
Chap 3
Nguyễn Thái Sơn bắt đầu một ngày mới với bộ vest đơn giản màu đen truyền thống trên người, xoay qua xoay lại nhìn chính mình trong gương, gật gù xem như tạm ổn.
Cậu khá tự tin với vẻ ngoài bản thân đang sở hữu, một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh trong sáng, cùng nụ cười đến chính mình còn phải yêu thích, thân hình không dám tự tin đánh giá đúng chuẩn, bởi vì trong mắt người khác là gầy, quá mức gầy.
Nhưng cậu lại thích điều đó, vừa cao (không phải cao quá) lại vừa gầy, nhìn thế nào cũng rất là thuận mắt, hiện tại cũng chính là mood của giới trẻ, trang phục trên người thì không phải sang giàu gì, nhưng toàn bộ được vận lên đều rất thời trang, cậu hài lòng với chính vẻ ngoài của mình.
Dù sao thì Thái Sơn cũng không muốn ngày đầu đi làm lại bị ăn mắng, Trần tổng của cậu có vẻ là người rất khó tính vạn lần khó gần, cậu đâu dại gì mà trêu phải cái người như cột băng kia chứ, một chút mẹo lấy lòng ông chủ nhỏ cũng không phải không tốt.
Nhún nhún vai, cậu với tay lấy chiếc cặp táp nhỏ màu nâu đen mang theo bên người, từ trên xuống dưới đèu toát lên diện mạo công sở đầy cuốn hút, Nguyễn Thái Sơn vui vẻ đá chân sáo trên đường đến công ty thật sớm.
Thái Sơn chính là lạc quan bỏ qua chút tự trọng nhỏ của mình, khoác lên người dáng vẻ của một nhân viên công sở, một trợ lý cho một giám đốc.
Mấy cái việc pha trà hay chuẩn bị hồ sơ này nọ cậu đã sớm thành thục, làm đến quen tay , thế nên ngay khi Trần tổng đến nơi, mọi thứ đã sẵn sàng đâu vào đó, chẳng hề giống một trợ lý mới ngày đầu đi làm.
Khẽ liếc trộm nhìn kim chủ nhà mình xem xem có hài lòng với những gì mình chuẩn bị hay không, đáp lại ánh mắt có phần mong chờ đó của cậu, là bộ mặt lạnh như tiền của Trần tổng.
Thái Sơn nghiến răng thầm mắng người kia là đồ không có mắt thẩm vị, cái kẻ lạnh lùng cứng ngắc đáng ghét, cậu đây tự tin vào khả năng pha cafe của mình như vậy, không thể nào không làm cho người khác hài lòng được, nhất định là hắn cố tỏ vẻ uy quyền cho cậu xem, thuận bề mà hiếp đáp.
-Nghĩ cái gì?
-Trần tổng, tôi nào có dám nghĩ cái gì, chỉ nghĩ cafe tôi pha...khó uống vậy sao?
-Đúng vậy, không ngon.
Một câu này của hắn là cho cậu trợn ngược mắt mà nhìn, dáng vẻ không tin nổi những gì mình nghe thấy, cũng chẳng câu nệ gì mà bày ra dáng vẻ bầy mãn thấy rõ.
-Không ngon bằng anh.
Trần Minh Hiếu ngã người ra sau tựa lưng vào thành ghế, hài lòng nhìn dáng vẻ con mèo nào đó bị chọc xù lông liền sau đó bị tạt nước ỉu xìu trước mặt mình kia.
Hắn giơ tay lên phía trước hướng tới cậu ngoắc ngoắc, đầy ý vị khiêu khích.
Nguyễn Thái Sơn da mặt tuy không quá mỏng, nhưng lời nói cùng hành đồng kia vẫn khiến cho cậu nóng mặt.
Hành động mang ý tứ là gì, tất nhiên là cậu hiểu rõ, kim chủ đang muốn cậu đến gần và trực tiếp ngồi lên đùi của mình kia kìa.
Đây là công ty, vào lúc sáng sớm chỉ mới bắt đầu giờ làm việc, ấy thế mà giám đốc của cậu không có chút chỉnh tề ý tứ, kêu trợ lý của mình đến phục vụ.
Cậu thầm mắng trong lòng, người này sáng sớm động dục cái gì chứ hả? Này là tuổi trẻ không biết tiết chế.
Mắng thì mắng như thế, chân vẫn cứ bước tới, chiếc quần âu không thể che đi sự quyến rũ của đôi chân dài cùng bờ mông đầy kích thích người nhìn.
Cậu bước tới không chút ngại ngùng đặt quả mông tròn thơm ngon như quả đào của mình lên chân người kia.
Sớm đã biết cái công việc trợ lý này không đơn giản chỉ là trợ lý thông thường, mà làm một trợ lý cấp cao, phục vụ kim chủ nhà mình từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng phải thật thoải mái và làm cho người hài lòng.
-Tự mình cởi.
Trần Minh Hiếu nhướn mắt nói mà chẳng ngại miệng, chắc có lẽ vì đã nói thành quen, yêu cầu người ngồi trên đùi hắn tự mình cởi bỏ lớp áo vest vướng víu kia ra...
Thái Sơn nhướn mày đáp trả không hề nao núng bàn tay khẽ động, kéo mở ra mấy cái nút áo trên cùng, dáng vẻ nghiêm trang trước đó hoàn toàn biến mất. Tháy vào đó là sự quyến rũ cùng với sự lẳng lơ vừa đủ, đẹp đến mê người khó lòng cưỡng lại....
-Tiếp tục.
Minh Hiếu hắn hài lòng nhìn người trước mặt từng chút, từng chút vứt đi quần áo trên người mình bày ra ánh sáng mơ màng câu hồn đoạt phách nhân loại.
Chiếc quần âu cuối cùng cũng bị vứt xuống, bàn tay vừa chạm vào mảnh vải nhỏ cuối cùng trên thân thể, lại bị Trần Minh Hiếu chộp lấy.
Hắn bây giờ không còn đủ kiên nhẫn nhìn cậu bày trò câu dẫn mình nữa, trực tiếp bế Thái Sơn đặt lên bàn làm việc, văn kiện bảo thảo gì đó liền bị vứt hết sang một bên.
Chỉ cần một tay đã đủ khống chế cả hai tay người kia giơ cao lên quá đầu, một tay trực tiếp cởi chiếc quần màu trắng bè xinh kia vứt đi.....
*Nghĩ có H sao hả, mơ đi :P
Cuối cùng cậu cũng được hắn buông tha khi chiếc điện thoại reo lên lời nhắc, báo đã đến giờ họp nội bộ.
Nguyễn Thái Sơn đỡ lấy chiếc eo đau ê ẩm của mình, ngày đầu đi làm xem ra khá mệt mỏi bởi vì ai kia thích làm mấy cái tư thế kì quặc, hại cậu toàn thân không còn chút sức lực nào.
Nhìn đống giấy tờ trên bàn rối tung cả lên mà chán nản, người vứt đi là hắn, còn người dọn dẹp lại là cậu.
Trước khi rời đi, hắn còn rất trách nhiệm của một ông chủ, giao lại công việc cho cậu, bắt đầu làm quen với các sản phẩm mà công ty đã và dgd tiến hành sản xuất, một bước khởi đầu của công việc trợ lý.
Cứ ngỡ công việc trợ lý này chỉ áp dụng vào giờ hành chính trên công ty, nào ngờ vừa tan tầm, chiếc xe mang dáng vẻ thể thao đầy sang trọng chặn trước mặt cậu, là xe của Trần Minh Hiếu, kim chủ của cậu.
-Lên xe.
Lên xe thì lên xe, dù sao thì anh cũng đâu có cãi lời được đâu, càng biết rõ hắn tìm anh để làm gì.
Đúng thật là người trẻ tinh lực dồi dào, cậu bây giờ chỉ biết thầm cầu trời phù hộ cho cái eo của mình sau đêm nay toàn vẹn trở về nhà....
Trần Minh Hiếu buổi sáng thức dậy thần thanh khí sảng, đêm qua thoải mái đến sướng cả người, chưa một ai có thể làm hắn thoải mái như cảm giác cậu mang lại, đã rất lâu rồi hắn mới có cảm giác hưng phấn đến như vậy, sau đó ngủ một giấc ngon tới sáng.
Hài lòng nhìn bên cạnh giường không có ai, rất tốt, điểm này hắn hài lòng, trợ lý tình nhân này của hắn là một kẻ rất biết điều.
Vừa bước chân ra khỏi phòng đi xuống lầu, hắn nghe phảng phất trong không khí có mùi vị cafe quen thuộc, đúng hương vị cafe hôm qua Thái Sơn pha cho hắn ở công ty, Trần Minh Hiếu cau mày khó chịu, cứ tưởng cậu đã rời đi, hoá ra vẫn còn ở lại sao?
Tiếp đến ở dưới bếp vang lên tiếng chén đĩa va chạm vào nhau, có một người động tác tay chân cứ như một con thỏ nhỏ xoay qua xoay lại trong căn bếp của hắn mà không phải là con người trong nhà.
-Chảo buổi sáng! Thức ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, mời cậu!
__________________
Voteeee
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro