Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"em phải sống"


Trần Minh Hiếu bước chân vào khu vực trò chơi với ánh mắt sắc lạnh nhưng không giấu được vẻ lo lắng. Hắn không sợ chết, nhưng sự tàn nhẫn trong nơi này làm hắn không khỏi cảm thấy nghẹt thở. Những người mặc áo đỏ và đeo mặt nạ đứng nghiêm trang xung quanh như những cỗ máy không cảm xúc.

Hiếu liếc nhìn họ một lượt, ánh mắt vô tình dừng lại ở một dáng người quen thuộc. Người đàn ông đeo mặt nạ, nhưng Hiếu không thể nhầm được. Anh ấy là Bùi Anh Tú, người yêu cũ của hắn – người mà hắn đã từng yêu sâu đậm nhưng lại xa cách trong đau khổ.

"Không thể nào..." Hiếu lẩm bẩm. Tú người nhẹ nhàng và hiền lành ngày nào giờ đây lại là kẻ đứng sau khẩu súng chĩa vào những người thất bại

Trò chơi đầu tiên kết thúc, Hiếu may mắn sống sót. Nhưng khi hắn bước ra khỏi sân, Tú xuất hiện ngay trước mặt hắn. Vẫn là dáng người ấy, nhưng ánh mắt sau chiếc mặt nạ lại lạnh lùng đến mức làm Hiếu rùng mình.

"bùi anh tú, là anh phải không?" minh hiếu hỏi nhỏ, giọng như vỡ ra.

bùi anh tú không đáp, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi quay người bỏ đi.

minh hiếu liên tục cố tìm cách nói chuyện với tú, nhưng lần nào cũng bị người họ bùi kia lạnh nhạt cắt ngang. Trái tim minh hiếu đau nhói mỗi khi nhìn thấy tú cầm súng, ra lệnh xử lý những người chơi thua cuộc.

Nhưng có một lần, trong một ván chơi, hiếu bị thương nặng. tú xuất hiện và, thay vì làm ngơ như mọi khi, đã kéo hiếu ra góc khuất để băng bó vết thương.

"Tại sao anh lại ở đây? Tại sao anh lại làm việc này?" hiếu hỏi, giọng khàn đặc vì đau.

tú thở dài, ánh mắt thoáng mềm đi. "em không nên đến đây, hiếu. Rời khỏi nơi này nếu em còn có thể."

"Không! em sẽ không rời đi mà không có anh!" hiếu gào lên.

tú im lặng, ánh mắt lạnh lại như một tảng băng. "Nếu em thắng, chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Trong trò chơi cuối cùng, hiếu đứng trước ranh giới sống chết. tú là người trực tiếp giám sát ván chơi này, đôi tay cầm súng run rẩy khi nhìn thấy hiếu đang đối mặt nguy hiểm.

Khi hiếu sắp rơi xuống, tú đã phá luật. Anh buông súng, lao về phía hiếu và kéo hắn lại.

"em phải sống! Dù chỉ một người trong chúng ta tồn tại, em phải là người đó!" bùi anh tú hét lên, nước mắt lăn dài.

"Không, tú! Nếu không có anh, sống còn ý nghĩa gì?"

Tiếng còi vang lên. Những người áo đỏ khác xuất hiện, kéo anh tú ra xa minh hiếu.

trần minh hiếu sống sót và bước ra khỏi trò chơi với số tiền thưởng khổng lồ. Nhưng hắn không bao giờ có thể quên được ánh mắt của người thương khi bị áp giải đi. anh tú đã hy sinh tất cả để cứu hắn, nhưng chính điều đó đã đẩy họ mãi mãi xa cách.

Mỗi đêm, hiếu lại nhìn lên bầu trời, tay siết chặt chiếc mặt nạ mà tú để lại. Trong lòng hắn,bùi anh tú mãi mãi là người hắn yêu nhất, dù cả hai đã bị cuốn vào vòng xoáy sinh tử và chia cắt mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro