Chương 22: Quan Trọng
Cảm giác này thật kỳ diệu, như đang bước trên mây vậy, trôi nổi bập bềnh, trong miệng chỉ đọng lại vị ngọt như đang thưởng thức viên kẹo xốp.
Lúc mới bắt đầu, mọi thứ đều không có trình tự. Nhưng may mà chẳng mấy chốc, Minh Hiếu nhớ lại nội dung trên quyển sổ tay y tế kia, hắn làm theo hướng dẫn bên trong rồi nhanh chóng quen thuộc.
Gen của Alpha giúp Minh Hiếu nắm chắc quyền chủ động trong tay, hắn bắt đầu say sưa, pheromone được đưa ra ngoài, khiến đôi môi kia dần vương mùi của hắn.
Thái Sơn bị động đón nhận, tay cậu gượng gạo chẳng biết nên đặt đâu cho phải, cậu muốn vịn lên vật nào đó để mình đứng vững, nhưng xung quanh ngoài Minh Hiếu ra, chẳng còn thứ gì để cậu túm lấy cả.
Minh Hiếu cũng cảm nhận được Thái Sơn đứng không vững, bàn tay đang đặt trên cánh tay Thái Sơn trượt dần xuống, cuối cùng nắm lấy tay Thái Sơn, kéo tay cậu choàng qua eo mình.
Giờ phút này Minh Hiếu không nghĩ gì cả, thực ra hiện tại hắn cũng chẳng hơi đâu nghĩ nhiều đến thế, chỉ đơn giản cho rằng Thái Sơn không có chỗ vịn, thế thì cứ vịn hắn thôi.
Còn chuyện làm thế có thân mật và mập mờ quá hay không, Minh Hiếu đã chẳng tài nào nhận biết được nữa.
Cuối cùng hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao đây là một trong những cách giúp điều hòa lượng pheromone dư thừa rồi.
Khi cảm xúc bị khuấy động, những pheromone khó phát ra ngoài ngày thường bấy giờ đều dễ dàng tuôn ra, tràn vào một cơ thể khác có thể tiếp nhận được chúng.
Minh Hiếu quên bẵng đi thời gian, vẫn đang say mê chưa thỏa mãn thì bỗng cảm thấy bàn tay đang đặt trên eo mình của Thái Sơn chuyển sang đẩy, muốn tách khỏi hắn, cơ thể cậu cũng liên tiếp ngả ra sau, dường như có ý định thoát khỏi phạm vi kiểm soát của hắn.
Minh Hiếu mở mắt, sự bất mãn vơi hẳn đi khi nhìn thấy đôi mắt long lanh ánh nước của Thái Sơn, nhưng hắn không hề thả ra, vẫn nắm chặt cánh tay Thái Sơn, hỏi: "Sao vậy?"
Thái Sơn không kịp giải thích, cậu đẩy mạnh Minh Hiếu rồi nhanh chóng rời khỏi, chạy vào phòng tắm đóng cửa lại.
Đúng lúc này, cửa phòng ký túc xá vang lên tiếng tra chìa vào ổ khóa, sau đó "cụp", cửa được đẩy ra.
"Tôi về rồi... Đm, sao nồng nặc mùi pheromone vậy!" Bảo Khang rợn gáy ngay tắp lự, cậu ta lùi bình bịch ra sau, đóng cửa.
Minh Hiếu: "..."
Hắn không nghe thấy tiếng Bảo Khang về.
Xem ra Thái Sơn đột ngột giãy giụa là vì nghe tiếng bước chân của Bảo Khang.
Không bao lâu sau, Bảo Khang mở cửa phòng lần nữa, trong tay là một chai xịt khử mùi pheromone, xịt tới tấp vào phòng.
"Thằng này, sao đột nhiên phóng nhiều pheromone vậy?" Bảo Khang hỏi, nhìn mặt Minh Hiếu.
Và rồi, hắn nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sát khí và giận dữ, xen lẫn với đôi chút bất mãn của Minh Hiếu.
Bảo Khang: "..."
Đệt, đừng nói hắn đã quấy rầy thiếu niên Minh Hiếu tuổi xanh mơn mởn đang tự an ủi nhé? :))))))
Thấy lửa giận sắp bén vào người mình, Bảo Khang ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, còn chưa kịp đặt cặp xuống.
Nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại lần nữa, Thái Sơn cũng thong thả bước ra phòng tắm.
Mọi thứ như quay lại trước khi Bảo Khang về, nhưng bầu không khí đã khác hẳn.
"... Tiếp tục?" Minh Hiếu hỏi.
Thái Sơn lắc đầu: "Thôi, tê lưỡi. Chắc cậu cũng khỏe hơn rồi nhỉ? Đã quá thời gian đề nghị trong sổ rồi."
Nghe câu "tê lưỡi", yết hầu Minh Hiếu chuyển động lên xuống, cuối cùng hừ một tiếng, cười nhạo: "Thể chất quá yếu."
Thái Sơn cũng lười tranh luận với Minh Hiếu, cậu vừa đáp đúng đúng đúng, vừa sấy tốc rồi bò lên giường.
"Phải tập luyện nhiều, có ích cho sức khỏe." Minh Hiếu lại bảo.
Câu này nghe bình thường thì chẳng sao, nhưng liên tưởng tới đề tài họ nói trước đó thì hơi là lạ.
Tập luyện kiểu gì mà giúp lưỡi không tê?
Thái Sơn cạn lời, xem như Minh Hiếu đang ngượng ngùng xấu hổ nên nói lung tung.
Cậu đắp chăn kỹ càng, xoay người ngủ.
*
Lại đến môn Giáo dục giới tính mỗi năm một lần, Thái Sơn ngồi bên dưới nghiêm túc lắng nghe.
Giáo dục giới tính chủ yếu nói về những kiến thức sinh lý của ABO, bài giảng sẽ đi sâu dần theo độ tăng của lứa tuổi đang nghe.
Lớp Mười một đã là độ tuổi khá trưởng thành, nên nội dung giảng hơi lộ liễu.
"Qua hình ta thấy, cấu tạo cơ thể mỗi giới tính đều khác nhau, nên đầu tiên chúng ta hãy cùng tìm hiểu cấu tạo cơ thể của Alpha..."
Giáo viên đứng trên bụng giảng, bên dưới đã có nhiều học sinh ngại nhìn hình chiếu, chỉ liếc qua đã cúi đầu xuống.
Thái Sơn lại chẳng thấy có gì phải ngại cả, cậu ôm suy nghĩ học hành bổ sung kiến thức, ngước đầu quan sát, không hề hay biết Minh Hiếu ngồi phía sau đang nhìn chằm chằm mình.
Minh Hiếu nhìn thoáng qua nội dung từ máy chiếu, đoạn liếc sang Thái Sơn đang nghiêm túc ngẩng đầu nhìn ảnh, nhíu mày.
Thứ đó có gì hay mà xem, ai chẳng có, lạ gì nữa? Thái Sơn không hiểu chỗ nào cứ hỏi hắn là được.
Tuy biết bộ phận sinh dục trong ảnh chỉ là hình vẽ chứ không phải ảnh chụp của người thật, nhưng Minh Hiếu vẫn thấy khó chịu. Hắn không biết cảm giác bực dọc khó hiểu này từ đâu ra, nhưng cũng biết nó vô lý, nên cố gắng kìm nén.
Giáo viên vẫn đang thao thao bất tuyệt: "Trong lúc..., Alpha sẽ tạo kết đẩy pheromone vào. Cấu tạo cơ thể này cũng chứng minh cho sự xứng đôi giữa Alpha và Omega, mà giữa Alpha với Alpha hoặc với Omega thì không có sự phù hợp về sinh lý."
Giáo viên mở rộng đề tài: "Đây cũng là một trong những nguyên nhân chúng ta thường nói, tốt nhất là Beta nên tìm Beta làm bạn đời, thầy sẽ giảng giải nguyên nhân khác cho các em vào tiết sau..."
Minh Hiếu không tài nào nghe nổi nữa.
Nói năng bậy bạ, sao lại truyền bá cho học sinh tư tưởng này, Beta chỉ được ở bên Beta thôi à?
Nhìn lại Thái Sơn, vẫn dáng vẻ nghiêm túc nghe giảng ấy, dường như đang khắc sâu những lời giáo viên nói vào lòng, khiến Minh Hiếu nhìn mà sôi máu.
Minh Hiếu giơ chân đá ghế Thái Sơn, Thái Sơn quay đầu, thấy Minh Hiếu đang mang vẻ mặt hung hãn.
Chờ một lúc mà chẳng nghe Minh Hiếu nói gì, Thái Sơn bèn quay lại tiếp tục nghe giảng.
Chẳng bao lâu sau, cậu lại bị chọt lưng. Thái Sơn ngả người ra, nghe thấy Minh Hiếu hạ giọng: "Tôi đau bụng, cậu đến phòng y tế với tôi."
Vừa thốt ra cái cớ nọ, Minh Hiếu đã hối hận.
Học xong môn này phải thi, cũng phải học nhiều thứ lắm, với tính cách lấy việc học làm đầu của Thái Sơn, chắc cậu không chịu đi với hắn đâu. Dù sao thì việc đến phòng y tế là hành động có thể tự mình làm, chứ chẳng cần người khác đi cùng.
Giống như ở nhà vậy, bố mẹ hắn bận bịu công việc, nên không có thời gian chơi với hắn cũng là lẽ đương nhiên.
Minh Hiếu hơi buồn bực, hắn nên tìm cách khác để dời sự chú ý của Thái Sơn mới phải, dù sao thì chỉ cần khiến Thái Sơn không nghe giáo viên nói bậy là được.
Lấy cớ gì đây?
Minh Hiếu chưa nghĩ ra được lý do khác đã thấy Thái Sơn giơ tay: "Thưa thầy, Minh Hiếu không khỏe, em đưa cậu ấy vào phòng y tế một chuyến."
Là học sinh ngoan tuyệt đối, Thái Sơn khá được lòng giáo viên, bấy giờ giáo viên huơ tay cho phép họ đi.
Minh Hiếu còn đang sững sờ, Thái Sơn đã huých nhẹ cánh tay hắn, bước ra ngoài trước.
Minh Hiếu hoàn hồn đuổi theo, đến tận khi ra khỏi dãy phòng học, khi làn gió se lạnh thốc vào mặt, hơi ấm nơi lồng ngực tản ra, Minh Hiếu mới tiêu hóa hoàn toàn tin mừng đầy kinh ngạc đến khó tin này.
"Thật ra tôi tự đi cũng được, cậu có thể về học." Minh Hiếu đút hai tay vào túi, giẫm lên những chiếc lá khô trên đất.
"Vậy à." Thái Sơn dừng bước, "Vậy tôi về đây."
Minh Hiếu: "?"
"Đùa thôi." Thái Sơn bật cười, tiếp tục cất bước.
Minh Hiếu yên tâm, chờ đi xa khỏi dãy phòng học, hắn mới giả vờ hỏi: "Học không quan trọng à?"
Thái Sơn nhìn Minh Hiếu với vẻ khó hiểu: "Cậu không khỏe, tất nhiên quan trọng hơn một tiết học rồi."
Thái Sơn nói rất điềm nhiên, ánh mắt cũng chẳng khác gì ngày thường, dường như với cậu đây chỉ là một câu trò chuyện thôi, nhưng lại khiến tim Minh Hiếu nảy mạnh.
... Hắn quan trọng hơn.
Minh Hiếu giả vờ hắng giọng, nâng tay che đi ý cười không nén được trên khóe môi mình.
* Trọi oi, tính ra híu chx có gì mà híu này nọ quá:))
Phòng y tế trường chẳng tài nào kiểm tra ra được Minh Hiếu bị gì, thế là cho hắn viên bổ sung đường Gluco rồi để hắn về nghỉ ngơi.
Minh Hiếu vốn chẳng bị gì cả, cũng dứt khoát nhận thuốc, về ký túc xá.
Ước tính thấy cũng sắp hết tiết, Minh Hiếu rũ lòng từ bi không để Thái Sơn đi cùng mình nữa, giả vờ đã khỏe rồi bảo Thái Sơn về lớp trước, còn hắn một mình nằm lại ký túc xá.
Minh Hiếu nằm hồi lâu, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, càng nằm càng tỉnh, chẳng buồn ngủ chút nào cả, bèn gửi tin nhắn cho Bảo Khang, người ngày thường không hề tập trung nghe giảng.
.: Dạo này có phim hành động nào hay đáng xem không?
Hung ga rỳ: !!!
Hung ga rỳ: thk Hiếu sao biết dạo này tao có xem một bộ phim hành động cực phẩm vậy? Đúng chủ nghĩa duy mỹ luôn! A ngầu O đẹp!
hieu lam: "..."
Hắn không hề biết.
Ý hắn là nhờ Bảo Khang đề cử vài bộ phim hành động đánh nhau nhiệt huyết, Bảo Khang đang nói chuyện cợt nhả gì đây?
Hung ga rỳ: Tao gửi mày rồi, chậc chậc chậc, cái thằng này cuối cùng đã thông suốt!
Minh Hiếu từ chối một cách vô tình, khóa màn hình điện thoại.
Không phải hắn quái gở, mà là chỗ đó của con người xấu xí quá, thay vì làm mù mắt mình, chi bằng đi xem đấu bóng rổ.
Huống chi... hắn quả thật chẳng gợi được hứng thú với người mình không thích, không có phản ứng, dù ngửi thấy mùi pheromone của Omega cũng không rung động nổi.
Cơ thể không biết gạt người, mọi yêu ghét của hắn đều rất rõ ràng.
Minh Hiếu xoay người, quả quyết ngồi dậy học bài.
Minh Hiếu học đến tận khi tan học, cửa phòng bị đẩy ra, Bảo Khang choàng vai Thái Sơn đi vào.
Bảo Khang: "Lỡ tiết Giáo dục giới tính cũng không sao, dù sao cậu cũng am hiểu về Beta, chỉ còn Alpha và Omega thôi. Này, hay là... mày xem bộ phim AO với tao nhé, dạng phim dạy người mới nghiêm túc đứng đắn, xem xong là hiểu hết mọi mặt..."
Chưa dứt lời, Bảo Khang chợt nhìn thấy ánh mắt của Minh Hiếu, tức thì rùng mình.
... Sao cậu ta cảm thấy chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi, Minh Hiếu sẽ cho cậu ta chết ngay tại chỗ?
khang hơi tối nhỉ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro