Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2 Lời mời bất ngờ

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tấm rèm cửa, rọi lên khuôn mặt mệt mỏi của Nguyễn Thái Sơn. Anh khẽ cựa mình, cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ đè nặng sau một đêm dài. Cả cơ thể anh như muốn đình công đôi chân rã rời, bả vai ê ẩm. Nhưng điều khiến anh trằn trọc hơn cả là hình ảnh của cậu rapper trẻ tuổi đã chở anh về nhà tối qua.

Ký ức từ đêm diễn cứ hiện lên trong đầu, rõ ràng từng chi tiết. Đặc biệt là ánh mắt cậu ta - ánh mắt chăm chú đó khiến Sơn không tài nào hiểu nổi ý nghĩa của nó. Là cảm xúc gì? Hứng thú, tò mò, hay chỉ là sự tập trung vào bài diễn? Sơn lắc đầu, cố gắng không để mình suy nghĩ lan man thêm nữa.

Tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn cắt ngang dòng suy nghĩ. Anh vươn tay với lấy, đôi mắt lờ mờ nhìn màn hình hiển thị một tin nhắn từ quản lý.

"Sơn, sáng nay chuẩn bị qua studio gấp nhé! Có một buổi quay MV đột xuất, cậu là người múa chính. Quan trọng lắm!"

"Múa chính?" Sơn nhướn mày, lòng thầm tự hỏi có chuyện gì đột ngột đến vậy. Anh nhắn lại để hỏi thêm chi tiết. Chỉ vài giây sau, điện thoại lại rung lên với một tin nhắn khác.

"Là MV của HIEUTHUHAI. Cậu ấy đích thân yêu cầu em tham gia."

Câu trả lời như một nhát búa gõ thẳng vào đầu Sơn. Trần Minh Hiếu? Người chở anh về nhà tối qua? Vì sao cậu ấy lại yêu cầu anh múa chính trong MV của mình? Chuyện này không khỏi khiến Sơn nghi ngờ.

Trong ngành giải trí đầy cạnh tranh, việc mời một ai đó tham gia vào dự án không phải lúc nào cũng đơn giản. Sơn không khỏi lo lắng liệu đây có phải là một trò đùa hay thử thách ngầm. "Hay cậu ta định làm khó mình?" Anh nghĩ thầm, lòng chợt thấy bất an.

Nhưng Sơn biết mình không có lựa chọn nào khác. Từ chối sẽ để lại ấn tượng xấu trong ngành, và anh không muốn cơ hội hiếm hoi này trôi qua chỉ vì những suy đoán không căn cứ.

___

Khi Sơn đến studio, không khí làm việc đã rộn ràng. Những ánh đèn sân khấu được chỉnh sửa liên tục, nhân viên chạy tới chạy lui kiểm tra đạo cụ. Sơn bước vào, một chút lạc lõng khi nhìn thấy không ít người đang chăm chú vào công việc của mình.

Ở góc phòng, Trần Minh Hiếu đứng trò chuyện với đạo diễn. Cậu mặc chiếc áo phông đen và quần jean đơn giản, đội một chiếc mũ lưỡi trai ngược, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt sắc sảo toát lên phong thái của một người đã quen với sân khấu.

Sơn cảm nhận được ánh mắt của Hiếu lia qua mình một thoáng. Dù chỉ là một cái nhìn lướt qua, nhưng nó khiến anh càng thêm căng thẳng.

"Đến rồi à, Sơn?" Quản lý bước đến, vỗ nhẹ vào vai anh. "Cố gắng làm tốt nhé. Bài hát lần này đòi hỏi rất nhiều cảm xúc, nhưng chị tin cậu sẽ làm được."

"Chị này..." Sơn khẽ hạ giọng, liếc mắt về phía Hiếu. "Sao cậu ta lại yêu cầu em? Có phải... có phải định thử em không?"

Quản lý bật cười, vỗ nhẹ vào đầu anh. "Đừng nghĩ lung tung. Cậu ấy thích cách em múa thôi. Chuyên nghiệp lên, Sơn. Em phải tin vào khả năng của mình."

Dẫu nghe vậy, Sơn vẫn không khỏi nghi ngờ. Anh cầm kịch bản trong tay, đọc lướt qua. Động tác trong MV lần này không quá phức tạp, nhưng yêu cầu cảm xúc rất cao. Giai điệu bài hát dịu dàng, sâu lắng, như những dòng tâm sự được viết ra từ một trái tim cô đơn.

"Chắc không phải cậu ta cố ý làm khó mình đâu..." Sơn tự trấn an, nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghi ngờ. Anh quyết định mặc kệ mọi thứ, chỉ tập trung làm tốt vai trò của mình.

Khi tiếng nhạc vang lên, Sơn bước vào vị trí, thả lỏng cơ thể, bắt đầu hòa mình vào từng nhịp điệu. Giai điệu lần này không mạnh mẽ như những bài rap thường thấy, mà dịu dàng và sâu lắng hơn, như lời tâm sự của một tâm hồn cô đơn đang tìm kiếm sự đồng điệu.

Sơn chuyển động nhẹ nhàng, từng cử chỉ như dòng nước mềm mại, nhưng ánh mắt lại sắc sảo, đầy cảm xúc. Anh quên đi tất cả những ánh nhìn xung quanh, chỉ tập trung vào phần trình diễn của mình.

Ở phía bên kia sân khấu, Minh Hiếu đứng lặng người. Cậu chăm chú theo dõi Sơn, ánh mắt cậu như dõi theo từng bước nhảy, từng chuyển động của người vũ công kia. Trong lòng Hiếu, cảm giác mơ hồ từ buổi diễn hôm qua lại ùa về, nhưng lần này rõ ràng hơn, sâu sắc hơn.

Cảnh quay đầu tiên kết thúc, Sơn dừng lại, cúi người chào mọi người theo thói quen. Khi anh vừa bước ra ngoài để thay đồ, Minh Hiếu tiến lại gần.

"Anh múa tốt thật đấy. Tôi thấy không ai hợp bài này hơn anh," Hiếu nói, giọng điệu cảm thán, ánh mắt không giấu được sự ngưỡng mộ.

Sơn khẽ cười, nhưng trong lòng vẫn không ngừng cảnh giác. "Cảm ơn cậu. Nhưng sao cậu lại chọn tôi? Tôi nghĩ còn nhiều người phù hợp hơn."

Hiếu ngập ngừng, như đang suy nghĩ tìm từ để trả lời. "Thì... tôi thích cách anh múa. Thế thôi."

Lời nói đơn giản ấy khiến Sơn càng thêm nghi hoặc. Cậu nhóc này đang có ý đồ gì? Dẫu vậy, anh vẫn gật đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng rời đi để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Bước vào phòng thay đồ, Sơn đóng cửa lại, thả mình xuống chiếc ghế dài. Anh nhắm mắt, thở ra một hơi nặng nề. Tâm trạng Sơn giờ đây như một mớ hỗn độn. Dù Minh Hiếu không hề tỏ ra gây khó dễ, nhưng sự bất ngờ trong lời mời, ánh mắt cậu nhóc khi nhìn anh, và cả lời khen ấy... tất cả đều khiến anh cảm thấy bối rối.

Sơn khẽ cười tự giễu, vuốt mặt để xua tan những suy nghĩ tiêu cực. Anh không biết liệu mình có thể tiếp tục đứng vững trong ngành này nếu cứ mãi bị cảm xúc của người khác chi phối như vậy. Nhưng dù thế nào, anh vẫn phải hoàn thành tốt công việc.

"Thôi nào, Sơn," anh tự nhủ, "chỉ là một buổi quay MV thôi. Không có gì to tát cả."

Nhưng ngay cả khi nghĩ vậy, một nỗi lo mơ hồ vẫn len lỏi trong lòng anh, như một sợi dây vô hình trói buộc, không ngừng kéo anh về phía cậu nhóc rapper kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro