ra giải pháp. Thật buồn, nhưng cháu nhưng cháu không thể làm gì khác? Mọi chuyện đã xảy ra rồi.'
Cô nắm lấy tay Leyla và liên tục nói những lời an ủi. Tương tự như vậy, những khuôn người quen mà cô gặp trong thành phố cũng làm như vậy.
Lòng biết ơn của cô dành cho họ được pha trộn với một chút xấu hổ. Leyla không biết nói gì và chỉ chào họ một cách thân thiện với một nụ cười nhẹ trên môi.
Mỗi lần như vậy, Leyla cố gắng không cho rằng những nụ cười mơ hồ thoáng qua trên môi mọi người. Thật may là cô không phải bận tâm đến bất cứ điều gì khác vì cô quá bận giữ chiếc mặt nạ cười toe toét của mình.
'Tôi ước gì có thể giúp cháu bớt căng thẳng, nhưng đây là điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này.'
Cô giáo của Gillis thở dài trả lời sau khi an ủi Leyla một hồi lâu.
Tất cả các vị trí giảng dạy tại Trường Tiểu học Carlsbar đã có người đảm nhiệm. Lựa chọn cuối cùng còn lại của cô là làm việc tại một thị trấn nhỏ cách đó khoảng một giờ đi tàu.
Leyla cuối cùng đã chấp nhận công việc sau nhiều lần cân nhắc. Vì đi lại sẽ quá mệt mỏi, cô cần tìm một nhà trọ gần trường. Tuy nhiên, cô có thể quay lại Arvis vào cuối tuần. Có lẽ sau một năm giảng dạy ở đó, cô sẽ được trao cơ hội chuyển đến một trường học ở Carlsbar.
Leyla tháo mũ ra một lúc để lấy lại hơi thở sau khi đến trước cổng vào tráng lệ của điền trang Arvis.
Cô ấy cảm thấy khó khăn khi đối mặt với chú Bill. Chú Bill luôn nhìn cô với ánh mắt buồn bã mỗi khi cô mỉm cười trước mặt chú. Vì vậy, cô không thể rơi một giọt nước mắt nào trước mặt chú.
'Được thôi, đây là tin tốt nên mình cho là ổn thôi.'
Leyla sải bước trên con đường với tâm trạng buồn bã. Mặc dù điều đó không có nghĩa là cô sẽ phải tạm biệt chú Bill mãi mãi, cô vẫn cảm thấy buồn mỗi khi nghĩ đến việc phải theo học một ngôi trường quá xa nhà.
Khi đi, Leyla cố gắng làm cho nụ cười của mình tươi hơn một chút. Cô đi đến khu vườn, háo hức báo tin cho chú Bill càng nhanh càng tốt.
Ngay khi cô đi qua dưới vòm cây của vườn hồng, Kyle đã đứng đó chờ cô.
“…Kyle?”
Đồng tử của Leyla giãn ra. Kyle lao đến chỗ cô như thể anh đang bị thứ gì đó đuổi theo và nắm lấy cổ tay cô. Anh dường như là một người hoàn toàn khác lúc này.
“Đi thôi, Leyla.”
“Đi đâu? Trước tiên thả tay em ra rồi chúng ta nói chuyện!”
“Chúng ta hãy chạy trốn khỏi đây, chỉ có hai chúng ta thôi.”
Kyle càng nắm chặt cổ tay Leila hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro