4
Minh Hiếu : anh
Bảo Khang : cậu
Hoặc xưng tên
ngắn
Văn chương của sốp dỡ ẹt nên đừng chê
Buổi tối hôm ấy, cả Minh Hiếu và Bảo Khang vừa có màn trình diễn bùng nổ tại Anh trai Say Hi. Họ trở về phòng khách sạn với một sự phấn khích lạ thường. Mối quan hệ thân thiết từ lâu đã khiến cả hai hiểu nhau, nhưng đêm đó, điều gì đó trong không khí đã thay đổi.
Minh Hiếu ngồi trên ghế sofa, nhìn Bảo Khang đầy ẩn ý khi cậu đang loay hoay với điện thoại. Ánh mắt của Hiếu không hề che giấu sự quan tâm và khao khát. Khang cũng nhận ra điều đó, nhưng cậu không muốn thừa nhận rằng từ lâu mình đã mong chờ một bước đi xa hơn trong mối quan hệ này.
Cả hai cùng cười đùa, nhưng rồi mọi thứ chuyển hướng khi Minh Hiếu tiến đến gần Bảo Khang hơn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu. Họ trao nhau cái nhìn sâu lắng, rồi bất ngờ, Hiếu kéo Khang vào một nụ hôn nồng cháy. Đêm ấy, không còn giới hạn nào nữa. Họ hòa quyện với nhau, để lại đằng sau mọi sự ngần ngại.
Sau đêm đó, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nhưng không lâu sau, Bảo Khang bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và mất tập trung trong các buổi tập. Cậu cảm thấy cơ thể mình thay đổi: những cơn buồn nôn vào sáng sớm, sự chán ăn đột ngột và cảm giác nhạy cảm quá mức. Ban đầu, Khang nghĩ đó chỉ là áp lực từ chương trình, nhưng càng về sau, cậu nhận ra điều gì đó bất thường.
Một ngày nọ, Khang quyết định đi khám. Kết quả khiến cậu không thể tin nổi vào tai mình: cậu đã mang thai.
"Sao có thể được?!" Khang thốt lên, nhưng bác sĩ chỉ gật đầu, đưa cho cậu bản kết quả kiểm tra. Cậu run rẩy cầm lấy tờ giấy, trong đầu dâng lên một loạt cảm xúc hỗn loạn.
Khang không biết phải làm gì. Liệu cậu có nên nói với Minh Hiếu không? Cậu sợ rằng Hiếu sẽ hoang mang hoặc thậm chí không muốn nhận trách nhiệm. Nhưng cậu cũng hiểu, việc này không thể giấu mãi.
Buổi tối hôm đó, sau khi ghi hình xong, Minh Hiếu về phòng và nhận ra sự bất thường từ Bảo Khang. Cậu ngồi trên giường, trông lo lắng và buồn bã hơn mọi ngày. Hiếu bước đến, đặt tay lên vai Khang, giọng nói dịu dàng:
"Em ổn không? Sao anh thấy dạo này em có vẻ không được khỏe?"
Bảo Khang im lặng một lúc, cắn chặt môi, sau đó cúi đầu:
"Hiếu... em có chuyện muốn nói với anh."
Minh Hiếu cau mày, trong lòng bắt đầu dấy lên một cảm giác bất an. Anh ngồi xuống cạnh Khang, nắm lấy tay cậu:
"Có chuyện gì thế? Em cứ nói, anh luôn ở đây mà."
Bảo Khang hít sâu một hơi, sau đó nói ra từng chữ chậm rãi:
"Em... mang thai rồi, Hiếu."
Minh Hiếu bất ngờ, không nói nên lời. Đôi mắt anh mở to, nhìn Bảo Khang không chớp. Trong đầu anh rối bời với hàng ngàn câu hỏi. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Và rồi, khi nhận ra điều đó là thật, Minh Hiếu bất giác nở một nụ cười nửa ngạc nhiên, nửa vui mừng.
"Em... em nói thật sao?" Anh hỏi lại, giọng vẫn chưa tin hẳn.
"Phải, là con của anh." Khang nhìn Hiếu, mắt rưng rưng.
Minh Hiếu không biết phải nói gì trong khoảnh khắc đó. Anh kéo Khang vào lòng, ôm chặt cậu, thì thầm:
"Anh không nghĩ rằng mọi thứ lại diễn ra nhanh như vậy, nhưng anh sẽ không để em phải lo lắng đâu. Anh sẽ ở bên em, chăm sóc cho em và con của chúng ta."
Từ ngày hôm đó, Minh Hiếu hoàn toàn thay đổi. Anh không chỉ là người bạn thân thiết của Bảo Khang nữa mà còn trở thành người bảo vệ, người chăm sóc tận tụy. Hiếu bắt đầu quan tâm từng chi tiết nhỏ nhặt: từ việc Khang ăn gì, nghỉ ngơi ra sao, cho đến việc theo dõi lịch khám thai.
Minh Hiếu không ngại thức dậy sớm để nấu bữa sáng cho Bảo Khang. Anh ép Khang ăn đủ ba bữa mỗi ngày, dù cậu có đôi khi cảm thấy mệt mỏi và không muốn ăn. Hiếu thậm chí còn tìm hiểu thêm về cách chăm sóc omega mang thai, đọc các bài viết và tham gia vào các diễn đàn để biết cách xử lý những triệu chứng khó chịu mà Khang đang phải trải qua.
"Em không cần lo lắng gì cả, mọi chuyện cứ để anh lo," Minh Hiếu luôn nói với Bảo Khang như vậy mỗi khi cậu cảm thấy căng thẳng.
Có lần, Bảo Khang nghén nặng đến mức không thể ăn được gì, Hiếu lập tức bỏ mọi việc để ngồi cạnh cậu, vỗ về và an ủi:
"Chỉ cần em cảm thấy khỏe là được. Đừng ép mình quá."
Cơ thể của Bảo Khang dần thay đổi. Mùi hương cam của cậu trở nên nồng hơn, đặc biệt là khi cơ thể đang mang thai, khiến Minh Hiếu nhiều lần không thể cưỡng lại mà cứ muốn ôm Khang mãi không rời. Những buổi sáng, Hiếu chuẩn bị bữa sáng đầy dinh dưỡng cho Khang, dù cậu thường xuyên bỏ bữa trước đó. Hiếu biết rằng Khang hay căng thẳng và quên ăn, nên anh quyết tâm chăm sóc cậu từng chút một.
"Ăn một chút đi, anh đã nấu cả bữa sáng rồi đấy," Hiếu cười nhẹ, đặt một tô cháo gà thơm phức trước mặt Khang.
Cậu nhăn mặt, nhưng không thể cưỡng lại sự quan tâm của Hiếu. "Anh cứ như bà nội trợ ấy, Hiếu."
"Vậy tốt, vì bây giờ em là người quan trọng nhất với anh mà," Hiếu đáp, đôi mắt ánh lên sự yêu thương.
Không chỉ chăm sóc về thể chất, Minh Hiếu còn chú ý đến tinh thần của Bảo Khang. Những lúc Khang cảm thấy lo lắng về tương lai, về sự nghiệp và cả việc làm cha, Hiếu luôn ở bên để an ủi, động viên cậu. Họ cùng nhau viết nhạc, cùng nhau nói về những ước mơ và hy vọng cho tương lai của đứa bé. Minh Hiếu thậm chí còn sáng tác một bài hát dành riêng cho Khang và con, một bài hát về tình yêu và sự che chở vô điều kiện.
Mỗi ngày trôi qua, Bảo Khang và Minh Hiếu dần quen với việc sắp trở thành cha mẹ. Một buổi chiều nọ, Khang bất chợt cảm nhận thấy những cú đạp nhẹ trong bụng. Cậu gọi Minh Hiếu lại, giọng đầy phấn khích:
"Hiếu, con chúng ta đang đạp đó!"
Minh Hiếu đặt tay lên bụng Khang, cảm nhận sự sống đang lớn dần trong người cậu. Đôi mắt anh sáng rực, nụ cười tràn ngập hạnh phúc:
"Anh không thể tin được... chúng ta sắp có một đứa con."
Từ khoảnh khắc đó, Hiếu càng quyết tâm chăm sóc Bảo Khang hơn. Anh luôn ở bên cậu, không chỉ để đảm bảo sức khỏe cho cả hai mẹ con, mà còn để hỗ trợ Khang về mặt tinh thần. Dù cho có mệt mỏi hay áp lực từ chương trình, Hiếu vẫn luôn giữ nụ cười trên môi mỗi khi ở cạnh Bảo Khang.
Thời gian mang thai không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Có những lúc Bảo Khang cảm thấy mệt mỏi, cáu gắt mà không rõ lý do. Hiếu hiểu, và thay vì trách móc, anh luôn dịu dàng, sẵn sàng chiều chuộng mọi yêu cầu của Khang.
Một lần, khi Khang cảm thấy quá căng thẳng về công việc và những áp lực ngoài kia, cậu đột ngột quyết định sẽ từ bỏ tất cả để tập trung cho việc mang thai. Nhưng Hiếu, với sự kiên nhẫn và thấu hiểu, đã khuyên cậu tiếp tục theo đuổi ước mơ.
"Anh biết em mạnh mẽ như thế nào, Khang à. Chúng ta có thể vượt qua tất cả. Em đừng lo về công việc hay sự nghiệp, anh sẽ luôn ở đây, bên cạnh em."
Khang lặng im, cảm nhận sự ấm áp từ cái ôm của Hiếu. Cậu biết rằng, chỉ cần có Hiếu, cậu có thể đối mặt với bất kỳ thử thách nào.
Cuối cùng, sau bao ngày tháng chờ đợi, đứa bé cũng ra đời. Cả Minh Hiếu và Bảo Khang đều vô cùng hạnh phúc khi được đón chào một sinh linh nhỏ bé – kết quả của tình yêu mãnh liệt giữa hai người. Minh Hiếu, người đã từng là một rapper lạnh lùng, giờ đây trở thành một người cha dịu dàng, luôn bên cạnh chăm sóc cho con và Khang.
Bảo Khang nhìn Hiếu ôm đứa bé vào lòng, nụ cười của Hiếu làm cậu cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết. Đôi mắt Hiếu lấp lánh, ánh lên tình yêu và sự hứa hẹn về một tương lai tươi sáng cho cả ba.
"Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một gia đình thật hạnh phúc, Khang à," Hiếu nói khẽ, nhìn Khang với ánh mắt đầy yêu thương.
Bảo Khang gật đầu, nắm chặt tay Hiếu. "Em biết mà, Hiếu. Em yêu anh."
Xàm he xàm he
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro