O3
Trần Minh Hiếu nằm ngủ thẳng cẳng trên giường, hơi thở đều đều như thể không có chuyện gì xảy ra đến không biết trời đất, mặc kệ Bảo Khang đập xoong nồi cố gắng để gọi anh dậy, thậm chí hét lên tên của Hiếu, đều không có kết quả. Minh Hiếu vẫn tiếp tục chìm trong cơn say mệt, không một cử động.
"Đô có hai lon mà cứ cố" Lời nói lầm bầm, ánh mắt của Bảo Khang không thể giấu nổi sự bực dọc. Nhưng rồi hắn lại thở dài, đành bỏ cuộc khi thấy Minh Hiếu vẫn ngủ say, không hề hay biết gì về cái thế giới bên ngoài. Như thường lệ, hắn đặt mảnh giấy với bữa sáng trên bàn, rồi bước ra ngoài, trong lòng tự nhủ mình cũng chẳng thể làm gì thêm được nữa. Cái kiểu ngủ như chết của Minh Hiếu, đặc biệt khi anh đã uống quá nhiều hay khi có tâm trạng nặng nề, chẳng ai có thể gọi anh dậy dễ dàng được. Bảo Khang cũng không quên, lần nào Minh Hiếu lăn ra ngủ say, hắn đều phải cẩn thận, giấu hết những thứ Minh Hiếu có thể tận dụng để làm đau bản thân, dù là đồ sắt nhọn hay những vật dụng dễ gây bỏng như máy kẹp tóc, bật lửa. Hắn không dám để Minh Hiếu thức dậy và lại làm gì đó mà mình không thể lường trước được. Bởi Minh Hiếu cứ khiến ai cũng phải lo lắng, vì chẳng ai biết được khi tỉnh lại, anh sẽ ra sao.
Minh Hiếu tỉnh dậy trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều muộn, đầu óc choáng váng một chút, như thể anh vừa bước ra từ trong cơn mê. Ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng, khiến không gian quanh anh như thêm phần u ám. Khi nhìn vào đồng hồ treo tường, anh ngỡ như mình đã tỉnh vào lúc ba giờ sáng. Nhưng khi đưa mắt xuống chiếc điện thoại, Minh Hiếu mới nhận ra là đã qua ba giờ chiều. Anh không thể không thở dài khi thấy cái dĩa ốp la của Bảo Khang, vốn được chuẩn bị từ lúc mười giờ sáng, giờ đã lạnh ngắt. Nó trông như thể vừa được lấy ra từ tủ lạnh, hoàn toàn không còn chút hơi ấm nào. Chủ nhật, quả thực là ngày duy nhất anh có thể ngủ dài đến vậy, 15 tiếng đồng hồ. Minh Hiếu lại cảm thấy như căn nhà đang dần bó hẹp không gian của mình. Ngột ngạt. Mệt mỏi. Cảm giác như bị vây kín trong một cái kén, chẳng thể thoát ra. Cả căn nhà không bật đèn, chỉ có bóng tối nhẹ nhàng ùa vào, như làm tăng thêm cái cảm giác u ám đang bao quanh anh.
Minh Hiếu quyết định đi ra phố hít thở không khí trong lành giữa lòng Sài Gòn khi đã vào thu, nơi mà có thể làm dịu đi những cảm giác bức bối trong lòng. Anh muốn hòa mình vào phố phường Sài Gòn lúc chạng vạng, nơi mà người ta chỉ thấy một chút yên tĩnh vào đầu thu. Trước khi đi, Minh Hiếu nhanh chóng nhắn cho cậu bạn chủ nhà, nói rằng anh sẽ ra ngoài một lát để hắn đỡ lo
Anh bỏ hẵn điện thoại ở nhà vì liên tục phải đối mặt với những cuộc gọi từ gia đình. Minh Hiếu yêu gia đình mình thật lòng, nhưng càng yêu, anh lại càng cảm thấy mình như một gánh nặng không thể gỡ bỏ. Anh không thể chịu đựng được việc nhìn thấy những nỗ lực của gia đình mình: họ chạy đôn chạy đáo tìm bác sĩ tâm lý, lo lắng tìm thuốc men, thực phẩm bổ sung cho anh. Anh cảm thấy như thể mình là một gánh nặng không thể mang vác nổi, và mỗi lần họ cố gắng giúp anh, lại càng làm anh cảm thấy mình không xứng đáng với tình thương của họ. Minh Hiếu không muốn nhìn thấy cha mẹ và những người thân yêu phải ra đường với ánh mắt lo lắng, phải chịu đựng những lời nói gièm pha của xã hội về đứa con bị cho là mắc bệnh thần kinh, đứa con thi đại học với số điểm chẳng thể làm rạng danh được dòng họ. Anh chỉ ước có thể lặng lẽ rời đi, để họ không phải tiếp tục sống trong cái vũng lầy của nỗi lo sợ, để mọi người xung quanh có thể quên đi sự hiện diện của anh trên cõi đời này, để họ được bình yên. Minh Hiếu không cần sự thương hại, không cần sự giúp đỡ, anh chỉ muốn rời xa, không để lại dấu vết nào, để những người yêu thương anh có thể tiếp tục sống mà không phải chịu đựng thêm những áp lực và tổn thương do anh gây ra.
Minh Hiếu lặng lẽ dạo quanh thành phố, một thành phố mà anh đã lớn lên và chứng kiến bao thay đổi trong suốt cuộc đời. Dù đã quen thuộc với từng con phố, từng góc nhỏ của Sài Gòn, nhưng càng lớn, anh lại càng ít có dịp nhìn lại, để nhận ra rằng thành phố này cũng đang biến đổi từng ngày, giống như chính anh. Sài Gòn ngày xưa, những khu phố thân quen, giờ như mờ nhạt trong ký ức anh. Anh ngồi trên chiếc xe, cứ thế lướt qua những ngã ba, ngõ hẻm mà ngày xưa anh vẫn đi cùng ba mẹ. Đến mỗi nơi, Minh Hiếu lại dừng lại, nhìn ngắm thật kỹ, như muốn lưu giữ từng khoảnh khắc của những ngày tháng đã qua. Nhưng không khỏi chạnh lòng khi nhận ra rằng những nơi anh yêu thích ngày nào giờ đã không còn nữa. Cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy Minh Hiếu. Những ký ức tuổi thơ dần mờ nhạt, chẳng khác gì những cảnh vật đã không còn nguyên vẹn như trong trí nhớ của anh. Minh Hiếu tự hỏi mình, liệu có phải anh đã bỏ qua quá nhiều thứ, để rồi giờ đây không thể tìm lại được sự quen thuộc trong chính nơi anh đã trưởng thành?
Đã bảy, tám năm rồi, Minh Hiếu tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ, chỉ chăm chăm vào việc học và cố gắng vượt qua những nỗi đau riêng. Anh không nhận ra rằng trong suốt thời gian đó, anh đã dần rút lui khỏi thế giới xung quanh, đã bỏ qua biết bao điều quý giá mà Sài Gòn, cũng như chính cuộc sống, đã trao cho mình. Giờ đây, khi nhìn lại, anh chỉ thấy một Sài Gòn mới mẻ, không còn giống như cái thành phố anh từng biết.
Minh Hiếu đi dọc phố đi bộ, chợt anh dừng lại khi thấy một bác lớn tuổi ngồi buồn bã ở một góc phố, tay cầm chiếc máy ảnh cũ. Minh Hiếu cảm nhận được sự lạc lõng trong ánh mắt của bác, có lẽ bác là thợ chụp ảnh lấy liền, một nghề giờ đây đã dần mất đi sự ưa chuộng của thời đại. Không còn ai bỏ tiền để chụp những tấm ảnh như thế nữa. Bác trai ngồi đó, có lẽ đang chờ đợi một khách hàng nào đó đến, nhưng phố đi bộ đông đúc, chẳng có ai dừng lại để nhờ bác chụp. Minh Hiếu nhìn thấy cảnh tượng đó và không khỏi cảm thấy đồng cảm. Dù bản thân cũng đang chìm trong những suy nghĩ u ám, nhưng anh vẫn quyết định tiếp cận bác, muốn làm một điều gì đó cho chính mình, cũng như để bác không cảm thấy cô đơn. Anh mỉm cười, cúi đầu chào bác, rồi ngại ngùng nhờ bác chụp cho mình một tấm hình.
Được đứng giữa dòng người tấp nập, một mình đối diện với chiếc máy ảnh cũ, Minh Hiếu lại bất chợt cảm thấy có chút lo lắng. Anh chưa từng đứng trước máy ảnh lâu đến vậy, thế nên nụ cười của anh có chút gượng gạo, nhưng anh vẫn quyết tâm giữ nó, vì anh muốn ghi lại khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà anh đã lâu không có, khoảnh khắc khi anh cảm thấy mình thật sự sống, thật sự còn tồn tại.
Anh giơ hai ngón tay lên, cố tạo một tư thế thoải mái nhất có thể. Bác trai nhìn anh một lúc rồi chặc lưỡi trêu chọc
"Con đẹp trai mà sao không biết cười vậy, phải cười lên chứ, cái này mới đáng yêu."
Bác chú ý đến miếng băng cá nhân màu hồng trên cánh tay Minh Hiếu, khẽ nhếch môi rồi nói tiếp: "Thích mấy thứ dễ thương như vậy, chắc là phải rất lạc quan rồi, hay cười lắm nhỉ?"
Đột nhiên, Minh Hiếu nhớ lại hình ảnh của cái đầu hồng ngày hôm đó, người bạn đã tặng cho anh miếng băng cá nhân ấy. Một nụ cười vô thức hiện lên trên môi anh, một nụ cười nhẹ nhàng, mà cũng thật ấm áp. Nụ cười mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể lại dễ dàng để lộ ra ngoài "Đồ đầu hồng ngốc ấy..."
Bác trai mỉm cười nhìn anh, vui vẻ nói "Xong rồi, con qua xem thử nhé."
Minh Hiếu bước lại gần, nhìn vào tấm ảnh vừa được chụp Minh Hiếu nhìn vào tấm ảnh vừa được chụp, mắt anh bỗng trở nên mờ đi vì chút ngỡ ngàng. Đó là nụ cười đầy ngây thơ, hơi ngốc nghếch, như thể anh đang tìm thấy một điều gì đó đẹp đẽ trong cuộc sống dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Đôi mắt anh sáng lên một chút, như thể đang nhớ về một điều gì đó ấm áp, một ký ức nào đó mà đã lâu rồi anh không chạm tới. Cái cười ấy không chỉ đơn giản là một biểu cảm, mà là một sự nhẹ nhõm, như một lần anh thở phào sau bao lâu dồn nén. Anh không nghĩ rằng mình có thể cười như thế, nhưng tấm ảnh này chứng minh rằng đôi khi, khi buông bỏ mọi gánh nặng, ta lại tìm thấy những khoảnh khắc tự do nhất. Minh Hiếu không thể không mỉm cười thêm một lần nữa khi nhìn vào tấm hình, dù đó là nụ cười của một anh chàng có thể chưa hoàn toàn hết buồn, nhưng ít ra, nó đã là một bước tiến, một sự thay đổi nhỏ mà anh đã tìm lại được sau rất nhiều năm tháng lạc lối.
"Sau này cười nhiều hơn thế này nhé, đã đẹp trai rồi còn cười đẹp lắm, đừng ngại nữa nha."
Minh Hiếu cười, nhận lấy tấm ảnh từ tay bác, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Anh thề sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này, tấm ảnh này, và nụ cười mà anh đã thật sự tìm lại được sau rất lâu.
Minh Hiếu, sau nửa ngày dạo quanh Sài Gòn, đang trên đường về, lòng đầy hứng khởi với tấm ảnh mới và những cảm xúc vơi bớt trong trái tim mình. Anh cảm nhận gió lạnh mùa đông đang dần về, như một sự khởi đầu mới, một niềm hy vọng. Nhưng bất ngờ, một tiếng rầm vang lên từ phía đối diện, làm anh giật mình, theo bản năng của một người hay quan tâm, Minh Hiếu không thể bỏ đi mà không biết chuyện gì xảy ra.
Anh lao đến ngay lập tức, mắt nhìn thấy một người nằm giữa vũng máu, xung quanh là đám đông đang chỉ trỏ, không ai động đậy giúp đỡ, còn tên tài xế xe tải đã nhanh chóng bỏ trốn. Minh Hiếu vội vã đá văng chiếc xe của mình sang một bên, không còn thời gian để nghĩ đến sự an toàn của bản thân. Anh chỉ biết chạy lại, không một chút ngần ngại, mặc dù trong lòng rất sợ máu, trái tim anh vẫn không thể đứng im.
Người nạn nhân nằm đó, tay chân tê liệt, mặt đầy máu, chỉ còn yếu ớt kêu cứu trong vô vọng. Minh Hiếu, dù gương mặt đầy lo lắng, vẫn tìm cách an ủi nạn nhân, giúp đỡ người dân xung quanh dìu người đó vào nhà để chờ xe cứu thương. Anh cũng không ngần ngại lên xe cứu thương cùng, chỉ để chắc chắn rằng người nạn nhân sẽ được đưa đến bệnh viện kịp thời. Lúc này, Minh Hiếu không còn quan tâm đến sự sợ hãi hay đau đớn của bản thân nữa, mà chỉ còn một niềm tin duy nhất là cứu giúp người khác, dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng cũng đủ để anh cảm thấy mình có giá trị. Với trái tim yếu ớt, anh vẫn làm điều đúng đắn, dù rằng những khoảnh khắc như thế này không dễ dàng đối với bất kỳ ai. Nhưng ít nhất, Minh Hiếu biết rằng anh đã không bỏ mặc một ai, và trong sâu thẳm, anh cũng đang chữa lành một phần trong chính bản thân mình.
Giây phút nào đó khi nhìn ánh mắt đờ đẫn, nhìn vào người con trai nằm dưới đất, cái nhìn ấy sợ hãi và tuyệt vọng, đôi mắt ngập tràn cơn ác mộng khi cái chết đang đến gần, mỗi hơi thở của người đó như đang cố gắng níu giữ lấy từng giây phút còn lại của sự sống. Những tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên, gãy gọn, như một lời tuyệt vọng, như một lời van xin từ đáy sâu của cuộc sống. Minh Hiếu bỗng cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, như thể có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim anh. Anh không thể không nghĩ về những lần mình cũng từng gục ngã, từng cầm dao cứa lên cánh tay, từng bật khóc trong đêm tối không ai nghe thấy. Những tiếng rên rỉ của anh ngày ấy không phải vì vết thương, mà vì nỗi đau trong lòng, một sự đau đớn không thể bộc lộ ra ngoài, không thể nói thành lời. Những tiếng kêu cứu ấy, chúng chẳng bao giờ dừng lại trong tâm trí anh, vẫn luôn vang vọng như một ám ảnh không thể xóa nhòa. Lúc đấy những tiếng kêu cứu vang lên từ anh không phải vì muốn thoát khỏi cái đau đớn thể xác, mà vì trái tim anh đã mệt mỏi, đã muốn buông xuôi, đã muốn chết đi để không phải chịu đựng những khổ đau vô tận này nữa.
Giờ đây Minh Hiếu tận mắt chứng kiến một người mong muốn được sống khi mà tử thần đang ở trước mặt cố gắng vẫy gọi, người ta phải chống chọi dể thoát khỏi cái chết trong gang tấc, vì người ta muốn được sống nên mới kêu cứu. Còn anh, khi được trao cho quyền được sống thì lại vứt bỏ nó đi, anh cảm thấy như mình đang coi thường mạng sống quý báu này vậy.
Minh Hiếu ngồi thẫn thờ ngoài phòng phẫu thuật sau khi đã cho cảnh sát lời khai, mắt nhìn chăm chăm vào cửa sắt không chút động đậy, dường như hồn anh vẫn chưa quay lại, vẫn bị ám ảnh bởi những hình ảnh của vụ tai nạn đó. Những tiếng kêu cứu vang vọng trong đầu anh, tiếng thở dốc của người nạn nhân làm trái tim anh nghẹt thở, như thể anh cũng đang cùng người đó vật lộn với cái chết, đau đớn không thua kém gì. Anh siết chặt tay vào cổ, cố gắng giữ cho mình không gục xuống. Không khí bệnh viện lạnh lẽo càng khiến anh cảm thấy ngột ngạt, như thể cái cảm giác mất mát đang dần xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể anh. Anh muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không thể, giống như cái chết ở gần kề mà anh không thể nào thoát ra.
Và rồi, giữa cơn mơ màng ấy, Minh Hiếu giật mình khi có một người vội vã chạy đến, chân xỏ giày ngược mà cũng không biết, chỉ lo chạy thật nhanh về phía phòng phẫu thuật. Có vẻ là người nhà bệnh nhân, nhưng mà sao nhìn quen thế này, cái đầu màu hồng hồng...
"Ủa cái bạn gặp ở trường thằng Dương nè?"
Đó là Nguyễn Thái Sơn, người mà cậu gặp ở cái đêm hôm qua.
Thái Sơn vẫn còn đứng đó, thở dốc, mắt nhìn vào cửa phòng phẫu thuật với vẻ mặt hốt hoảng, không để ý tới Minh Hiếu đang đứng bên cạnh. Anh nghe lõm được thông tin từ người xung quanh, biết rằng người trong phòng phẫu thuật là Anh Quân, bạn cùng phòng của Thái Sơn. Cậu ấy, một sinh viên mới lên thành phố học, không có gia đình ở đây, tất cả mọi thứ đều phải tự mình xoay xở. Cảnh sát đã liên lạc với trường học, và từ đó thông tin mới được truyền đến tai các bạn cùng phòng, trong đó có Thái Sơn.
Minh Hiếu không thể rời mắt khỏi Thái Sơn. Từ lúc nhìn thấy cậu, anh không có ý định rời đi nữa. Anh lo cho Thái Sơn, lo cho người bạn mới này mà không thể lý giải vì sao, chỉ là một cảm giác không thể nói thành lời.
Thật ra anh lo cho Thái Sơn thôi.
Thái Sơn đứng như chết lặng ngoài phòng phẫu thuật, mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của chính mình. Hai tay cậu siết chặt, lòng đầy lo lắng và sợ hãi. Cậu nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt, nơi có Anh Quân đang chiến đấu với tử thần trong đó. Giọt nước mắt không kìm được cứ rơi xuống, cậu nghẹn ngào không nói được lời nào, chỉ biết gục mặt xuống hai đầu gối, cố giấu đi sự yếu đuối trước mặt hai người bạn Hùng đứng cạnh.
Hùng Huỳnh nhìn Thái Sơn với ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng không biết phải làm gì để giúp đỡ cậu. Dù đã cố gắng trấn an, nhưng trái tim cậu vẫn nặng trĩu. Cả ba người đàn ông, đều im lặng, chỉ có tiếng thở gấp của Thái Sơn như một nhịp điệu đau đớn. Thái Sơn báu lấy hai cánh tay mình đến mức sắp rách cả da chỉ để trấn an cơn lo âu của bản thân, như muốn tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này, nhưng rồi lại rơi vào cơn tuyệt vọng, chẳng thể thoát ra được. Anh đã từng hứa với mình là phải mạnh mẽ, phải luôn là người che chở cho những người thân yêu, nhưng giờ đây, ngay cả khi cậu đang đứng trước cửa sống chết của bạn mình, cậu lại chẳng thể làm gì ngoài việc cảm thấy hoàn toàn bất lực.
Quang Hùng đứng bên cạnh chỉ biết nắm tay Thái Sơn để trấn an cậu bạn, cảm giác như ngực mình đang nghẹn lại. Anh hiểu rất rõ cảm giác của Thái Sơn lúc này, nhưng mỗi lời an ủi lại như mũi dao đâm vào trái tim cậu. Thái Sơn chỉ muốn cái cánh cửa kia mở ra, muốn nghe tin tốt lành, nhưng rồi sự im lặng cứ bao trùm, chỉ có những tiếng thở dài như khắc sâu thêm vào tâm trí cậu.
Giữa lúc này, Minh Hiếu bước đến, tay cầm theo ba phần sandwich và một cặp lồng đựng cháo nóng được mua ở đối diện bệnh viện. Cậu nhìn thấy Thái Sơn vẫn đang ngồi khum người, ánh mắt mờ mịt và đau đớn. Anh không biết phải nói gì, chỉ bước lại gần và e dè khều Thái Sơn rồi dụi vào tay cô món đồ.
"À, cái này, mình có mua cho cậu và hai bạn. Trong này có cháo nóng tớ mua ở dưới, mình nghĩ là sẽ ổn thôi, cháo này mình tặng cho bạn đó nha. Cố lên nha Thái Sơn."
Minh Hiếu đứng dậy, nhẹ nhàng cúi nhẹ chào hai người bạn đứng cùng, vì đang lo cho Phạm Anh Quân đang nằm trong kia mà cả hai cũng không để ý lắm về việc tại sao cái người này lại biết tên của bạn mình. bước ra ngoài bệnh viện, để lại những suy tư đè nặng trong lòng, nhưng ít nhất anh đã làm được điều gì đó cho Thái Sơn, dù chỉ là một bữa cháo nóng và một lời động viên nhỏ.
Minh Hiếu trở về nhà vào khoảng 10 giờ rưỡi tối, chỉ vừa mở cửa đã bị một loạt dép và đồ đạc ném vào người, kèm theo là những lời mắng mỏ, tức giận của Phạm Bảo Khang. Hắn đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, quát tháo không ngừng, khiến Minh Hiếu có cảm giác mình chỉ là một cái bóng đứng im trong phòng, chịu đựng sự tức giận của người bạn thân. Bảo Khang không kịp để Minh Hiếu giải thích, chỉ biết lặp đi lặp lại những câu hỏi đầy lo lắng và giận dữ.
"Mày có biết tụi tao lo cho mày không hả? Mày có biết tụi tao chạy khắp nơi tìm mày không?" Giọng của hắn vang lên như một cơn bão. Minh Hiếu im lặng, không nói gì, chỉ đứng đó, chịu đựng sự mắng mỏ cho đến khi Bảo Khang có vẻ đã mệt mỏi và bắt đầu giảm bớt âm lượng.
Cuối cùng, Minh Hiếu lên tiếng, giọng anh trầm lặng, có chút mệt mỏi "Tao đang đi thì gặp người ta bị đụng xe..."
"..."
"Tao cảm thấy ở đó chỉ có mấy cô chú lớn tuổi không thể làm được gì, nên tao muốn vào giúp..."
Sau câu trả lời đó, Bảo Khang im lặng, ánh mắt không giấu được sự bất ngờ và lo lắng. Hắn rót một ly nước rồi uống cạn, sau đó tiếp tục mắng Minh Hiếu, nhưng âm lượng đã nhỏ lại rất nhiều.
"Nhưng mà nếu có chuyện gì mày cũng phải mượn điện thoại, gọi cho tao một tiếng chứ. Tụi thằng Long chạy tìm mày suốt từ nãy giờ đó."
Dù còn giận nhưng Bảo Khang cũng hiểu phần nào, hắn xua tay đuổi Minh Hiếu đi vào phòng. Lúc này, hắn cũng lôi điện thoại ra gọi cho ba người bạn còn lại để báo cho họ biết Minh Hiếu đã về nhà. Cảm giác giận dỗi của Bảo Khang không hề giảm, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy có chút hối hận vì đã quá nặng lời. Hắn không nói gì thêm, lủi thủi xuống góc phố mua một tô mì gõ, mang về để trước cửa phòng Minh Hiếu. Bảo Khang gõ cửa một cái nhẹ nhàng rồi lặng lẽ quay đi, để lại tô mì và một vài câu hỏi nhắn lại trong messenger dặn ò Minh Hiếu ăn.
Minh Hiếu thì lại chẳng dám giận lấy Bảo Khang giây phút nào, lần này anh có lỗi thật, anh biết bạn mình lo lắng cho mình nên mới mắng như thế. Anh lôi tấm hình mình đã chụp trong buổi chiều ra nhìn. Vết máu trên tấm hình khiến Minh Hiếu không khỏi tặc lưỡi, cau mày đầy tiếc nuối. Nhưng rồi anh lại thở dài, lặng lẽ bỏ qua cảm giác đó. Trong lòng anh, sự ám ảnh về cảnh tượng buổi chiều vẫn không thể rời đi. Anh không thể xua đi được hình ảnh người đó, đau đớn, yếu ớt, van xin cứu giúp.
Minh Hiếu lại nhớ đến Thái Sơn, cậu bạn mà anh chỉ mới gặp nhưng đã cảm thấy một sự đồng cảm mạnh mẽ. Thái Sơn lúc này chắc hẳn đang rất lo lắng. Minh Hiếu không thể không tự hỏi: Thái Sơn đã ăn chưa? Cậu ấy có ổn không? Liệu cậu ấy có còn khóc không? Cái đầu hồng dễ thương ấy chắc chắn đang rất sợ hãi, giống như anh đã từng sợ hãi trong quá khứ.
Anh lướt qua tin nhắn mời kết bạn từ Nguyễn Thái Sơn. Minh Hiếu giật mình, không thể tin được vào mắt mình. Cậu bạn đó, đúng là cậu ấy rồi. Minh Hiếu vội vã mở trang cá nhân của Thái Sơn, mắt nheo lại để nhìn rõ từng tấm hình. Đúng như Minh Hiếu nghĩ, cái đầu hồng ấy không thể lẫn vào đâu được, và Thái Sơn còn học ở trường H nữa. Minh Hiếu mỉm cười nhẹ nhàng, tự nhủ rằng thật may mắn khi có thể tìm ra được cậu bạn này.
Anh không thể kìm lòng, tìm lại những tấm ảnh cũ của Thái Sơn, từ khi cậu còn nhỏ, từ lúc Thái Sơn để tóc đen, cho đến những bức ảnh cậu chụp trong ngày tốt nghiệp. Minh Hiếu lưu lại những tấm ảnh ấy, rồi ngập ngừng, cuối cùng cũng quyết định nhắn tin cho Thái Sơn.
"Mình chào Sơn nhé, không biết Sơn còn nhớ mình không? Mình là bạn lúc nãy ở bệnh viện đó. Mình chỉ muốn hỏi thăm chút, không biết bạn đó đã ổn hơn chưa, không biết có phiền cậu không..."
Minh Hiếu đợi tầm chừng nửa tiếng vẫn chưa thấy phản hồi, định bụng suy nghĩ chắc giờ mình làm phiền người ta rồi, làm gì có ai ở bệnh viện đợi phòng phẫu thuật mà có tâm trí kiểm tra điện thoại, vừa định tắt điện thoại rồi trùm chăn đi ngủ nhưng nhận được thông báo tin nhắn. Tin nhắn đó đến từ Thái Sơn.
Minh Hiếu nhìn vào điện thoại, ngón tay di chuyển nhẹ trên màn hình, mắt anh sáng lên khi thấy tin nhắn từ Thái Sơn. Đọc từng chữ, anh cảm thấy một niềm vui khó tả, giống như một tảng đá nặng nề trong lòng anh bỗng chốc rơi xuống.
"Bạn tớ ổn rồi á bác sĩ vừa chuyển sang phòng hồi sức. À mà cảm ơn cậu vì đã đưa bạn tớ tới bệnh viện và cả cháo lúc nãy nha."
Anh không thể ngừng mỉm cười. Cảm giác vui sướng trào lên trong anh, khiến Minh Hiếu chẳng thể kìm chế nổi. Anh nở một nụ cười rộng, đến mức thiếu điều nhảy tưng tưng trên giường vì quá vui mừng. Minh Hiếu nhìn vào màn hình điện thoại, trong lòng như nhẹ nhõm hẳn. Một phần trong anh cảm thấy tự hào vì đã làm điều gì đó có ích cho người khác, nhất là khi thấy Thái Sơn không còn phải lo lắng nữa.
"Rất vui khi nghe tin bạn cậu đã ổn. Chúc bạn ấy sớm hồi phục và cảm ơn vì đã cho mình biết. Nếu cần gì, đừng ngại nhé."
Anh để điện thoại xuống và nằm xuống giường, lòng nhẹ bẫng. Dù đã trải qua rất nhiều những đêm không yên, nhưng đêm nay, Minh Hiếu cảm thấy có một chút bình yên lạ lùng len lỏi trong tâm hồn.
"Không có gì đâu khách sáo quá, cho mình gửi lời hỏi thăm đến bạn đó nha"
"Okayyy
Mà hình như tớ thấy cậu hơi quen quen
Cậu phải cái bạn hôm qua gặp ở trường H không á"
"Ừm là mình á"
"Àaa, thế bao giờ lại sang chơi nữa nhé
Mấy bạn của tớ cũng muốn gặp Hiếu để cảm ơn"
"Khách sáo quá, mình sang chơi thôi
Không cần cảm ơn gì đâu
Đó là việc nên làm mà"
"Nào
Mai tớ mời Hiếu ăn kem được không?"
"Thôi được rồi mình chịu cho Sơn vui nhé
Mai mình đến bệnh viện đón Sơn"
"Ơ kìa thôi
Phiền Hiếu lắm"
"Mình không có phiền
Tại nghĩ chắc Sơn ở lại chăm bạn
Tiện đường sang ghé đưa Sơn đi luôn"
"À oke vậy mai gặp lại Hiếu nhé
Cảm ơn Hiếu nhiều về ngày hôm nay"
"Okayyy
Ngủ ngon nhé"
"Bye bye
Cậu ngủ ngon nhé"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro