Chương 25: Cách Lưu Giữ Pheromone
Lúc về, pheromone dư thừa trong người Minh Hiếu đã gần như ổn định lại, trông tâm trạng có vẻ khá tốt.
Theo quy trình cũ, Thái Sơn còn phải lấy nước lau gáy để xua đi mùi pheromone còn dư lại của Minh Hiếu, tránh bị người khác ngửi thấy.
Nhưng bấy giờ Thái Sơn hơi do dự, tiết trời ngày càng lạnh, nếu không cần thiết thì cậu cũng chẳng muốn chạm vào nước lạnh, bởi chạm rồi sẽ phải chờ một thời gian dài để hai tay ấm trở lại.
Minh Hiếu giúp Thái Sơn chỉnh cổ áo với dáng vẻ vô cùng tự nhiên, che lại nơi bị cắn, hời hợt rằng: "Không lau thì thôi, trời lạnh áo dày vậy, che mất rồi ai mà ngửi được?"
Thái Sơn không ngửi thấy mùi pheromone, cũng không thể cảm nhận thực tế độ nồng của nó, nên không biết sức xuyên thấu của nó mạnh cỡ nào.
Minh Hiếu không cần thiết phải nói dối, nếu cậu ấy đã khẳng định, vậy chắc chẳng ngửi thấy thật.
Thái Sơn bỏ lỡ ánh mắt đầy thỏa mãn của Minh Hiếu ở sau lưng mình, cũng không hay biết rằng Minh Hiếu đã nói dối.
Có điều thể chất Beta của Thái Sơn vốn không lưu giữ được pheromone trong thời gian dài. Dù Minh Hiếu cố hết sức, nhưng trên đường về trường, số pheromone còn lại đã bị gió xua đi, dần dà không còn ngửi thấy nữa.
*
Về tới trường, hôm sau đi học, Thái Sơn bị thầy chủ nhiệm gọi vào văn phòng.
Trong Hội thao lần trước, có lẽ vai trò phát thanh viên của Thái Sơn khiến thầy chủ nhiệm hài lòng, nên lần này ông lại đề cử cậu tham dự cuộc thi thuyết trình dịp Tết Tây mà nhà trường tổ chức mỗi năm một lần.
"Thầy tin em sẽ mang vinh dự về cho lớp!" Thầy chủ nhiệm cầm bình giữ nhiệt, cười tươi như hoa.
Thái Sơn nhận lời, sau khi về lớp, cậu tranh thủ thời gian còn lại để lên dàn ý.
Ngày tháng dần trôi, nhiệt độ giảm dần, Thái Sơn bắt đầu suy nghĩ xem có nên mua trang phục mùa đông dày một chút hay không.
Mấy năm nay cậu cao lên nhiều, áo quần mùa đông trước đây mua cũng không còn vừa người nữa, phải mau chóng thay mới thôi.
Thật ra mẹ kế sẽ không gây khó dễ cho cậu về mấy vụ quần áo lộ liễu đến thế, suy cho cùng thì bảo cậu mặc đồ cụt lủn trông chẳng ra gì cả.
Nhưng mỗi lần mua đồ mới cho cậu, bà luôn mang ra trong những dịp có đủ mặt mọi người, sau đó mẹ kế sẽ nói một tràng dài gì mà vất vả lắm mới chọn được quần áo thích hợp cho cậu, vượt trăm sông nghìn núi đấy.
Sau đó nữa, bố cậu sẽ cảm thán về việc mẹ kế làm, rồi tổng kết rằng: Mẹ ruột của Thái Sơn còn chẳng chu đáo bằng em.
Hết lần này đến lần khác, Thái Sơn chứng kiến quá nhiều cảnh như vậy, cậu không muốn tiếp tục để mẹ kế mua đồ cho mình nữa.
Thái Sơn kiểm tra số dư thẻ ngân hàng của mình, trầm ngâm.
Số dư của cậu bây giờ chủ yếu kiếm từ học bổng và tiền dạy thêm trong kỳ nghỉ đông, không nhiều cũng chẳng ít, nhưng vẫn chưa đủ để mua quần áo đắt tiền, tìm xem có tiệm nào giảm giá sẽ hay hơn.
Thái Sơn đang suy tư, chiếc ghế đang ngồi bỗng bị ai đó đá một cái.
"Ngơ ra làm gì, ăn cơm thôi." Minh Hiếu bắt chuyện.
Thái Sơn hoàn hồn, dọn dẹp đồ đạc rồi đứng dậy.
Ra dãy phòng học, gió lạnh thổi khiến Thái Sơn rùng mình, cậu vội kéo dây kéo lên cao nhất, đút tay vào túi.
"Mà cậu..." Minh Hiếu nhíu mày, "Cần ngầu không cần ấm à?"
Im lặng một lúc, Minh Hiếu bổ sung: "Cậu mặc gì cũng đẹp cả, trùm thành con gấu cũng được."
Thái Sơn: "... Cảm ơn."
"Muốn ấm lắm chứ, mấy hôm nữa có chương trình giảm giá, lúc đó tôi đi mua cái áo dày chút." Thái Sơn thở dài, "Mấy nay cứ mặc tạm trước vậy."
Minh Hiếu không đồng tình lắm với suy nghĩ của Thái Sơn, như nghĩ đến điều gì, hắn nghiêng mặt sang chỗ khác hắng giọng, lúc quay lại đã trở về với vẻ nghiêm túc: "Mặc đồ của tôi."
Thái Sơn ngạc nhiên nhìn Minh Hiếu, lắc đầu cười.
Họ là bạn bè, cậu cũng đoán được Minh Hiếu sẽ không trơ mắt nhìn cậu chịu khổ, sau một thoáng bối rối, Minh Hiếu cho cậu mượn áo cũng bình thường.
Nhưng Alpha như Minh Hiếu có ý thức lãnh địa rất mạnh, sẽ khó tránh việc không vui khi thấy người khác mặc đồ mình.
Đâu phải ai cũng chấp nhận được việc cho người khác mượn dùng đồ cá nhân, huống chi còn là áo quần mặc trên người. Tuy trước đó Minh Hiếu cũng từng cho cậu mượn áo, nhưng tất nhiên không thể đánh đồng giữa việc mặc một lúc và mặc vài ngày.
Nhiệt độ chưa thấp đến mức khắc nghiệt, cậu còn chống đỡ được nên không thể tùy ý để phí lòng tốt của Minh Hiếu.
Phải có chừng mực, thì tình bạn mới bền lâu.
Bị từ chối, Minh Hiếu xụ mặt, trông chẳng hề vui hơn chút nào.
Đến khi ăn cơm xong về ký túc xá, làm hết bài tập, Thái Sơn tiếp tục lên dàn ý cho bài thuyết trình.
Viết một lúc, cảnh vật trước mắt chợt tối sầm, hơn phân nửa khuôn mặt Thái Sơn bị chiếc mũ che khuất. Cậu lấy mũ xuống, thấy đây là cái mũ nối liền với chiếc áo khoác lông vũ.
Áo khoác vừa nhẹ vừa ấm, nhìn vào biết ngay giá cả không rẻ chút nào.
Minh Hiếu khoanh tay đứng phía sau cậu, nhíu mày quan sát, vẻ mặt dù không phục nhưng cũng phải thừa nhận: "Cậu mặc đẹp hơn tôi một chút."
Thái Sơn dở khóc dở cười, trêu: "Sao thế được, anh Trần đây là hot boy trường, sao có ai đẹp hơn cậu được."
Miệng Minh Hiếu nhếch lên, sau đó lại trở về với vẻ nghiêm túc. Hắn nhìn Thái Sơn viết dàn ý, ung dung rằng: "Mấy ngày nay cậu cứ mặc cái áo này của tôi."
Thái Sơn chưa kịp từ chối, chợt nghe Minh Hiếu nói tiếp: "Tôi chưa mặc áo này bao giờ, cậu cứ mặc tùy thích. Thi thuyết trình có tiền thưởng, lúc đó cậu cứ dùng tiền mua một cái mới trả tôi."
"Thi thuyết trình trong trường cũng có tiền thưởng à?" Sự chú ý của Thái Sơn tức thì bị dời sang chuyện khác, "Sao thầy chủ nhiệm không nói với tôi?"
"Chắc quên rồi, có gì lạ đâu." Minh Hiếu đeo cặp lên lưng, "Tối nay tôi phải về nhà một chuyến, nếu Khang nói lung tung với cậu hoặc lại muốn giới thiệu đối tượng, cậu cứ gọi điện thoại cho tôi."
Thái Sơn: "... Được, đi đường bình an."
Hôm sau, Thái Sơn lại được thầy chủ nhiệm gọi vào lớp.
Thầy chủ nhiệm cười tít mắt đưa một tờ giấy cho cậu: "Hôm trước quên nói với em, cuộc thi thuyết trình của chúng ta có tiền thưởng đó. Cho em xem, cố gắng lên nhé!"
Thái Sơn nhận giấy đọc, sững sờ.
Không thể tin nổi, cậu đọc đi đọc lại vài lần để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Tận khi về lớp, Thái Sơn vẫn còn hoảng hốt. Cậu không nhịn được quay đầu nói nhỏ với Minh Hiếu và Bảo Khang: "Các cậu biết tiền thưởng hạng nhất cuộc thi thuyết trình là bao nhiêu không?"
"Hả? Thứ này mà cũng..."
Bảo Khang định bảo cái cuộc thi rác này mà cũng có tiền thưởng sao? Chẳng phải chỉ là sân chơi tạo ra để giết thời gian à?
Nhưng vừa nói được mấy tiếng đầu, cái chân dưới bàn của cậu ta bỗng bị Minh Hiếu giẫm mạnh lên, thức thời câm mồm ngay.
"Bao nhiêu?" Minh Hiếu hỏi.
"Tám nghìn." Mặt Thái Sơn nghiêm túc vô cùng.
"Ồ." Minh Hiếu quan sát sắc mặt cậu, chợt bối rối, không biết tám nghìn là nhiều hay ít.
"Ít à? Vậy chắc phải... tám mươi nghìn?" Minh Hiếu nhíu mày.
Thái Sơn: "..."
Rất khó hình dung biểu cảm của Thái Sơn lúc này: "Trường cũ của tôi mà tổ chức hoạt động có thưởng như vậy, thường chỉ năm mươi thôi."
Minh Hiếu: "..."
Hắn sơ ý quá, may mà hôm qua không bỏ thêm nhiều.
Chẳng mấy chốc, Minh Hiếu đã điềm nhiên trở lại: "Vậy cậu cứ mặc cái áo mới kia của tôi trước, cố gắng thi tốt giành hạng nhất, sau đó mua áo mới trả tôi."
Thái Sơn không từ chối nữa, cậu mỉm cười đồng ý.
Vào học, Bảo Khang ngồi phía sau hỏi khẽ: "Hiếu, tối qua tự dưng về nhà làm gì vậy?"
Minh Hiếu đang một tay chống cằm xem sách: "Muốn mua quần áo, về lấy tiền mừng tuổi dành dụm lúc trước ra tiêu."
"... Chuyện này mà cậu cũng phải tự đi một chuyến sao, quần áo nhà cậu toàn là mấy nhãn hiệu kia tự mang tới tặng mà?" Bảo Khang cạn lời, gần đây hắn càng lúc càng chẳng hiểu nổi hành vi của thằng anh em chí cốt này.
"Cậu không hiểu." Minh Hiếu nói thật khẽ, đoạn nhìn thoáng qua Thái Sơn đang ngồi phía trước, sau đó cụp mắt xuống.
*
Ngày thi, gió lớn vô cùng, Thái Sơn mặc chiếc áo khoác lông vũ Minh Hiếu cho mình.
Lúc phải lên sân khấu, Thái Sơn cởi nó xuống đưa Minh Hiếu, mặc áo khoác đồng phục bước lên thuyết trình.
Ngoại hình của Thái Sơn thật sự quá xuất sắc, dù ngọn đèn trong trường kinh dị khủng bố vô cùng, nhưng vẫn chẳng tài nào át đi phong thái của cậu.
Nói cách khác, chính bởi ánh đèn quá gớm ghiếc, nên mới khiến cậu nổi bật giữa bao người, trở thành một tồn tại lóa mắt.
Minh Hiếu ngồi bên dưới nhìn Thái Sơn trên sân khấu, đáy lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Tất cả tầm mắt đều tập trung vào Thái Sơn, đó là những ánh mắt của sự cuồng nhiệt và tò mò, mọi người đang nhìn chằm chằm người trên sân khấu, không nỡ chớp dù chỉ một lần.
... Quá nhiều ánh nhìn hướng về Thái Sơn, ấy vậy mà trên người cậu lại chẳng hề có dấu vết nào chứng tỏ quan hệ thân thiết của họ.
Không ai biết quan hệ của hắn và Thái Sơn, ngoài bản thân họ.
Minh Hiếu mím môi, nghe hai nữ sinh lớp bên cạnh rỉ tai nhau: "Trời ơi, cậu ấy đẹp quá."
"Cậu nói xem cậu ấy mặc mỏng thế, hay chúng ta đi mua ly trà sữa nóng cho cậu ấy nhé, không chừng sẽ xin được số điện thoại đấy."
Các cô gái cười đùa, quyết định tùy cơ ứng biến, có cơ hội là chuồn êm ra ngoài mua ngay.
Minh Hiếu siết chặt chiếc áo trong tay, áo được hắn ôm vào lòng, nhiễm mùi pheromone của hắn.
Lúc Thái Sơn hoàn thành bài thuyết trình rồi đi xuống, Minh Hiếu đưa áo khoác lông vũ cho Thái Sơn, nhìn Thái Sơn mặc nó vào, trên người tức thì được bao phủ bởi mùi hương của hắn, còn hai nữ sinh định mua trà sữa cho Thái Sơn thấy lạ nên im thin thít, lúc này tâm trạng đang u ám mới thoải mái trở lại.
... Có cách nào khiến mùi pheromone của hắn lưu lại lâu hơn trên cơ thể Beta không?
Tất nhiên không phụ sự kỳ vọng của mọi người, Thái Sơn đã giành hạng nhất trong cuộc thi thuyết trình, về đến ký túc xá rồi mà cậu vẫn còn vui lắm, thế là hẹn cuối tuần sẽ mời cả phòng đi ăn, sau đó mua một chiếc áo mới cho Minh Hiếu, bấy giờ mới chịu ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, nghe tiếng hít thở chậm và đều của Thái Sơn, Minh Hiếu vùi mình trong chăn, cầm điện thoại.
Dùng cách nào mới có thể để lại pheromone trên người Beta trong thời gian dài?
Nhập dòng này vào khung tìm kiếm, Minh Hiếu nhấp xác nhận.
Ngay sau đó, kết quả xuất hiện trước mắt hắn.
Những người đặt câu hỏi này đều bắt nguồn từ các nguyên nhân khác nhau, nhưng đáp án họ nhận được đều cùng một ý.
Muốn lưu lại pheromone trên người Beta trong thời gian dài, thì chỉ có một cách.
Đưa pheromone của mình vào nơi sâu nhất trong cơ thể Beta.
Làm việc đó với Beta như khi đánh dấu trọn đời một Omega vậy, tuy không đánh dấu được, nhưng có thể để lại mùi pheromone trong khoảng thời gian nhất định, ước chừng từ một đến hai ngày.
Minh Hiếu khóa màn hình điện thoại, trong đêm tối tĩnh mịch, hắn nghe rất rõ nhịp tim đập mất kiểm soát của mình.
______________________________
hehe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro