🌷
❌TOPIC | NHẢM❌
—được đăng only trong fic này, tiêu đề là một bông hoa nhỏ🫦
• ở đây độc thoại nội tâm là chủ yếu
• giống một dạng nhật kí viết
song song khi đang gõ fic, t vẫn thường tạo ra nó vì muốn đọc lại
suy nghĩ của mình thôi, mấy b không thích có thể lướt cũng được!!!
• không có chau chuốt hay kịch bản, nghĩ gì viết đó, được cái hơi vô tri tí nên đừng cố hỉu nhen
• có nhắc đến vài drama nhưng
hóng dưa là chính, không cần quá nặng đầu
• sẽ còn update nữaaaa
• cứ cmt đoạn nào mí b muốn giao lu trò chuyện, t thấy được t rep hết
•••••••••
Có một sự thật t cần nói, sau khoảng thời gian quá thiếu ke t đã đánh mất lí trí và tìm thử ke knghieu để hít. Và t bị dính rồi🥺💅🏻
-221124
Có một sự thật là đặc sản fic nhà t luôn mang yếu tố cuốn chiếu, các tình tiết nó liên quan nhau hơi chặt nên khi đọc sẽ bị ngộp thông tin☹️
-231124
Lúc đề cái tựa fic đâu có nghĩ đến sau này lúc mấy ảnh say, mấy ảnh toàn khóc lóc rồi ôm nhau 'thôi' đúng hem:)))
Nói giỡn chứ vẫn có kiểu say mà khi đó, bản thân mới có thể nói thật với đối phương mọi thứ. T nghĩ giải thích như thế là vừa đẹp rồi, chứ giờ đi đổi tên fic thì hèn quá, với mất công mấy bà muốn đọc lại tìm không ra kkk
-251124
Để t kể hoàn cảnh lúc t đâm đầu vào viết fic này, đó là t không hề nghĩ nó sẽ dài như thế. Ban đầu t tính viết đại đại rồi seg thôi, ai có dè chuyện tình này nó drama ghê, xin lũi👉👈
Btw, Đang ấp ủ một bộ fic Giáng Sinh và một bộ đi theo hướng thế giới ngầm (sẽ có nhiều bộ liên quan mật thiết nhau), có lẽ sẽ ra sau khi fic này end nhé.
Nhưng mà, với chiều hướng 1 chap 3k chữ hơn thì tốc độ ra chap t nghĩ chắc chỉ giới hạn ở 1 tuần/2 chap. Rứa là chắc còn lâu dữ mới có fic mới hơ hơ🥰
-271124
Nay tạm gác viết fic lại một hôm đi hóng drama, ta nói nó đãa😀
Nói chung vụ đó nổi mấy ngày nay rồi mà không nghĩ nó rùm beng ghê gớm thật. Căn bản là cũng sp ả kia gần đây, ban đầu không thích lắm nma sau thấy up ảnh cũng xinh với mmt yêu đương cưng quá nên đổ. Nói chung cũng là vì có H nên mới thích ả.
Cái rồi drama đổ về, day1 ráng giữ đầu lạnh, cũng nghĩ lỡ có sự tình gì phía sau quay xe không kịp, cũng ráng xem xem tình hình sao vì tin đồn nổ ra mới đầu nhẹ nhàng lắm. Cái sang Day2, là hôm nay, sau drama cũng vài hôm thì cái slide 51pgs trên Thread đập vào mặt.. thôi rồi, chuyến này đ bênh nổi tmh ơi🙌
Ý là cũng nghe loáng thoáng vụ đám bạn cap tn phát tán chuyện cổ nấu xói chị người cũ của H. Nhma ko có nghĩ, ko dám nghĩ cổ sẽ tai tiếng tới cỡ đó luôn, phát ngôn ngục, thở câu nào ra cũng kiểu trẻ con, tự ti, dễ xúc động vãi, trong khi những cái cổ nói về chị kia còn đ có bằng chứng (mà chỉ còn đ thèm đáp lại cổ😏chứ mà đụng trúng nết như rắn chúa Phiếu Càp là thấy cảnh nha)
Mà thôi cổ ơi, nói chung là cổ thua rồi, thua ở cái việc không biết im cái miệng lại để còn suy nghĩ, đã bô bô trong gr nhắn tin mà còn đ biết nhìn người nốt. Không phải ai cũng là bạn lúc m có tiếng có tăm hết h ơi, bè thì nhiều hơn, nên m cũng nên biết mà phòng cái thân chứ nhỏ😌
Nên là, giờ mng hiểu lí do vì sao có nhiều người phát biểu câu: không thích quen ny nổi tiếng là vậy đó, quen đã phiền, hết quen còn phiền hơn...
Đồng ý là cổ quen H nên ngta mới biết, mới để ý nhiều hơn tới vụ này, nhưng theo văn của tmh-con thì: "Ai ko nói xấu nyc, có gì lạ đâu?", nghe cứ bị mắc ẻ á. Đúng là có người như thế thật, nhưng mà đ ai ngu tới mức có tí danh tiếng rồi vẫn thở được cái văn kia ra cộng đồng.
Cái ấy gọi là thượng đẳng, nghĩ fame nhiêu đó đủ to rồi à girl?
-281124
Cảm giác bản thân đã bị cốt truyện do chính mình tạo ra nuốt chửng cảm xúc là thế nào?
Sẽ hơi khó giải thích một chút, kiểu như khi mng đọc câu chuyện trên mặt chữ, mng cảm thấy đồng cảm với sự đau đớn nhân vật trải qua, thì ngoài đời, những thứ ấy đều áp lên người tác giả.
Muốn viết một phân cảnh cãi nhau, đánh đấm hay cảnh h, tác giả đều phải vật lộn với chính mình. Đó là lí do t luôn thấy rất mệt mỏi, và mất năng lượng khi đọc lại fic t viết. Lúc viết đã mệt rồi, đọc lại và nhớ lại những kí ức giả lập ấy còn mệt hơn. Nên t thích đọc thể loại slice of life là vậy, nhẹ nhàng, không có quá khứ, ngọn ngành gì quá cụ thể, chỉ cần bên nhau qua ngày, thế mà hay.
Chứ như mỗi ngày mở draft lên gõ cái lại phải nghĩ: Hôm nay muốn nhân vật làm cái nọ cái kia phải để ý trước sau, phải nhớ về gánh nặng quá khứ, cách đối xử với những người từng biết đến quá khứ của mình thế nào,... quá khủng hoảng đi.
Chẳng biết Phạm Bảo Khang và Trần Minh Hiếu trong fic của t thấy thế nào chứ t thấy mệt giùm quá...
Và chẳng biết mng đọc fic của t, cụ thể là 'Khi ta say' sẽ vui buồn, hay thậm chí có khóc không khi đắm mình vào hoàn cảnh của nhân vật, chứ như khi t viết ra nó, t đau khổ quá tr, khóc quá tr, cảnh Khang khóc là t khóc x lần lên, cảnh Khang sướng.. à thôi tới đây được rồi😌🚭
-291124
Một sự thật phải nhắc lại quá nhiều lần, rằng đây là lần thứ n tui đã để một cốt truyện ban đầu rất đơn giản trở nên quá mức phức tạp về sau.
Cũng không hay ho gì khi điều này khá gánh nặng với một người đang tập tành viết oneshot, và việc một cốt truyện dài hơi quá sẽ dẫn đến hệ luỵ: không có thời gian dành cho những cốt truyện khác.
Phải nói thêm, xây dựng tuyến nhân vật, mốc thời gian, hoàn cảnh,... là điều t gần như không dành quá nhiều năng lượng để đặt vào lắm. Đa phần chỉ cần nảy ra ý tưởng, thì cái kết hơn 80% đã thấy trước mắt luôn rồi. Chủ yếu là khoản viết nó ra draft, sửa cho nó sạch sẽ, chỉnh chu đủ để public, và end được nó đúng hạn,... đau khổ vô cùng😇
Đó cũng là lí do t hay drop truyện một cách bất thường á, dù đã nghĩ ra cái kết cả rồi.
Để nói thêm vì sao cốt truyện rõ là 'đang đơn giản lại trở nên quá mức phức tạp', chính t cũng không biết. Có lẽ là do bệnh overthinking từ trong máu chăng (đùa!)😇Chỉ là một điều thấy được: các tình tiết t viết dù có phát sinh đến mấy thì cũng nằm trong khuôn khổ cốt truyện t đã lập sẵn từ trước, nên nói trộm vía thì fic vẫn luôn đi đúng hướng, nếu lan man thì cũng nằm trong chủ đích cả rồi😎
Cái khó kiểm soát nhất chắc chỉ có cảm xúc của bản thân khi viết. Như tối hôm trước viết chap mới mà t khóc không thở nổi, chỉ bởi một câu của Minh Hiếu (trong fic thôi nhé, và cái này là spoil): "Thằng Khánh là một đứa nghiện ngập, mày biết rõ, vậy mà vẫn giao du với nó. Mày có thấy cách suy nghĩ của mày y chang mẹ mày không?"
T không muốn cổ xuý việc đào sâu quá khứ người khác để viết fic chút nào, và việc nhắc đến bố Khang là điều t rất không muốn, nhưng phải thật lòng nói, quá khứ và những tổn thương vẫn luôn là chất liệu t hay dùng, t không làm khác được, t cũng không giỏi viết fic slice of life nhẹ nhàng, day by day luôn. Đến cả quá khứ của bản thân t cũng hay quăng vào fic ấy chứ? Nhưng cái t luôn muốn hướng tới khi viết fic thiên hướng tragic đó là chữa lành sau những vết cắt. Đại ý kiểu: quá khứ vẫn luôn ở đó nhưng ta đã có thể bước qua.
Nên thôi, mỗi người một suy nghĩ, chỉ mong là sẽ không ai thấy phản cảm khi fic t nhắc đến một điều gì đó quá 'sự thật' về Hieukng, dẫu sao t cũng cảnh báo có ooc rồi, những tình tiết ấy là suy diễn, và nếu nó quá logic thì chỉ vì t xây dựng plot đỉnh, thế thôi🫦
-301124
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro