có con.
một buổi tối bình thường, anh tú và hiếu cùng ngồi trên sofa, mỗi người ôm một chiếc gối, xem một bộ phim gia đình trên netflix. màn hình đang chiếu cảnh một cặp vợ chồng trẻ dắt theo hai đứa con nhỏ đi cắm trại, tiếng cười nói rộn ràng khiến không gian bỗng nhiên ấm áp hơn. anh tú đang chăm chú xem phim thì nghe tiếng hiếu lẩm bẩm bên cạnh:
- đáng yêu thật anh nhỉ ?
anh tú không quay sang, chỉ mỉm cười đáp lại:
- ừ, dễ thương.
nhưng anh không ngờ câu trả lời đó lại mở đầu cho một cuộc trò chuyện kéo dài... không hồi kết. hiếu đặt chiếc gối ôm sang một bên, ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn anh tú với ánh mắt sáng rực:
- anh tú này, chúng ta "sinh" một đứa được không ?
anh tú suýt nữa thì nghẹn luôn ngụm trà vừa uống, quay sang nhìn hiếu với vẻ mặt như không tin vào tai mình:
- gì cơ? em vừa nói gì?
- em nói là mình có con với nhau đi.
hiếu nhắc lại, lần này còn nghiêm túc hơn, ánh mắt như thể cậu vừa nghĩ ra một ý tưởng vĩ đại nhất thế kỷ.
- hiếu, em đùa anh đấy à.
anh tú bật cười, nghĩ rằng hiếu chắc chỉ nói vu vơ như mọi khi.
- em nghiêm túc.
hiếu nghiêng người về phía anh, gương mặt đầy quyết tâm.
- anh nghĩ xem, có một đứa trẻ nhỏ xinh yêu, gọi anh là ba tú, gọi em là ba hiếu, có tuyệt không ?
anh tú thở dài, đặt ly trà xuống bàn, rồi quay sang nhìn hiếu:
- hiếu, nuôi một đứa trẻ không đơn giản như em nghĩ đâu. em có biết phải chuẩn bị bao nhiêu thứ không, nào là tài chính, thời gian, công sức... và hơn nữa là chúng ta k..
- em biết chứ. nhưng anh quên là chúng ta có gì sao
hiếu ngắt lời anh tú, nghiêm túc kể ra từng thứ một.
- một, chúng ta có tiền. em làm việc đủ chăm chỉ và kiếm tiền giỏi, thừa sức nuôi mười đứa chứ đừng nói là một đứa, chúng ta có nhà cửa rộng rãi, chỗ nào cũng đầy đủ tiện nghi. ba, anh thì đảm đang, giỏi giang và quán xuyến việc nhà rất chu đáo. anh nghĩ xem, thêm một đứa trẻ vào nhà, nó không chỉ hạnh phúc mà còn là đứa trẻ may mắn nhất thế giới luôn ấy.
- em nói nghe dễ như ăn bánh vậy em bé của anh ạ.
anh tú vừa cười vừa lắc đầu, nhưng rõ ràng là anh bắt đầu cảm thấy khó từ chối trước sự thuyết phục của cậu.
- vì nó đúng là dễ mà.
hiếu lại dựa sát vào anh, giọng đầy vẻ nhõng nhẽo hơn:
- anh không thấy sao? em làm việc quần quật, bán mình cho tư bản cả ngày, chỉ mong về nhà nhìn thấy anh và... một đứa nhỏ gọi mình là ba. nó sẽ là động lực cho cả hai chúng ta. anh không muốn thử sao ?
- anh thấy em là động lực đủ lớn rồi.
anh tú cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
- em muốn có con với anh mà.
hiếu bỗng nhiên xị mặt, ánh mắt như thể vừa bị ai giành mất món đồ yêu thích.
- em muốn lắm luôn ấy. anh không thấy em đáng thương à..
- em mà đáng thương.
anh tú bật cười, nhéo nhẹ má hiếu.
nhìn mặt em bây giờ chỉ thấy quá sung sướng khi nghĩ tới cảnh có con thôi. anh không nói là từ chối nhưng..
- thế là anh đồng ý rồi nhá
hiếu bất ngờ reo lên, mắt sáng bừng như đèn pha ô tô, khiến anh tú giật mình.
- đồng ý gì mà đồng ý? anh chưa nói gì hết.
anh tú cố gắng kéo lại sự kiểm soát trong cuộc trò chuyện, nhưng hiếu đã nhanh nhẹn ngồi thẳng dậy, tiếp tục bắn ra những lời thuyết phục như súng máy:
- anh tú, anh nghĩ xem. nếu là con gái, nó sẽ xinh đẹp như anh, cột tóc hai bên, mặc váy hồng, rồi lững thững chạy theo anh, gọi anh là ba tú. còn nếu là con trai, nó sẽ giống hệt em, đẹp trai, thông minh, ga-lăng. ôi, nghĩ thôi mà em đã muốn ngay và luôn rồi..
- em biết việc chúng ta có con là khó khăn thế nào mà phải không.. chưa kể còn các yếu tố bên ngoài..
anh tú thở dài.
- thì có sao đâu.
hiếu nhún vai, giọng đầy tự tin:
- em nói rồi mà, chúng ta có tiền và các yếu tố khác, công nghệ bây giờ cũng rất phát triển, nếu không thể mạo hiểm ta có thể nhận con nuôi. không chỉ đủ, mà là dư sức. anh yên tâm, em không bao giờ để anh hay con phải thiếu thứ gì hết.
anh tú nhìn hiếu một lúc lâu, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động. cậu nhóc này, dù đôi lúc trẻ con, nhưng rõ ràng là luôn nghĩ rất nhiều cho tương lai của cả hai.
- hiếu, em thật sự muốn có con tới vậy à.
anh tú hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.
- rất muốn.
hiếu gật đầu chắc nịch.
- mà không chỉ muốn, em đã nghĩ sẵn hết rồi. anh cứ yên tâm giao hết cho em. em lo được.
- anh sợ em lo hơi... nhiều quá thôi.
anh tú bật cười.
- nhiều cũng tốt mà.
hiếu lại nhảy lên sofa, kéo tay anh tú, tiếp tục mè nhèo:
- anh đồng ý đi mà. em hứa là anh sẽ không phải hối hận đâu. chúng ta sẽ là một gia đình hoàn hảo, anh tú. anh nghĩ xem, con của chúng ta chắc chắn sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này.
anh tú thở dài, xoa nhẹ đầu hiếu. cậu nhóc này, lúc muốn thứ gì là cứ như gió lốc, không ai cản nổi.
- để anh suy nghĩ thêm đã, được không hiếu ?
- còn phải suy nghĩ cơ á..
hiếu ôm chầm lấy anh, giọng nhõng nhẽo đến mức khiến anh tú không biết phải làm sao.
- anh cứ đồng ý luôn đi. em sẽ lo hết, đảm bảo mọi thứ sẽ hoàn hảo. anh tin em không ?
nhìn vào ánh mắt kiên định của hiếu, anh tú không thể không mỉm cười. anh biết, dù cho có khó khăn thế nào, nếu cả hai cùng nhau cố gắng, mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi.
tối hôm đó, khi hiếu đã ngủ say, anh tú nằm bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nhóc đang ôm chặt chiếc gối ôm như một đứa trẻ. ánh đèn ngủ màu vàng dịu hắt lên khuôn mặt của hiếu, khiến từng đường nét hiện lên mềm mại, bình yên. trong khoảnh khắc đó, anh tú thấy lòng mình xao động hơn bao giờ hết.
anh khẽ thở dài, kéo chăn lên đắp cho hiếu, rồi tựa lưng vào đầu giường, suy nghĩ miên man. thật ra, ý tưởng có con chưa bao giờ xuất hiện trong đầu anh, ít nhất là ở thời điểm này. cuộc sống của cả hai vẫn còn quá nhiều điều để làm, quá nhiều mục tiêu để theo đuổi. nhưng sự quyết tâm và ánh mắt rạng ngời của hiếu tối nay, cái cách cậu nói về một đứa trẻ với tất cả sự háo hức và mong mỏi, đã khiến anh không thể không nghĩ đến viễn cảnh đó.
anh tự hỏi: liệu mình có đủ khả năng để trở thành một người ba tốt? hiếu thì lúc nào cũng nhiệt huyết, tự tin rằng cậu có thể làm được mọi thứ. nhưng anh biết, nuôi dạy một đứa trẻ không phải là điều dễ dàng. không chỉ là tài chính, mà còn là trách nhiệm, là tình yêu thương, là sự hy sinh. anh có thể lo được cho hiếu, vì cậu vốn đã là trung tâm cuộc sống của anh. nhưng nếu có thêm một đứa trẻ... liệu anh có đủ sức để làm tốt cả hai vai trò không?
nghĩ đến đây, anh lại nhìn hiếu. cậu nhóc này, dẫu đôi lúc trẻ con, bướng bỉnh, nhưng rõ ràng là rất nghiêm túc với những gì mình mong muốn. từ khi yêu nhau đến giờ, chưa một lần hiếu để anh phải gánh nặng mọi thứ một mình. cậu luôn chia sẻ, luôn cố gắng, luôn mang đến niềm vui và tiếng cười. và giờ đây, khi cậu nói về ước mơ có một đứa con, ánh mắt cậu không chỉ sáng lên vì sự háo hức mà còn là cả trách nhiệm, cả tình yêu và sự hy vọng.
- có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều.
anh tự nhủ.
- hiếu nói đúng, em ấy đã làm được rất nhiều thứ mà trước đây mình không nghĩ em ấy có thể làm. có lẽ, mình nên tin tưởng vào em ấy hơn. và... vào cả bản thân mình nữa. nếu là cả hai chúng ta cùng cố gắng, chắc chắn sẽ ổn thôi.
anh lại nhìn hiếu, lần này là một ánh mắt dịu dàng xen lẫn sự quyết tâm. trong lòng anh bỗng hình dung ra hình ảnh một đứa bé nhỏ xíu, nắm lấy ngón tay anh, rồi ngước lên cười hồn nhiên gọi: "ba tú." bên cạnh đó, hiếu sẽ cười thật tươi, ánh mắt rạng rỡ nhìn anh với sự hãnh diện. một mái ấm trọn vẹn. một giấc mơ mà anh chưa từng nghĩ tới, nhưng lại khiến lòng anh thấy ấm áp kỳ lạ.
- có lẽ mình nên thử.
anh khẽ thì thầm, như một lời tự nhủ với bản thân.
- nếu hiếu đã quyết tâm như vậy, nếu cậu ấy tin tưởng mình như vậy, thì tại sao không? có lẽ, đây sẽ là chương mới đẹp nhất trong cuộc đời chúng ta.
và với suy nghĩ ấy, anh tú kéo hiếu vào lòng, khẽ đặt một nụ hôn lên trán cậu. cậu nhóc trong giấc ngủ vẫn mỉm cười, như thể đã biết trước rằng anh sẽ đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro