7. Cậu sẽ mang họ Oikawa
Trận đấu bị hoãn lại dù cô không muốn một chút nào nhưng huấn luyện viên của Seijou không muốn cầu thủ của họ bị phân tâm vì những khúc mắc chưa được giải đáp.
Lúc này, Oikawa đã "cướp" cô đi ra chỗ khác để nói chuyện, từ từ mà làm rõ mọi chuyện.
- Sao cậu lại bỏ đi vậy. - Oikawa không mặn không nhạt lên tiếng trong khi vẫn đang đi bên cạnh cô.
- Tớ phải chuyển nhà...Xin lỗi vì đã không nói với cậu.....tại vì tớ nghĩ, đó không phải là tạm biệt. - Cô nói mỗi lúc lại lí nhí đi.
- Hiểu rồi, tớ sẽ bỏ qua chuyện này. Vậy..tại sao ba năm qua lại bị mất liên lạc?
- Do yếu tố bên ngoài thôi... Cậu có nghe vụ một nhóm hacker đã xâm nhập vào hệ thống mạng ở bên Đức không?
Oikawa gật đầu. Dù không rõ lắm nhưng vụ này khá lớn nên anh vẫn có chút ấn tượng.
- Đó. Tớ là một trong những nạn nhân đấy. Phiền phức lắm luôn, haizzz, mọi liên lạc đều bị mất hết.
Mikarin chán nản than thở, Oikawa đột nhiên đứng lại trân trân một chỗ. Cô cũng dừng theo rồi quay người lại.
- Sao vậy?
- Cậu..có bạn trai chưa? - Oikawa hơi lưỡng lự, một phần muốn biết, một phần lại sợ.
- Sao ai cũng thắc mắc hết vậy.. - Mikarin ngán ngẩm lắc đầu, khiến cho Oikawa lại thêm sốt ruột.
- Tớ kể cậu nghe nhé. Tớ có hai người bạn cũng là cầu thủ bóng chuyền học cùng lớp, bạn nữ nói tớ đã có bạn trai, bạn nam nói là không. Cả hai tranh chấp cá cược nhau, nếu ai thắng thì tớ sẽ dành thời gian ở với đội của họ và bây giờ tớ đang ở đây. - Mikarin nhí nhảnh nói vòng vo rồi quay lưng bước tiếp, để lại Oikawa vẫn đang ngơ ngác chả hiểu cái gì.
- Oikawa-san thông minh mà.. - Cô giơ tay lên vẫy rồi đi về phía nhà thi đấu.
Bỗng nhiên, Oikawa nhếch mép cười rồi chạy theo sau, một phát quàng qua vai cô kéo đi. Anh đang rất vui, thực sự rất vui.
- Này buông ra coi. Cậu quá khích rồi đấy. Hạn chế đụng chạm đi. - Mikarin la ó nhưng chả có tác dụng gì cả, nhưng cậu ta đột nhiên lại nghiêm túc khiến cô sững người mà hướng mắt lên nhìn chăm chăm vào khuôn mặt góc cạnh đó.
- Tương lai, cậu sẽ mang họ Oikawa này..
quác...quác...quác...
- Điên à!? Cậu muốn tôi làm con cậu?? - Mikarin hét lên khiến mọi người trong sân sững lại.
Oikawa chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm vì bộ não chậm tiêu của cô. Nhưng khi cậu đi trước, cô mới ngộ ra câu nói đó có ý gì, trái tim lại bắt đầu đập loạn lên.
..
Trận đấu bắt đầu...
Cô bây giờ mới được chứng kiến khoảnh khắc trên sân, Oikawa nghiêm túc tới mức nào, cứ như hoàn toàn là một con người khác vậy.
Kể cả cú giao chết người đó nữa, giờ cô đã ngộ ra ai dạy cho Kageyama rồi và tại sao nhóc Hinata lại nói cô giống cậu ta đến vậy.
Oikawa service-ace liền lên mặt, giở cái thói kênh kiệu thích thể hiện.
- Mika-chan, cậu thấy tôi giỏi không. Lát nữa tôi sẽ...ách.. - Vị cai quản tiểu quỷ Iwaizumi đạp vào lưng Oikawa một cái khiến cậu run lẩy bẩy nước mắt chảy ròng.
- Iwa-chan ác quá. Mika-chan đang ở đây, cậu giữ thể diện cho tớ chút đi. Hức..
Cô lập tức phì cười vui vẻ vì điệu bộ đó, có vẻ như cái tính cách của cậu ta cũng đã lên hẳn một level mới giống như cái kĩ năng bóng chuyền đó rồi.
- Không cần làm màu đâu, Oikawa. Trong mắt tôi cậu chả có tý hình tượng nào đâu. - Cô nói lớn trêu chọc khiến anh lại thêm tủi thân.
Cứ nghĩ khi cô ở đây, Karasuno sẽ được tiếp thêm sức mạnh và tinh thần chiến đấu nhưng ai ngờ bên Seijou cũng y chang như vậy, thậm chí có phần nhỉnh hơn. Nhịp độ, sự tập trung, tinh thần, kế hoạch, lối chơi đều được đẩy lên một tầm cao mới và có chút nhanh khiến cả hai huấn luyện viên đều sững sờ. Karasuno có chiêu mới, lập tức Seijou sẽ tìm ngay ra cách đối phó và ngược lại cũng vậy. Cứ như là nước với lửa vậy.
Hội ý time..
Cô cũng khá khâm phục với tài dẫn dắt cả đội của Oikawa, cậu mang lại cảm giác rất đáng tin cậy giống như một nhạc trưởng vậy.
- Shouyo, Tobio - Cô vẫy tay gọi hai thằng bé lại rồi thì thầm.
- Chiêu này chỉ có hiệu lực đúng một lần đối với người mới thôi, chị sẽ không đảm bảo đâu....
Hinata lẫn Kageyama đều chăm chú lắng nghe, Oikawa khi nhìn sang cả ba đang to nhỏ với nhau cái gì đó thì liền khó chịu rồi chậc lưỡi.
...
Hinata đứng ở hàng dưới và chuẩn bị xông lên bằng cái thể lực đáng ngưỡng mộ đó.
"- Chiêu này chỉ có hiệu lực đúng một lần đối với người mới thôi, Hinata, sở trường của em là đập cánh phải đúng không nhưng lần này vì độ chính xác, em sẽ đập cánh trái nhé .... Cả hai đang deuce. Tỉ số đang rất suýt soát, khi đến điểm quyết định, hai em hãy làm như thế này..
- Hinata chạy dọc biên bên phải và nhớ quan sát chỗ đứng của mỗi đối thủ bên kia. Khi chạy bằng tất cả sức lực, em sẽ nhử được họ dồn hết qua một chỗ của em nhưng vẫn sẽ có vài người giữ được bình tĩnh mà đứng yên bên trái để bao sân nhưng hầu hết họ vẫn chú ý đến chỗ em đang chạy. Hiểu chứ?
Hinata: Vậy nó giống như chiêu cũ mà chị.
- Đúng vậy. Nhưng đây là một tầm khác. Sau đó đừng chạy thật nhanh qua bên cánh trái như em vẫn hay làm để né các tay chắn mà hãy cho họ một cảm giác sẽ bắt kịp được em rồi bật nhảy thật cao.
Hinata: Hể? Nhưng như vậy thì....
Kageyama: Im lặng nghe chị ấy nói coi, boke!
- Kageyama, em cố gắng, hãy chuyền với một vòng cung dài, hơi thẳng, giống như em đang phát bóng vào bức tường và nó sẽ bật lại chỗ em đang đứng vậy. Điều này rất cần một kĩ thuật tốt nhưng chị tin em sẽ làm được.
Kageyama: Osu!
- Hinata. Em đánh được cú chuyền phi lí của Kageyama khi đang nhắm mắt phải không. Vậy thì lần này em hãy mở mắt ra.
Hi&Ka: Hể!? Nhưng tụi em chưa bao giờ thành công cả..
- Hinata này, em chỉ cần hé mắt ra trong một khoảnh khắc thôi, để tìm chỗ trống bên kia sân sau đó thì nhắm lại. Mọi chuyện sẽ để cho Kageyama lo. Bàn tay của em, hãy nghiêng về bên Kageyama một góc 40 độ giống như một bức tường mà chị đã nói. Khi nhắm mắt, em hãy tưởng tượng lại khung cảnh đó rồi đập xuống vào điểm sáng của khoảng trống mà em đã lờ mờ nhìn thấy.
- Bên Seijou, khi bị bất ngờ vì em chạy qua bên cánh trái, họ sẽ bị bối rối mà chạy theo, khi đó quán tính sẽ kéo họ lệch qua hơn so với chỗ em đang nhảy nên hơn nửa sân bên phải sẽ rất trống đấy. Vậy là tất cả đối thủ đều ở bên trái rồi, chỉ cần em đập chéo qua phải thôi.
Hi&Ka: Ô~~~. Sukke!!"
Tất cả đều diễn ra y như trong kế hoạch của cô, đến cả Karasuno lúc đầu cũng đều nghĩ rằng Hinata bị đuối sức nhưng khi thằng bé đập chéo tay rồi trái bóng phi thẳng xuống khoảng sân trống không bóng người thì tất cả đều bị thất kinh rồi im bặt.
Nhưng ngay lúc Hinata vung tay, Oikawa đã nhận ra được và di chuyển về phía bên phải nhưng đều không kịp so với quả bóng có vận tốc hơn 100km/h.
- Woah!!! WOAH!!! - Karasuno hú ầm lên vì bất ngờ rồi chạy tán loạn trong sân.
- Mikarin-san!! Tụi em làm được rồi. - Hinata chạy về phía cô đang ngồi, giơ hai bàn tay ra ngoe nguẩy vì cảm giác tuyệt đỉnh mới lạ vừa rồi.
- Tốt lắm. - Mikarin mỉm cười đầy tự hào nhưng cô vẫn không khỏi sốc vì khi nãy Oikawa đã phản ứng kịp dù gặp tình huống xoay chuyển trong tích tắc như vậy.
Hiệp hai đã kết thúc với bàn thắng của Karasuno.
- Chà.. Kobayashi-san bên đó rắc rối đấy. - Huấn luyện viên Seijou khoanh tay liếc mắt qua chỗ cô. - Oikawa này. Kobayashi đó có phải là con của Kobayashi Hyuuga không?
- Đúng vậy đấy. Kobayashi Mikarin, con gái đầu của ông ấy. Cậu ấy rất tuyệt đúng chứ?? - Oikawa liền mỉm cười nhìn sang phía cô.
- Hyuuga.... Hmm. Kobayashi Hyu...Hyuuga?? - Cả bên Seijou đều đồng loạt nhìn cô đầy bất ngờ.
Karasuno nghe thấy vậy cũng liền bị cuốn theo vì bọn họ vẫn chưa biết gì.
- Mikarin-san..chị..thật sao ạ? - Kageyama có chút phấn khích nhìn cô chằm chằm rồi cả bọn lại vây quanh cô nữa rồi.
- Karasuno.. Bọn họ đào được một viên ngọc sáng rồi. - Huấn luyện viên Seijou dù có chút ghen tỵ nhưng vẫn phải công nhận.
- Kochi.. - Oikawa đột nhiên lên tiếng với chất giọng rất lạnh. Đôi mắt sắc bén nhìn qua phía Karasuno đang đứng. - Thầy có muốn em cướp cô ấy về không..
- Nói gì vậy cái tên này.. - Iwaizumi chuẩn bị bổ đầu Oikawa thì anh liền nói tiếp..
- Cô ấy.. từng là của em mà.. - Câu nói khiến cả bọn không rét mà run dù có hơi vô lý.
- Thôi, dừng được rồi. Mình vẫn phải tôn trọng quyết định của Kobayashi-san chứ. - Huấn luyện viên thở dài rồi không dính dáng gì đến chuyện này nữa.
..
Bên Seijou đã nói, mỗi đội chỉ có một HLV, một quản lý ở trong sân và một cố vấn nên cô đã bị đá đít không cho tham gia hội ý nữa.
Mikarin bĩu môi nhìn cái tên Oikawa đang đắc ý bên kia lưới. Trận đấu diễn ra được một nửa thì cô nhận thấy có điều không đúng..liền quan sát kĩ hơn thêm một chút nữa.
- Không được.. - Mikarin liền rời khỏi chỗ, chạy ngay đến chỗ của HLV bên Seijou nói nhỏ khiến cả hai đội có chút bị phân tâm.
- Cậu mang áo số 2, cổ chân cậu ấy không ổn. Ngài hãy mau thay cậu ấy ra ngay đi ạ.
HLV có chút ngờ vực nhưng cũng làm theo và kêu Issei Matsukawa lại gần.
- Có chuyện gì sao? - Matsukawa thắc mắc và có chút hơi khó chịu vì bị gọi đi đột ngột như thế này.
- Thất lễ rồi.
Mikarin liền không khách khí mà vén váy ngồi xuống, bàn tay kéo tất bên bên phải của cậu ta xuống, để lộ một mảng tím bầm đến rợn người.
- Ôi trời.. - Tất cả cùng bị giật mình khi thấy tình trạng vết thương.
- Em giải thích cho tôi mau. - HLV rất bất bình mà tra hỏi.
- Em không biết, em không thấy đau một chút nào hết... Hôm qua khi chạy bộ.. thì mắt cá chân của em có bị quệt vào một tảng đá nhỏ nhưng nó không bị sưng hay chảy máu.. thật đấy. Đến sáng nay thì vẫn ổn mà.. - Matsukawa bối rối, cậu rất lo sợ vì nó có thể bị ảnh hưởng lâu dài sau này.
- Cậu không phiền, cho tôi xem được chứ? - Mikarin an ủi hỏi khiến cậu ấy có chút chần chừ rồi lột giày và tất ra, ngồi xuống ghế rồi đưa chân gác lên theo.
Cô dùng bàn tay sờ nhẹ vào phần mắt cá chân, di xuống gót chân rồi nắn nhẹ ở phần sau sên dưới. Mọi người đều nín thở nhìn theo, Matsukawa khẽ nhăn mày vì nó có chút nhức.
- Không sao cả đâu, phần dây chằng chỉ bị lệch một chút thôi, đi nắn lại là được, không mất nhiều thời gian hồi phục đâu. Cậu không thấy đau chắc là do adrenaline tiết nhiều quá đấy.
Mikarin đưa ra kết luận rồi cười một cái, cô không biết là nó đã làm Matsukawa cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào đâu.
..
- Cảm ơn nhiều, Kobayashi-san. - Matsu cúi gập người rồi được đưa đi đến bệnh viện còn HLV thì thở dài.
Oikawa đi đến, tay cầm theo một cái khăn ướt.
- Sao cậu biết rõ vậy? - Oikawa rất tự nhiên mà cầm tay cô lên lau tỉ mỉ.
- À..Thì... Lúc ở Đức, tớ có bị như vậy rồi. Đột nhiên cổ chân tím bầm một mảng lên khiến tớ vừa sốc vừa sợ rồi ba mới an ủi đưa đi bệnh viện. Chỉ mất có vài ngày để chạy nhảy lại bình thường à.
Mikarin cười xuề xòa như chả có chuyện gì xảy ra cả khiến cậu lại thêm đau lòng. Thực ra cô đang rất bối rối vì Oikawa có cầm tay cô hơi lâu, mấy đứa nữa sinh bên trên đang tăm tia muốn ăn tươi nuốt sống cô kia kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro