🍋
Khi Đăng Dương bước vào lều chính của doanh trại, cậu thiếu niên đang quỳ dưới đất với đôi tay bị trói. Đôi mắt của cậu thoáng hiện vẻ bất mãn nhưng không hề cúi đầu trước ánh nhìn lạnh lẽo của hoàng tử.
"Đây là kẻ mà đại ca cho rằng có thể đe dọa đến Đại Trần quốc sao?" Đăng Dương nhếch môi, nửa cười nửa không.
hắn ngồi bên bàn lớn, không buồn ngẩng đầu:
"Ngươi tới đây làm gì? Không phải chuyện của ngươi."
Dương cười nhạt, ánh mắt lướt qua cậu. Có một điều gì đó rất lạ ở thiếu niên này – sự bình tĩnh, thông minh trong ánh mắt ấy khiến Dương không thể bỏ qua.
"Tôi chỉ tò mò. Một cậu bé nghèo khổ, lại có thể bị vu là gián điệp. ngài có chắc không nhầm lẫn không?"
hắn nhíu mày, đứng dậy tiến đến gần Dương. Hai anh em đứng đối mặt nhau, không ai chịu nhượng bộ. cậu dù bị trói, vẫn cảm nhận được không khí căng thẳng đến nghẹt thở giữa hai người.
"Đây là doanh trại của ta, không cần ngươi xen vào," hắn nói, giọng trầm lạnh.
"Doanh trại của ngươi, nhưng người bị bắt giữ là dân thường Đại Trần. Hoàng tử như ta có quyền can thiệp."
cậu bất ngờ cười nhạt, phá tan bầu không khí:
"Hai người tranh cãi chỉ vì tôi sao? Thật vinh hạnh quá."
Dương quay lại nhìn cậu, đôi môi khẽ cong lên:
"Ngươi cũng khá thú vị. Nếu không phải gián điệp, ta sẽ đưa ngươi vào cung làm phi tần của ta."
hắn lập tức gắt lên:
"Không được!"
Lời từ chối dứt khoát của hắn khiến cả cậu và Dương đều sửng sốt. Dương thoáng nhận ra sự khác thường trong thái độ của anh trai, ánh mắt liền nheo lại đầy nguy hiểm.
" có vẻ ngươi cũng để ý đến cậu bé này nhiều hơn ta tưởng."
hắn không đáp, chỉ nhìn cậu chằm chằm như muốn xác định điều gì đó.
Tối hôm đó, cậu bị giam trong một căn phòng nhỏ trong doanh trại. Dù vậy, cậu vẫn giữ dáng vẻ bình thản, ánh mắt nhìn chằm chằm ngọn nến nhỏ đang cháy.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, hắn bước vào, đóng cửa lại.
"Ngươi thật sự không sợ sao?" hắn hỏi, giọng khàn.
cậu nhìn hắn, khẽ cười:
"Ngài không giết tôi, chứng tỏ ngài cũng không tin tôi là gián điệp. Vậy tôi có gì phải sợ?"
hắn im lặng. Ánh mắt anh thoáng dao động khi nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhưng cứng cỏi của Tú.
"Ta giữ ngươi ở đây không phải vì ngươi, mà vì muốn xem kẻ nào dám đặt cái bẫy này. Nếu ngươi thông minh, hãy ở yên."
"Vậy ngài muốn bảo vệ tôi sao?" cậu hỏi thẳng.
hắn thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng che giấu:
"Ta chỉ làm những gì cần làm. Ngươi không đặc biệt."
anh cười nhẹ:
"Nếu ngài nghĩ tôi không đặc biệt, tại sao không giao tôi cho hoàng tử Đăng Dương? Ngài sợ gì?"
hắn nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm ấy, nhưng lần đầu tiên hắn không tìm được câu trả lời.
Trong khi hắn bận rộn điều tra, Bảo Khang đã âm thầm đến thăm cậu trong doanh trại.
"Ta mang cho cậu ít bánh ngọt. Dù gì, bị nhốt trong này cũng chẳng dễ chịu gì," Khang nói, đặt hộp bánh xuống trước mặt cậu.
cậu không động vào, chỉ ngẩng đầu nhìn anh:
"Ngài có mục đích gì khi tiếp cận tôi?"
Bảo Khang bật cười, ngồi xuống bên cạnh:
"Mục đích? Cậu nghĩ ta có mục đích gì? Ta chỉ thấy cậu thú vị, thế thôi."
cậu không đáp, ánh mắt vẫn giữ vẻ cảnh giác.
"Được rồi, nếu cậu không tin ta, cũng chẳng sao. Nhưng hãy nhớ, ở đây không ai đáng tin cả, kể cả vị tướng quân kia," Khang nói, ánh mắt đầy ẩn ý.
cậu hơi khựng lại. Những lời của Khang như con dao sắc bén cắm vào lòng cậu, khiến cậu không khỏi hoài nghi.
Sau lần gặp cậu, Đăng Dương bắt đầu để ý đến cậu nhiều hơn. Một ngày nọ, dương gửi thư mời hắn và cậu đến hoàng cung để điều tra rõ ràng.
Trong buổi tiệc, Dương mời cậu uống rượu và hỏi thẳng:
"Ngươi nghĩ ai là người muốn hại ngươi?"
cậu đáp:
"Chẳng lẽ không phải là ngài sao? Thân là hoàng tử, ngài không cần lý do để nghi ngờ ai cả."
Dương bật cười lớn, ánh mắt lại trở nên u ám:
"Ngươi thông minh thật. Nhưng đừng quên, một con cờ cũng có thể trở thành vua nếu biết cách chơi."
cậu không hiểu rõ ý của Dương, nhưng cậu cảm thấy bản thân đang bị cuốn vào một âm mưu lớn hơn mình tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro