
8 - mad
Học kì mới bắt đầu được hơn nửa tháng, Thành An mới nhận ra Hân đã không còn ở cạnh Minh Hiếu. Kế cả việc này cậu cũng thấy thần kì, những ngày trước đây chỉ cần Minh Hiếu xuất hiện là Thành An đã đưa mắt tìm quanh xem có hay không bóng hình hay giọng nói của Hân đi cùng anh. Hôm đó ở nhà ăn, Minh Hiếu ngập ngừng gắp sang khay đựng cơm của Thành An một miếng sườn chua ngọt. Thành An đánh rơi cả đũa ngẩng đầu lên hỏi:
"Này, Hân đâu?"
"Làm sao tôi biết được."
Minh Hiếu cau có trả lời, tay vô thức đưa một chiếc đũa mình đang dùng đặt cạnh khay đồ của Thành An rồi dùng muỗng ăn tiếp chén canh. Thành An cúi nhặt chiếc đũa đánh rơi, âm thanh ồn ào không át được giọng nói cậu dưới gầm bàn:
"Giận nhau à?"
Minh Hiếu không nói gì, chỉ cắm cúi ăn. Bọn họ đã không gặp nhau từ sau cái đêm trước ngày Thành An phẫu thuật. Minh Hiếu thức trắng một đêm chẳng để làm gì, ngày hôm sau khi Thành An nằm lặng im trên bàn mổ thì Minh Hiếu nhảy đến quên hết mọi thứ trong phòng tập, mồ hôi cậu đổ như mưa xuống sàn dù trời còn đang lạnh. Tới tận tối mịt Minh Hiếu mới trở về nhà, ăn uống qua loa rồi lại định chạy sang phòng tập vì nhận ra mình chẳng có việc gì để làm. Vừa đi ra cửa, Minh Hiếu đã gặp Hân đứng đó. Cô mặc một chiếc váy ngắn màu xanh da trời. Minh Hiếu cởi khăn quàng cổ ra đưa cho cô, rồi trước câu hỏi vì sao không đến buổi hẹn mà cô nhắc ngày hôm qua, cậu trả lời không cần đến ba giây suy nghĩ:
"Hân, anh không phải là bạn trai của em."
Rồi chưa nghe Hân nói tiếp, Minh Hiếu đã tiếp lời:
"Anh không thích em theo cách mà em muốn, đơn giản như vậy thôi. Không có lí do gì đặc biệt để trả lời em cả."
Anh dứt khoát tới mức làm chính mình thấy ngạc nhiên. Một câu không thích Thành An trước mặt Bảo Khang mãi mà không nói được thành lời, bây giờ lại có thể trơn tru nói mà không mảy may đau lòng. Hân tỏ tình với anh không biết bao nhiêu lần, gần nhất là hôm cùng với Thành An ba người đi chợ hoa rồi lạc nhau giữa một rừng hướng dương rộng lớn. Thành An nói với Minh Hiếu rằng anh để Hân ở bên cạnh mình mà không từ chối tức là đã thích cô, nội tâm của Minh Hiếu thật ra không phức tạp nhiều như thế. Hân từ khi mới bắt đầu không tìm ra cách tới gần Minh Hiếu nên chỉ quẩn quanh bên Thành An, đủ loại chuyện của Minh Hiếu đều là do Thành An kể cô nghe. Dần dần Hân đã nhận ra con đường duy nhất để chen chân vào cuộc sống Minh Hiếu chỉ có Thành An. Cô học theo cách của Thành An đối xử với Minh Hiếu, đến nỗi cuối cùng chính Hân cũng không phân biệt nổi người bên cạnh Minh Hiếu thật sự là cô hay là Thành An.
Hân cầm chiếc khăn len Minh Hiếu vừa đưa cho mình. Mấy mũi đan nhìn kiểu gì cũng chỉ làm cô nghĩ được đến chiếc khăn quàng cổ của Thành An, dù trên đời đi đi lại lại chỉ có vài loại mũi đan. Cô cười nói với Minh Hiếu mà như nói với chính mình:
"Anh không đến được cũng không sao, không cần phải nói với em nhiều như thế. Em chỉ tiện đường ghé qua thôi."
Lân nào cũng vậy, Hân luôn chơi trò giả điếc khi nghe Minh Hiếu nói thật với mình. Cô cười nói liên tục rồi nhanh chóng đi về, để Minh Hiếu lại một mình trên bậc thềm nhà, một chút ý định tập nhảy cũng bay đi đâu mất. Từ hôm đó trở đi, Hân vẫn đều đặn nhắn tin gọi điện, Minh Hiếu lại quyết định không trả lời tin nhắn của cô. Sau kì nghỉ đông bọn họ vẫn chưa gặp nhau, Minh Hiếu thường tránh hành lang và cả nhà ăn mỗi khi đến giờ giải lao đông đúc.
--
Thành An đã nhặt được chiếc đũa từ dưới gầm bàn lên. Cậu dùng đầu ngón tay nhón miếng sườn lên gặm sạch sẽ rồi vội vàng ôm khay đứng dậy khi đã ăn xong. Buổi chiều chỉ có tiết thể dục, Thành An vẫn tranh thủ tờ giấy chứng nhận phẫu thuật của bệnh viện để được nghỉ môn đu xà mà cậu rất ghét. Bù vào đó, Thành An đến câu lạc bộ mỹ thuật của mình cho đến hết giờ tự học. Chào Minh Hiếu một tiếng, Thành An nhanh chóng bước chân đi. Ngụm canh cuối cùng Minh Hiếu chưa kịp nuốt xuống đã nghẹn lại, chiếc đũa của cậu vẫn còn đang lăn qua lăn về trên bàn chỗ Thành An vừa đứng dậy. Thành An vụng về rất nhiều lần làm rơi đũa vì mấy lí do không đâu. Những lúc như vậy luôn luôn là cậu cướp lấy đũa của Minh Hiếu, mặc kệ lúc đó Minh Hiếu đã ăn xong hay vừa mở hộp cơm ngồi xuống. Ăn xong Thành An cũng không trả lại đũa, hai đứa bốn chiếc đũa thì có đến ba chiếc nằm ở trong hộp cơm Thành An đem về.
Nhà ăn dần dần vắng người, chỉ còn một đám học sinh khóa dưới ngôi túm tụm ở bàn gân trong góc.
Minh Hiếu cứ ngôi nhìn chiếc đũa mãi đến khi chuyển động của nó chậm dần rồi dừng hẳn. Anh dùng ngón trỏ hẩy nhẹ, chiếc đũa rơi một tiếng keng xuống sàn nhà. Minh Hiếu cho hộp cơm còn rất nhiều thịt vào túi đựng, cầm một chiếc đũa còn lại đặt vào bao đựng đũa rồi bước khỏi nhà ăn.
Những mẩu chuyện nhỏ xíu như vậy, bình thường
Minh Hiếu không hề để ý đến. Cho tới bây giờ anh mới nhớ ra vài chi tiết vụn vặt như là Thành An thường dựa vào ghế rất mạnh đế lưng ghế đụng vào bàn Minh Hiếu liên tục trong giờ đổi tiết, hay một quyển sách dựng trên trên cửa sổ khi anh ngủ quên trên bàn vừa vặn che được ánh sáng hắt vào. Cử chỉ rất bình thường như thế, đến cả một chiếc đũa tự nhiên giật lấy của người ta, thì ra đối với Thành An không phải chỉ là một thói quen đơn thuần.
Cắt bỏ đi mấy bông hoa trong lồng ngực rồi, kể cả một chiếc đũa của Minh Hiếu, Thành An cũng đã bỏ quên không nhớ.
--
Giờ thể dục hôm nay đặc biệt vất vả. Đu xà vốn đã là một môn rất biến thái, mà thầy giáo lại cực kì khắc nghiệt với đám con trai. Kết quả là một kẻ thường xuyên nhảy nhót như Minh Hiếu đến khi lết được về phía tủ đồ thì người cũng đã bết mồ hôi cùng bụi đất. Minh Hiếu thay đồ qua loa rồi quằng balo lên vai đi đến phòng học của Anh Tú. Bọn họ hẹn nhau bàn về buổi hội trường diễn ra tháng sau, Trường Sinh không biết mắc chứng gì tự nhiên đi đăng kí một tiết mục. Cơ xương nhức mỏi rã rời vì tố hợp mấy động tác kì quái của môn đu xà hành hạ Minh Hiếu đến nỗi anh không buồn xỏ chân vào giày, cứ thế đạp gót lếch thếch leo thêm một lần câu thang.
Xuyên qua chỗ hành lang lần trước Thành An đứng đó thú nhận cùng với cánh hoa trong tay nhàu nát,
Minh Hiếu nghe được trong phòng học có tiếng cười nói ôn ào.
Ngang qua cửa sổ, Minh Hiếu thấy đám người đứng ngồi ở giữa phòng, Đăng Dương đang tả lại một động tác gì đó làm mấy người còn lại cười nghiêng ngả. Anh Tú dựa hẳn vào Trường Sinh mà cười, còn Bảo Khang cũng vò rối hết cả đầu Thành An. Thành An ngồi trên một chiếc bàn, tay còn khoác lỏng lẻo chiếc ống giấy không đậy nắp. Minh Hiếu thở hắt ra, suýt nữa đã quay lưng đi về. Mình phải học hành đến mướt mồ hôi rồi mới vội chạy tới đây, còn Thành An với đám người kia thảnh thơi ngồi cười cười nói nói. Dù chuyện học thể dục không phải do Thành An đề xuất, môn đu xà cũng là do chương trình học bắt buộc phải vậy, Minh Hiếu cứ thấy như tất cả mọi thứ đều do Thành An mà ra. Lê chân vào phòng, đám người im bặt nhìn theo bước chân
Minh Hiếu cho tới khi anh ngồi phịch xuống ghế, đá đôi giày xuống khỏi chân. Vừa tháo đôi tất ra, Minh Hiếu vừa gọi:
"An, cậu có..."
Câu nói vang lên rồi dừng lại giữa chừng.
"An, cậu có nước không?"
"Ở ngăn bên phải."
"An, có khăn không?"
"Chiếc màu đỏ ở trong tủ, tôi vẫn chưa dùng."
"An, có gì ăn không?"
"Trong cặp có bánh, loại ít ngọt là của cậu, nhớ để ý chút."
"An, cho tôi mượn tai nghe của cậu. Tôi để quên tai nghe ở nhà rồi."
"Không phải để quên ở nhà, trong balo của tôi."
"An, bài nhạc nhảy tôi làm hôm qua cậu có giữ không?"
"CD ở ngăn ngoài cùng, USB trong túi xách, MP3 đang ở chỗ tôi, cậu cần bản nào?"
Balo của Thành An lúc nào cũng căng phồng vì đựng đồ cho cả hai người. Giống như túi thần của Doraemon từ trước bụng được chuyển ra sau lưng
Thành An, Minh Hiếu cần gì Thành An đều có. Thành An trước đây đi đâu cũng ôm chiếc balo màu vàng đó, nhưng lúc này chỉ khoác theo chiếc ống vẽ nhẹ nhàng, làm sao có một đôi tất nào còn thừa cho Minh Hiếu mượn được. Minh Hiếu nhét đôi tất vào trong giày, ngẩng đầu lên nhìn đám người vẫn còn im lặng.
"Mọi người làm gì vậy?"
Bảo Khang bỏ tay khỏi đầu Thành An, Anh Tú cũng thôi dựa vào Trường Sinh. Đăng Dương đưa điện thoại đã mở sẵn nhạc cho Minh Hiếu, ý bảo chọn một bài để nhảy. Minh Hiếu vừa đeo một tai nghe vào vừa hỏi:
"Sao lại là em chọn? Nếu em chọn phải bài mọi người không thích thì sao?"
"Thì kệ em chứ sao."
Trường Sinh trả lời thẳng băng, Thành An bật cười. Minh Hiếu nghe nhạc bằng một bên tai, tai kia vẫn nghe được tiếng thì thầm nho nhỏ của Thành An với Bảo Khang và Đăng Dương chuyện cậu đã tăng được tận ba kí sau khi phẫu thuật. Bảo Khang đưa tay nhéo má Thành An, cậu cười tươi với khuôn mặt bị kéo sang bên. Trong nắng chiều chiếu qua ô cửa sổ phía sau lưng, gò má Thành An đúng là đầy đặn hơn trước đây rất nhiều. Di chuyển đôi chân trân dưới sàn nhà lạnh ngắt, Minh Hiếu đưa trả điện thoại cho Đăng Dương rồi nói đại:
"Bài thứ ba đi."
Anh Tú nhỏm dậy khỏi ghế.
"Mày có chắc không em?"
"Ừm. Nghe cũng được."
Trường Sinh cười giòn, đưa một tay ra trước mặt Anh Tú. Anh Tú cau có móc từ trong túi áo ra một tờ tiền đập vào tay anh rồi không chịu rút tay ra nữa.
"Không biết Hiếu đổi gu từ bao giờ, nhưng anh cũng thích bài đó."
Trường Sinh vừa cất tờ tiền thắng cược Anh Tú vào túi mình vừa nói. Thành An đưa tay xoa xoa chỗ Bảo Khang vừa nhéo, góp vào một câu:
"Cứ tưởng Minh Hiếu ghét Ne-Yo."
"Ne-Yo?"
"One in a milion là nhạc của Ne-Yo mà. Lần này
được thấy anh Tú mặc quần đen áo sơ mi trắng nhảy rồi."
"One in a milion?"
Minh Hiếu hỏi lại, Thành An gật đầu rồi trước vẻ mặt như vừa tỉnh ngủ của Minh Hiếu, mọi người đều im lặng. Anh Tú im lặng vì tiếc tờ tiền ở trong tay Trường Sinh, Trường Sinh im lặng vì nhớ ra outfit của bài nhảy này nếu đế Anh Tú mặc vào thì rất dễ gây tai nạn chết người hàng loạt. Minh Hiếu im lặng vì lỡ há miệng mắc quai, không dưng lại chọn một bài nhạc cần phải nhảy sexy một chút dù sexy chưa bao giờ nằm trong từ điển của anh từ nhỏ đến lớn, còn Đăng Dương, nghi hoặc nhìn điện thoại của mình.
Thằng nhỏ Minh Hiếu này chắc chắn là chọn bừa một bài cho có. Đăng Dương vừa nghĩ vừa lắc đầu rồi quyết định bỏ điện thoại vào túi không nói gì, chiếc điện thoại Đăng Dương nhận được từ tay Minh Hiếu dù vẫn đang chơi nhạc nhưng âm lượng từ 80% đã bị giảm xuống thành một số 0 tròn trĩnh.
Chấp nhận sự thật là không thể giữ cho Anh Tú không mặc áo sơ mi trắng quần đen cả đời, Trường Sinh là người đầu tiên lên tiếng:
"Bài này cần năm người, hiện tại chúng ta đã có bốn người rồi, còn thiếu một. Em có biết thêm ai nữa không Hiếu? Là nữ thì càng tốt."
Minh Hiếu nghi hoặc nhìn Trường Sinh. Riêng trong phòng đã có tận sáu người, không hiểu vì sao anh lại nói rằng thiếu. Đáp lại ánh mắt của Minh Hiếu, Trường Sinh đưa tay chỉ về phía Thành An.
"Khang và An diễn bài riêng."
Nếu là Minh Hiếu của những ngày bình thường, chắc chắn anh phải phá lên cười khi nghe chuyện Thành An đòi nhảy mà không có cậu, lại còn diễn bài nhảy đôi. Bảo Khang vẫn như cũ duy trì nụ cười hơi mỉm ở bên môi, trong một chốc Minh Hiếu chợt nhớ ra lần gần nhất gặp mặt, bọn họ đã nói chuyện với nhau bằng nắm đấm. Thành An không nhìn đến Minh Hiếu, cậu lại thì thầm với Bảo Khang điều gì đó, hai tay vung vấy chắc là đang biếu diễn mấy động tác học lỏm được tại phòng tập cạnh nhà Minh Hiếu. Không biết điều gì xui khiến, Minh Hiếu đột ngột nói:
"Hân được không?"
Thành An ngẩng đầu lên nhìn Minh Hiếu một chút. Đến lượt Minh Hiếu mất tự nhiên quay về phía Trường Sinh:
"Cô ấy nhảy không tệ, so ra chắc là bằng An, dù mới chỉ học nhảy từ lúc gặp em."
"Hiếu, tôi cũng tập nhảy từ lúc gặp cậu, trình độ chúng tôi tương đương nhau là đúng rồi."
Thành An cất giọng bông đùa, Minh Hiếu lại thiếu tự nhiên cắn môi mình. Giọng nói của cậu hoàn toàn bình thản, Thành An chỉ nói ra một sự thật không hơn không kém. Vậy mà Minh Hiếu đã có một chút ngốc nghếch mong đợi điều gì đó hơn thế. Ví dụ như là, liệu trong một giây nào đó, Thành An có còn ghen tị khi nghe đến tên của Hân.
Anh Tú rất nhanh đã nhắn tin cho Hân, tốc độ trao đổi của hai người nhanh đến nỗi cho tới lúc cả đám đứng dậy ra về, Anh Tú đã kịp gửi cho Hân toàn bộ lịch tập của bọn họ. Đến lúc này cảm giác hối hận mới trào dâng trong lòng Minh Hiếu, nhưng cũng không còn kịp nữa. Anh đá đôi giày dưới chân mình rồi lại nhón chân khều lấy đôi giày, mặc kệ
Đăng Dương và Anh Tú rồi đến Trường Sinh lần lượt ra khỏi phòng học. Bảo Khang nhảy xuống khỏi bàn, Thành An cũng xuống theo. Đi ngang qua chỗ Minh Hiếu, Thành An chần chừ một lát rồi lôi từ trong túi áo ra một đôi tất.
"Của cậu, hôm nay định mang theo trả."
Minh Hiếu cầm lấy đôi tất được gấp gọn gàng từ trong tay Thành An, mấy đầu ngón tay của cậu giấu trong túi áo đã lâu nên ấm áp lạ kì. Chỉ chạm chưa đầy một giây, Thành An nhanh chóng bỏ tay ra rồi bước về phía Bảo Khang đang chờ ngoài cửa. Minh Hiếu gọi với theo:
"An, cậu nhảy cái gì?"
Thành An quay lại nhoẻn cười.
"Cũng là bài của Ne-Yo, Mad. Cậu biết bài đó mà đúng không?"
Mấy sợi tơ trong lòng Minh Hiếu vừa căng lên rồi lại như có đá đè chùng xuống. Anh nhanh chóng đi vào đôi tất mới, cũng không kịp buộc dây giày đã lao ra cửa. Thành An và Bảo Khang đi chưa xa, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Thành An như con mèo nhỏ thỉnh thoảng nhảy nhót bên cạnh Bảo Khang, khuôn mặt cậu chỉ nhìn nghiêng thôi cũng biết là đang cười đến không thấy mặt trời.
Đêm hôm đó trở về nhà, Minh Hiếu lục tung căn phòng mình tìm ra một quyển lưu bút Thành An gửi lại chỗ anh vì sợ mình làm mất. Quyển sổ bìa màu da bên trong có dán đủ loại lá cây, trang gần cuối cộm lên vì một chiếc MP3 nhỏ. Thành An rất sẵn mp3, cậu sưu tầm đủ loại, công lớn thuộc về người bố làm việc ở một công ty điện tử lớn tại nước ngoài. Minh Hiếu cắm sạc vào máy, bấm vào nút nguồn đã phai hết kí hiệu in bằng mực trắng nối giữa nền đen.
Thành An năm mười lăm tuổi đã viết như thế này.
"Ước mơ lớn nhất trong đời thì chưa biết, trước mắt có một điều rất muốn làm nhưng không biết có làm được hay không. Muốn chạy nhanh cho kịp để cùng Hiếu nhảy bài này trong một buổi diễn nào đó."
Lại là một thời bị Thành An tra tấn bằng cái giọng phát âm tiếng Anh đặc sệt accent Việt, làm sao Minh Hiếu lại không nhớ có ngày kia Thành An hào hứng khoe anh một bài hát vừa mới đào ra từ đâu đó, nếu nhảy cùng nhau thì sẽ rất hay. Khi đó Minh Hiếu khoát tay trá lời Thành An:
"Bài đó là để nhảy đôi nam nữ."
"Không phải, để nhảy đôi thôi."
Thành An chữa lại, vẫn dùng dáng vẻ nhảy nhót điên cuồng từ năm bốn tuối chạy quanh phòng tập, làm mẫy động tác theo lời bài hát vang lên qua bộ loa rất cũ.
"I know sometimes it's gonna rain
But baby can we make up now?
'cause I can't sleep through the pain"
Mới chỉ hai năm từ mười lăm lên mười bảy tuổi, chiếc MP3 trong tay Minh Hiếu vẫn còn phát ra bài hát đó, Thành An đã đem nó đi khỏi vùng kí ức của hai người bọn họ. Còn cả lời nói muốn cùng diễn với
Minh Hiếu, không hiểu sao cậu luôn dịch thành muốn lần đầu tiên ở trên sân khấu chính là nhảy chung với Minh Hiếu, bây giờ lần đầu tiên kia Thành An cũng sẽ nhảy cùng người khác mất rồi.
Minh Hiếu xoay xoay chiếc MP3 trong tay mình, lật tới trang cuối cùng của quyền lưu bút. Cũng là vào năm mười lăm tuổi, Thành An đã rất rảnh rỗi ngồi viết vào trang cuối hàng chục lần chỉ mỗi một câu:
"Rất muốn cùng Hiếu đứng chung sân khấu dù chỉ một lần."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro