No Vol
Khi đã say mèm trong câu thơ viết cho em của một chiều xao xác rụng gót lá bơ thờ trong đáy quạnh hoàng hôn, tôi cúi mặt nhìn dòng sông. Sông chở nỗi buồn tê dại, sóng vỗ như những tiếng nấc nghẹn, mục rủn hình hài nguồn cội, chảy trôi giữa đôi bờ hoang hoải của quá khứ và hiện tại.
Có phải ngày không mà sao giọt nắng ngọc ngà đã lụn tàn, không còn thơm lối cũ?
Có phải ngày không mà sao ngọn gió ngàn năm bỗng nhuốm bệnh, buông lệch tiếng thở dài thấp thỏm triền lau úa màu?
Tôi gói ghém dư âm, tôi vo tròn kỷ niệm lại, thả bầy khói bay lòng vòng khoé mắt, để khói chở chút men cay ướt đầm môi tục luỵ.
Tôi bềnh bồng như khói sóng vu giang...
Ngày tôi yêu em trong veo như giọt hờn trên mí. Tôi đâu dám ngỏ lời, chỉ dám len lén cầm tay thôi mà đã nhớ suốt cuộc đời như gió nhớ cơn giông bão; như lúa nhớ ruộng đồng; như nắng nhớ ban mai...
Ngày tôi yêu em, bên bờ giếng làng vọng tiếng cười trong vắt. Em gánh cả vầng trăng pha lê mười bốn, gót vô tư làm rớt giọt trăng vàng.
Và tôi, tôi đã cố tình giẫm lên dấu chân em, chỉ mong một lần được đồng hành, được in chung một vết tích trên cõi đời này.
Thời gian như một liều thuốc mê cực mạnh, nó đã nhốt em tôi mười lăm năm trong một tiếng thở dài.
Mười lăm năm em làm người phiêu bạt, rắc tuổi mình trên những vòng xe. Đêm cao nguyên nhớ chiều phố thị, khuya Sài Gòn thao thức gió đồng quê.
Mười lăm năm em không hẹn chuyến quay về, để bến nước chơ vơ, để tre già đứng khóc, để cầu tre lặng câm, để tiếng chim chiều nghe sao hoài hủy quá.
Mười lăm năm, tôi chờ một tiếng chân quen mà chỉ thấy tiếng thời gian nghiến qua lòng mình, khô khốc.
Mà em vẫn chưa về...
oOo
;;;
Để demo đây, nào suy thì viết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro