
thiên đường
Hắn bước đến gần đôi bàn tay lạnh lẽo chậm rãi vén những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cậu, ánh mắt dịu dàng đầy quan tâm.
"Đừng lo lắng, từ giờ ta sẽ không để em phải chịu đựng một mình nữa. Ta sẽ bảo vệ em dù thế giới có quay lưng với em, ta vẫn sẽ luôn bên cạnh em."
Cảm giác đó khiến Jsol bối rối. Trước đây nhắc đến ác ma cậu chỉ nghĩ đến sự tàn nhẫn và lạnh lùng, nhưng hắn thì lại hoàn toàn khác.
Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy dịu dàng sau đó nắm lấy tay cậu. Ánh sáng đỏ từ dấu ấn trên cổ tay Jsol khẽ phát sáng.
"Giờ để ta đưa em đến nơi mà em luôn khao khát."
Trước khi Jsol kịp hỏi thêm, không gian xung quanh biến đổi. Ánh sáng đỏ rực từ tay hắn bao trùm cả căn phòng, cuốn cả hai vào một vòng xoáy rực rỡ. Mọi thứ nhòe đi, chỉ còn cảm giác như cả cơ thể nhẹ bẫng, trôi lướt qua không gian vô tận.
Rồi khi ánh sáng tan dần, trước mắt Jsol hiện lên một thế giới hoàn toàn khác. Một vùng đất rộng lớn trải dài với những ngọn đồi xanh mướt, những con suối lấp lánh như dải lụa bạc uốn lượn dưới ánh mặt trời ấm áp. Cảnh sắc như bước ra từ một giấc mơ. Bầu trời xanh trong từng cơn gió mát lành mang theo hương hoa thơm ngát.
Jsol nhìn xung quanh, mắt mở to đầy ngỡ ngàng. Những cánh đồng hoa bất tận bung nở đủ màu sắc. Xa xa một ngôi làng nhỏ hiện ra, với những ngôi nhà gỗ ấm cúng được bao quanh bởi hàng rào trắng, khói bếp nhẹ nhàng bốc lên, mang lại cảm giác thật an yên.
"Đây... là đâu?" Jsol khẽ hỏi giọng cậu run rẩy.
"Thiên đường của em. Nơi không còn sự cô đơn, không còn nỗi đau..."
Hắn dẫn cậu đi qua những cánh đồng hoa. Mỗi bước chân dường như khiến Jsol cảm nhận được sức sống của đất trời. Tiếng chim hót vang lên trong trẻo, hòa cùng tiếng suối róc rách tạo thành một bản nhạc nhẹ nhàng, xoa dịu mọi lo âu trong lòng cậu.
Đi một lúc Jsol bất ngờ thấy một sân khấu lộng lẫy, được bao quanh bởi ánh sáng vàng nhẹ nhàng. Trên sân khấu, cây đàn piano trắng tinh khôi đang chờ đợi cậu. Những khán giả lấp đầy hàng ghế, ánh mắt họ không chứa đựng sự phán xét mà chỉ là sự yêu mến và ngưỡng mộ chân thành.
"Ở đây em có thể là chính mình," hắn nói, tay nhẹ nhàng đặt lên vai Jsol.
"Mỗi nốt nhạc em chơi, mỗi bài hát em cất lên sẽ được đón nhận bằng tình yêu chân thành nhất."
Jsol run rẩy đặt tay lên cây đàn. Khi những ngón tay cậu lướt qua các phím đàn, một giai điệu nhẹ nhàng vang lên, hòa quyện với khung cảnh tuyệt mỹ xung quanh.
Đám đông bắt đầu vỗ tay nhịp nhàng. Jsol mỉm cười một nụ cười thật sự sau bao tháng ngày chịu đựng. Trái tim cậu cảm thấy nhẹ nhàng, như thể mọi nỗi đau đều đã tan biến.
Hắn đứng đó lặng lẽ quan sát, đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện. Dấu ấn trên cổ tay cậu càng phát sáng mạnh mẽ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro