°•.- 03 -.•°
°------ 𓆟. ° .• .𓆝 .• ° . 𓆟 . ° .• .𓆞 ------°
⚠️WARNING MA⚠️
*rầm rầm*
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, nơi dường như đã bị thế giới lãng quên, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Giữa mặt đất lạnh ngắt, thi thể của một chàng trai trẻ nằm bất động, bị bóng tối và cơn mưa nặng hạt phủ lên một vẻ thê lương.
Bên cạnh đó, một bóng người lặng lẽ cúi xuống, cầm trong tay chiếc cưa sắc lạnh. Tiếng " rèn rẹt " ghê rợn vang lên theo từng nhịp di chuyển của kim loại, hòa quyện với tiếng cười nhàn nhạt đầy ma mị, khiến cả không gian ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Dòng máu đỏ tươi từ cơ thể bất động hòa tan vào dòng nước mưa chảy qua mặt đất, tạo nên những vệt màu loang lổ như một bức tranh ám ảnh. Tiếng sấm nổ vang trời, tựa như lời cảnh báo nghiệt ngã từ thiên nhiên về sự bất hạnh đang diễn ra.
Ánh đèn đường yếu ớt chỉ đủ soi rọi một phần của hiện trường. Bóng người ấy không nao núng, đôi tay lạnh lùng tiếp tục công việc như thể đây là một hành động quen thuộc. Một mùi tanh nồng của máu dần xâm chiếm không khí, càng lúc càng nặng nề.
Cơn mưa như muốn cuốn trôi tất cả, máu, sự sống, và cả những dấu vết của tội ác. Nhưng tiếng cười ấy, thứ âm thanh man rợn ấy, vẫn văng vẳng mãi không dứt.
Một cơn gió lạnh thổi qua, kéo theo cảm giác rợn sống lưng, như thể chính cái hẻm này đang sống dậy, chứng kiến và lưu giữ câu chuyện kinh hoàng mà không ai muốn chạm tới.
----
*cạch*
Dáng người cao lớn dần hiện lên sau cánh cửa, cơ thể ướt đẫm, những giọt nước mưa lách tách rơi xuống nền nhà, để lại những vết loang lổ trên sàn gỗ sáng bóng. Cái lạnh từ mưa như càng làm không khí trong phòng thêm u ám, nặng nề.
Trên chiếc ghế sofa, một bóng người ngồi yên, ánh mắt như đang đâm thẳng người vừa bước vào. Cái nhìn ấy không chỉ là sự trông chờ mà còn chứa đựng một hỗn hợp cảm xúc phức tạp sự thất vọng xen kẽ buồn bã lẫn cả phẫn nộ đang bốc lên từ sâu trong mắt người kia.
Khi cảm nhận được ánh mắt ấy, người đàn ông khựng lại, đôi chân như bị đông cứng giữa cơn gió lạnh. Ánh mắt anh ta lướt qua người con trai đang ngồi, không một lời, nhưng sâu trong đáy mắt hiện lên tia căng thẳng khó che giấu. Cả hai đối diện nhau trong im lặng, một khoảng lặng kéo dài tưởng chừng như cả thế kỷ, nặng nề đến mức không khí cũng ngưng đọng.
Đột nhiên, người con trai lên tiếng. Giọng nói khàn đặc, khô khốc, như thể mỗi từ đều phải chiến đấu để thoát khỏi cổ họng.
" chia tay đi "
Lời nói ấy rơi xuống không gian như một lưỡi dao sắc lẹm, chém ngang mạch cảm xúc. Người đàn ông sững người, ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên, rồi nhanh chóng biến thành hoảng loạn.
" tại sao? "
Cậu ngước lên, ánh mắt chạm vào anh, sâu thẳm nhưng đầy mâu thuẫn. Những cảm xúc xoáy sâu trong đôi mắt ấy đau đớn, thất vọng, căm phẫn, và cả một chút bất lực, khiến người đàn ông không khỏi rùng mình.
Cậu cắn môi, đôi tay siết chặt, rồi hít một hơi thật sâu, như để lấy dũng khí nói ra điều đang giày vò trong lòng.
" Hiếu... "
Cậu nghẹn ngào.
" kẻ sát nhân đó... chính là anh, đúng không? "
Không khí như đông cứng. Người đàn ông, Hiếu, không nói gì. Đôi mắt anh lóe lên một tia cảm xúc khó tả, nhưng chỉ thoáng qua trong tích tắc.
" em biết từ bao giờ? "
Giọng hắn thấp, trầm, nhưng lại sắc như dao, khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Cậu im lặng. Hơi thở trở nên gấp gáp, lòng ngực phập phồng như đang cố kìm nén những cảm xúc trực chờ bùng nổ. Sau cùng, cậu cất lời, từng từ một như rạch vào không gian.
" từ lần nhìn thấy ánh mắt của anh khi đứng trước xác chết. Ánh mắt đó... nó không phải của một con người bình thường "
Hắn im lặng, không đáp lại cậu. Giọng của cậu lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, chứa đựng sự đau đớn không thể che giấu.
" anh đã giết người... Hiếu, tại sao cơ chứ- anh giết người vì cái gì? "
Giọng nói ngọt ngào đó khiến hắn khẽ bật cười, tiếng cười thấp thoáng sự điên loạn, như thể niềm vui của hắn đang bị bóp méo bởi một thứ gì đó không còn là con người. Gương mặt hắn nhếch lên, ánh mắt trở nên trống rỗng, nhưng sâu trong đáy mắt là một tia sáng kỳ lạ, giống như sự thỏa mãn khi chạm tay vào một thú vui không thể từ bỏ.
" vì cái gì ư? "
Hắn chậm rãi lặp lại câu hỏi, đôi môi cong lên đầy thích thú.
" vì anh thích, chỉ đơn giản là vậy. Cảm giác khi nhìn một cơ thể bị cắt rời, cảm giác khi thấy máu thấm qua tay anh... nó thật tuyệt vời, em có hiểu không? "
Cậu nhìn hắn, đôi mắt mở to, không phải vì sợ hãi mà vì nỗi kinh hoàng không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu bước về phía hắn, mỗi bước đi như một lời buộc tội.
" anh... anh không còn là Hiếu mà em biết nữa. Anh đã biến thành cái quái quỷ gì thế này? "
Giọng cậu run rẩy, nhưng ẩn chứa nỗi đau đến xé lòng.
Hắn nhìn cậu, không chớp mắt, như đang thưởng thức từng biểu cảm trên khuôn mặt người con trai trước mặt. Rồi hắn cười lớn, tiếng cười vang lên, kéo dài, như một kẻ hoàn toàn mất đi lý trí.
" không, anh vẫn là Trần Minh Hiếu mà em biết. Chỉ là... em chưa bao giờ hiểu anh thực sự là ai thôi "
Hắn tiến một bước về phía cậu, giọng nói trở nên thấp và trầm hơn, như thì thầm vào tai cậu.
" giết người, em biết không, nó giống như một thứ nghệ thuật. Mỗi nhát cắt, mỗi tiếng la hét, mỗi giọt máu... đều là những mảnh ghép của một bức tranh. Một bức tranh mà chỉ anh mới có thể vẽ "
Cậu lùi lại một bước, nhưng ánh mắt không rời khỏi hắn. Cậu không khóc, cũng không hét lên. Chỉ có sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt.
" anh điên rồi... "
Cậu thốt lên, giọng như nghẹn lại.
Hắn cười khẽ, cúi thấp đầu như đang cân nhắc điều gì đó. Rồi đột nhiên, hắn ngẩng lên, đôi mắt đầy vẻ hứng thú.
" có lẽ... em sẽ là mảnh ghép cuối cùng trong bức tranh của anh, em nghĩ sao? "
Câu nói như một lưỡi dao sắc lẹm cắm thẳng vào không khí, khiến căn phòng vốn đã ngột ngạt nay càng trở nên đáng sợ.
Cậu không đáp, chỉ lặng lẽ lùi thêm một bước. Nhưng Hiếu đã nhanh hơn, đôi tay hắn vươn ra, ánh mắt sáng lên đầy man rợ như một con thú săn mồi cuối cùng đã tìm thấy con mồi hoàn hảo của mình.
" đừng lo, em yêu... "
Hắn thì thầm, giọng đầy dịu dàng nhưng cũng đủ lạnh lẽo để khiến trái tim cậu như ngừng đập.
" đừng lo, anh sẽ nhẹ tay thôi... "
" vì em rất đặc biệt, người yêu của anh "
Dứt lời, hắn rút từ trong áo khoác ra một con dao sắc bén. Ánh kim loại lóe lên trong ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo và chết chóc. Không chần chừ, hắn đưa lưỡi dao lên, cứa một đường ngang qua cổ cậu.
Vết cắt sâu hoắm, máu tuôn ra ào ạt, nhanh chóng thấm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của cậu. Đôi mắt cậu mở to, não bộ chẳng kịp suy nghĩ điều gì. Thế giới trước mắt cậu dường như chao đảo, mọi âm thanh trở nên mơ hồ và xa xăm.
Cậu ngã quỵ xuống sàn, bàn tay run rẩy bám lấy cổ như cố gắng níu kéo chút hơi thở còn sót lại. Mỗi lần cậu gượng mở miệng để nói gì đó, chỉ có những tiếng khò khè yếu ớt phát ra. Đôi mắt cậu dần mờ đi, hơi thở trở nên nặng nề hơn từng giây.
Trước khi chìm vào bóng tối sâu thẳm, cậu nghe thấy giọng nói của hắn nhẹ nhàng, dịu dàng đến đáng sợ, như một lời ru chứa đầy tâm tình.
" An à, em sẽ là tác phẩm đẹp nhất mà anh từng sở hữu. Yên tâm mà tận hưởng nhé... Anh yêu em nhiều lắm "
Hắn đứng đó, nhìn cơ thể cậu đổ gục xuống sàn như một con búp bê bị vứt bỏ. Máu loang lổ trên mặt đất như một tấm vải đỏ tô điểm cho " tác phẩm " mà hắn vừa hoàn thành. Gương mặt hắn hiện lên một nụ cười thỏa mãn, như một họa sĩ đang ngắm nhìn tuyệt tác của mình.
" đẹp quá..."
Hắn lẩm bẩm, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của An, giờ đây trắng bệch nhưng vẫn còn nguyên nét đẹp mà hắn từng yêu.
" em thật sự là món quà tuyệt vời nhất, An à "
Bỗng hắn đôi chút khựng lại.
" chắc An thất vọng về anh lắm nhỉ...? "
Hắn cuối người xuống, chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại của cậu sau đó lại cất tiếng.
" nhưng không sao đâu, An à... anh sẽ giữ em lại mãi mãi. Em sẽ không bao giờ rời xa anh."
Hắn bật cười, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, lạnh lẽo và méo mó. Hắn bắt đầu lên ý tưởng điên rồ của mình, biến An trở thành một " tác phẩm nghệ thuật " hoàn hảo, tác phẩm mà hắn tin rằng sẽ là minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu của hắn.
Mưa bên ngoài vẫn rơi, từng giọt nặng nề đập xuống mái hiên, hòa cùng tiếng sấm vang dội như một bản nhạc nền cho màn tội ác điên loạn. Hắn đứng dậy, nhìn xuống cậu, giờ đây là một cơ thể bất động giữa vũng máu đang loang lổ trên sàn nhà.
Nhưng công việc chưa kết thúc. Hắn quay đi, bước đến chiếc bàn gần đó, đặt những " dụng cụ " cần thiết lên bên trên. Lưỡi dao sắc lạnh trên tay hắn giờ đây trở thành cây cọ, và dòng máu đỏ tươi chính là thứ mực mà hắn luôn tìm kiếm.
Hắn cúi xuống, bàn tay vững chãi nhưng đầy hưng phấn bắt đầu công việc của mình. Căn phòng tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng lưỡi dao ma sát và tiếng mưa rơi đều đều, như một khúc bi ca dành riêng cho cậu, Đặng Thành An và còn cho những gì hắn sắp tạo ra.
Trong bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ còn lại tiếng cưa kim loại ma sát với xương thịt, hòa quyện với tiếng lẩm bẩm đầy điên dại của hắn, Trần Minh Hiếu.
" anh yêu em... mãi mãi yêu em "
Từng tiếng sấm vang vẳng bên ngoài trời, như hòa nhịp với từng hành động của hắn. Mỗi cú kéo của lưỡi cưa, mỗi nhát dao sắc lẹm đều lạnh lẽo đến rợn người. Đôi tay hắn không run, ngược lại còn điêu luyện, như thể hắn đã thực hiện việc này nhiều lần trước đó.
Từng bộ phận của cậu được tách rời theo một trật tự hoàn hảo, cổ tay, khuỷu tay, rồi cánh tay. Mọi thứ diễn ra đều đặn, bài bản đến mức rùng mình.
Khi đã hoàn thành công việc phân chia, hắn đặt chiếc cưa sang một bên, cầm lên con dao nhỏ gọn nhưng sắc bén. Hắn dừng lại một chút, ánh mắt như đang cân nhắc, trước khi lưỡi dao bắt đầu lướt qua làn da của thi thể. Từng mảng thịt được tách ra, mềm mại nhưng đầy tính toán. Mỗi nhát dao đều mượt mà, không lỡ tay, không để lại một vết xước thừa thãi.
Cuối cùng, hắn dừng lại trước ngực cậu, đôi mắt sáng lên khi lưỡi dao lạnh lẽo cắm xuống lần cuối cùng. Hắn nhẹ nhàng nâng trái tim đã ngừng đập từ lâu lên, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười thỏa mãn.
" tuyệt vời... "
Hắn thì thầm, như đang khen ngợi một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Tiến về phía bếp, hắn mở ngăn đông, cẩn thận đặt trái tim vào giữa những viên đá lạnh như thể đang bảo vệ một báu vật. Sau đó, hắn quay lại bên thi thể, đứng lặng nhìn một lượt, đôi mắt như chứa đựng một niềm hân hoan. Rồi hắn khẽ cười, bước tới chiếc bàn gỗ gần đó, nơi đặt cây rìu to nặng.
*phập*
Lưỡi rìu hạ xuống một cách dứt khoát, cái đầu nhỏ bé của cậu rời khỏi cơ thể trong tích tắc. Hắn nâng nó lên, ngắm nghía gương mặt giờ đã lạnh ngắt, đôi môi khô cằn và đôi mắt nhắm lìm. Hắn mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi ấy, một nụ hôn dịu dàng đến nghịch lý.
Hắn bước đến bàn ăn, đặt chiếc đầu lên một cách ngay ngắn, như thể đang bày biện cho một bữa tiệc long trọng. Rồi ánh mắt hắn lia qua những phần thịt đã được tách rời trước đó. Hắn dừng lại ở một mảng thịt gần phần đùi, cẩn thận lựa chọn, rồi bước về phía bếp.
Chảo nóng, dầu sôi, mùi thơm bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng. Hắn chăm chú lật miếng thịt, đôi tay điêu luyện không kém gì một đầu bếp chuyên nghiệp. Khi bữa ăn hoàn thành, hắn bày thịt ra đĩa, đặt ngay trước mặt chiếc đầu của cậu, như thể cậu vẫn còn ở đó, sống động và đang chờ đợi.
Hắn kéo ghế ngồi xuống, nhấc nĩa cắt một miếng thịt nhỏ, đưa vào miệng. Hương vị tan chảy trên đầu lưỡi, khiến hắn khẽ nhắm mắt lại tận hưởng.
" An này "
Hắn nói, giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm với một người yêu dấu.
" anh vẫn nhớ rằng em rất thích ăn beef steak. Nhưng lần này, anh sẽ làm cho em một thứ hoàn hảo hơn cả "
Hắn bật cười, đứng dậy, bước về phía tủ rượu. Chọn một chai rượu đỏ, hắn khui ra, rót đầy một ly. Nhấp một ngụm, hắn quay lại bàn, nâng ly lên như thể đang chúc mừng.
" chúng ta uống vì em, An ạ "
" vì em luôn ở đây, mãi mãi "
" anh yêu em, Đặng Thành An "
°------ 𓆟. ° .• .𓆝 .• ° . 𓆟 . ° .• .𓆞 ------°
END CHAP
– to be continue –
°------ 𓆟. ° .• .𓆝 .• ° . 𓆟 . ° .• .𓆞 ------°
22:10, ngày 26 tháng 01 năm 2025
CHAN.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro