
one.
Cả trường đều biết Trần Minh Hiếu là trùm trường. Với gương mặt đẹp trai, dáng người cao ráo, và xuất thân quyền lực – con trai hiệu trưởng – hắn như vua không ngai của ngôi trường này. Nhưng thay vì dùng vị trí ấy để làm điều tốt, hắn lại thích bắt nạt người khác để mua vui. Và mục tiêu mới của hắn là một mọt sách im lặng tên Bùi Anh Tú.
"Tú, mày làm bài tập cho tao chưa?" hắn bước vào lớp, không thèm nhìn xung quanh mà đi thẳng đến bàn Tú.
anh giật mình, ngẩng đầu lên khỏi quyển sách. "Tôi... chưa làm."
"Chưa làm?" hắn nhếch mép cười, kéo ghế ngồi sát bên cạnh anh. "Mày định chọc tao giận hả?"
"Tôi không phải người hầu của cậu," anh đáp, giọng run run nhưng ánh mắt cương quyết.
Câu trả lời ấy khiến đám bạn của Hiếu – Phạm Bảo Khang và Đặng Thành An – đứng sau hắn bật cười.
"Dễ thương thật," hắn nói, rồi bất ngờ cúi sát lại, đặt tay lên vai anh. "Mày muốn tao nói với cả trường là mày dám cãi lại tao không?"
anh im lặng, cảm giác áp lực nặng nề từ hắn làm anh không thể cử động. hắn cười nhạt, giơ tay vén cọng tóc lòa xòa trên trán anh, như thể đang cố ý trêu chọc.
"Nhìn này, nó đỏ mặt rồi," hắn nói, cố ý lớn tiếng để cả lớp nghe thấy. "Mày thích tao à?"
Tiếng cười vang lên khắp lớp. anh cắn chặt môi, hai tay nắm chặt, cố không để nước mắt trào ra.
Chưa dừng lại ở đó, hắn bắt đầu hành hạ anh theo những cách tàn nhẫn hơn.
Hắn luôn cố tình làm những hành động mập mờ, như choàng tay qua vai anh trong giờ giải lao, ép anh vào góc tường để hỏi bài, thậm chí còn vuốt má anh trước mặt những nữ sinh đang thầm thương trộm nhớ hắn.
Những cô gái đó không giận hắn – vì sao phải giận một người hoàn hảo như hắn? Thay vào đó, họ trút hết cơn tức giận lên anh.
"mày tưởng mày là ai mà dám bám lấy Hiếu?" Một nữ sinh trong nhóm fan của Hiếu hét lên khi chặn anh trong hành lang.
"Tôi... tôi không có," anh lắc đầu, cố giải thích nhưng không ai nghe.
"Đừng giả vờ nữa!" Một người khác đẩy mạnh vai anh. "Nếu tao còn thấy mày lại gần Hiếu thêm một lần nữa, đừng trách bọn tao ác."
anh đứng im, cúi gằm mặt, không dám nói gì. anh biết mình không thể thắng nổi bọn họ.
Hôm đó, sau khi tan học, anh bị hắn chặn đường ở bãi gửi xe.
"Sao? Mấy nhỏ kia hù mày sợ hả?" hắn hỏi, giọng đầy mỉa mai.
"Tại sao cậu làm vậy với tôi?" anh không kìm được nữa, hét lên.
hắn nhướn mày, rồi bật cười. "Tao chỉ thấy vui thôi. Mày thì làm được gì?"
"Tôi ghét cậu!" anh nói, mắt đỏ hoe.
hắn bất ngờ im lặng. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh mắt đó – ánh mắt tràn ngập đau khổ và bất lực của anh. Nhưng chỉ trong giây lát, hắn bật cười.
"Ghét tao? Tốt. Vì tao không cần mày thích tao."
Nói rồi, hắn quay người bước đi, bỏ lại anh đứng đó với nỗi nhục nhã và đau đớn.
Những ngày sau đó, Tú trở nên lặng lẽ hơn. anh không dám nhìn ai, không dám phản kháng. Nhưng điều đó lại khiến hắn cảm thấy... trống rỗng.
Hắn không biết từ bao giờ, ánh mắt đau đớn của anh lại khiến hắn khó chịu như vậy. Không còn ai dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng khi anh cũng ngừng nhìn, hắn bỗng thấy thiếu vắng điều gì đó.
Một buổi tối, hắn đứng trước cửa nhà anh, gõ cửa.
anh bước ra, ánh mắt đầy ngạc nhiên. "Cậu làm gì ở đây?"
hắn không trả lời. Hắn nhìn anh, và lần đầu tiên cảm thấy hối hận. Nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép hắn nói ra điều đó.
"Mai nhớ làm bài tập cho tao," hắn nói, cố giữ giọng điệu thường ngày.
anh im lặng, rồi đóng cửa lại mà không nói một lời.
hắn đứng đó, nhìn cánh cửa trước mặt mình, và bỗng nhận ra rằng, dù hắn có tất cả, hắn vẫn không thể ép buộc được trái tim của người khác.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro