O2
Thú thật, sau sự kiện hôm qua, Bảo Khang đã bắt gặp cảnh Minh Hiếu phì phèo điếu thuốc trên tay. Suýt chút nữa đã có một trận vả nhau ngay trước trường, nếu không có Đỗ Hải Đăng đứng ra can ngăn khi thấy Minh Hiếu vội vứt điếu thuốc đi, vội vàng xin lỗi người đầu hồng ho sặc sụa vì khói thuốc, chắc chắn Bảo Khang sẽ chạy đến túm lấy đầu Minh Hiếu rồi nhét điếu thuốc vào mồm anh.
"Thằng Hiếu nay cũng chịu tiếp xúc với con người rồi à?" – Lê Thượng Long vừa chu mỏ, vừa chép bịch bánh trong tay, huých vai Bảo Khang để làm dịu con quỷ trong người hắn lại, nhưng cũng không quên tò mò về mối quan hệ mới mẻ này.
"Nhưng mà tao thấy cái bạn ngồi nói chuyện với thằng Hiếu quen quen lắm"
"Cùng trường với mày à, Dương?" Phạm Bảo Khang nghi hoặc hỏi, ánh mắt nhìn về phía Đăng Dương, chờ đợi câu trả lời.
Đăng Dương há miệng, hai hàng chân mày nheo lại đến mức sắp dính vào nhau, nhìn lên trời như cố nhớ ra điều gì đó. Một lúc sau, anh chợt "Á" lên một tiếng, như thể đã nhận ra điều gì đó quan trọng.
"Bạn đấy là cái bạn lên confession trường tao rần rần từ lúc lên nhập học tới bây giờ, tại nguyên khóa có một cái đầu hồng đó à"
"Chàaa" – Phạm Bảo Khang không còn cau mày khó chịu như lúc nãy nữa, mà phát ra một tiếng "chà" kéo dài, nụ cười nham hiểm lại xuất hiện làm ba thằng còn lại cũng phải rùng mình. Một khi cái nụ cười ấy xuất hiện, có nghĩa là trong đầu Bảo Khang đã lóe lên một kế hoạch nào đó, không phải đơn giản đâu. Không biết hắn có suy nghĩ gì mà đêm đó trong boxchat của Đăng Dương và Bảo Khang, người ta thấy Tran Dang Duong gửi cho hắn một đoạn link mà nhấp vào hiện ra trang cá nhân tên Nguyễn Thái Sơn.
Nguyễn Thái Sơn nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng lại, thở một hơi dài, mệt mỏi nhưng không thiếu phần nhẹ nhõm. Cậu quăng mớ thuốc lên giường, nhìn ngó quanh căn phòng ký túc xá rộng rãi. Đã ba tháng kể từ khi cậu dọn vào đây, và dù phòng có sáu người, nhưng mọi thứ vẫn khá ổn, không quá chật chội cũng không quá lộn xộn. Sáu người ở chung một phòng, nhưng Thái Sơn chỉ thật sự gần gũi với ba người, còn hai người kia đi sớm về khuya, ít khi gặp nhau, nên không khí trong phòng cũng dễ thở, không phải lúc nào cũng náo nhiệt.
Vừa đóng cửa, một cái đầu từ phòng trên ló xuống, niềm nở như mọi khi, ánh mắt sáng lên khi thấy Thái Sơn.
"Ơ kìa, có mình mày về à? Anh Quân đâu?" Người bạn hỏi, mắt vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
"Ban nãy gặp bạn rồi, tao về trước," Thái Sơn trả lời, cười nhẹ. Cậu chưa vội kể chuyện, chỉ muốn tạm thời thoát khỏi những suy nghĩ nặng nề trong đầu.
Một người bạn khác vừa lau khô tóc vừa đi lại giường Thái Sơn, cầm lấy bịch thuốc an thần mà ngao ngán lắc đầu. Cậu ta nhìn Thái Sơn, vẻ mặt bực dọc pha lẫn lo lắng, không che giấu được sự bất mãn.
"Lại thuốc nữa à?"
"Hôm qua ngủ không được, hơi stress thôi ấy mà. Nay ăn gì đấy Hùng"
"Hùng nào"
"Ừ nhỉ tao quên, mày á. Hùng Huỳnh nay nấu gì đấy"
Roommate của cậu vừa hay có hai cậu bạn tên Hùng luôn. Người này là Huỳnh Hoàng Hùng ở bên khoa Thiết kế thời trang, mọi người hay gọi là Hùng Huỳnh, người mà Thái Sơn chẳng bao giờ nghe kể về gia đình mình. Thái Sơn chưa bao giờ nghe cậu này kể nhiều về gia đình mình, chỉ biết nhà ở Đồng Nai cách Sài Gòn 1 2 tiếng đi xe nhưng mà chê tiền xăng tốn kém quá nên dọn thẳng vào kí túc trường ở mặc dù tiền kí túc xá 1 tháng bằng 2 tháng tiền xăng. Nhìn chung, Huỳnh Hùng là người cũng vô chu đáo và quan tâm đến mọi người xung quanh. Tính tình hơi dữ một tí nhưng là mẫu người khẩu xà tâm phật, mỏ thì hỗn nhưng tâm tốt, hay thương bạn bè.
Người còn lại là Lê Quang Hùng của bên khoa Thanh Nhạc, hay Hùng Thái Lan như mọi người hay gọi cậu. Cậu là người dễ chịu nhất trong nhóm, hiền lành và ít khi nào để tâm đến những chuyện không đáng, lành tính hơn nhiều so với Hùng Huỳnh. Thái Sơn có cảm giác cậu ấy là một mảnh ghép cần thiết để giữ mọi thứ không rơi vào hỗn loạn. Tuy vậy, Thái Sơn luôn hơi e ngại mỗi khi cậu bạn này bỗng dưng lộ ra vẻ cáu giận. Lúc đó, không ai có thể đoán được cậu sẽ chửi bâng quơ bằng tiếng Thái vào mặt mình bằng thứ tiếng mà mình chẳng hiểu chữ nào ngoài đếm 1234 trong tiếng Thái mà thằng Hùng Thiết Kế hay nghe nhạc của cái chương trình Say Hi gì gì đó có mấy câu này suốt.
Phạm Anh Quân, người vừa được nhắc tên trên câu thoại trên. Cậu ấy đến từ khoa Quản trị kinh doanh, nhưng không phải là người giỏi giải quyết vấn đề hay thương thảo như những gì người ta tưởng tượng. Người mà Thái Sơn luôn coi là một đứa khờ khạo nhất trong phòng.. Cậu ấy ngốc nghếch một cách đáng yêu và không bao giờ biết cách giữ an toàn cho bản thân, luôn vô tình gây ra những tai nạn nhỏ khi làm bếp. Mỗi lần Thái Sơn nhìn thấy cậu ta làm món ăn nào đó, cậu chỉ mong rằng đừng có gì xảy ra. Nhưng rồi, không phải mọi chuyện lúc nào cũng ổn. Phạm Anh Quân nhiều lần suýt làm cháy cái áo của bản thân và cả việc nhiều lần bị giám thị phạt vì làm cháy bếp. Chính vì thế, những công việc bếp núc, nấu ăn đều được giao cho Hùng Huỳnh, người mà từ trước đến nay luôn có một đức tính cẩn thận đến mức kỳ lạ trong mọi việc.
Còn Huy và Phú, hai người đều ở bên khoa công nghệ thông tin mà Thái Sơn chẳng bao giờ hiểu hết được. Họ sống âm thầm, không có những trò chơi hay câu chuyện tầm phào như những người còn lại. Họ luôn thức dậy vào lúc sáng sớm và về khuya, chỉ tắm rồi ngủ. Không có gì đặc biệt để kể về họ, nhưng Thái Sơn cũng không hề cảm thấy khó chịu với sự tĩnh lặng đó. Có lẽ chính vì họ ít khi xuất hiện mà Thái Sơn mới cảm thấy họ như một cái gì đó vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Thái Sơn thầm cảm thấy may mắn khi mọi thứ ở đây không tệ như cậu từng tưởng tượng. Không còn những cơn đau ê ẩm từ những lần bị đánh, không còn những cuộc chất vấn, quát tháo buộc cậu phải thanh minh cho những lỗi lầm mình không gây ra. Quan trọng nhất là, khi buồn, Thái Sơn không còn phải một mình chống chọi nữa. Từ ngày vào Sài Gòn, cuộc sống của Thái Sơn như được phủ lên một lớp màu mới. Những khoảnh khắc bình yên đến lạ lùng, khi cậu ngồi giữa đám bạn trong phòng, lắng nghe họ nói chuyện, bông đùa, hoặc đôi khi chỉ đơn giản là chia nhau gói mì tôm lúc nửa đêm. Những điều nhỏ nhặt ấy, với người khác có lẽ chỉ là chuyện thường ngày, nhưng với Thái Sơn, nó như một chiếc chăn ấm quấn lấy trái tim cậu trong những ngày trời trở lạnh. Ở đây, cậu không cần cố gắng để được yêu thương, sự quan tâm, dù là vô tình, cũng đủ khiến cậu thấy mình được thừa nhận. Nhưng Thái Sơn không dám thả lỏng quá nhiều. Cậu hiểu rõ cuộc đời mình không phải một giấc mơ đẹp, và bình yên chẳng bao giờ kéo dài mãi. Thái Sơn luôn tin rằng sự yên ổn chỉ là một quãng nghỉ tạm thời trước những thử thách lớn hơn. Cậu không thể ngừng nghĩ về cơn bão đang rình rập phía chân trời, nó không hiện rõ, nhưng cậu cảm nhận được từng đợt sóng ngầm âm ỉ. Trong lòng cậu, sự sợ hãi và cảnh giác vẫn lặng lẽ hiện diện, như một người lính chờ đợi cuộc chiến mà cậu biết chắc sẽ đến, chỉ không rõ là khi nào.
Lúc Thái Sơn dọn xuống ký túc xá, hai chiếc vali lớn và một balo cồng kềnh theo cậu, nhưng thứ nặng nhất lại là những ký ức đau thương mà cậu cố giấu kín. Trong ngăn nhỏ của chiếc balo không chỉ có thuốc an thần và những miếng băng cá nhân mà còn món đồ quen thuộc của cậu, một con dao nhỏ, sắc bén. Thái Sơn mang theo nó như mang theo chính nỗi tuyệt vọng không tên của mình. Đối với cậu, con dao ấy là một lối thoát tạm bợ, một cách để giữ lấy sự tỉnh táo giữa những cơn hỗn loạn tâm trí. Mỗi khi cảm giác nghẹt thở đến mức muốn tan biến khỏi thế giới này, cậu lại đưa lưỡi dao lướt qua làn da trắng nõn, để cái đau của thể xác tạm thời làm dịu đi sự dày vò trong lòng. Thái Sơn biết mình sai, nhưng cậu không tìm được cách nào khác để đối mặt với cảm xúc chất chồng. Bởi với cậu, nếu làm đau bản thân vẫn còn kiểm soát được, thì mất bình tĩnh nghĩa là đứng bên mép lan can ký túc, nơi chỉ cần một bước hụt là tất cả chấm hết. Ngày Thái Sơn chuyển đến, Hùng Huỳnh nhanh chóng tinh ý nhận ra những lọ thuốc an thần và thuốc ngủ xếp ngay ngắn trên bàn. Hùng không hỏi gì nhiều, không soi mói, nhưng đôi mắt cậu thoáng vẻ trầm ngâm, như đã hiểu được phần nào câu chuyện ẩn sau dáng vẻ nhỏ bé của Thái Sơn. Hùng chỉ khẽ dặn "Có gì khó chịu thì cứ nói ra, cần thì ôm tụi này, khóc một trận cũng được. Đừng giữ trong lòng." Giọng nói bình thản của Hùng chứa đầy sự chân thành, khiến Thái Sơn thoáng chút ấm áp. Thời gian trôi qua, Hùng Huỳnh bắt đầu để ý kỹ hơn. Ban đầu, cậu nhẹ nhàng khuyên nhủ Thái Sơn nên hạn chế thuốc, giải thích rằng lạm dụng sẽ gây phản tác dụng. Nhưng sau ba tuần ở chung, sự mềm mỏng ấy nhanh chóng chuyển thành những lời trách mắng thẳng thắn. Hễ thấy Thái Sơn cầm đến lọ thuốc, Hùng liền gằn giọng nhắc nhở, thậm chí có khi nạt nộ vài câu để cậu bạn thức tỉnh.
May mắn cho Thái Sơn là cho đến giờ, không ai trong phòng phát hiện ra con dao nhỏ nằm sâu trong ngăn balo ấy. Cậu biết, nếu chuyện đó để Hùng Huỳnh phát hiện ra được chắc chắn sẽ sôi máu tới nào có khi còn canh chừng Thái Sơn suốt ngày đêm như trông trẻ. Hùng sẽ không cho phép bất cứ điều gì tổn hại đến bạn mình, dù đôi khi điều đó khiến Thái Sơn vừa cảm động, vừa cảm thấy áy náy.
Thái Sơn móc điện thoại ra, ánh mắt vô tình dừng lại trên thông báo lời mời kết bạn mới từ một cái tên khá quen: "Phạm Bảo Khang". Cậu hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều. Tính cậu trước giờ vốn dễ dãi trong việc chấp nhận lời mời kết bạn, miễn người đó trông không giống một tài khoản clone hay có dấu hiệu đáng ngờ. Không mấy chần chừ, Thái Sơn bấm vào nút "Chấp nhận" mà chẳng mất thời gian lướt qua trang cá nhân của Bảo Khang. Cậu không phải kiểu người tò mò hay muốn đào sâu đời tư của người khác, với Thái Sơn, chỉ cần cảm thấy người ta không có ý xấu thì một cái click nhẹ cũng chẳng tổn hại gì. Đặt điện thoại xuống, cậu khẽ nhún vai, tự nhủ nếu có gì bất thường, cậu vẫn có thể hủy kết bạn sau. Nhưng cậu không biết rằng, từ lúc nhấn nút "Chấp nhận" đó, một loạt sự kiện bất ngờ đã bắt đầu được khởi động trong cuộc đời vốn đã không mấy yên bình của cậu.
Sự kiện chào tân sinh viên ở trường H kết thúc cũng là lúc bốn ông giời hội đồng quản trị nhà họ Trần kéo nhau đi tăng hai. Minh Hiếu ngồi đó, giữa không gian ồn ào của quán nhậu, nhưng lòng anh như trống rỗng, nặng trĩu. Một cốc bia, rồi thêm cốc nữa, như một cách để làm dịu đi những cảm xúc đang dồn nén trong anh. Nhưng mỗi lần uống, anh lại càng cảm thấy nỗi đau cứ lớn dần, như thể anh đang chìm trong một vực thẳm không có lối thoát. Minh Hiếu khóc, không thể nào ngừng được, những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt anh như cơn mưa bão, không thể kìm nén nổi. Cứ mỗi lần anh nhấm nháp bia, từng đợt nước mắt lại kéo đến, không dứt. Anh không còn biết mình đang làm gì nữa, chỉ cảm thấy một cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả thành lời. Minh Hiếu thật sự muốn chết đi lúc này, giữa không gian mờ mịt của những cốc bia và tiếng cười xung quanh.
Cảm giác này, cảm giác của sự cô đơn, của việc không có ai cần mình, cứ dằn vặt anh. Mặc dù xung quanh anh có ba người bạn thân thiết, họ quát lên "Còn tụi tao nè trời", nhưng thứ mà Minh Hiếu cần không phải là những lời đó. Anh cần một tình yêu, một tình yêu thật sự, một tình yêu khiến anh cảm thấy mình có giá trị, rằng anh không phải là người vô hình. Nhưng trong lòng anh lại trống rỗng, anh sợ rằng nếu cứ mãi chạy trốn như vậy, thì bao giờ mới có thể yêu thương, bao giờ mới có thể cảm nhận được tình yêu thật sự. Anh cảm thấy mình không xứng đáng được yêu. Những suy nghĩ tiêu cực cứ luẩn quẩn trong đầu Minh Hiếu, không thể xua đi được. Anh sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, liệu có đủ mạnh mẽ để bảo vệ cho người mình yêu không? Cảm giác thiếu thốn tình cảm ấy khiến anh càng thêm đau đớn. Anh tự hỏi mình, có ai muốn yêu một người như anh không, một người luôn đầy những nỗi lo sợ và nghi ngờ như vậy?
Nhưng Minh Hiếu à, kể cả anh có là người con trai đi chăng nữa thì trong mối quan hệ nào đi nữa ai cũng đều có quyền được buồn. Cảm xúc là một phần không thể thiếu của con người, và đôi khi, chính những khoảnh khắc yếu đuối ấy lại giúp ta hiểu được bản thân mình hơn bao giờ hết. Không ai có thể sống mà không vấp ngã, không ai có thể đứng vững mãi mà không có những giây phút cảm thấy mình chẳng đủ sức. Và Minh Hiếu, anh không phải là người ngoại lệ.
Trần Minh Hiếu vừa nốc ly bia, tay cầm cốc mắt nhìn đăm đăm về phía trước rồi bật lên một tiếng rú đầy uất ức, ngay sau đó tiếng khóc của anh cất lên, vang lên như một bản nhạc đau đớn, thấu tận tâm can. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống là một nỗi niềm không thể kìm nén, anh muốn phá hủy hết, muốn đập thẳng chiếc ly bia vào đầu mình để chấm dứt cảm giác đau đớn không thể tả nổi này. Đăng Dương và Thượng Long phải lao tới, mỗi người nắm giữ tay anh, giữ anh lại, chỉ sợ nếu có ai đó chạm vào anh, Minh Hiếu sẽ phát điên lên ngay lập tức. Nhưng khi những cảm xúc mãnh liệt dần qua đi, Minh Hiếu trở lại như một đứa trẻ, ngây ngô, ngã trái ngã phải, tay luôn tìm cách trêu đùa những người xung quanh. Cậu chọt chọt vào người Đỗ Hải Đăng làm nó phát cáu cáu lê rồi nó lại cười hê hê như con cún ngốc. Mọi thứ xung quanh như mờ đi trong ánh mắt Minh Hiếu, cho đến khi anh bất ngờ quẹt tay vào cạnh bàn sắt, tạo ra một vệt máu dài trên cánh tay. Cả ba người bạn tá hỏa, vội vàng chạy đi xin quán miếng băng cá nhân.
"Khỏi, khỏi, tui có rồi" – Minh Hiếu say xỉn lắc đầu, vẫy tay như không có gì xảy ra, cười như chưa từng có vết thương nào, mặc dù máu vẫn rịn ra và chảy không ngừng. Anh lấy từ ví ra một miếng băng cá nhân Hello Kitty màu hồng phấn nhẹ, lặng lẽ đưa lên rồi ngắm nghía như một đứa trẻ con vui vẻ với món đồ mới. Cả ba người bạn đứng đó, không thể không cảm thấy rợn da gà, mắt tròn xoe nhìn anh không thể tin nổi.
Bữa nay nó bị chập mạch à?
"Ở đâu ra miếng băng màu hồng sến súa lại còn Hello Kitty thế kia, nay chú Hiếu giang hồ cũng thích màu hồng cơ đấy à?"
"Sến cái đầu cha mày" – Minh Hiếu cau mày, không ngần ngại ký một cái vào đầu thằng họ Lê, rồi lại chu chu mỏ lên mắng, khiến thằng nhóc ôm đầu đau đớn, quay lại nhìn nhóm bạn như thể vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với anh.
"Cái này của Thái Sơn cho tao. Ai cho mày bảo sến sủa" – Minh Hiếu thản nhiên trả lời, mắt ngước lên, vẻ mặt vừa ngây ngô vừa bướng bỉnh.
Bảo Khang nghe thấy cái tên Thái Sơn từ Minh Hiếu, mắt hắn sáng bừng lên như phát hiện ra một điều gì đó cực kỳ thú vị. Hắn ngừng cười, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò và thích thú, rồi mới bật lên tiếng cười khúc khích. Ngay lập tức, hắn giơ điện thoại lên, nhắm vào cánh tay Minh Hiếu, nơi miếng băng Hello Kitty nhăn nheo như một điểm sáng giữa vệt máu. Dù vết thương còn đang chảy máu, nhưng Minh Hiếu vẫn cười tươi như không có gì xảy ra. Hắn nhanh tay ấn nút chụp, rồi không quên bật chế độ tạo tin trên mạng, tải ngay tấm ảnh lên, đồng thời cười đắc ý nhìn quanh, như thể vừa phát hiện ra một bí mật thú vị mà chỉ mình hắn biết. Hải Đăng, Đăng Dương cùng Thượng Long nhìn cảnh này, chỉ có thể thở dài ngao ngán, nhưng chẳng có gì có thể làm họ ngạc nhiên nữa. Họ đã quá quen với mấy chiêu trò này của họ Phạm rồi.
Sáng hôm sau, Thái Sơn vừa thức dậy, mở điện thoại và bắt đầu lướt qua những câu chuyện trên Facebook. Bình thường, cậu chỉ lướt qua cho nhanh, nhưng lần này không hiểu sao lại dừng lại ở tài khoản Pham Bao Khang. Cậu nhìn vào tin của người nọ và nhận ra người con trai trong đó. Cố gắng lục tìm lại trong ký ức, vì quả đỗi quen thuộc, Thái Sơn nhớ ra ngay người cậu đã gặp trong buổi chào tân sinh viên tại trường. Thái Sơn không thể không phì cười khi nghĩ về khoảnh khắc hôm ấy, bỗng nhiên cảm thấy thật nhẹ nhõm. Trong bức ảnh là Minh Hiếu đang dùng miếng băng cá nhân màu hồng Hello Kitty mà cậu đã tặng cho anh tối qua. Một cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng, cậu phì cười, cảm thấy một niềm mãn nguyện khó tả.
Một thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại, tin nhắn từ Nguyễn Thái Sơn gửi đến tài khoản Bảo Khang
"Mình xin in4 bạn nam chụp chung với bạn được không ạ?"
"Mình gửi nhé, Tran Minh Hieu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro