Định Mệnh?
Cơn mưa nặng hạt đổ xuống thành phố, phủ một màn sương mờ lên những con phố vắng người. Giữa cơn mưa lạnh, hai chàng trai xa lạ vô tình gặp nhau dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ.
Bảo Khang khoác chiếc áo hoodie đen, đứng tựa vào bức tường gạch, ánh mắt trầm tư dõi theo những giọt nước rơi xuống mặt đường. Chiếc tai nghe trong túi áo vẫn lặng lẽ phát một bản nhạc cũ.
Minh Hiếu mặc sơ mi trắng, tay cầm cốc cà phê nóng vừa mua, khẽ thổi nhẹ làn khói tỏa ra từ miệng cốc. Anh thoáng nhìn người đứng cạnh mình, rồi bất giác cười:
— Hôm nay mưa lớn thật.
Bảo Khang chỉ im lặng gật đầu, nhưng có lẽ chính nhờ câu nói đơn giản ấy mà không gian giữa họ bỗng bớt xa lạ hơn. Hai con người, hai cuộc đời, vô tình gặp nhau vào một ngày mưa—một cuộc gặp gỡ tưởng chừng thoáng qua nhưng lại để lại dư vị khó
Bảo Khang không đáp lại ngay, chỉ lặng lẽ dõi theo những hạt mưa rơi xuống vỉa hè. Minh Hiếu cũng không nói gì thêm, chỉ nhấp một ngụm cà phê nóng, cảm nhận hơi ấm lan dần giữa cái lạnh của cơn mưa.
Một lúc sau, Bảo Khang mới lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng rõ ràng:
— Cậu cũng ghé vào đây trú mưa à?
Minh Hiếu bật cười nhẹ, đưa tay hứng vài giọt nước mưa rơi từ mái hiên xuống.
— Ừ, mà thực ra, tôi thích ngắm mưa hơn. Lâu rồi mới thấy một cơn mưa đẹp thế này.
Bảo Khang khẽ nhướn mày, nhìn Minh Hiếu bằng ánh mắt khó hiểu. Với cậu, mưa chỉ mang lại lạnh lẽo và những ký ức mơ hồ. Nhưng Minh Hiếu lại có vẻ thực sự thích nó, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ thích thú kỳ lạ.
— Còn cậu thì sao? — Minh Hiếu quay sang hỏi, ánh mắt đen láy như có thể nhìn thấu suy nghĩ của người đối diện.
Bảo Khang im lặng một chút, rồi đáp ngắn gọn:
— Tôi không thích mưa lắm.
— Sao vậy?
— Mưa làm tôi nhớ lại những chuyện không vui.
Minh Hiếu không hỏi thêm, chỉ gật đầu như đã hiểu. Một khoảng lặng kéo dài giữa hai người, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách.
— Cà phê không? — Minh Hiếu đột nhiên chìa cốc cà phê ra trước mặt Bảo Khang.
Bảo Khang hơi ngạc nhiên, nhưng rồi nhận lấy cốc, khẽ nhấp một ngụm. Hương vị đắng nhẹ lan trên đầu lưỡi, xen lẫn chút ấm áp bất ngờ.
— Cậu thường hay trú mưa ở đây à? — Bảo Khang hỏi.
— Không, hôm nay tình cờ thôi. Có lẽ là định mệnh.
Bảo Khang bật cười khẽ. "Định mệnh"—một từ nghe có vẻ xa vời, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu cảm thấy nó có chút ý nghĩa.
Mưa vẫn rơi, nhưng giữa hai người xa lạ đã không còn là một khoảng cách vô hình nữa.
Bảo Khang xoay nhẹ chiếc cốc giấy trong tay, hơi ấm từ cà phê dần lan tỏa, làm dịu đi cái lạnh của mưa. Minh Hiếu vẫn đứng đó, ánh mắt hướng ra ngoài phố, dường như tận hưởng từng giọt nước đang rơi.
— Nếu là định mệnh, cậu nghĩ nó sẽ dẫn đến đâu? — Bảo Khang đột nhiên hỏi, chất giọng vẫn trầm ổn nhưng mang theo một chút tò mò.
Minh Hiếu nghiêng đầu suy nghĩ rồi cười nhẹ:
— Định mệnh không cần dẫn đến đâu cả. Đôi khi, nó chỉ để hai người gặp nhau vào đúng thời điểm mà thôi.
Bảo Khang im lặng, ánh mắt thoáng chút suy tư. Cậu chưa từng nghĩ về định mệnh theo cách đó—đơn giản và nhẹ nhàng, không cần lý do, không cần kết quả.
Một cơn gió mạnh thổi qua, kéo theo vài chiếc lá vàng rơi xuống vỉa hè ướt át. Mưa bắt đầu ngớt dần, chỉ còn lác đác những giọt nước nhỏ rơi từ mái hiên. Minh Hiếu hít một hơi sâu rồi quay sang nhìn Bảo Khang.
— Mưa sắp tạnh rồi, cậu định đi đâu tiếp?
Bảo Khang nhấp ngụm cà phê cuối cùng, đôi mắt sâu thẳm vẫn chưa rời khỏi màn mưa phía trước.
— Chưa biết. Còn cậu?
Minh Hiếu cười, một nụ cười thoáng qua nhưng chân thật.
— Nếu không có kế hoạch gì, đi cùng tôi một đoạn nhé?
Bảo Khang nhìn Minh Hiếu một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cậu không quen dễ dàng đồng hành với ai, nhưng hôm nay, cơn mưa, cuộc gặp gỡ này—tất cả đều không giống bình thường.
Cậu gật đầu.
Hai người rời khỏi mái hiên, bước song song trên con phố ướt nước. Mưa đã ngừng rơi, nhưng đâu đó trong lòng họ, một điều gì đó vừa khẽ chớm nở—một cuộc gặp gỡ không báo trước, một sự kết nối lặng lẽ nhưng rõ ràng.
Và có lẽ, định mệnh không chỉ đơn thuần là một cuộc gặp gỡ thoáng qua.
__hieukng__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro