62. Say
Khi cả bọn ngồi quanh bàn ăn ngoài trời, hải sản nướng đã sẵn sàng và mùi thơm lan tỏa khắp sân. Các đĩa tôm nướng, mực hấp, và hàu xèo xèo được chuyền tay nhau, không ai giấu nổi vẻ phấn khích. Tiếng cười nói rôm rả, tiếng gắp đũa, chén đĩa va chạm vào nhau, tạo nên bầu không khí ấm áp và thoải mái.
An hào hứng gắp từng miếng, liên tục khen ngợi tài nấu nướng của Hiếu Đinh và Thế Lân, "Ngon xuất sắc, hong ấy bỏ nghề về làm đầu bếp tại gia cho An Đặng iii"
"Muốn ăn đạn hả?"
An bật cười, gắp thêm mấy con tôm cho vào chén của mình, rồi lại thả qua chén Khang vài con, muốn anh lớn bóc ra cho mình.
Bảo Khang như thói quen, vừa nói chuyện với Hậu, vừa lột tôm cho em nhỏ.
"Mày chiều nó nhiều quá rồi Khang" Hiếu Đinh nhăn mặt nhìn cảnh tượng ngứa mắt trước mặt. "Riết tao tưởng nó liệt."
"Chắc mày không chiều"
"Ê!"
Thế Lân cúi người lấy thêm vài lon bia đặt lên bàn, "Tính ra cả nhóm mấy anh có ai không chiều An đâu" ngừng một lát, Lân mới hỏi, "Ai làm miếng cồn không?"
Ánh mắt của Thành An lại sáng lên, nó chồm lên cầm lấy một lon bia, "Có bia sao không nói ba"
"Mày mù à? Cái thùng tổ chảng"
"Tao tưởng thùng rác" Thành An cười hề hề, đáp tỉnh bơ.
"? Em nói gì vậy An?" Minh Hiếu nhìn sang Thành An khó hiểu, nhưng rồi lại nhận được cái liếc mắt từ em nhỏ.
"Hiếu! Phá miếng của taoooo!"
"Cái miếng lạnh tanh tới thằng mê mày nhất cũng đéo hiểu thì chẳng ai ở đây hiểu cả, cố chấp" Phúc Hậu dùng tông giọng mỉa mai nhất để chọc ghẹo Thành An, để rồi nhận lại cái đánh nhẹ hều từ nó.
Không khí trở nên thoải mái hơn khi cả nhóm cùng uống bia và bắt đầu ngà ngà say. Thành An ngồi yên lặng hơn thường ngày, không còn đùa giỡn như lúc đầu mà chỉ ngồi dựa lưng, mơ màng nhìn mấy anh trò chuyện rôm rả. Thỉnh thoảng, nó chỉ bật cười lớn vài tiếng khi có ai đó nói điều gì hài hước, rồi lại chìm vào không gian của riêng mình, nó say rồi, bình thường nó uống cũng không tồi, nhưng cả buổi hết bị Hiếu Đinh bắt cạn ly, rồi lại tới lượt Phúc Hậu cá kèo 100%, dù có mạnh cỡ nào nó cũng phải sụm thôi.
Thế Lân, với tửu lượng cao, vẫn tỉnh táo dù đã qua vài vòng bia. Minh Hiếu thì từ đầu đã không uống nhiều, chỉ ngồi bên cạnh Thành An, trông chừng cho em nhỏ không bị quá say. Thấy bạn bè lần lượt lả đi, Hiếu và Lân âm thầm đứng lên bắt đầu dọn dẹp, gom gọn lon bia rỗng và sắp xếp đống chén đũa lộn xộn còn sót lại.
"Dọn rồi hả..." An khẽ lên tiếng, nó nghiêng ngả nắm lấy một góc áo của anh. "Em chưa chơi đã mà"
"Trễ lắm rồi, mai rồi chơi tiếp, An vào trong nghỉ trước được không?"
An khẽ lắc đầu, nó vươn tay ra gom lại chén dĩa như muốn giúp Hiếu và Lân dọn dẹp, nhưng rồi lại mệt mỏi ngả người vào ghế "Hong nổi òi"
Phúc Hậu sau một hồi gục mặt xuống bàn thì cũng đã tỉnh tỉnh hơn tí, cầm lấy ly nước lạnh mà Thế Lân đã để sẵn cho mình, tu sạch, cảm giác lạnh buốt giúp cho Hậu tỉnh táo hơn một chút.
"Để tao giúp"
"Ê được không ba, không được thì vào nghỉ đi, để tụi tao lo được rồi" Minh Hiếu đi đến lấy chồng chén ra khỏi tay Phúc Hậu. "Mất công đổ bể."
"Được, cứ để tao, mày đỡ 3 đứa kia vào bên trong đi, tụi nó nặng lắm, tao đỡ không được" Phúc Hậu liên tục khua tay, cậu nhìn sang Thành An đang ngồi im lặng nãy giờ "An còn đứng được không?"
An không trả lời, nó cúi đầu mân mê ngón tay của bản thân, ánh mắt như mất đi tiêu cự.
"An?" Hậu lặp lại lần nữa.
Minh Hiếu lo lắng, anh bỏ chồng chén xuống, vòng qua đi đến kế bên nó, "An? Sao vậy?"
An giật mình nhìn lên, đôi mắt đỏ hoe, nó khụt khịt mũi vài cái, cố gắng để bản thân không bật khóc, "Không có gì đâu... chỉ là tự dưng muốn cảm ơn mọi người thôi"
Sự im lặng kéo dài trong vài giây, Minh Hiếu cùng Phúc Hậu nhìn vào mắt nhau, Thế Lân gần đó cũng đã bỏ xuống mọi việc bản thân đang làm rồi đi đến bên bạn mình, khẽ khoác lấy vai nó nắm chặt.
Rồi An bỗng mở lời, giọng hơi nghẹn lại, "Em thật sự rất biết ơn vì có mọi người ở đây. Những lúc khó khăn, em luôn cảm thấy mình không thể vượt qua được. Nhưng hôm nay, em thấy... mình không cô đơn nữa. Cảm ơn mọi người, vì đã luôn ở bên em."
"Nhiều khi em không nói ra, nhưng mà thật sự, nửa năm qua, em cảm ơn mọi người rất nhiều... em không giỏi trong việc bày tỏ cảm xúc... nhưng.. nhưng mà... nhưng mà..." An líu hết cả lưỡi, càng nói mắt nó càng cay, rồi cũng nhoè hết đi, nó không kìm nén được những giọt nước mắt hạnh phúc của chính mình nữa.
'Mình muốn cười đùa cùng mọi người.
Mày không có tư cách để cười đùa cùng mọi người.
Mình muốn ra ngoài đó và tiếp tục tận hưởng bữa ăn, muốn được vô lo vô nghĩ như xưa.
Đừng quên chính mày là người đã đạp họ xuống.'
Mình đã có thể vui vẻ cùng mọi người
Chẳng ai bỏ mình lại cả,
Dù cho có chuyện gì đi nữa mình vẫn không một mình
Đừng quên các anh chính là người đã kéo mình lên
Nó đã từng có một quãng thời gian cảm thấy tách biệt ra khỏi những người yêu thương mình, nó sợ hãi, nó chạy trốn, nhưng dù cho nó có vùng vẫy đến thế nào đi nữa... nhưng con người ấm áp kia vẫn đứng đó, họ ôm lấy nó, thủ thỉ bên tai nó rằng.
Nó không một mình.
Đặng Thành An không một mình.
Vui lắm, thật sự vui lắm.
Chưa bao giờ nó cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ.
Nó nhận ra, dù cho nó có đối mặt với những điều kia 100 lần, 1000 lần nữa.
Nó vẫn có thể vượt qua được.
"Em cảm ơn, An cảm ơn, cảm ơn..."
Mọi người nhìn An, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ cảm nhận từng lời nó nói. Thế Lân nhìn vào mắt An, cảm giác như có gì đó nghẹn lại trong lòng. Lân hiểu, dù bên ngoài An luôn mạnh mẽ, nhưng sâu bên trong, nó vẫn là một đứa trẻ cần được yêu thương, cần sự che chở, đứa trẻ bên trong nó, giờ đây đã và đang được chữa lành.
Minh Hiếu chỉ im lặng, nắm lấy tay An một cách nhẹ nhàng. Anh không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ cần một cái nắm tay, một sự hiện diện là đủ để cho An cảm thấy yên lòng. Anh biết, đối với An, những lời nói lúc này chẳng quan trọng bằng cảm giác được người khác ở bên cạnh.
An chỉ cười nhẹ, tay vẫn nắm chặt tay Minh Hiếu, rồi khẽ thở dài, cảm giác như mọi lo âu trong lòng đã được vơi đi phần nào. Mọi người nhìn nhau, không ai cần phải nói gì thêm, nhưng trong mắt mỗi người đều có một sự an ủi nhẹ nhàng, một sự đồng cảm yêu chiều dành cho An
Nó lau đi hai hàng nước mắt của bản thân, cười lên một tiếng để lấy lại tâm trạng, nó đứng bật dậy, quay sang ôm chầm lấy Minh Hiếu, Không cần phải giải thích, không cần thêm lời nào — cái ôm này chất chứa tất cả những cảm xúc An đã giữ lại bấy lâu. "Em cảm ơn anh, đặc biệt là anh" Nó khẽ nói.
.
_Suny_
***Tất cả đều là sản phẩm của sự tưởng tượng.
**Nếu như ở chap 26, An như mất đi sự kết nối với những người mà An yêu thương, thì chap 62 là khi mà An đã thật sự nhận ra những thứ An đã bỏ lỡ, không khí của gió biển, hơi cồn cùng cảm giác quây quần bên nhau, trong vô thức đã đẩy tâm trạng của nó lên cao nhất.
*Liên kết giữa chap 26 và 62, mất mấy ngày để suy nghĩ làm sao để bắt cầu 2 chap này với nhau ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro