Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mười bảy,

khang tỉnh giấc rất trễ, hiếu đã sớm rời khỏi giường từ lúc nào. anh lồm cồm ngồi dậy, ngáp dài một cái. trông ra ngoài cửa sổ, sau cơn mưa đêm qua, không khí có mùi ẩm ướt, bầu trời còn chưa kịp bật nắng lên, cứ âm u tựa như còn muốn mưa thêm nữa. thời tiết mát mẻ dễ chịu, tâm trạng của khang tốt lên hẳn, không muốn ngủ nướng thêm, chạy tọt vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

hiếu đang loay hoay ở bếp khi khang bước ra. trông thấy anh, hắn nhoẻn miệng cười, khang thì đỏ mặt.

"lại đây." hắn vẫy tay gọi anh, "coi nè."

khang ì ạch bước đến, ngó vào xem hiếu đang bày trò gì. thì ra là đang nấu ăn, "sao vậy?"

"sáng tao có hỏi mẹ mày rồi, mẹ mày nói mày thích ăn canh chua cá lóc."

khang ngó hắn, thấy hắn nhoẻn miệng cười như tự hào lắm. nồi canh chua sôi sùng sục, thơm đến gắt mũi. khang thích ăn canh chua thật, nhưng phải là canh chua mẹ nấu cơ. mùi vị mẹ nấu thì tất nhiên đâu ai mà sánh được, cũng không nơi nào nấu cho giống. hình như hiếu biết điều ấy, hắn đưa một muỗng canh đến cho khang thử, "tao hỏi kĩ mẹ mày cách nấu rồi, mày ăn thử coi sao."

bếp nhà khang bị hiếu bới tung cả lên, nào thớt nào tô đặt đầy trong bồn rửa, không biết làm thế nào mà trên tóc còn dính miếng gì xanh xanh. anh há miệng hớp muỗng nước canh, tất nhiên là không giống mẹ nấu, nhưng vị chua vừa phải, thơm mùi lá giang, chẳng biết thằng hiếu đi chợ lúc nào mà tìm được mấy thứ nguyên liệu này. khang tựa lưng lên thành bếp, đưa tay gỡ miếng lá giang từ trên tóc hắn xuống, cười hỏi, "mày dậy hồi nào vậy?"

"hồi mẹ mày dậy đi bán." hiếu nói, lại tiếp tục khuấy nồi canh, "sao, ngon không?"

"ngon."

"giống mẹ mày làm không?"

"giống." khang cười toe, "giỏi dữ ha."

chẳng biết hiếu nghĩ gì mà đực mặt ra ngay sau đó, cho đến khi khang khó hiểu mà nghiêng đầu thì hắn mới đưa tay vò rối mái tóc anh, lẩm bẩm, vậy mà khang vẫn nghe thấy, "mẹ mày, cười vậy ai chịu cho nổi."

sau khi tiêu hoá được nội dung câu nói của hiếu, não khang nổ cái đùng, chết máy. sáng ra anh đã cố lờ đi nụ hôn hôm qua rồi, khang nghĩ mình làm tốt chán ấy chứ, cho đến khi trông thấy hiếu. giờ thì mọi kí ức đều lũ lượt ùa về, khiến anh ngại điên lên. anh ngước mắt nhìn hiếu, ai ngờ chạm ngay ánh mắt hắn, hai đứa đều giật thót mình, vội ngoảnh mặt đi, tai đỏ lựng. khang thấy mình trẻ con ghê gớm, như con nít mới tập yêu ấy, hở tí là ngượng chín mặt.

"ng—ngồi vô bàn đi, cơm chín rồi." hiếu nói, lại tiếp tục khuấy nồi canh chua, dẫu cho cá đã chín nhừ.

nhưng khang cũng không chỉ ra, anh ngượng ngùng ngồi xuống bàn bếp, gãi gãi mũi. tính ra thì khang vẫn thấy giai đoạn mập mờ chẳng rõ kia dễ dàng hơn nhiều, giờ vượt qua ranh giới ấy tiến sâu hơn một bước, cả hai chân đều đã lên thuyền, khang lại không biết phải đối diện với hiếu làm sao cho đúng. anh nhìn bóng lưng hiếu loay hoay tìm đồ nhấc nồi, lại thêm đỏ mặt, nhưng cũng không nhịn được cười, hai gò má nâng cao.

vậy là hiếu cũng thích anh.

khang nghĩ một trong những cảm giác tuyệt vời nhất con người có thể trải qua là khi bạn thích một người và đối phương cũng thích lại bạn. nỗi niềm sung sướng khi ấy có lẽ sẽ rất lâu không quên được, giống như đi đêm tìm được đèn, giống như bắt gặp cầu vồng sau mưa, giống như nghe được bài nhạc mình thích vào đêm muộn. chẳng có lời bày tỏ nào được nói ra, mối quan hệ giữa cả hai đã là 'người yêu' sẵn rồi, khang không đòi hỏi gì thêm. anh hài lòng với hiện tại, với hiếu bên cạnh mình.

"nghĩ gì vậy? ăn đi nè. tối còn đi diễn mà hả?"

"ừ." khang chậm rãi gắp miếng cơm bỏ vào miệng, "đi với tao không?"

"được hả?"

khang nhún vai, "mày không sợ thì đi thôi."

hiếu cười cười, "nói vậy thôi chứ tối tao có hẹn với mấy anh bên 2 ngày 1 đêm rồi."

"ăn nhậu gì hả?"

"ừ."

"ăn thôi đừng nhậu."

nghe thế, nụ cười hiếu càng thêm đậm. hắn chống cằm nhìn anh, hai mắt lấp lánh, làm khang ngại không dám nhìn thẳng, "không có nhậu. tối tao ghé rước mày."

"chi cực vậy?"

"thích cực vậy á."

lần nữa, mặt khang lại đỏ ửng lên, không biết phải nói gì, chỉ đành vùi mặt vào bát cơm. khi trước, nếu hiếu có nói mấy câu thế này, anh sẽ chỉ bĩu môi để giấu đi rung động trong lòng, ấy vậy mà giờ đây mọi chuyện vỡ lẽ, anh có giấu cũng không còn cần thiết nữa, nhưng không giấu thì lại đâm ra ngượng. chắc là hiếu cũng ngượng lắm, chẳng nói gì thêm, chỉ gắp cho khang một miếng cá đã được lấy hết xương.

;

khang thích đi diễn ở trường đại học.

cảm xúc ở những buổi diễn này mang lại cho anh vừa cũ kĩ vừa tươi mới. cũ kĩ là bởi vì hoài niệm, những thoáng qua xinh đẹp của thời sinh viên vẫn luôn hiện hữu sau đầu khang mỗi khi ở một trường đại học nào đó, về những ngày còn non trẻ chẳng có gì ngoài hoài bão. tươi mới là vì năng lượng ở đây, nhiệt huyết và cháy bỏng, khán giả là anh của khi xưa, không biết mệt mà chạy về phía trước. khang thích tuổi trẻ, nếu có thể, anh mong mình được trẻ mãi thế.

bước xuống sân khấu, khang thở dốc, mồ hôi trượt dài xuống cằm. các bạn sinh viên bên ban tổ chức liên tục đưa anh khăn giấy, còn nhiệt tình quạt giúp anh, làm khang từ chối mãi.

hiếu cũng vừa hay gửi tin nhắn đến.

diễn xong chưa?

khang nhanh chóng gõ câu trả lời.

rồi

mày rước tao được không?

không thì tao tự về cũng được

bởi vì ban sáng hiếu đã nói rằng sẽ đến đón anh, thế nên sau khi đi xe đến đây khang đã nói tài xế về trước mà không cần chờ mình. dẫu là nói vậy, khang vẫn mong hiếu có thể đến đón.

điên

tao tới rồi

mày ra chỗ kế bên căn tin đi

khang mỉm cười. anh cất điện thoại vào túi, cầm lấy áo khoác rồi chào tạm biệt mấy bạn sinh viên. vài người ngỏ ý muốn tiễn anh ra xe, nhưng khang xua tay, bảo mọi người ở lại, chương trình vẫn còn chưa xong. khó khăn lắm mới lẻn ra bên ngoài hội trường, khang lọ mọ tìm đường đến căn tin trong đêm. buổi tối khuôn viên trường không còn mấy người, hầu hết đều tập trung ở khu diễn ra sự kiện, thành ra khang cũng không cần phải tránh né gì ai.

hiếu tựa lưng lên gốc cây, suýt thì khang đã không nhìn thấy hắn. vừa trông thấy anh bước đến, hiếu đã đứng thẳng dậy, nhoẻn miệng cười, còn không thèm mang khẩu trang, "vui không?"

"vui." khang chậm chạp bước tới gần hắn, "sao mày đứng đây vậy? không ra xe đi?"

"nãy tới sớm, ngồi trong xe cũng chán nên tao ra ngoài đi một vòng coi thử."

chờ đến khi khang đã bước đến tầm tay mình, hiếu vươn tay đến cầm lấy cổ tay anh, kéo lại gần. trong thứ ánh sáng mờ mờ từ ánh đèn còn sót lại, hiếu thấy gò má khang hơi đỏ, lồng ngực phập phồng, còn chưa kịp lấy lại hơi thở cho đều. khang ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt hơi hoang mang, chẳng biết hiếu định làm gì.

"tự nhiên nhớ hồi đó tụi mình đi học." hiếu lên tiếng, nụ cười chân thật, dịu dàng như đang hoài niệm điều chi, "mới đây mà lớn hết rồi."

ngày xưa hai đứa học chung trường, hiếu vẫn thường đèo khang đi học. hai đứa phải cân bằng giữa đam mê và học hành, vừa làm nhạc vừa phải cắm đầu mỗi khi đến kì thi. đôi khi khang lười biếng sẽ không thèm về nhà, ở nhà hiếu cho đến sáng rồi lại lọc cọc dắt xe đi thi luôn. khang không nhớ lắm làm sao mà sức khoẻ mình có thể chịu được khoảng thời gian đó, anh chỉ nhớ được cảm giác nằm ườn ra trên sàn nhà phòng cũ của hiếu, cố học thuộc những kiến thức đầy tính học thuật, đau lưng và đau cả đầu. hiếu nằm bên cạnh anh, đôi khi sẽ ngủ quên mà ngáy o o, bị khang đánh cho mấy cái gọi dậy, đọc được hai dòng trong sách lại bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. anh chỉ nhớ ánh bình minh len lỏi vào phòng, đôi mắt lim dim của khang chợt tỉnh, vội vàng gọi hiếu rồi lại ba chân bốn cẳng chuẩn bị đến phòng thi. ấy thế mà vẫn qua môn, vậy là lại được về làm nhạc.

những kí ức đó dường như chỉ mới đây thôi, nhưng nếu tính lại thì đã rất lâu rồi. khang chợt bật cười, anh không muốn nói là mình lớn. anh vẫn còn trẻ, có hiếu ở bên cạnh, khang thấy mình chưa từng lớn lên, hình như mình vẫn là thằng nhóc còi cọc khi xưa, đeo trên mặt cặp kính dày cộm. hiếu vẫn là người đưa anh đi, người đón anh về, vẫn có những đêm hai đứa lười nhác nằm trên sàn nhà mà đau đầu nhức óc nghĩ ca từ.

anh mong hiếu sẽ ở bên mình lâu hơn nữa, để dẫu thời gian có trôi qua như lũ lướt, thì anh vẫn có can đảm nói rằng mình còn trẻ.

khang ngẩng đầu nhìn hắn, nụ cười trên môi không chịu phai. anh nghiêng đầu, hiếu ngẩn ngơ hồi lâu, rồi cũng cười xoà. hắn kéo anh lại gần thêm chút. có bàn tay đặt trên eo khang, khi anh chớp mắt nhìn hiếu, trái tim nhanh chóng gia tăng vận tốc. đối phương cẩn thận đặt môi mình lên môi anh, dịu dàng như nước, khác hẳn với nụ hôn của hôm qua. dưới tán cây rộng lớn, bóng tối bao phủ, hiếu đương hôn anh, chậm rãi, mềm mại, giống như hắn yêu anh, giống như hắn cho rằng anh là thứ gì đó đáng trân quý. khang nhắm mắt, hàng mi run rẩy, trái tim đập nhanh đến mức khang sợ nó quá tải. anh cảm nhận được rất nhiều thứ, chút hốt hoảng vì sợ bị phát hiện, chút kích thích khiến đầu óc quay cuồng, chút sung sướng làm người ta phải run rẩy, nhưng ngón tay hiếu vẽ đường tròn trên eo anh, khẽ khàng như đang trấn an. và lồng ngực khang lại đầy tràn, hơn tất thảy, khang vẫn cảm thấy yêu, và được yêu nhiều nhất.

nụ cười của hiếu là thứ khang thấy sau khi mở mắt, hắn nhìn anh và cười, ánh mắt đó cứa vào lòng khang, ngọt lịm. một chiếc mũ ụp xuống đầu anh, vành mũ che đi nửa gương mặt, khang không nhìn thấy mặt hiếu nữa. thay vào đó, anh thấy bàn tay hắn đưa ra, nghe giọng hắn ngọt ngào bên tai, "về thôi."

khang hơi tròn mắt, và rồi nhoẻn miệng cười, trái tim siết chặt. anh đan lấy tay hiếu, vững chắc như được trát lớp keo, và rồi để hắn kéo mình rời khỏi đây.

-

chap này là để manifest khang sẽ về trường mình diễn 🕯️🕯️

sẽ cố end sớm 🧚‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro