🩺
một giờ ba mươi lăm sáng.
"vợ, em nhớ vợ"
minh hiếu rúc đầu mình vào hõm vai trắng ngần của người nhỏ đối diện, hít lấy hít để mùi hương ngọt ngào từ cơ thể em yêu.
"ưm.. hiếu mới về ạ.."
anh tú cảm nhận được nặng nhọc đè lên lồng ngực, em bị chồng trẻ giam chặt cứng trong vòng tay, cổ xinh bị nhấm nháp rải lên vài dấu hôn đỏ ửng nổi bật trên nước da trắng hồng. chắc là lại giở chứng nhõng nhẽo rồi đấy nhỉ.
"em xin lỗi, em nhớ vợ. em làm vợ thức à?"
nó ngóc đầu dậy, thơm vào môi xinh em hai cái.
"chồng.. hiếu."
"em đây."
anh tú vòng hai tay lên cổ minh hiếu, đặt nụ hôn lên trán nó, hai mắt em mơ hồ chỉ nhìn được hình ảnh nhập nhoè mặt nó phóng đại. tay xinh đưa xuống dụi dụi vào mắt, nhưng lại bị minh hiếu gỡ ra.
hai tay nó đỡ lấy eo thon nằm sau lớp áo ngủ mỏng manh tựa hồ nhìn được cả cảnh xuân nằm phía trong màng vải.
"đã ăn gì chưa?"
cái ngáp ngắn ngáp dài, gắt ngủ của người nhỏ con trong lòng như mèo con bị phá giấc giữa chừng, minh hiếu phải yêu chiều cưng nựng bao nhiêu cho đủ đây.
"em yêu anh"
em nhíu mày, đôi mắt ngấn đọng lớp sương mỏng mơ màng, tưởng chừng như có thể trực trào mà rơi ra từng giọt tràn.
"ư.. anh không hỏi cái đó!!"
nó lại đặt môi hôn lên mi mắt em.
"vợ không khóc nào, em ăn rồi. em yêu anh"
một tiếng yêu, hai tiếng yêu. nhờ em mà mười tiếng làm nhạc liên tục của nó cũng chỉ là con số. em yêu kiều, em xinh, em ngoan, em chữa lành.
em rướn người đặt lên môi của minh hiếu chiếc hôn nhẹ nhàng, dịu êm tựa mặt hồ.
"anh.. muốn ngủ.. ưm."
chồng trẻ đặt em yêu trở lại mặt giường êm ái, vuốt ve mái tóc bồng bềnh trở nên xù lên vì lăn lộn với chăn gối.
"em bé ngủ ngoan."
từng chiếc hôn vụn vặt nhưng đầy tiếng yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro