Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

°•.- 01 -.•°

°------ 𓆟. ° .• .𓆝 .• ° . 𓆟 . ° .• .𓆞 ------°

Trần Minh Hiếu, hai mươi sáu tuổi là một thám tử tài ba, được mệnh danh là thiên tài với bộ óc sắc bén, siêu việt trong ngành điều tra. Hắn là huyền thoại trong việc giải mã những vụ án tưởng chừng không lối thoát, trở thành biểu tượng của sự chính trực và trí tuệ trong giới cảnh sát và pháp luật thời bấy giờ.

Không chỉ dừng lại ở những vụ án phức tạp, Trần Minh Hiếu còn nổi tiếng với khả năng thấu hiểu tâm lý tội phạm, phát hiện những manh mối nhỏ nhất để lần ra sự thật. Mỗi lần hắn xuất hiện, những người đồng nghiệp và cả những kẻ phạm tội đều không khỏi khâm phục lẫn dè chừng trước trí tuệ và sự nhạy bén của anh.

Còn cậu, Đặng Thành An, hai mươi tư tuổi là một nhà sinh vật học nổi tiếng, người đã để lại dấu ấn sâu sắc với hàng loạt phát hiện khoa học đột phá, từng bước khẳng định vị thế của mình trên bản đồ tri thức thế giới. Những công trình nghiên cứu của cậu không chỉ mở ra những chân trời mới cho khoa học mà còn góp phần giải mã nhiều bí ẩn về thế giới tự nhiên.

Cậu là người mang trong mình niềm đam mê cháy bỏng với từng chiếc lá, ngọn cỏ, từng dòng sông, dãy núi. Có người từng nói, chỉ cần một lần nghe cậu thuyết trình về các loài sinh vật, người ta sẽ lập tức bị cuốn hút bởi ngọn lửa nhiệt huyết và tình yêu vô hạn dành cho thiên nhiên của cậu.

Tưởng chừng cả hai sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp nhau, như hai đường thẳng song song vĩnh viễn chẳng giao nhau, nhưng có lẽ số phận đã khéo léo giăng một sợi tơ hồng vô hình, lặng lẽ đưa họ lại gần nhau mà chính họ cũng không hề hay biết.

-

Đêm ấy, bầu trời trong vắt, ánh trăng trải dài như tấm lụa bạc, gió khẽ lướt qua những ô cửa sổ để mang theo hơi thở dịu mát của đêm. Cậu đang chăm chú bên bàn sứ trắng quen thuộc, bàn tay thoăn thoắt ghi chép kết quả của cuộc thí nghiệm đầy thành công vào tập báo cáo dầy cộp, đôi mắt sáng lên vì hào hứng, dường như thế giới bên ngoài chẳng hề tồn tại. Nhưng sự tĩnh lặng ấy chẳng kéo dài được bao lâu.

Tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lên, xé tan màn đêm yên ả, làm cậu giật mình ngẩng đầu. Bên dưới toà nhà nghiên cứu, ánh đèn đỏ xanh nhấp nháy không ngừng, tiếng người huyên náo vọng lên mơ hồ. Không thể cưỡng lại sự tò mò, cậu rời khỏi bàn, bước ra ban công để quan sát.

Dưới ánh đèn đường nhàn nhạt, cậu thấy một chàng trai đang đứng giữa những cảnh sát, mái tóc đen nhánh bị gió làm rối lên đôi phần. Chàng trai ấy không tỏ ra sợ hãi, mà ngược lại, nét mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại ánh lên vẻ cương nghị lạ kỳ. Dường như có điều gì đó ở chàng trai này làm cậu không thể rời mắt, một cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc đến khó hiểu len lỏi trong lòng.

Cậu đứng lặng người vài giây, rồi quyết định xuống xem chuyện gì đang xảy ra. Và chính từ khoảnh khắc đó, sợi dây liên kết giữa hai người bắt đầu được buộc chặt, như một ngọn gió nhỏ vừa khẽ lay động cánh cửa dẫn vào một câu chuyện mà họ chưa hề biết mình sắp bước vào.

----

" này Minh Hiếu "

Giọng nói trầm khàn phát ra từ một người cảnh sát đứng gần hắn, mang theo chút gì đó vừa nghiêm túc vừa thúc giục.

" chuyện gì? "

Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào hiện trường, không mảy may quay đầu lại, trả lời qua loa như thể mọi thứ xung quanh chỉ là những tiếng ồn không đáng bận tâm.

" đã tìm ra được manh mối gì chưa? "

Người kia tiếp tục hỏi, giọng điệu kiên nhẫn nhưng không giấu được vẻ sốt ruột.

Hắn nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng chi tiết nhỏ trên mặt đất. Mỗi dấu vết, mỗi vệt máu, mỗi mảnh vụn đều như đang kể một câu chuyện đầy uẩn khúc. Đưa tay vuốt nhẹ chiếc găng tay cao su, hắn hít một hơi thật sâu trước khi đáp lời, giọng nói chậm rãi nhưng đầy chắc chắn.

" có thứ không đúng ở đây "

Người cảnh sát kia nhíu mày, bước lại gần hơn, ánh mắt tò mò pha lẫn nghi ngờ.

" ý mày là gì? "

Hắn đứng thẳng người, ánh mắt sắc như dao lia một vòng khắp hiện trường.

" hung thủ để lại dấu giày, nhưng hướng chạy trốn lại ngược với vị trí của nạn nhân. Còn nữa, vết máu này... không chỉ của một người. Có thể còn ai đó khác đã ở đây trước khi chúng ta tới "

Người kia thoáng sững lại, ánh mắt lập tức chuyển hướng xuống mặt đất, như muốn kiểm chứng lời hắn.

" mày chắc chứ? "

" chắc hơn bất kỳ điều gì "

Minh Hiếu cúi xuống, ngón tay khẽ chỉ vào một mảnh vật nhỏ nằm lẫn trong đất.

" và đây... chính là chìa khóa "

Vật đó chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay, nhưng với hắn, nó như mở ra một cánh cửa dẫn đến sự thật. Không cần nói thêm lời nào, hắn quay người, ánh mắt lạnh lẽo nhưng sáng rực như vừa tìm thấy manh mối quan trọng nhất trong cuộc điều tra.

Từ đằng xa, một viên cảnh sát đang chạy tới, dáng vẻ vội vã, đôi mắt lóe lên sự lo lắng pha chút căng thẳng. Bộ đồng phục hơi xộc xệch, có lẽ vì đã phải lao đi quá nhanh để kịp báo tin. Khi đến gần, anh đứng thẳng người, gập tay chào đầy nghiêm túc.

" thưa thanh tra Phạm Bảo Khang! "

Giọng anh vang lên, rõ ràng nhưng mang chút hổn hển.

Phạm Bảo Khang, một người đàn ông toát lên khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, khẽ nhíu mày, ra hiệu cho cấp dưới tiếp tục báo cáo.

" thưa thanh tra, có một cậu trai trẻ vừa bước ra từ tòa nhà nơi xảy ra vụ án. Cậu ta... có vẻ như không thuộc diện nhân chứng đã được kiểm tra danh sách trước đó "

Ánh mắt của Bảo Khang lập tức sáng lên, tựa như một con thú săn mồi vừa ngửi thấy mùi bất thường.

" mô tả chi tiết "

Giọng hắn trầm và không lớn, nhưng từng chữ thốt ra mang theo sức nặng khiến người nghe không dám chậm trễ.

Tuy nhiên, trước khi viên cảnh sát kịp lên tiếng, một giọng nói xen ngang vang lên từ phía sau.

" này, đừng chen ngang vào cuộc trò chuyện của người khác như thế chứ! "

Bảo Khang nhíu mày, quay sang nhìn Minh Hiếu, kẻ vừa thản nhiên phá bầu không khí nghiêm trọng. Anh huých nhẹ vào vai Minh Hiếu, biểu lộ sự không hài lòng rõ rệt.

" đừng làm phiền "

Nhưng Minh Hiếu chỉ nhếch môi cười nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ bất cần. Hắn không thèm đáp lại lời cảnh cáo, chỉ liếc nhìn Bảo Khang một cái, rồi quay sang viên cảnh sát, nhắc lại câu nói của đối phương bằng giọng điệu cứng rắn hơn.

" mô tả chi tiết cho tôi "

Sự căng thẳng giữa hai người nhanh chóng tan biến khi viên cảnh sát, cảm nhận được bầu không khí áp lực, lập tức lên tiếng. Giọng anh ta hơi run, nhưng vẫn cố gắng rõ ràng

" khoảng hơn hai mươi tuổi, vóc dáng mảnh khảnh, mái tóc nâu trà sữa hơi rối... trông có vẻ giống nhà sinh vật học An Đặng "

Bảo Khang im lặng một lúc, ánh mắt nhìn về hướng tòa nhà như đang cân nhắc.

" cậu ta ở đang ở đâu? "

" thưa, tôi đang giữ cậu ta lại ngay khu vực thẩm vấn của chúng ta ạ "

Bảo Khang khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một cách khó đoán.

" tốt lắm. Chúng ta cần biết rõ cậu trai này là ai và tại sao lại xuất hiện ở đó. Nghi phạm hay người ngoài cuộc, mọi thứ đều phải được làm rõ "

Rồi anh quay lưng, bước đi với vẻ điềm tĩnh nhưng lại mang theo sự uy nghiêm, tựa như một con sóng ngầm đang âm thầm cuốn lấy mọi bí ẩn. Phía sau, cấp dưới của anh nhanh chóng bước theo, như chuẩn bị lao vào một cơn bão mới, nơi sự thật còn đang chìm trong màn sương mờ ảo.

-

Thành An đang ngồi thưởng trà trong khu vực thẩm vấn của cảnh sát. Chiếc cốc giấy trắng ngà nằm gọn trong bàn tay thon dài của cậu, hơi nước nhè nhẹ bốc lên, hòa quyện cùng mùi trà thoảng qua như một bức tranh thanh nhã giữa không gian vốn dĩ ngột ngạt và căng thẳng. Gương mặt cậu điềm nhiên đến khó tin, chẳng chút vội vã hay bất an, như thể nơi đây chỉ là một quán trà tĩnh lặng giữa phố phường ồn ã, chứ không phải phòng thẩm vấn lạnh lẽo.

Viên cảnh sát đối diện, người đã từng thẩm vấn không ít tội phạm lẫn nhân chứng, cảm thấy có chút bối rối trước thái độ khác lạ ấy. Người đàn ông trước mặt anh ta không hề tỏ ra hoang mang hay mất tự nhiên, thậm chí còn mỉm cười nhàn nhạt mỗi khi ánh mắt họ giao nhau, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

" cậu có vẻ... thoải mái nhỉ? "

Viên cảnh sát cất tiếng, cố tình nhấn giọng để dò xét.

Thành An chậm rãi đặt cốc trà xuống bàn, đôi mắt sâu thẳm khẽ liếc qua tờ giấy note trên bàn đã bị những nét chữ nguệch ngoạc vấy bẩn từ lâu.

" không phải hung thủ thì cớ sao phải tỏ ra lo lắng? "

Cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo sự lạnh nhạt khó diễn tả.

Người đối diện thoáng sững lại, ánh mắt lướt qua Thành An như muốn tìm kiếm một dấu hiệu nào đó để lý giải. Họ đã quá quen với những kẻ cố gắng dựng lên lớp vỏ bọc, run rẩy, biện minh, hoặc tỏ ra cứng rắn đến mức gượng gạo để che giấu nỗi sợ. Nhưng Thành An thì khác. Cậu chẳng để lộ bất kỳ kẽ hở nào, không run, không loạng choạng, không chút căng thẳng. Thái độ của cậu không phải sự trơ lì trước nguy hiểm, mà là biểu hiện của một người mang trong mình sự tự tin không thể lay chuyển, một sự tĩnh lặng đầy bản lĩnh khiến người khác bất giác dè chừng.

" cậu ta đâu? "

Giọng nói trầm khàn nhưng đầy uy quyền của Bảo Khang vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Anh bước đến, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén quét qua căn phòng, dừng lại ở Thành An. Mỗi bước chân của Bảo Khang như khiến cả không gian trở nên chật chội hơn, căng thẳng hơn. Những người xung quanh vội vàng lùi lại, như thể muốn tránh xa khỏi quầng áp lực vô hình mà anh mang theo.

Thành An không quay đầu, cũng chẳng cần nhìn. Cậu ngồi yên, đôi vai thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng dõi về phía trước. Cậu biết sự hiện diện của Bảo Khang, nhưng chẳng hề tỏ ra nao núng.

" ồ, nhà sinh vật học nổi tiếng Đặng Thành An đây sao "

" không biết vì sao cậu lại ở hiện trường vụ án nhỉ? "

Thành An không vội đáp, mà chỉ nhìn người đó bằng ánh mắt điềm tĩnh, không hề bối rối. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, rồi cậu khẽ nhếch môi, giọng nói không chút gợn sóng.

" làm thí nghiệm cho dự án sắp tới, thanh tra đây tưởng người giỏi giang nhàn rỗi lắm à? "

Câu nói của Thành An không hề mang theo sự châm chọc, nhưng lại khiến người nghe thấy phải khó xử. Người đối diện hơi sững lại, ánh mắt trở nên có phần khó chịu, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu đã khiến họ phải lúng túng.

Bảo Khang, đứng phía bên kia, không khỏi cảm thấy một chút bất mãn lướt qua trong lòng. Mặc dù vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng, nhưng sự mất kiên nhẫn đã bắt đầu hiện rõ trong ánh mắt.

" có cần phải thẳng thắn như vậy không? "

Bảo Khang nghĩ thầm trong đầu, tay nắm chặt lại một chút. Anh không phải là người dễ dàng bị chọc giận, nhưng điều này lại khiến anh cảm thấy như đang bị thử thách. Thành An quả thật không phải là đối thủ dễ đối phó.

Thành An vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, như thể không hề nhận thấy sự khó chịu trong ánh mắt Bảo Khang. Cậu không cần phải nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản là tiếp tục ngồi đó, đôi mắt lạnh lùng nhưng không thiếu sự tự tin. Những câu hỏi của Bảo Khang dường như chẳng thể lay chuyển được cậu, và điều đó, có lẽ, chính là điều làm anh càng thêm bực bội.

Không khí giữa họ như căng lên từng giây, như hai dòng sông song song, dù không chạm nhau nhưng luôn đầy sự đối kháng ngầm. Bảo Khang bắt đầu cảm thấy rằng mình đang đối diện với một kẻ không dễ bị đánh bại, một đối thủ thực sự.

" thưa thanh tra! "

Một viên cảnh sát nhanh chóng bước vào phòng thẩm vấn, giọng nói có phần vội vã, như thể muốn chuyển tải thông tin quan trọng ngay lập tức.

" thám tử Minh Hiếu đã tìm ra hung thủ của vụ án rồi ạ "

Câu nói ấy như một cú sốc. Bảo Khang ngẩng đầu ra, mắt mở to ngạc nhiên, vẻ mặt không che giấu được sự bất ngờ. Anh hít một hơi dài, giọng nói có phần lớn hơn, dường như để nhấn mạnh sự ngỡ ngàng của mình.

" tìm được rồi à? "

Viên cảnh sát trước mặt anh không hề tỏ ra lúng túng, chỉ khẽ gật đầu.

" dạ, thám tử Minh Hiếu đã xác định được danh tính của hung thủ "

" thám tử bảo muốn gặp thanh tra ngay ạ "

Bảo Khang ngồi thẳng người, khuôn mặt căng thẳng, mắt bắt đầu nheo lại, cố gắng tiếp thu thông tin. Mặc dù có phần ngạc nhiên, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gật gù như đang phân tích tình hình.

" ừ, cậu ra ngoài trước đi "

" tôi sẽ ra sau "

" dạ rõ! "

Viên cảnh sát cúi đầu, nhanh chóng rời đi.

Bảo Khang liếc nhìn người đối diện một cách lơ đãng, ánh mắt anh lướt qua một hướng khác, rồi nhẹ lên tiếng.

" cậu đi được rồi "

" xin lỗi vì đã thất lễ "

Anh vừa nói xong, liền quay người, nhanh chóng bước ra ngoài, không một lần ngoái lại.

" phiền thật đấy- chỉ muốn xuống gặp người kia thôi mà... "

Một câu lầm bầm thoảng qua, giọng điệu không che giấu được sự khó chịu.

----

" cậu chưa về à? "

Giọng nói vang lên, nhẹ nhàng nhưng đủ để khiến Thành An giật mình. Cậu quay đầu lại, hơi ngạc nhiên, không hề hay biết có ai đang ở gần.

" làm cậu giật mình rồi, xin lỗi nhé "

Giọng nói vừa cất lên, một người đàn ông dần xuất hiện trước mặt cậu. Thành An không thể không chú ý đến thái độ lạ lùng của người này, có vẻ như anh ta không hề tỏ ra ngạc nhiên trước việc đột ngột gặp gỡ.

" anh là...? "

Câu hỏi thoát ra khỏi miệng cậu một cách tự nhiên, không cần suy nghĩ nhiều. Cậu đang cố gắng xác định người đứng trước mình là ai, nhưng lại không nhận ra khuôn mặt đó.

Người đàn ông mỉm cười nhẹ, có một sự tự tin trong nụ cười ấy.

" Trần Minh Hiếu, hai mươi sáu tuổi, là một thám tử "

Câu trả lời của anh ta mang theo một chút kiêu hãnh. Thành An nhìn anh một lúc, rồi im lặng, có chút nghi ngờ lẫn tò mò.

Cậu quay đi, ánh mắt hướng về phía xa, cố gắng tạo không gian riêng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này. Rồi, sau một lúc im lặng, cậu khẽ đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua.

" Đặng Thành An, hai mươi bốn tuổi, và là... một nhà sinh vật học "

Lời giới thiệu của cậu ngắn gọn, nhưng ẩn chứa một sự chững chạc lạ kỳ. Không khí giữa hai người lập tức trở nên yên tĩnh hơn một chút. Thành An không phải là người dễ dàng bộc lộ mọi thứ về bản thân, nhưng trong giây phút này, cậu không hề tỏ ra e ngại.

Trần Minh Hiếu nhìn cậu, đôi mắt anh ta sáng lên một cách tinh quái.

" vậy ra cậu là nhà sinh vật học... không phải dễ dàng để gặp được người như cậu trong hoàn cảnh này "

Thành An chỉ khẽ nhướng mày, một nụ cười bỗng xuất hiện. Cậu không trả lời, nhưng ánh mắt đầy sự suy tư, như thể đang cố gắng tìm hiểu thêm về người thám tử trẻ trước mặt.

Minh Hiếu quan sát Thành An một lúc lâu, rồi khẽ thở dài, có vẻ như anh ta không tìm thấy được điều gì quá đặc biệt từ sự im lặng của cậu. Tuy nhiên, sự bình tĩnh và lạnh lùng của Thành An lại khiến hắn cảm thấy đôi chút hứng thú.

" cậu không giống những người khác, chẳng chịu nói chuyện gì cả "

Minh Hiếu nói, giọng có phần khôi hài, như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của cậu.

" thường thì khi gặp phải một thám tử như tôi, mọi người đều ít nhiều có vẻ bối rối hoặc phấn khích, nhưng cậu thì... lại chẳng có cảm xúc gì "

Thành An không phản ứng ngay, đôi mắt của cậu chỉ lướt qua khuôn mặt hắn, rồi nhanh chóng quay lại nhìn vào không gian xung quanh. Cậu không thích bị người khác đánh giá quá sớm.

" đẹp trai thật... "

Cậu nghĩ thầm.

" thám tử "

Cậu bắt đầu, giọng nhẹ như gió thoảng.

" vậy chắc anh có thể giải quyết được những vụ án phức tạp nhỉ? "

Minh Hiếu cười khẽ, như thể nhận thấy cậu đang thử thách mình.

" tôi có thể giải quyết nhiều thứ, nhưng không hẳn là tất cả đâu "

Hắn nhún vai.

" còn cậu, có bao giờ nghĩ mình là một phần của bài toán mà mình đang cố giải không? "

Thành An dừng lại một chút, câu hỏi này khiến cậu ngạc nhiên. Không phải ai cũng nhìn nhận mọi thứ theo cách ấy. Cậu không phải là người dễ dàng bị tác động bởi những lời nói xung quanh, nhưng đôi khi, những câu hỏi như vậy lại mở ra những suy nghĩ mới.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi quay lại nhìn Minh Hiếu, ánh mắt giờ đây không còn vẻ lơ đãng như trước.

" bài toán mà tôi đang giải... có lẽ anh sẽ không hiểu "

Câu trả lời của cậu mang theo chút gì đó bí ẩn.

Minh Hiếu chợt im lặng, không nói thêm gì, nhưng trong đôi mắt anh ta, một tia sáng lấp lánh hiện lên. Anh ta cảm nhận được rằng câu chuyện giữa họ chưa kết thúc. Thành An, với tất cả sự lạnh lùng và trí tuệ của mình, chính là một ngôi sao sáng đầy bí ẩn mà hắn không thể bỏ qua.

" vậy, cậu nghĩ sao về vụ án này? "

Minh Hiếu tiếp tục, không bỏ qua cơ hội để khai thác thêm thông tin.

Thành An nhìn vào mắt anh ta, rồi quay lại nhìn hiện trường vụ án phía xa, nơi những bóng đen vẫn còn lảng vảng. Cậu mím môi, ngập ngừng một chút rồi nói, giọng khẽ.

" mọi thứ đều có lý do của nó, chỉ là chúng ta chưa đủ kiên nhẫn để khám phá "

Minh Hiếu mỉm cười, có vẻ như đã tìm thấy một điểm chung giữa họ.

" được, tôi thích cách cậu nghĩ. Có thể chúng ta sẽ hợp tác trong tương lai "

Cả hai im lặng, nhưng không khí xung quanh dường như đã thay đổi. Thành An biết rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ đơn giản là một sự tình cờ. Cậu và Minh Hiếu, dù có những sự khác biệt rõ rệt, nhưng đều có một sự tò mò, một sự khát khao khám phá thế giới này theo cách riêng của mình. Và trong một thế giới đầy những bí ẩn, đôi khi, sự kết hợp giữa hai con người hoàn toàn khác biệt lại có thể mở ra những cánh cửa mới.

Chợt, Thành An ngập ngừng, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu. Cậu nhìn Minh Hiếu, giọng điệu bỗng trở nên trầm và đầy ẩn ý.

" này "

Cậu khẽ gọi, mắt không rời khỏi hắn.

Minh Hiếu hơi ngạc nhiên, như thể hắn chưa kịp chuẩn bị cho câu hỏi bất ngờ này. Thành An hơi nghiêng đầu, đôi môi khẽ mím lại, rồi tiếp tục với một câu hỏi khiến không khí xung quanh bỗng chùng xuống.

" anh muốn hẹn hò với tôi không? "

Lời hỏi bất ngờ khiến Minh Hiếu khựng lại. Hắn không nghĩ rằng cuộc đối thoại lúc nãy lại dẫn tới một câu hỏi như vậy. Nhưng ngay sau đó, một nụ cười nhẹ, không quá ngạc nhiên nhưng đầy lôi cuốn, nở trên môi hắn.

" đó là một câu hỏi thú vị "

Hắn đáp, ánh mắt lấp lánh.

" có lẽ chúng ta có thể thử xem, nhưng... tại sao cậu lại muốn hẹn hò với một tên thám tử như tôi? "

Cậu khẽ liếc mắt sang hướng khác, rồi nhẹ nhàng đáp, không chút vội vàng.

" tại anh đẹp trai "

" ồ "

Câu trả lời bất ngờ khiến không khí có chút lắng lại, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Thành An không để mình rơi vào sự ngượng ngùng, mà ngay lập tức hỏi lại.

" vậy còn anh thì sao, tại sao lại chấp nhận lời của tôi? "

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng đến lạ.

" tại cậu thú vị và... rất dễ thương "

Dứt lời, cả hai bỗng bật cười, một cách tự nhiên và không thể lý giải nổi. Tiếng cười của họ như xóa đi mọi khoảng cách, như thể chẳng có gì quan trọng hơn lúc này ngoài khoảnh khắc vui vẻ ấy. Dường như, họ đã quên đi những lý lẽ, những sự tính toán phức tạp, chỉ đơn giản là cùng nhau chia sẻ một giây phút bình yên.

Họ chẳng hiểu lí do vì sao bản thân lại cười, nhưng đôi khi, chỉ cần một câu nói thật lòng, một khoảnh khắc giản đơn, lại có thể khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng đến vậy. Cảm giác đó không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết rằng, những khoảnh khắc ấy, dù ngắn ngủi, lại đủ để làm ấm lòng mỗi người.

Nhưng cậu nào ngờ, lời nói ấy, chính là điều mà sau này, cậu sẽ phải hối hận vô cùng.






















































°------ 𓆟. ° .• .𓆝 .• ° . 𓆟 . ° .• .𓆞 ------°

END CHAP
– to be continue –

°------ 𓆟. ° .• .𓆝 .• ° . 𓆟 . ° .• .𓆞 ------°

15:00, ngày 24 tháng 01 năm 2025

CHAN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hieugav