37. Ngày xưa rực rỡ.
Trần Minh Hiếu những tưởng là mình có thể kết thúc nhanh chóng vở kịch này theo cách lạnh lẽo vô tình nhất. Nhưng ánh mắt Dương sau đó như thường lệ lại khiến cả cơ thể cậu bất giác bủn rủn. Cậu bối rối và bất lực nhận ra chính mình không cách nào có thể đối xử với con người dịu dàng kia bằng những cử chỉ hay lời nói thô bạo cục súc được. Và giờ đây cậu lại đau đáu nhìn anh, miệng lưỡi mấp máy không thành lời.
- Em... xin lỗi... vừa rồi...
- Không sao. - Đáy mắt Dương dịu lại. Anh thở hắt ra rồi thận trọng cúi xuống, chậm rãi nhặt lại mấy viên thuốc dưới sàn.
Hiếu nhìn anh, cay xè lại muốn trào ra trên khóe mắt.
- Anh không cần phải vậy đâu.
- Hiếu không muốn uống thì thôi để sau. - Dương cầm số thuốc đặt lại trong túi nylon rồi nhét vào balo, đứng thẳng dậy, nhìn Hiếu, vẫn giữ ngữ điệu nhẹ nhàng. - Bây giờ mình về nhà trước.
Phải mất một vài giây chần chừ, Hiếu mới bình tĩnh lắc đầu. Cậu biết rằng mình bắt buộc phải đưa ra quyết định ngay trong đêm nay, vì lúc này mỗi một khoảnh khắc ở bên anh đều khiến cậu thêm yếu mềm lưu luyến trong day dứt. Và mỗi một giây phút cậu còn chần chừ, là anh, thậm chí là những người thân thiết với anh và cậu, sẽ còn phải đối mặt với những hiểm nguy vô hình không thể chống đỡ được.
- Có chuyện này... em phải nói với anh.
- Chuyện gì vậy? Đã khuya rồi...
- Anh ngồi đi.
Dương nhìn Hiếu, rồi cũng ngồi xuống ghế sau một lúc phân vân. Nhưng Hiếu vẫn đứng yên tại chỗ, cậu chỉ xoay người lại, chậm rãi khuỵu chân xuống, mấy ngón tay siết lấy tay anh. Cậu nhìn anh một lúc. Dưới ánh đèn trắng toát lạnh lẽo, nét mặt anh dù đã phủ đầy những mỏi mệt, nhưng vẫn giữ lại chút thanh tú dễ chịu vốn có. Hiếu đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt anh, tựa hồ cảm thấy việc phải nói ra những thứ khó khăn này giống như là tự cầm dao đâm vào tim mình vậy.
- Nếu em không còn ở bên anh nữa, anh vẫn sẽ sống tốt, đúng không?
Ánh mắt Dương bùng lên tia ngỡ ngàng:
- Sao Hiếu lại hỏi vậy?
- ... Chỉ là... em... - Hiếu bỏ lửng câu nói rồi cúi mặt, mấy ngón tay thu về đan chặt vào nhau đến hằn lên da thịt, cố gắng lắm mới không bật khóc. Mọi thứ khó khăn hơn cậu tưởng thật nhiều.
Cuối cùng là chính mình lại không thể thực hiện được những lời đã hứa với bản thân, không thể cùng anh bước tiếp được nữa.
Dương nén xuống bàng hoàng, lắc đầu, gượng gạo mỉm cười trong khi đáy mắt đã xáo động run rẩy:
- Đừng nghĩ nhiều, bệnh của Hiếu rồi sẽ khỏi thôi, đợi anh thêm một tuần giải quyết xong chuyện ở đây rồi mình lên thành phố...
Không có câu trả lời. Sự im lặng của đối phương làm Dương càng thêm bối rối:
- Hiếu đang nói về chuyện làm ăn hả? Việc đóng cửa với trả mặt bằng chỉ là tạm thời thôi. Mình chỉ cần đợi một thời gian khi người nhà anh về nước...
Đáp lại Dương, Hiếu vẫn lắc đầu và không lên tiếng. Lần này Dương thật sự không thể bình tĩnh thêm được. Mấy ngón tay anh siết chặt tay người kia, run run vội lay:
- ... Hay là anh thế chấp căn nhà... mình có thêm chút tiền...
- Anh đừng như vậy nữa. Nó chẳng có ích gì đâu... - Hiếu gằn giọng và ngước mặt lên, hai tròng mắt rát buốt theo cõi lòng bắt đầu ửng đỏ và vụn vỡ. - Chỉ là em... em không giống anh. Em không thể tỏ ra là mọi thứ đều ổn dù thực tế nó không ổn chút nào. Em không cố được nữa...
- Vậy... vậy bây giờ mình phải làm gì?
- Để em đi, đến lúc em tự lo cho bản thân mình rồi.
- Hiếu định đi đâu?... Hiếu sẽ về lại đây? Đúng không? - Dương nhìn Hiếu trân trối, giọng nói bắt đầu không kìm được mà lạc đi. - ... Đúng không?
-...
Lần này Hiếu cũng không thể trả lời nổi, lại hạ ánh mắt xuống.
Mấy giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra thành dòng từ khóe mắt Dương.
- Sao lại vậy?... Anh... có làm gì sai không?
- ...
Sự im lặng kéo dài từ đối phương làm Dương hoàn toàn sụp đổ. Nghẹn ngào cứ thế dâng lên làm anh không thở nổi. Bàn tay ôm vội khóe mắt cũng không thể ngăn được mấy tiếng nức nở ào ạt tuôn ra.
Cuối cùng, điều anh từng lo sợ cũng đã xảy đến.
Anh biết em đã mỏi mệt kiệt sức vì những cơn đau còn chưa dứt. Anh cũng biết cuộc đời rộng lớn khắc nghiệt, tình cảm của anh chỉ là hạt cát giữa biển, nó không đủ xoa dịu và bảo vệ em. Anh chỉ biết cố gắng từng chút, và việc phải rời xa em, anh lại chưa bao giờ sẵn sàng. Để rồi đến lúc này, anh không biết rằng nó lại đau... đau nhiều đến vậy.
Hiếu sau đó cũng chỉ chỉ biết ôm thân người đang run rẩy trước mặt vào ngực. Nước mắt anh vẫn là thứ gì đó đau đớn hơn cả vạn mũi kim đâm. Cậu ngẩng đầu, chật vật giữ lại đau xót trong hốc mắt, cũng như cố gắng níu kéo chút dũng khí cuối cùng để bản thân có thể vững vàng. Ánh đèn trên cao chập chờn chói lóa, cậu không còn nhìn rõ được khung cảnh xung quanh, lại mơ hồ cảm thấy như một nửa mảnh linh hồn mình đã bị chết đi.
- ... Làm ơn... Anh đừng khóc.
Dương vùi mặt vào chút ấm áp và mùi hương quen thuộc từ cơ thể người kia. Anh hiểu đây là lần cuối cùng mình có thể tự do khóc lớn trên vai một ai đó.
Nhưng anh biết, ở bên anh, chưa bao giờ là một nơi chốn bình yên như vẻ ngoài của nó. Chút ánh sáng rực rỡ của em cũng đã héo mòn ít nhiều vì anh. Anh không thể ích kỷ giữ lấy em, đẩy em lún sâu vào tuyệt vọng vì đánh mất chính mình.
Đã đến lúc ngọn gió ấy cũng quyết định tách mình vượt qua rặng núi kia để đi tìm lấy tự do làm sức mạnh mà nó vốn xứng đáng có được, thay vì cứ mãi loay hoay bên bờ biển nhỏ bé đó mà làm mấy gợn sóng lăn tăn.
Dương đưa tay siết lấy vai Hiếu. Bản thân anh cũng đã dừng khóc.
Vẫn là những cái ôm mà anh luôn muốn nó kéo dài mãi, nhưng bây giờ có lưu luyến đến mấy cũng chỉ có thể níu lại được vài phút ngắn ngủi. Anh chậm rãi thở ra, lấy lại trạng thái điềm tĩnh trước khi lùi người chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn để nhìn rõ gương mặt của người kia:
- Hôm nay anh ở lại đây, Hiếu cứ về... rồi làm bất cứ gì Hiếu muốn.
- Anh...
Sự bình tĩnh lạ lùng của Dương cũng khiến Hiếu ngỡ ngàng. Cậu chưa kịp nói thêm, đã thấy mấy ngón tay anh vươn ra vuốt nhẹ gò má mình:
- Đừng quay đầu lại.
Dương chỉ để lại một câu nói ngắn gọn, rồi nhanh chóng đứng dậy, bước chân tiến nhanh ra phía hành lang. Hiếu giật mình, theo quán tính lại đưa tay níu lấy tay anh. Nhưng đúng như lời vừa nói, Dương đã không quay đầu lại, mấy ngón tay dứt khoát trượt khỏi tay Hiếu rồi theo bước chân anh thoăn thoắt tiến vế phía trước.
Hai chân Hiếu lúc này cũng không còn sức lực nữa, cậu để mặc bản thân phủ phục xuống sàn và bật khóc. Từ giây phút đó, cậu biết rằng tất cả bình yên của cuộc đời mình, đã tan biến theo hình bóng anh khuất dần sau đoạn hành lang hun hút trước mặt.
Phải chấp nhận... miễn là anh được bình an...
...
- Hiếu đâu?
- Hiếu lên thành phố chữa bệnh.
- Vậy chừng nào nó về lại?
...
Những ngày sau đó, Dương không nhớ rõ là bao nhiêu lần anh phải kìm nén dù trong lòng chưa thôi vụn vở từng chút như bãi lở bên dòng nước xoáy, giữ lấy thái độ bình thản mà đối mặt với những thắc mắc về sự biến mất đột ngột của Hiếu từ những người anh em bè bạn thân thiết xung quanh. Và cho đến lúc này, khi anh bạn đồng niên cùng vận hạn xui xẻo tên là Kiều Minh Tuấn tỉnh dậy sau mấy ca tiểu phẫu, Dương cũng không thể tránh được mấy lời hỏi thăm chân tình gấp gáp từ gã.
- Chữa bệnh mà... sao mà biết được!
- Vậy tui gọi nó thử, mấy nay tui mới tỉnh dậy mà chưa thấy nó hỏi han gì.
- Thôi... để lúc khác đi!
Dương vội chồm người tới can ngăn khi thấy Tuấn đưa cả cánh tay còn băng cố định trong nẹp trờ tới cái điện thoại đang đặt bên tủ đầu giường.
- Giấu giấu cái gì không biết? Hai đứa bây giận hờn nhau làm sao? - Lúc này người đang ngồi thong thả gọt mấy mẩu trái cây đặt lên đĩa là Giang lại bất ngờ cao giọng xen vào.
Dương đưa mắt bối rối nhìn Giang, nhưng cũng không dám lên tiếng phản đối. Người anh lớn bằng con mắt nhìn đời đủ sâu sắc đã tự có câu trả lời xác đáng dù Dương chưa một lần thành thật nói rõ tất cả.
- Giận hờn gì đâu anh, Hiếu muốn đi... thì ai cấm được... - Dương nói, rồi cũng phải nhanh chóng quay đi, cố nén chút nghẹn đắng đang dâng lên trong lồng ngực.
Tuấn nhìn cả Giang và Dương, đầu óc chậm chạp một lúc mới phân giải được hết tình hình. Lập tức gã chau mày, với tay lấy ngay điện thoại, vừa cau có lên giọng.
- Cái thằng quỷ này, để tui hỏi nó cho ra lẽ!
- Thôi, nói chuyện điện thoại thì làm được cái gì! - Dương nhanh tay giằng lấy cái điện thoại trước khi Tuấn kịp tìm cách khởi động màn hình.
- Vậy tui đi kiếm nó.
- Con lạy má! Ngồi im giùm đi, tay chân người ngợm vầy rồi còn chưa sợ hả?
- Ông chiều nó quá rồi đó. Rốt cuộc là lý do làm sao?
Dương nhìn Tuấn, rồi cũng không biết phải đáp lại thế nào. Anh cúi mặt, ngập ngừng một lúc.
- Chuyện qua rồi, mọi người để nó qua đi.
- ...
Tuấn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Giang lắc đầu ra hiệu. Gã tỏ vẻ bực dọc, nhưng rồi tâm trí cũng dịu xuống khi nhìn về phía Dương - đứa bạn mồm miệng hơi khẩu nghiệp nhưng tính nết hiền lành, lúc nào cũng nghĩ thấu đáo cho người khác mà quên mất bản thân, lúc nào cũng chấp nhận thiệt thòi như vậy. Gã lắc đầu, rồi không biết điều gì bên trong thôi thúc, gã bất ngờ vươn hai tay tới.
- Kệ m* mấy thằng trẻ trâu chỉ được cái đẹp trai đó đi. Có gì về đây tui nuôi ông!
Dương đang thẫn thờ thì bỗng dưng bị anh bạn già nhào vào ôm cứng và nói mấy lời lảm nhảm, anh chỉ biết phì cười bất lực nhìn về phía Giang, tự dưng cũng quên mất muộn phiền trong lòng:
- Thôi đi má. Má lo thân mình chưa xong còn đòi nuôi ai?
Tuấn cuối cùng cũng buông Dương ra, nhưng vẻ mặt vẫn nhàu nhĩ khó coi. gã xoa xoa mớ băng nẹp dưới đùi, chép miệng:
- Nói chứ cái năm vận hạn gì không biết, xui quá trời xui. Giờ quán xá cũng đóng cửa rồi, tui còn chưa kiếm được chỗ làm mới mà tay chân còn vầy... Haizz.
- Thôi... Ăn miếng cho tỉnh lại rồi bớt nói nhảm đi nè. - Giang dí vào trước mặt Tuấn một miếng lê mới gọt, nhún vai. - Đâu còn có đó, lo nghỉ ngơi cho lành lặn cái đã.
- Nhưng mà anh Giang đã tính được coi làm gì chưa? Cho em theo với.
- Trước mắt là phải có tiền, mà muốn có tiền á, thì kiếm đại việc gì làm cho ổn ổn xíu, có chứng minh tài chính vay được ngân hàng mới nghĩ được cái lớn hơn.
- ... Chán ghê, năm nay coi như bỏ rồi. Em còn hứa với má cuối năm cho bả lên thành phố trị dứt cái lưng đau, mà giờ như vầy, chắc phải tạm trốn về quê rồi.
- Nói về quê mới nhớ. Cuối tháng chắc anh cũng đưa vợ con lên thành phố. Con bé lớn rồi tới tuổi đi học. Hồi trước còn làm ăn được thì định đi về bám trụ, bây giờ chắc là thôi, cứ chuyển chỗ ở mới đã rồi tính tiếp.
- ...
Dương lặng lẽ dõi theo hết cuộc trò chuyện của Giang và Tuấn. Những người anh em bè bạn thân thiết giúp đỡ anh từ lúc lập nghiệp, trải qua đủ loại thăng trầm. Cho đến ngày hôm nay cùng ngồi lại đây, lần đầu tiên Dương mới nhìn thấy trong mắt ai nấy đều lấp loáng ưu tư và những bấp bênh chưa có lời giải đáp dù là bề ngoài vẫn vui vẻ cười đùa. Điều này càng làm lòng anh thêm nặng trĩu xót xa.
Cuối cùng thì cuộc vui nào cũng đến hồi kết thúc.
Chỉ là kết thúc của nó cứ phải nhuốm thêm một lớp màu ảm đạm đến vậy sao?
...
Cho đến khi trời tối muộn, Dương mới có thể rảnh tay ngồi lại bên khung tranh hướng ra góc vườn để tạm nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn mỏi mệt. Anh nhìn đống đồ đạc mang từ The Bunny sang đang xếp gọn bên trong gian nhà kho, số bàn ghế và mấy vật dụng linh tinh mà anh cùng mấy đứa nhân viên mất cả ngày trời để sắp xếp và vận chuyển, lặng lẽ thở dài. Những thước phim từ mấy ngày đầu lập nghiệp chầm chậm chạy qua tâm trí. Cuối cùng anh mới hiểu cảm giác của Trần Minh Hiếu khi phải ra quyết định dừng hoạt động khách sạn bãi Bắc hôm nào. Tự tay xếp lại tất cả tâm huyết của bản thân vào một góc quá khứ, cứ như chính bản thân mình chầm chậm bị gọt đi nửa phần máu thịt, không hẳn là cơn đau thấu trời để có thể khiến mình gục ngã, chỉ có day dứt kéo dài làm héo mòn từng chút nhiệt huyết trong tim.
Ngoài vườn im ắng không chút gió nổi.
Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên những đốm sáng liêu xiêu xuyên qua cây lá. Vùng sáng đó, lại làm rực lên sắc vàng của tán lộc vừng đang độ vào thu thi thoảng lại thả mấy tấm lá rơi tự do xuống nền đá hoa cương cũ kỹ.
Dương quay sang nhận ra khay màu nước đã khô từ bao giờ, còn trước mặt, tấm giấy canson đã lên chì phác thảo vẫn trắng ngà trống trải. Anh lấy một chút nước màu, thận trọng đặt đầu cọ lên nền giấy. Mấy ngón tay run run và vệt màu cứ theo trọng lực loang mãi.
Dương chau mày, cuối cùng hạ cái cọ xuống khay, thẳng tay xé tấm phác thảo rồi để mặc nó rơi xuống đất.
Dưới chân anh vẫn còn đó nhưng tấm giấy khác với một phác thảo giống nhau, đã lên màu đôi chút nhưng lại dở dang lem luốc. Phác thảo đó là một góc nhà tràn ngập nắng vàng với giàn hoa giấy hồng rực, là bức tranh nhỏ mà Trần Minh Hiếu ngày đầu đến đây đã nhờ anh vẽ lại.
Ngay cả khi em đi rồi, anh vẫn chưa thể hoàn thành nó để gửi lại cho em như đã hứa...
Đã hơn một tuần, anh không nhận thêm đơn hàng. Cũng đã hơn một tuần, không còn em bên cạnh.
Những bận rộn anh cố ý đắm chìm bản thân vào ban ngày không đủ để anh có một giấc ngủ dễ dàng và trọn vẹn.
Cũng như đêm nay anh ngồi lại đây... cố gắng thật lâu, nhưng những sắc màu này không cách nào lấy lại được vẻ rực rỡ như ngày đó.
Có lẽ mọi thứ tốt đẹp nhất đã rời đi cùng em.
...
Dương nhanh chóng cầm lấy cây chì, mấy ngón tay lướt đi trên mặt giấy thô ráp. Từng đường nét rõ ràng hiện ra...
Thanh chì gãy đôi. Cũng là khi hai bên khoé mắt rõ ràng lạnh buốt. Không biết từ lúc nào, cảm giác phải khóc một mình lại trở nên chênh vênh đau đớn như vậy.
Dương gục đầu xuống mặt giấy còn thơm mùi hồ, chỉ đành buông thả cho bản thân nức nở đến không còn sức lực nữa. Trong cơn mơ màng vụn vỡ, lại nghe đâu đó tiếng người quen thuộc vang lên.
- Anh ơi...
Ps.
Thiệt ra tui xây dựng nhân vật dựa trên cung hoàng đạo của otp đó. Một mối tình vô tri của Cự Giải vs Thiên Bình. Tui thấy mấy thím Cự Giải toàn chịu thiệt thôi, tại sức chịu đựng vl lắm nên cứ thích làm người hy sinh. Trong đây còn phải yêu người nhỏ tuổi hơn nữa, chắc chắn là phải mạnh mẽ rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro