Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đẻ

trong căn hộ nhỏ giữa lòng thành phố, không khí dần trở nên ngột ngạt và nặng nề như những đám mây đen che phủ bầu trời. căn phòng nơi bảo khang và minh hiếu từng chia sẻ những niềm vui giờ đây chỉ còn lại sự lặng lẽ và u uất. ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn không đủ xua đi bóng tối trong tâm hồn họ. mỗi góc tường, mỗi vật dụng dường như bị đè nặng bởi những ký ức đã phai nhạt, chỉ để lại một cảm giác trống trải và mệt mỏi.

bảo khang ngồi trên chiếc ghế bành gần cửa sổ, đôi mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài. cơn mưa phùn lất phất rơi, âm thanh nhỏ giọt vang lên không ngừng, như những giọt nước mắt vô hình tuôn chảy. không gian xung quanh cậu như bị đóng băng, thời gian trôi qua chậm chạp đến nghẹt thở. kể từ khi bị sảy thai, cậu dường như đã bị cướp mất linh hồn. không còn gì có thể làm cậu vui, không còn gì có thể kéo cậu ra khỏi sự trầm cảm sâu sắc này.

minh hiếu lặng lẽ bước vào phòng, tay cầm một khay thức ăn. anh đứng lại một lúc, nhìn bảo khang từ xa. cậu trông yếu ớt và gầy gò hơn trước rất nhiều, như thể đang tan biến dần vào không khí. minh hiếu cảm thấy trái tim mình nặng trĩu, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

- khang, anh nấu cháo rồi. em ăn chút đi, đừng để đói. - anh nói, giọng dịu dàng nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi.

bảo khang khẽ nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng nhìn minh hiếu. cậu không đáp, chỉ lặng lẽ quay lại nhìn ra cửa sổ, như thể không còn gì trên thế giới này có thể khiến cậu quan tâm. minh hiếu đứng đó một lúc, không biết phải làm gì. cảm giác bất lực lan tỏa khắp cơ thể anh, làm trái tim anh như bị bóp nghẹt. anh đã cố gắng mọi cách để làm cho bảo khang khá hơn, nhưng dường như tất cả chỉ là vô vọng.

- có lẽ anh đã không đủ tốt, phải không? - minh hiếu tự hỏi, nhưng lời nói đó chỉ vang vọng trong lòng, không thể cất lên thành tiếng. anh đặt khay cháo xuống bàn, nhẹ nhàng chạm vào vai bảo khang. - em phải ăn gì đó, khang. anh lo cho em.

bảo khang vẫn không động đậy, không hề có chút phản ứng. minh hiếu cảm thấy cơn giận dữ dâng lên trong lòng, nhưng anh cố gắng kiềm chế. không phải lỗi của bảo khang, anh tự nhủ, cậu đang đau khổ, đang chịu đựng một nỗi đau mà anh không thể nào hiểu hết. nhưng càng cố gắng, minh hiếu càng cảm thấy mình đang dần mất đi kiên nhẫn.

những đêm dài sau đó, minh hiếu không thể ngủ. anh nằm bên cạnh bảo khang, nghe tiếng thở đều đều của cậu trong bóng tối, nhưng tâm trí anh lại đầy rẫy những suy nghĩ rối ren. mỗi ngày, anh đều nhìn thấy bảo khang ngồi đó, im lặng như một bức tượng, đôi mắt vô hồn, không chút sinh khí. sự im lặng của cậu như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào trái tim minh hiếu, khiến anh cảm thấy mình dần dần kiệt quệ.

một buổi tối, khi minh hiếu về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, anh thấy bảo khang ngồi lặng lẽ bên bàn ăn. trên bàn là một chiếc ly rượu và bức ảnh siêu âm của đứa con đã mất. minh hiếu khẽ giật mình, không dám bước lại gần.

- khang... - anh khẽ gọi, giọng nói vang lên yếu ớt trong không gian yên tĩnh.

bảo khang không đáp, chỉ đưa tay chạm nhẹ vào bức ảnh.

- hiếu, anh có biết cảm giác mất đi một phần của chính mình là như thế nào không? - giọng cậu vang lên trong không gian, nhưng lại như một tiếng vang trống rỗng. - em đã mất con, và em không thể nào vượt qua được nỗi đau này.

minh hiếu lặng người, không biết phải nói gì. anh cảm thấy bản thân mình nhỏ bé và vô dụng. anh không thể mang lại cho bảo khang niềm an ủi, không thể giúp cậu vượt qua nỗi đau này.

- khang, anh biết em đau khổ, nhưng em cũng phải nghĩ đến tương lai của chúng ta. chúng ta còn có thể có con, còn có thể...

- đừng nói nữa, hiếu, - bảo khang cắt lời anh, giọng lạnh lùng và sắc bén. - em không cần những lời an ủi vô ích đó. em đã mất con, và không có gì trên đời này có thể thay thế được.

minh hiếu cắn chặt môi, cảm thấy một nỗi giận dữ vô hình dâng lên trong lòng. anh đã cố gắng rất nhiều, đã hy sinh rất nhiều để ở bên cạnh bảo khang, nhưng cậu dường như không hề nhận ra điều đó.

- khang, anh cũng đau khổ mà! em nghĩ anh không buồn sao? em nghĩ anh không mất mát gì sao? anh cũng là cha của đứa bé đó, anh cũng có nỗi đau của riêng mình!

bảo khang quay đầu lại, nhìn minh hiếu bằng ánh mắt lạnh lẽo.

- nhưng anh không hiểu em, hiếu. anh không hiểu em mất mát thế nào, anh không thể cảm nhận được nỗi đau này. anh chỉ biết nghĩ cho bản thân anh, chỉ biết đến nỗi buồn của riêng anh mà thôi.

minh hiếu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. anh đứng đó, nhìn bảo khang, cảm giác bất lực và giận dữ xâm chiếm toàn bộ cơ thể.

- anh đã cố gắng hết sức, nhưng có lẽ anh đã sai. anh không thể làm gì để giúp em, và có lẽ em cũng không muốn anh giúp nữa.

không gian xung quanh họ như bị bóp méo bởi những cảm xúc đối nghịch. minh hiếu nhìn vào đôi mắt trống rỗng của bảo khang, cảm nhận được sự xa cách đang dần chia rẽ họ. trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng tình yêu của họ đã thay đổi, không còn là sự ấm áp và thấu hiểu như trước đây, mà là một cuộc chiến âm thầm giữa nỗi đau và sự bất lực.

bảo khang ngồi trong căn phòng tối, ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ nhạt không đủ để xua tan bóng tối trong lòng cậu. mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa kể từ khi minh hiếu rời đi, bỏ lại cậu một mình với những ký ức và nỗi đau không nguôi. cậu từng nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi có anh bên cạnh, rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua mọi khó khăn, nhưng hiện tại, cậu chỉ còn lại những mảnh vỡ của trái tim, từng mảnh từng mảnh, đâm sâu vào lòng cậu.

khi nghe tin về tiểu mỹ, cậu cảm thấy như có một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim mình. nỗi đau không còn chỉ là một cảm giác mơ hồ, mà trở thành một thực thể sống động, âm ỉ nhói đau trong từng hơi thở. cậu không thể tin rằng người từng hứa sẽ ở bên cậu, người mà cậu đã dành trọn tình yêu và niềm tin, giờ đây lại có thể nở nụ cười với một người khác, quên đi những kỷ niệm mà họ đã từng chia sẻ.

hình ảnh tiểu mỹ, với nụ cười rạng rỡ và sự tươi trẻ, như một vết thương mới, sâu và nhức nhối, càng làm nổi bật lên nỗi đau cũ mà bảo khang đang gánh chịu. mỗi khi nghĩ đến việc minh hiếu đang cười nói, đang chia sẻ những giây phút hạnh phúc với cô gái ấy, lòng cậu như bị thiêu đốt, từng tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, chỉ để lại trong cậu một khoảng trống lạnh lẽo. cậu không chỉ mất đi người yêu, mà còn mất đi niềm tin vào tình yêu, vào lời hứa rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua tất cả.

bảo khang từng nghĩ rằng mình sẽ mạnh mẽ, rằng cậu có thể vượt qua mọi chuyện, nhưng giờ đây, cậu chỉ còn lại là một bóng hình đổ vỡ, sống trong sự tiếc nuối và đau đớn không dứt. cậu cảm thấy mình như một người đang chết dần, từng chút từng chút, trong khi người cậu yêu thương nhất lại đang bắt đầu một cuộc sống mới, bên một người khác. điều đó khiến cậu cảm thấy như đang chìm trong vực thẳm, không lối thoát, và nỗi đau dường như vô tận, không bao giờ ngừng lại.

trong một buổi họp mặt đồng nghiệp, nơi mọi người tụ tập để trò chuyện và thư giãn, tiểu mỹ đã chú ý đến minh hiếu, người có vẻ ngoài mệt mỏi và nụ cười gượng gạo. cô không ngần ngại tiến lại gần và bắt chuyện với anh, sự quan tâm của cô thể hiện rõ qua từng câu hỏi và ánh mắt.

- anh hiếu, dạo này trông anh không được khỏe. có chuyện gì không? - tiểu mỹ hỏi, giọng nói của cô chứa đựng sự lo lắng chân thành.

minh hiếu cố gắng mỉm cười, nhưng ánh mắt của tiểu mỹ đã nhìn thấu sự giả vờ đó. cô không ngừng quan tâm và hỏi han, và dần dần, minh hiếu cảm thấy bản thân mình bị cuốn vào sự ấm áp và chân thành của cô. dù có cảm giác khó chịu về việc chia sẻ nỗi đau cá nhân, minh hiếu vẫn tìm thấy một điểm tựa từ sự quan tâm của tiểu mỹ.

một buổi tối sau khi uống vài ly rượu, cảm giác đau đớn và mệt mỏi của minh hiếu trở nên quá nặng nề. anh không kìm lòng được nữa và quyết định chia sẻ với tiểu mỹ về những khó khăn mà anh đang phải trải qua. trong lúc trò chuyện, anh thổ lộ:

- anh yêu khang, nhưng anh không biết phải làm sao để giúp em ấy. anh cảm thấy mình vô dụng và bất lực.

- em hiểu, hiếu, - tiểu mỹ khẽ nói, giọng cô đầy sự cảm thông. - anh đang trải qua một thời gian khó khăn, và đôi khi, chúng ta không thể tự mình vượt qua tất cả. có lẽ, điều anh cần bây giờ là một người để chia sẻ, để lắng nghe mà không cần phán xét.

minh hiếu cúi đầu, im lặng trong một lúc lâu. anh cảm thấy có điều gì đó trong lòng mình bị khuấy động, nhưng lại không biết nên nói gì. trong thời gian vừa qua, anh đã cố gắng gánh vác tất cả, nhưng càng cố gắng, anh càng cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. khi nghe những lời tiểu nỹ nói, anh cảm thấy một sự an ủi mà đã lâu rồi anh không có được.

- cảm ơn em, nỹ, - cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng anh đầy sự chân thành. - em thực sự đã giúp anh rất nhiều.

tiểu nỹ mỉm cười, một nụ cười ấm áp và dịu dàng. cô nhẹ nhàng đặt tay lên vai ninh hiếu, cảm nhận được sự căng thẳng trong người anh.

- em ở đây mà, anh không cô đơn đâu. nếu anh cần bất cứ điều gì, chỉ cần nói với em, em sẽ ở bên anh.

trong khoảnh khắc đó, minh hiếu cảm thấy như một tảng đá nặng nề trong lòng mình được gỡ bỏ. anh nhìn vào mắt tiểu mỹ, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cô. anh biết rằng mình không nên để bản thân bị cuốn vào mối quan hệ này, nhưng trong thời điểm hiện tại, anh chỉ muốn có một chút bình yên, một chút an ủi mà anh đã đánh mất từ lâu.

những ngày sau, mối quan hệ giữa minh hiếu và tiểu mỹ dần trở nên thân thiết hơn. cô luôn xuất hiện đúng lúc khi anh cảm thấy mệt mỏi, luôn lắng nghe khi anh cần chia sẻ. dù trong lòng minh hiếu vẫn còn hình bóng của bảo khang, nhưng sự xuất hiện của tiểu mỹ đã làm anh cảm thấy dễ chịu hơn, như một làn gió mới xua tan đi phần nào sự u ám trong lòng anh.

trong khi đó, bảo khang vẫn chìm đắm trong nỗi đau và sự tuyệt vọng. cậu không nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ giữa mình và minh hiếu, hoặc có lẽ cậu đã nhận ra nhưng không còn đủ sức để bận tâm. bảo khang đã mất đi niềm tin vào mọi thứ, và điều duy nhất giữ cậu ở lại trên thế gian này là kỷ niệm về đứa con đã mất.

một buổi tối, khi minh hiếu về nhà sau một ngày dài làm việc, anh thấy bảo khang đang ngồi lặng lẽ bên bàn ăn, đôi mắt trống rỗng như thường lệ. nhưng lần này, có điều gì đó khác lạ. trên bàn là một tờ giấy nhỏ, viết vội vàng bằng nét chữ run rẩy.

- hiếu, - bảo khang cất lời khi thấy anh bước vào, giọng cậu mệt mỏi và yếu ớt. - em muốn nói chuyện với anh.

minh hiếu bước lại gần, tim anh đập nhanh hơn khi nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt bảo khang. có điều gì đó trong ánh mắt cậu khiến anh cảm thấy lo lắng.

- em muốn ly hôn, - bảo khang nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự quyết tâm.

những lời đó như một cú đấm mạnh mẽ vào trái tim minh hiếu, một cú đấm mà anh không thể né tránh. trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh anh dường như ngừng lại, không khí trở nên ngột ngạt và nặng nề, như thể ai đó đã hút cạn oxy khỏi căn phòng. toàn thân anh như bị đóng băng, cứng lại trong một trạng thái hoang mang, bất lực. những từ ngữ mà bảo khang vừa thốt ra vang vọng trong tâm trí anh, lặp đi lặp lại, như một lời nguyền không thể xóa bỏ.

minh hiếu đã tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, rằng bất cứ điều gì cũng có thể vượt qua được miễn là họ còn ở bên nhau. nhưng giờ đây, anh nhận ra rằng mình đã nhầm. không có gì có thể chuẩn bị cho anh đối mặt với sự mất mát này. trái tim anh nặng nề, nhức nhối, như thể một phần nào đó bên trong đã bị xé toạc ra mà không có khả năng chữa lành. anh muốn nói gì đó, muốn níu kéo, nhưng tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó, câm lặng, trái tim tan vỡ từng mảnh một.

- khang... tại sao? - minh hiếu khẽ hỏi, giọng anh run rẩy.

bảo khang im lặng một lúc lâu, như thể đang cố gắng tìm ra cách diễn đạt sao cho nhẹ nhàng nhất. nhưng cuối cùng, cậu cũng không thể trốn tránh sự thật nữa.

- anh đã có người khác, hiếu, - bảo khang đáp, giọng cậu như vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. - dù em biết anh vẫn yêu em, nhưng em không thể chịu đựng được sự phản bội này. em không trách anh, nhưng em không thể tiếp tục như thế này nữa.

minh hiếu sững sờ. anh biết rằng mình đã phạm sai lầm, nhưng nghe những lời đó từ bảo khang vẫn khiến anh cảm thấy như vừa bị đâm một nhát vào tim. anh nhìn sâu vào đôi mắt của bảo khang, nơi mà anh từng tìm thấy sự an ủi, giờ đây chỉ còn lại nỗi trống trải mênh mông. trái tim anh quặn thắt như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từng nhịp đập trở nên đau đớn hơn bao giờ hết. anh muốn mở miệng, muốn thốt lên những lời trấn an, rằng anh sẽ luôn ở bên bảo khang, sẽ không bao giờ để cậu một mình trong thế giới đầy rẫy những nỗi đau này. nhưng mọi lời nói như mắc kẹt lại trong cổ họng, nghẹn ngào không thể thoát ra, như thể chúng đã bị chôn vùi dưới sức nặng của những cảm xúc dâng trào.

- khang, anh xin lỗi... anh đã... anh đã không biết phải làm gì với nỗi đau này, với em... anh đã sai. - giọng minh hiếu đứt quãng, từng lời nói ra như một lưỡi dao cắt vào tâm can anh.

anh nhớ lại những đêm dài không ngủ, những lần cãi vã vô tận, và những lúc anh chìm trong men rượu, cố gắng tìm quên trong vòng tay của một người khác. nhưng mỗi khi tỉnh dậy, trái tim anh lại đau đớn hơn, như bị xé rách thêm một lần nữa. anh đã cố gắng dùng những thứ bên ngoài để lấp đầy khoảng trống trong lòng mình, nhưng cuối cùng, tất cả những gì anh nhận được chỉ là sự trống rỗng và hối hận.

anh cảm thấy như mình đang chìm trong một cơn ác mộng không hồi kết, nơi mà anh chỉ có thể bất lực nhìn người mình yêu thương nhất dần dần trôi xa, không cách nào níu giữ. mỗi giây trôi qua là một nỗi đau khắc sâu hơn vào lòng anh, khiến anh muốn hét lên, muốn làm bất cứ điều gì để phá vỡ sự im lặng đáng sợ này. nhưng tất cả những gì anh có thể làm chỉ là đứng đó, đôi môi mím chặt, ánh mắt đẫm nước nhìn bảo khang mà không thể thốt lên lời nào.

trong thâm tâm, minh hiếu cảm thấy hối hận vô cùng. anh hối hận vì đã không đủ mạnh mẽ để đối diện với nỗi đau của mình, đã để cho áp lực và sợ hãi lấn át, dẫn dắt anh đến những quyết định sai lầm. anh hối hận vì đã không thể bảo vệ tình yêu mà anh đã từng coi là tất cả, để giờ đây, khi nhìn lại, chỉ còn lại đống tro tàn của những sai lầm. anh muốn quay ngược thời gian, muốn làm lại từ đầu, muốn bù đắp cho bảo khang, nhưng anh biết rằng mọi thứ đã quá muộn.

- em xin lỗi, hiếu, - bảo khang tiếp tục, đôi mắt cậu rưng rưng nước mắt. - nhưng em không thể tiếp tục thế này nữa. em cần thời gian để tìm lại bản thân mình, và em nghĩ rằng mình không thể làm điều đó nếu vẫn còn ở bên anh.

minh hiếu cảm thấy như một phần của anh vừa bị xé toạc ra khỏi cơ thể. anh đã cố gắng rất nhiều để giữ lấy tình yêu này, nhưng cuối cùng, anh không thể làm gì hơn ngoài việc chấp nhận sự thật rằng họ đã không còn như trước. anh cảm thấy trống rỗng, mất mát, và trên tất cả, là nỗi đau khôn nguôi của sự hối tiếc.

bảo khang đứng dậy, nhưng đôi chân cậu run rẩy, như không còn đủ sức để nâng đỡ thân hình mảnh khảnh của mình. mỗi bước đi về phía minh hiếu, lòng cậu như bị xé nát, từng mảnh vỡ của hy vọng và yêu thương rơi rụng trong sự tĩnh lặng đáng sợ. khi đến gần, cậu khẽ chạm vào tay anh, cái chạm nhẹ như lông hồng, nhưng lại mang trong đó cả sự tuyệt vọng và đau đớn mà cậu không thể diễn tả bằng lời. bàn tay cậu lạnh ngắt, và cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự cách biệt vô hình đang dần lớn lên giữa họ.

trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bảo khang ngước nhìn lên, đôi mắt chứa đầy nước, đôi mắt mà minh hiếu từng yêu thương. ánh nhìn của cậu như muốn nói lên tất cả những điều mà lời nói không thể diễn đạt được - nỗi đau khi phải buông bỏ, sự bất lực khi tình yêu không còn có thể cứu vãn, và nỗi sợ hãi về một tương lai không có minh hiếu bên cạnh. cậu biết rằng đây là lần cuối cùng cậu sẽ còn có thể nhìn thấy anh như thế này, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh, nghe giọng nói của anh gần bên. cậu muốn níu kéo, muốn gào lên xin anh đừng rời xa, nhưng cậu biết rằng mọi thứ đã kết thúc. và điều đó khiến trái tim cậu vỡ tan.

- cảm ơn anh, hiếu, vì tất cả những gì anh đã làm cho em. em sẽ luôn nhớ về anh, - bảo khang nói, giọng cậu nhẹ nhàng và đầy sự tiếc nuối.

minh hiếu không đáp, chỉ đứng im lặng nhìn cậu rời khỏi căn phòng. khi cánh cửa khép lại sau lưng bảo khang, anh cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình sụp đổ. những bức tường, những kỷ niệm, tất cả đều tan biến, chỉ còn lại sự trống rỗng và nỗi đau không thể nói thành lời.

trong căn phòng trống vắng, minh hiếu đứng lặng lẽ, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt. anh cảm thấy mình như một cái xác không hồn, trái tim anh đã bị rút cạn, không còn gì ngoài sự tàn dư của một tình yêu đã mất.

đêm đó, khi một mình nằm trên chiếc giường rộng thênh thang, minh hiếu cảm thấy sự trống trải bao trùm lấy mình. không còn tiếng thở đều đều của bảo khang bên cạnh, không còn ai để anh ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy cô đơn. căn phòng từng là nơi họ chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc giờ đây chỉ còn lại những ký ức đau buồn, làm minh hiếu cảm thấy như cả thế giới đang đổ sụp.

anh nhớ lại những ngày tháng trước đây, khi cả hai còn tràn đầy hy vọng về một tương lai tươi sáng. họ đã từng mơ về ngôi nhà nhỏ với tiếng cười trẻ thơ, về những buổi chiều cùng nhau dạo chơi, và về một gia đình hạnh phúc. nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là những giấc mơ tan vỡ, những mảnh vỡ của tình yêu mà anh không thể nào ghép lại được.

minh hiếu nằm im trong bóng tối, nước mắt chảy dài trên má. anh cảm thấy mình đã mất đi tất cả, mất đi tình yêu của đời mình, mất đi người mà anh đã dành cả trái tim để yêu thương. và anh không biết liệu mình có thể tiếp tục sống như thế nào khi không có bảo khang bên cạnh.

trong khi đó, bảo khang cũng không dễ dàng gì khi phải rời xa minh hiếu. cậu biết rằng quyết định của mình là đúng, rằng cậu cần thời gian để tìm lại bản thân và vượt qua nỗi đau mất con. nhưng điều đó không làm giảm bớt sự đau đớn khi phải từ bỏ người mình yêu thương nhất. mỗi bước đi rời khỏi căn hộ là một nhát dao cắt sâu vào trái tim cậu, từng bước một kéo dài khoảng cách giữa họ, từng bước một đưa cậu xa dần khỏi tình yêu mà cậu đã từng nghĩ sẽ là mãi mãi.

bảo khang biết rằng sẽ rất khó khăn, rằng sẽ có những đêm dài cô đơn và lạnh lẽo, rằng sẽ có những lúc cậu muốn quay lại, muốn níu kéo, nhưng cậu cũng biết rằng đó là điều cần thiết. cậu cần phải học cách sống một mình, học cách đối mặt với nỗi đau mà không có minh hiếu bên cạnh. cậu cần phải chữa lành những vết thương trong lòng, và cậu biết rằng chỉ khi làm được điều đó, cậu mới có thể tìm thấy sự bình yên thật sự.

trong những ngày tháng sau đó, minh hiếu và bảo khang sống cuộc sống của riêng mình, xa cách và lặng lẽ. dù họ không còn bên nhau, nhưng hình bóng của người kia vẫn luôn hiện diện trong tâm trí họ, như một vết thương chưa lành, như một ký ức không thể nào quên. mỗi người đều cố gắng tìm lại sự cân bằng, tìm lại chính mình trong một thế giới mà tình yêu của họ đã không còn.

và trong sự im lặng đó, cả hai đều biết rằng tình yêu của họ, dù đã tan vỡ, vẫn sẽ mãi là một phần của cuộc đời họ, một phần mà họ sẽ không bao giờ quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro