Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5: Tái ngộ

"Chết đi... chết đi... đi chết đi..."

Những thanh âm tự nguyền rủa bản thân cứ từ đâu văng vẳng trong tâm trí trống rỗng của anh. Đây không phải lần duy nhất anh muốn bỏ lại tất cả đằng sau, nhưng hiện tại anh rất muốn cho phép bản thân ích kỉ dù chỉ một lần, để tâm hồn đang dần thối rữa của anh không phải chịu thương tổn một lần nào nữa. Thế nhưng mỗi lần anh nghĩ đến ngoại của anh, anh lại chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục kiên cường cắn răng chịu đựng sự hành hạ của số phận, để ngoại có thể yên lòng những năm tháng cuối đời rằng đứa cháu trai của ngoại vẫn đang sống hạnh phúc.

Gương mặt đang cúi gằm theo từng bước đi của anh chậm rãi ngẩng lên, nhìn về phía căn chung cư anh đang sống. Đám người đang phẫn nộ kia sao lại ở đó? Tại sao tấm banner lại ghi "Trả tao tiền, Ngô Kiến Huy"? Tại sao họ cũng đang nguyền rủa anh chết đi? Một mình anh tự giày vò bản thân chưa đủ hay sao? Biểu cảm vô hồn, giờ đây anh chẳng khác nào một cái xác biết đi, thậm chí chẳng còn đủ sức để suy nghĩ về cảnh tượng náo loạn cách anh 50m kia nữa.

Cơ thể lạnh lẽo của anh đột nhiên lại được bao bọc bởi chút ít hơi ấm nơi cổ tay nhỏ. Hướng mắt sang bên phải, dù cậu trai ấy có bịt mặt kín mít bằng chiếc khẩu trang và chiếc mũ lưỡi trai màu đen nhưng không khó để anh nhận ra đó là người anh muốn tránh né lúc này - chính là Hiếu.

"Đi theo em."

Không đợi anh đáp, cậu kéo anh đến chiếc motor phân khối lớn cách đó vài bước chân, cẩn thận đội chiếc mũ bảo hiểm to hơn cái đầu cho anh, cho cả cậu, rồi cậu phóng xe đưa anh về căn studio nhỏ của mình.

Dọc đường, hai người không ai nói với ai câu nào, chỉ cho đến khi cậu kéo anh vào phòng một cách gấp gáp để tránh việc người khác phát hiện ra anh. Đóng sầm cánh cửa lại, cậu dồn anh vào chân tường, lo lắng mà cau mày hỏi anh:

"Anh biết anh đang gặp chuyện gì không mà cứ đứng ở đó. Anh đang dính scandal ăn chặn tiền từ thiện đấy! Nếu anh bị phát hiện thì anh sẽ bị họ đánh đến chết mất! Còn nữa, rốt cuộc anh muốn trốn em đến khi nào mà không xem tin nhắn của em, còn không nghe điện thoại, 171 cuộc gọi nhỡ đó anh biết không? Anh có biết anh làm em lo lắng đến như nào không hả? Anh có biết em chỉ sợ anh nghĩ quẩn..."

Tâm nhói lên từng cơn, anh nhìn thẳng vào đôi mắt lại một lần nữa suýt khóc vì anh, hỏi:

"Em không ghét anh à?"

Ừ nhỉ, đáng lẽ ra cậu nên hận anh mới đúng, hận cái người cứ luôn vẽ ra hy vọng cho cậu rồi lại lạnh lùng dập tắt nó, cái người cứ luôn đưa cậu vào vòng tròn mê cung của cảm xúc, loanh quanh luẩn quẩn mà như không có lối thoát, để tâm trạng cậu cứ lên lên xuống xuống thất thường. Đáng lẽ ra, cậu nên hận cái người đang đứng trước mặt cậu, cái người khiến cậu chẳng thể yêu thêm một ai khác. Nhưng cậu không làm được, vĩnh viễn không thể ghét nổi anh.

"Anh biết rõ câu trả lời rồi mà."

Nói rồi cậu ôm anh thật chặt trong lòng. Anh định đẩy cậu ra, nhưng cái ôm này, bằng một cách nào đó, thật sự khiến những xúc cảm quay trở lại chảy dài trong từng tế bào cơ thể, trong quả tim tưởng như đang dần cạn kiệt nguồn sống của anh. Anh không biết, anh lại yếu đuối đến vậy khi đứng trước người con trai cao m80 này, không nhịn được mà vòng tay ôm lại cậu, không nhịn được mà đòi hỏi thêm:

"Cứ giữ như này một lúc nữa, được không em?"

"Như ngài muốn."

Thôi xong cậu rồi, trái tim cậu chẳng thèm nghe lời cậu nữa, nó đang loạn nhịp một cách mất kiểm soát. "Một lúc" thôi sao, kể cả bây giờ anh yêu cầu cậu ôm anh thêm 1 tiếng, 3 tiếng, 12 tiếng, hay thậm chí là 24/24 cậu cũng đáp ứng được, bởi đơn giản đó cũng là điều cậu khao khát trong suốt hơn một năm vắng bóng anh bên cạnh.

Còn anh, anh vẫn cứ mải mải mê mê, vẫn đắm chìm trong vòng tay ấm áp của cậu. Những ngày tháng trước đây đã ôm ấp nhau vô số lần, thậm chí còn chạm môi, dù là vô tình hay cố ý, anh cũng không thể tiết chế trái tim như muốn nổ tung của bản thân mỗi khi đứng cạnh cậu, và ngay thời khắc này, cảm xúc ấy vẫn còn đó, mạnh mẽ, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hai người bọn họ, cứ thế im lặng mà ôm lấy nhau. Mặc kệ tiếng kim đồng hồ cứ tích tóc kêu, âm thanh duy nhất mà họ nghe được ngay lúc này là hơi thở nhè nhẹ, là nhịp tim đang bấn loạn của đối phương. Mùi hương của họ dần hoà quyện vào nhau, lan toả ra khắp căn phòng nhỏ, là hương thơm của tình yêu, của nỗi nhung nhớ, của khát khao tái ngộ sau hơn một năm trời chỉ được thấy nhau trong những cuộc gặp chóng vánh của cơn mơ.

"Anh phá sản rồi." - Anh cất giọng, phá tan bầu không khí yên ắng.

Cậu giật mình, buông lỏng cánh tay rồi chau mày nhìn anh, giống như đang tự vấn bản thân rằng tại sao những chuyện tồi tệ cứ tấn công anh dồn dập cùng một thời điểm như thế? Rõ ràng, cậu còn chẳng dám làm anh bị tổn thương dù chỉ một chút, mà sao cuộc đời lại đối xử tệ với anh như vậy? Rõ ràng, anh ấy đáng trân quý đến thế cơ mà?

"Anh bị lừa." - Cười khổ, anh nói.

"Là ai?"

"Quản lí của anh."

"Cũng là người 'thay mặt' anh tạo quỹ từ thiện rồi cuỗm luôn mấy tỷ của dân hả?"

"... Chắc vậy."

"Chiều nay em thuê luật sư rồi, là thằng bạn em. Khá uy tín. Nhưng chúng ta vẫn cần thêm thời gian điều tra. Cho đến lúc đấy anh cứ ở tạm nhà em để tránh dư luận trước đã."

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả. Hay anh chê nhà em nhỏ?"

"Không phải! Ý anh là... tại sao em lại tin anh không phải là người ăn chặn tiền từ thiện?"

"... Chỉ đơn giản là em tin anh thôi. Anh đâu có phải loại người như vậy."

Trước giờ, cậu đều tin anh vô điều kiện. Đối với cậu, anh chính là thiên sứ giáng trần, là điều tuyệt vời nhất mà thượng đế ban tặng cho thế gian đầy rẫy cạm bẫy và bùn lầy này, và là người mà cậu muốn bảo vệ và đồng hành suốt những năm tháng về sau.

Sau bữa tối, cậu chu đáo chuẩn bị nước ấm, quần áo cho anh tắm. Anh đang ở nhà cậu ư? Chắc chắn cậu đang mơ rồi. Sao trên đời lại có loại chuyện tốt đẹp đến thế xảy ra với cậu chứ? Tâm trí cậu cứ mãi lơ lửng trên tận 9 tầng mây, mãi không chịu xuống, cho đến khi anh bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt, trên người là bộ pijama màu trắng cỡ lớn với ống tay che hết nửa bàn tay của anh, cơ thể cao gầy toả ra mùi hương của lọ sữa tắm cậu hay dùng, hay chính là hương thơm mà anh vẫn cảm nhận được từ cơ thể của cậu mỗi khi 2 người gần nhau.

"Em hay mặc đồ rộng như vầy quá ha." - Anh ngượng ngùng trách.

Nguy rồi! Anh làm cậu thật sự bấn loạn! Anh đáng yêu quá, vượt ngoài sức chịu đựng của cậu rồi. Ngay lúc này cậu chỉ muốn nhảy xổ vào anh mà ôm, nhưng cậu tự nhủ phải tiết chế bản thân lại, không làm anh phải hoảng sợ.

"Ừm... Em vừa dọn giường cho anh rồi, tối nay anh cứ ngủ đây nhé. Em ra sofa ngủ cũng được."

Mặt cậu bừng bừng như vừa uống xong 2 lít rượu, vội vã rời khỏi phòng ngủ, không quên đóng cửa cho anh.

...

Nửa đêm, cậu rón rén bước vào phòng anh ngủ rồi quỳ xuống ngắm nhìn thật kĩ nhan sắc xinh đẹp nhưng đã tiều tuỵ đi mất mấy phần của anh mà lòng nhói đau. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm, cậu càng nhìn rõ khuôn mặt khả ái đã say giấc của anh mờ ảo dưới ánh đèn ngủ lập loè, khiến ai nhìn vào lòng cũng sẽ gợn sóng. Anh thực giống một tác phẩm nghệ thuật.

"Thế giới quá khắc nghiệt với anh rồi, sau này hãy để em bù đắp cho anh, có được không...?" - Cậu thủ thỉ, sau đó lại rón rén rời phòng.

Anh từ từ mở mắt. Thì ra, ngoài ngoại của anh, thế giới vẫn còn người yêu thương anh nhiều đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro