#5 Cơn sóng mới
Thái Sơn ngồi trên chuyến bay đến Nha Trang, ngắm nhìn biển trời xanh thẳm qua ô cửa sổ nhỏ. Đây là một buổi diễn lớn, và lần này anh không còn là vũ công phụ trong góc sân khấu nữa. Anh chính là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Sự nổi tiếng bất ngờ từ MV của Minh Hiếu đã thay đổi sự nghiệp của Sơn. Những lời mời diễn xuất, múa chính liên tiếp gửi đến, trong đó có cả buổi diễn hôm nay. Buổi biểu diễn này thuộc về một ca sĩ mà trước đây Sơn từng hợp tác, nhưng lúc đó anh chỉ là một cái bóng mờ nhạt phía sau.
“Đúng là sức mạnh của sự nổi tiếng,” Sơn nghĩ thầm, vừa cảm thấy tự hào, vừa có chút hoài niệm.
_______________________
Sân khấu trong nhà hát lớn ở Nha Trang sáng rực với ánh đèn và những màn hình LED hoành tráng. Sơn bước xuống xe, tay kéo theo vali trang phục biểu diễn. Không khí nhộn nhịp của buổi tổng duyệt tràn ngập xung quanh.
Vừa bước vào, Sơn đã nhận ra một gương mặt quen thuộc Trần Minh Hiếu.
Cậu đứng đó, áo phông trắng đơn giản, tay đút túi quần, trông chẳng có vẻ gì là một người nổi tiếng. Nhưng chỉ cần sự hiện diện của cậu cũng đủ khiến một số người quay lại nhìn và bàn tán.
Ánh mắt Sơn và Hiếu chạm nhau trong giây lát. Sơn khựng lại, hơi lúng túng, nhưng vẫn giữ phép lịch sự, anh gật đầu chào.
“Hi, anh,” Minh Hiếu lên tiếng trước, giọng nói mang theo chút nghịch ngợm.
“Ừ, chào cậu,” Sơn đáp, cố giữ vẻ bình thản, dù trong lòng không ngừng tự hỏi tại sao cậu lại có mặt ở đây.
Cuộc gặp gỡ chỉ ngắn gọn như thế. Minh Hiếu mỉm cười đầy ẩn ý rồi bước đi, để lại Sơn đứng đó với một cảm giác khó tả.
Sau đó, Sơn quay lại phòng thay đồ, nơi đông đúc tiếng cười nói của các vũ công khác. Vừa thấy Sơn bước vào, một nhóm bạn quen của anh đã ồn ào trêu chọc.
“Ôi chao, giờ nổi tiếng rồi nha, người ta mời múa chính luôn!”
“Anh Sơn, sau này đừng có mà quên tụi em đó!”
Sơn chỉ cười trừ, quen với những lời trêu chọc như thế này. Trong phòng, một vài người còn cố tình bông đùa, quàng vai bá cổ anh để chụp ảnh đăng lên mạng.
“Được rồi, mấy đứa, để anh còn chuẩn bị,” Sơn nhắc, giọng pha chút bất lực nhưng đầy thân thiện.
Đêm diễn chính thức bắt đầu. Sân khấu sáng rực ánh đèn vàng, tạo nên một không gian lung linh như mơ. Anh bước lên sân khấu, khoác trên mình bộ trang phục trắng như ánh trăng, cùng bạn diễn nữ của mình thể hiện một màn trình diễn đầy cảm xúc.
Ca khúc là một bản ballad về sự chia ly đầy tiếc nuối, và Sơn phải thể hiện câu chuyện ấy qua từng chuyển động của mình.
Anh múa cùng một bạn nữ, cả hai hòa quyện vào nhau như những mảnh ghép hoàn hảo. Từng bước chân, từng cử động tay của Sơn mềm mại mà dứt khoát, như thể anh đang dẫn dắt khán giả đi qua từng cung bậc cảm xúc của bài hát.
Những động tác xoay người, nhảy lên rồi tiếp đất nhẹ nhàng của Sơn khiến khán giả không thể rời mắt. Ánh sáng đèn sân khấu chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật từng đường nét thanh tú. Dưới ánh mắt của mọi người, anh không còn là một vũ công đơn thuần, mà là một "vị thần" kể câu chuyện của bài hát bằng ngôn ngữ cơ thể.
Từng động tác của Sơn mềm mại mà dứt khoát, như kể lại nỗi đau của sự chia ly qua từng nhịp chân và đôi tay. Khán giả không thể rời mắt khỏi màn múa, bị cuốn hút bởi cái vibe “tiên tử” toát ra từ anh.
Ở một góc khán đài, Minh Hiếu ngồi đó, ánh mắt không rời khỏi sân khấu. Nhưng khác với những khán giả khác, cậu không chỉ chú ý đến sự hoàn hảo của màn múa, mà còn cảm thấy một cơn sóng cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lòng.
“Gì đây… Sao mình lại cảm thấy bực bội chứ?” Hiếu tự hỏi, ánh mắt càng thêm sắc lạnh khi nhìn thấy Sơn thân mật với bạn diễn nữ.
Kết thúc buổi diễn, Sơn bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay không ngớt. Nhưng lần này, anh không cần đến sự giúp đỡ của Minh Hiếu nữa. Một cách ung dung, anh lên xe riêng và rời khỏi nhà hát.
Trên đường trở về Sài Gòn, Sơn ngả người trên ghế, thả lỏng cơ thể mỏi nhừ. Anh thầm nghĩ về buổi biểu diễn vừa qua, cảm giác nhẹ nhõm khi mọi thứ đều suôn sẻ.
_____________
Vừa về đến nhà, Sơn kiệt sức ngã nhào xuống giường, thiếp đi ngay lập tức. Căn phòng nhỏ trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đều của anh.
Nhưng giấc ngủ sâu ấy không kéo dài. Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên vào giữa trưa, đánh thức Sơn khỏi giấc ngủ.
“Hôm nay đúng là không được yên mà…” Anh lầm bầm, dụi mắt rồi bước ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, hình ảnh Trần Minh Hiếu đứng trước mặt khiến Sơn sững người.
“Cậu?!” Sơn bật thốt, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Minh Hiếu đứng đó, một tay cầm hộp bánh dâu được gói ghém cẩn thận, tay kia đút túi quần, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi.
“Tôi mới chuyển đến đây, coi như quà gặp mặt,” Hiếu nói, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lại sáng lên vẻ tinh nghịch.
Sơn đón lấy hộp bánh, cảm giác khó chịu trỗi lên trong lòng. Anh cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng những suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay vòng.
“Thằng nhóc này… Không lẽ nó không tha cho mình thật sao?”
Minh Hiếu nhìn vẻ mặt bối rối của Sơn, cười thầm rồi quay người rời đi. Nhưng trước khi bước khỏi cửa, cậu quay lại, nháy mắt một cái đầy ẩn ý.
“À, anh Sơn này, sau này nhớ giúp đỡ tôi nhiều hơn nha!”
Sơn đứng đó, tay cầm hộp bánh, nhìn theo bóng lưng của Minh Hiếu. Anh không biết nên khóc hay cười.
“Thôi xong… Thằng nhóc này đúng là không buông tha mình mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro