03.
warning ⚠️ 18+
Lúc Thành An từ trong phòng tắm bước ra, liền bắt gặp Minh Hiếu ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường. Hắn giữ dáng vẻ vô cùng đứng đắn, lưng thẳng, ánh mắt chăm chú dán vào màn hình laptop trên tay.
Mặc dù đang ở nhà, nhưng Minh Hiếu vẫn không rời phong thái chỉn chu thường ngày, chiếc áo sơ mi trắng được cài kín đến tận cổ, thêm cặp kính cận càng làm tăng vẻ tri thức.
Thành An đứng đó nhìn hắn, lòng không khỏi thấy chướng mắt, nó nghĩ thầm: 'Đấy, nhìn nghiêm túc cấm dục như thế, ai mà ngờ được ông thầy này lại là kiểu lưu manh giả danh tri thức, giỏi đi lừa học trò nhà người ta lên giường chứ?'
Mặc dù là nó cũng tình nguyện bị lừa hehe.
Cảm nhận ánh mắt Thành An đang dừng lại trên người mình, Minh Hiếu vẫn không ngẩng đầu lên, tay chậm rãi gấp laptop lại, giọng nói trầm thấp vang lên, giống như là đang ra lệnh: "Tắm xong rồi? Vậy lên giường đi."
Chính là cái kiểu, bắt người ta phải phục tùng, không được từ chối ấy.
Thành An nghe câu đó, mặt liền đỏ ửng, lúng túng siết chặt chiếc khăn tắm đang quấn quanh người.
;;
Minh Hiếu đè Thành An xuống giường, hơi thở của hắn phả nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng vì xấu hổ. Một tay Minh Hiếu chậm rãi cởi bỏ chiếc cúc áo trên cùng của mình, tay còn lại tháo chiếc kính xuống, đặt sang một bên.
Nhìn cơ thể nhỏ bé của nó dưới thân hắn run rẩy từng đợt, giọng Minh Hiếu trầm thấp vang lên, từng chữ từng chữ như lướt qua, mơn trớn làn da Thành An: "Lần đầu, hửm?"
Thành An hơi mím môi, bàn tay siết chặt góc ga giường, giọng nói lí nhí: "Dạ..."
Minh Hiếu khẽ nhếch môi cười: "Ừ... Tôi cũng vậy. Nhưng mà, tôi sẽ không nhẹ nhàng đâu."
Nói rồi Minh Hiếu do dự nhìn môi mọng của Thành An một chút, rốt cuộc vẫn không hôn tới, mà chỉ nghiêng đầu ngậm vành tai của nó: "Tôi sẽ không hôn môi người mà tôi không yêu."
Thành An hơi khựng lại, trong lòng có chút hụt hẫng trước câu nói vừa rồi của Minh Hiếu. Nhưng khi cảm giác ấm nóng từ hơi thở của hắn vẫn phả nhẹ bên tai, đầu Thành An theo bản năng nghiêng về phía âm thanh phát ra. Trong phút chốc, khi nó quay đầu, bờ môi mềm mại của nó "vô tình" lướt nhẹ qua cằm hắn.
Cái chạm nhẹ như cánh bướm khẽ lướt qua, nhưng cũng đủ để làm Minh Hiếu khựng lại, ánh mắt hắn tối đi một chút. Hắn cảm nhận được xúc cảm mềm mại như một dòng điện truyền qua da. Một cảm giác ngứa ngáy khó chịu len lỏi vào từng dây thần kinh, khiến hơi thở hắn bỗng trở nên không ổn định.
Thành An cũng sững sờ nhận ra điều vừa xảy ra, gương mặt lập tức đỏ bừng như trái cà chua chín, mắt nó lúng túng nhìn đi nơi khác. Nó mím chặt môi, không dám thở mạnh, cố lờ đi không khí căng thẳng đang bao trùm.
;;
Trước giờ, Minh Hiếu chưa từng nghĩ đến việc kiếm cho mình một người bạn giường. Không phải là vì không có cơ hội, mà bởi vì chẳng ai đủ để khơi gợi chút hứng thú nào trong hắn.
Cho đến khi Thành An xuất hiện.
Giây phút đầu tiên, khi nhìn thấy Thành An với dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh ánh nước như sắp khóc, gương mặt ấm ức nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi. Hắn phát hiện, cơ thể mình cư nhiên có phản ứng.
;;
Lúc này, Minh Hiếu nhìn vẻ mặt lo lắng của Thành An, không nói một lời, hắn cúi xuống cắn mạnh vào vành tai mỏng của nó như trừng phạt, khiến nó giật nảy cả người.
Cơn đau bất ngờ pha lẫn cảm giác tê dại khiến nó không kiềm được mà khẽ rên lên một tiếng. Ngay sau đó, như để an ủi, hắn lại rê lưỡi liếm láp nơi vừa bị mình cắn như như muốn xoa dịu nơi đó. Nhưng sự ấm nóng của hắn lại chỉ khiến nó thêm run rẩy, cảm giác ngứa ngáy lan từ vành tai xuống tận sống lưng.
Nhiệt độ nóng bỏng từ khoang miệng Minh Hiếu lan tỏa, đầu lưỡi mềm mại trượt qua từng đường nét nơi vành tai của Thành An để lại những vết bọt nước óng ánh, phần thịt tai mềm mại bị đôi môi bao phủ chặt chẽ, mút mạnh từng đợt, tiếng nước "lép nhép" ngày càng vang dội rõ ràng hơn vì cự ly quá gần, âm thanh đó cứ quanh quẩn liên tục bên tai nó, cho đến khi hắn dừng lại và lên tiếng: "Đau không?"
Thành An lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nguy hiểm ấy, chỉ nhỏ giọng đáp: "Không ạ..."
Nghe được câu trả lời, Minh Hiếu nhếch môi cười, ánh mắt càng sâu hơn: "Vậy thì tốt... vì lát nữa sẽ càng đau hơn đấy."
;;
Tay Minh Hiếu siết chặt lấy eo Thành An, giữ chặt cơ thể nhỏ nhắn ấy áp sát vào người mình. Bàn tay mạnh mẽ của hắn trượt xuống, nắn bóp nơi mông thịt đầy đặn khiến nó giật mình, hắn khẽ cười nói: "Bé An Đặng... em đã sẵn sàng làm người lớn thực sự chưa?"
Hỏi thì hỏi vậy, nhưng Minh Hiếu không đợi Thành An trả lời, hắn cúi xuống, không cho nó cơ hội từ chối hay né tránh. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên cổ nó, khiến nó rùng mình một cái. Minh Hiếu rải những nụ hôn ướt át dọc theo cổ Thành An, hắn vừa hôn vừa dùng tay kéo nhanh chiếc áo trên người nó. Những nút áo được cởi ra trong tích tắc, để lộ làn da trắng mịn cùng với hai "nụ hoa" xinh đẹp.
Kế tiếp, Minh Hiếu cúi xuống, đôi môi mỏng bạc tình nóng bỏng bao phủ lấy "nụ hoa" trước ngực đang run rẩy trước không khí lạnh. Đầu lưỡi hắn linh hoạt quét qua, trêu đùa từng chút một, liếm mút nhấm nháp từng chút một, để lại từng vệt ướt át như đang tưới ướt "nụ hoa". Tay của Minh Hiếu cũng không rảnh rỗi, những ngón tay mạnh mẽ nhưng đầy tinh tế xoa nắn vùng ngực mềm mại. Ngón cái hắn lướt nhẹ, ma sát lên đầu vú nhạy cảm, khiến cơ thể nó khẽ co giật.
Thành An trầm thấp khẽ "hừ" một tiếng, nghe giống như vừa muốn giãy giụa vừa muốn làm nũng. Nó chỉ thấy đầu óc nóng ran, tốc độ nhịp tim dồn dập đến mức Thành An cảm thấy nó sắp vỡ tung.
"Tim em đập rất nhanh." Minh Hiếu nhả nhẹ núm vú ra, đầu lưỡi khẽ lướt qua lần cuối cùng trước khi buông, đôi môi nhếch lên, như có như không trêu chọc Thành An.
Dứt lời, hắn lại áp môi mình lên đôi môi mềm mại kia, hôn thật sâu. Đôi môi nóng ấm của hắn ôm trọn lấy môi nó, nụ hôn không hề vội vã, từng chút một dẫn dắt nó vào cơn lốc của bể tình. Đầu lưỡi hắn khẽ tách đôi môi mềm đang khép chặt, len lỏi vào bên trong. Lưỡi Minh Hiếu quấn lấy lưỡi Thành An không ngừng khuấy đảo bên trong mà trêu đùa, khiêu khích. Tiếng nước bọt hòa lẫn vang lên trong không gian yên tĩnh, tiếng "chụt chụt" mờ ám càng khiến nhiệt độ xung quanh dần tăng, ngày càng nóng bỏng hơn.
"Ưm..."
Thành An bị Minh Hiếu hôn đến mềm nhũn, cả người dường như mất hết sức lực. Nó chỉ biết nắm chặt lấy vạt áo hắn, hơi thở gấp gáp mà rối loạn. Thành An không biết phải làm gì ngoài việc để mặc cơ thể mình bị Minh Hiếu dẫn dắt, từng đợt tê dại. Tim nó đập loạn xạ, không phân biệt nổi cảm giác này là nỗi sợ hay sự ngọt ngào đầy mê hoặc.
;;
Minh Hiếu bóp một ít chất lỏng bôi trơn lên tay, đầu ngón tay dính chất lỏng đặc sệt lạnh buốt trượt vào cửa động mềm mại của Thành An, nhẹ nhàng rút ra cắm vào hai lần.
Đây là lần đầu tiên nó bị người khác chạm vào chỗ kia, cảm giác mới lạ khi có dị vật tiến vào làm nó vô thức siết chặt huyệt nhỏ. Hắn nhận ra nó đang căng thẳng, liền dịu dàng trấn an: "Ngoan, đừng thít chặt thế."
Minh Hiếu kiên nhẫn đợi Thành An thích ứng, ánh mắt chăm chú quan sát từng biểu cảm trên gương mặt đối phương. Khi thấy cơ thể nó đã thả lỏng hơn, hắn liền đút thêm một ngón tay vào. Hai ngón tay tìm tòi xoa nắn ở trong huyệt động ấm nóng.
Không bao lâu sau, ngón tay thứ ba cũng được đưa vào, cọ xát, mơn trớn lên vách ruột nhạy cảm. Mỗi lần đụng chạm, cảm giác xa lạ kích thích đó lan tỏa khắp người Thành An, khiến nó bất giác cong lưng lên, hơi thở ngày càng rối loạn.
"A... Ưm... Ah...!"
Lúc đầu giọng của Thành An còn trầm thấp, nhưng sau đó nó không kìm được nữa rên rỉ thành tiếng, chất giọng mềm mại đến mức làm bản thân nó hoài nghi đây không phải giọng mình.
;;
Minh Hiếu nhận thấy độ xốp bên trong đã đủ, chẳng cần nhẫn nại thêm, hắn nhanh chóng rút tay ra, kéo khóa quần, giải phóng cự vật vừa nóng bỏng vừa cương cứng. Hắn cúi người xuống, hơi thở phả vào tai Thành An, giọng nói vừa trêu chọc vừa mang chút ý cười:
"Bạn nhỏ, em thích bao cao su hương nào? Dâu, bạc hà, hay là... em thích bao có gai?"
Thành An đỏ bừng mặt, cả người nóng rực, nó không hiểu tại sao Minh Hiếu lại có thể thốt ra những lời như thế? Sao có thể nhẹ nhàng thương lượng chuyện này như thể đang bàn bạc giá cả khi mua rau ngoài chợ vậy chời?
Thực ra Minh Hiếu chẳng hề có ý định kiên nhẫn hay làm mấy trò dạo đầu dịu dàng hỏi han ấm áp gì gì đó, hắn chỉ qua loa trấn an cảm xúc bạn tình hiện tại một chút, để chuyện tiếp theo sẽ trông không quá khó coi, không bị mang tiếng là cưỡng gian học trò của mình.
Nói rồi Minh Hiếu thừa dịp Thành An đang suy nghĩ, chợt đem người lật lại, hung hăng thúc vào từ phía sau.
"A!" Thành An không kịp chuẩn bị, thét một tiếng kinh hãi, nó chỉ cảm thấy một luồng đau nhói kèm theo cảm giác căng tức đến choáng váng.
Mặc dù đã mở rộng, nhưng nó vẫn đau đến mức run bần bật. Theo bản năng chạy trốn khỏi sự nguy hiểm, Thành An bò về phía trước muốn tránh thoát, nhưng chưa kịp đi xa, Minh Hiếu đã nhanh chóng chặn ngang người nó, kéo nó về như kéo một món đồ không chút thương tiếc.
Minh Hiếu đè Thành An xuống thân mình, hai tay siết chặt eo nó, không để nó có cơ hội phản kháng lần nữa. Đợi đến khi nó không còn lộn xộn mới buông ra, tay giơ lên cao, rồi mạnh mẽ tát một cái lên mông nó.
Một tiếng "chát" hết sức vang dội kèm theo đó là một giọng nói dụ dỗ trẻ nhỏ đầy dịu dàng: "Bé ngoan, em thả lỏng chút, đừng kẹp chặt như vậy."
Thành An nghe Minh Hiếu nói vậy, chỉ có thể cắn môi, không dám phản kháng thêm, đôi mắt ầng ậc nước như muốn khóc nhưng lại kìm nén. Dù trong lòng hỗn loạn, nó vẫn cố gắng thả lỏng cơ thể hết mức có thể, để hắn có thể dễ dàng ra vào trong cơ thể nó hơn.
Thấy Thành An ngoan ngoãn như vậy, Minh Hiếu không nhịn được cúi xuống để lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên tấm lưng trắng mịn của nó, coi như ban tặng một phần thưởng dành cho sự ngoan ngoãn ấy. Sau đó, hắn bắt đầu di chuyển, từng nhịp từng nhịp nhẹ nhàng ra vào bên trong nó.
Hậu huyệt của Thành An vừa nóng vừa căng, nếp gấp tầng tầng lớp lớp bao quanh dương vật của Minh Hiếu chặt chẽ. Mỗi lần hắn thúc vào, hang động ấm nóng đó sẽ mãnh liệt co rút lại như chèn ép cản đường đi của hắn, nhưng khi rút ra thì bên trong lại ngoan cố mà muốn níu giữ, không cho hắn rời đi. Cảm giác siết chặt làm Minh Hiếu suýt nữa không nhịn được thở dốc thành tiếng.
;;
Ra vào được một lúc, Minh Hiếu bỗng phát hiện người dưới thân đang gục đầu sâu vào gối, đôi vai mảnh khảnh run lên từng hồi, kèm theo đó một tiếng khóc thút thít: "Hức... ưm.. hức.."
Minh Hiếu cúi người hôn nhẹ lên giọt lệ đọng lại trên hàng mi dài đang run rẩy như đôi cánh bướm của Thành An rồi hỏi: "Sao lại khóc rồi? Em biết không, em càng khóc, càng làm tôi muốn mạnh mẽ chịch chết em."
Dứt lời, hắn lập tức dùng sức thúc mạnh vào sâu bên trong, gậy thịt nóng rực xuyên thẳng qua vách ruột đang co rút, tàn nhẫn tăng nhanh tốc độ, mãnh liệt tấn công điểm nhạy cảm ẩn sâu trong cơ thể nó.
Cảm giác bị chạm đến tuyến tiền liệt khiến Thành An bất giác cong người, cả cơ thể như bị thiêu đốt, hơi thở nó cũng trở nên dồn dập, từng đợt khoái cảm đan xen cùng với cơn đau khiến nó vừa sướng lại vừa thống khổ.
Thành An cố cắn chặt cánh môi đã nát bươm, kiềm chế những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ đang muốn bật ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu nổi nữa. Nó khẽ quay đầu, đôi mắt mờ nước, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng nức nở đứt quãng: "Hức... ưm... thầy ơi... xin thầy... chậm chút..."
Minh Hiếu nghe thấy lời cầu xin yếu ớt từ Thành An, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng mút lấy vành tai mềm mại của nó, hỏi: "Muốn tôi chậm một chút sao?"
Thành An chôn mặt vào gối, gấp gáp thở dốc, đôi môi run rẩy cả buổi mới nức nở nhỏ giọng nói: "...Muốn ạ."
Minh Hiếu vậy mà chậm lại thật, không còn thúc mạnh như trước. Cây hàng nóng rực của hắn vẫn chôn sâu trong cơ thể Thành An, nhưng chỉ thoáng sượt qua tuyến tiền liệt, lại cực kỳ chậm rãi ma sát điểm nhạy cảm, thỉnh thoảng rút ra một chút rồi lại đâm nhẹ vào.
Bàn tay Minh Hiếu giữ lấy cặp mông mềm mại của Thành An đùa bỡn mà nhào nặn, những ngón tay thô ráp không ngừng vuốt ve, khám phá từng đường cong quyến rũ, khi dịu dàng mơn trớn, lúc lại mạnh bạo nhào nặn, khiến làn da đỏ ửng lên từng mảng, trông ngon miệng như một quả đào chín mộng chỉ chờ được thưởng thức.
Bên dưới, cây hàng nóng bỏng vẫn tiếp tục di chuyển nhè nhẹ, cứ quanh co mài vào điểm kia một ít, rồi lướt qua kia một tí. Mãi mà cũng chẳng chạm vào điểm sướng, cảm giác như đã gần chạm tới khoái cảm, nhưng rồi bỗng nhiên lại rơi xuống đáy vực làm Thành An cực kì khó chịu. Từ sâu bên trong hậu huyệt, một cơn ngứa ngáy dai dẳng cứ hành hạ nó, khiến nó không cách nào chịu được nữa. Nó sốt ruột mà lại lần nữa quay đầu về sau nhìn hắn, với vẻ mặt cực kỳ đáng thương: "Ưm.. thầy ơi.."
"Hửm? Muốn nói gì?"
Thành An xấu hổ, khó khăn cất giọng lí nhí, nhỏ nhẹ đến mức như muỗi kêu: "Ừm.. thầy.. ư.. nhanh lên chút đi ạ.."
Đúng như trong dự tính, khi nghe yêu cầu khẩn thiết ấy, khóe môi Minh Hiếu cong lên, một nụ cười đầy tà ý hiện rõ trên gương mặt, nhưng bộ dáng vẫn cố tình tỏ ra cưng chiều mà nghe theo nó: "Được, nghe em."
Ngay sau đó, hắn không còn kiềm chế nữa, dứt khoát giã mạnh, điên cuồng tàn phá bừa bãi bên trong vách ruột, dốc hết sức lực vùi cây hàng cứng ngắc vào chỗ sâu nhất, từng cú từng cú đâm lút cán. Cứ như vậy, Minh Hiếu lại nhằm vào ngay điểm nhạy cảm mà đâm, tàn nhẫn như muốn nghiền nát toàn bộ vách thịt đỏ hồng đang siết chặt lấy hắn.
"A... thầy ơi... mạnh quá...!" Thành An bật ra tiếng rên ngắt quãng, đôi mắt mờ mịt nước, cơ thể không ngừng co giật.
Minh Hiếu không còn giữ lại chút dịu dàng nào, hoàn toàn bỏ vẻ cưng chiều giả tạo của ban đầu. Những lời than thở yếu ớt của Thành An cũng bị hắn phớt lờ, động tác lại càng thêm hung bạo, chỉ tập trung thúc sâu, không chút nương tay.
"Aaaa... hah.." Vách ruột Thành An co rút liên hồi, nó cố gắng thích nghi với từng nhịp ra vào của Minh Hiếu nhưng cảm giác bị tấn công dồn dập không ngừng làm nó cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cơ thể nó đột nhiên cứng lại, cây gậy nhỏ phía trước run rẩy dữ dội rồi bất chợt phun ra dòng dịch thể trắng đục. Từng giọt từng giọt chảy xuống, loang lổ trên tấm ga giường trắng tinh.
Sau khi lên đỉnh, Thành An nằm xụi lơ xuống giường thở hổn hển, toàn thân nó đẫm mồ hôi, cánh tay yếu ớt buông thõng, cả người nằm nhoài trên giường, vòng eo vô thức cong lại thành một đường cong mềm mại như đang mời gọi.
Nhìn một màn này, ánh mắt Minh Hiếu càng tối lại, không hề có ý định để nó nghỉ ngơi, tay hắn nhanh chóng giữ lấy eo nhỏ, lật ngược người nó lại.
"Em thoả mãn rồi?" Hắn cúi sát mặt nó, khẽ vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm vì mồ hôi của nó, nói: "Nhưng tôi thì chưa."
;;
'Phập, phập, phập.'
Tiếng va chạm mạnh mẽ lại lần nữa vang lên, xen lẫn đó là những tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ đứt quãng của Thành An. Cơ thể nóng bỏng của cả hai như hòa quyện làm một, từng nhịp chuyển động dữ dội đến mức chiếc giường đáng thương không ngừng phát ra những âm thanh "kẽo kẹt" như phản đối, vì không chịu nổi sự cuồng nhiệt này.
Thành An bị Minh Hiếu chịch đến ngơ ngác, đôi mắt mờ mịt, đầu óc trống rỗng, chỉ biết theo bản năng bám chặt lấy vai hắn. Những ngón tay run rẩy cào loạn trên tấm lưng rắn chắc, để lại những vệt đỏ hằn sâu.
Mà Minh Hiếu chẳng buồn để tâm đến những vết cào cấu đỏ rực hằn sâu trên lưng mình, ánh mắt hắn chỉ tập trung vào cơ thể đang run rẩy dưới thân. Hắn vẫn tiếp tục như một cái máy đóng cọc, không ngừng nghỉ, chăm chỉ cày cấy trên người Thành An.
Từng nhịp, từng nhịp, tiếng da thịt va vào nhau vang vọng khắp không gian, càng lúc càng dồn dập, mạnh mẽ hơn. Những âm thanh này tựa như giai điệu của dục vọng, như một bản nhạc mở chậm, quay rồi lại quay, hết rồi tiếp tục lặp lại, kéo cả hai chìm sâu vào cơn cuồng loạn không hồi kết.
__
H đằm thắm, H đáng yêu, H nhẹ nhàng thế thui hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro