Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tay áo lụa của cô bị rách từ cổ tay lên đến tận vai, để lộ một phần cơ thể, thấp thoáng có thể thấy được phần ngực bên trong...

Giang Dã theo ánh mắt của Khương Nhiễm, định cúi xuống nhìn, nhưng Khương Nhiễm nhanh tay che mắt anh lại.

“Để anh xem thử...” Giang Dã vừa nói vừa định gỡ tay cô ra. Anh chỉ nghe tiếng vải rách, nhưng chưa rõ váy của cô bị hỏng đến mức nào.

Khương Nhiễm tức giận nói: “Anh mà dám nhìn, tôi chọc mù mắt anh ngay!”

Nghe cô nói vậy, Giang Dã cũng đoán được tình cảnh khó xử của cô lúc này. Anh gạt tay cô ra, nhưng không cúi xuống. Mắt anh nhìn thẳng lên trần nhà, đồng thời cởi áo khoác ngoài, dựa vào cảm giác mà trùm lên người cô.

“Anh...”

Khương Nhiễm mặc chiếc áo khoác của Giang Dã vào, ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng không ngờ Giang Dã cũng vừa cúi đầu xuống. Đột nhiên, môi cô cảm nhận được một độ ấm lạ lùng. Khương Nhiễm chớp mắt một cái, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Giang Dã cũng không ngờ sự cố bất ngờ này sẽ xảy ra, anh đứng sững lại, nhất thời không biết phải làm gì.

Tống Thịnh vốn đang ăn bánh kem, nghe người giúp việc nói Khương Nhiễm vào nhà vệ sinh, hình như Giang Dã cũng qua đó. Nghe đến nửa câu đầu, Tống Thịnh không có phản ứng gì. Nhưng vừa nghe đến nửa câu sau, anh lập tức cầm bánh kem chạy thẳng đến nhà vệ sinh.

“Đừng nói hai người ở đó đang đánh nhau... đấy nhé...” Tống Thịnh còn chưa kịp nói dứt câu. Vừa đẩy cửa, ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy hai người trước cửa nhà vệ sinh... đang hôn nhau.

Cảnh tượng đó khiến Tống Thịnh hoảng sợ, đến mức chiếc bánh kem trên tay cũng rơi xuống đất.

Khương Nhiễm giật mình, vội vàng đẩy Giang Dã ra.

Giang Dã đứng vững lại, quay đầu nhìn cô. Phát hiện ra gương mặt Khương Nhiễm đỏ bừng, dường như cô đang ngượng ngùng.
Tống Thịnh đã sống mười chín năm trên đời, những tình huống kỳ quặc nào mà anh chưa từng thấy qua. Nhưng cảnh này... anh thề rằng đây là lần đầu tiên gặp phải, thậm chí nghĩ còn không dám nghĩ. Hai người này hai mươi phút trước còn cãi nhau như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, vậy mà giờ đây... lại hôn nhau?

Tống Thịnh: “Má ơi, chuyện này đúng là quá kỳ diệu rồi!”

Anh nuốt nước bọt, cười gượng: “Hai người phát triển nhanh thế nhỉ?"

Tống Thịnh cảm thấy mình vừa phát hiện ra một bí mật động trời. Chẳng lẽ bấy lâu nay, những lần đối đầu gay gắt của hai người này chỉ là diễn kịch? Thực ra họ đã âm thầm qua lại với nhau từ lâu? Đây chính là kiểu tình yêu oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết sao?

Nghĩ đến đây, Tống Thịnh thở dài một hơi, đưa tay đập trán: “Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn nhỉ? Hai người bắt đầu... không đúng, thích nhau... không đúng, ý tôi là hẹn hò từ bao giờ thế?”

Khương Nhiễm lập tức phản bác, không dám nhìn Giang Dã một cái: “Hẹn hò cái gì mà hẹn hò! Ai thèm hẹn hò với anh ta! Đừng có nói bậy. Đàn ông theo đuổi tôi xếp hàng dài đến tận Ý rồi, ai lại đi để ý đến cái tên khốn này chứ!?

Giang Dã lạnh lùng cười khẩy: “Vậy à? Vậy em nhờ người xếp hàng dài đến Ý đó mang giúp anh một chiếc váy giống chiếc em đang mặc. Anh sẽ trả tiền công, coi như đền cho em một chiếc mới.”

Chiếc váy Khương Nhiễm đang mặc là sản phẩm cao cấp của một thương hiệu thời trang nổi tiếng tại Ý.

Khương Nhiễm nghẹn họng, không nói được gì. Cô đương nhiên hiểu Giang Dã đang châm chọc mình.

“Cái này là do anh Giang Hoài mang từ nước ngoài về cho tôi! Không phải cứ có tiền là mua được đâu!”

Nụ cười trên môi Giang Dã bỗng chốc tắt ngấm. Anh khẽ nhíu mày, giọng mang theo chút không chắc chắn: “Giang Hoài?”

“Đúng!” Khương Nhiễm trả lời, giọng pha chút uất ức.

Giang Dã mím chặt môi, như đang suy nghĩ điều gì. Một lát sau, anh lạnh lùng buông một câu: “Tùy em.”

Nói rồi, anh xoay người bỏ đi mà không nói thêm lời nào.

Giang Dã bỏ đi đột ngột như thế khiến Khương Nhiễm hơi bối rối. Cô bắt đầu tự hỏi liệu mình đã nói sai điều gì.

“Giang Dã, giận rồi à?” Tống Thịnh cũng không hiểu nổi.

“Cái gì cơ! Anh ta giận cái gì chứ? Rõ ràng là anh ta làm sai, làm hỏng váy mới của em. Anh ta dựa vào đâu mà giận chứ? Thôi, đi ăn bánh đi!”

Nói xong, Khương Nhiễm chỉnh lại chiếc áo khoác của Giang Dã trên người, hậm hực bước ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro