ex 'bánh ngọt và trà xanh¹
chuyển ver : Đôi Khi Tình Yêu Chỉ Là Chuyện Của Một Người.
-------
một chiều mưa, tôi kéo sụp mũ len và leo miệt mài trên con dốc nhỏ. khóc cũng không thành tiếng, nước mắt tựa hồ như sắp đông đá. khốn nạn thay khi tôi lại lên miền cao nguyên này vào mùa đông, báo hại đôi chân và hai bàn tay tôi bây giờ cứ run rẩy, dính chặt vào nhau, không thể tiếp tục bước. thỉnh thoảng tôi phải dừng lại, nhảy loi choi như con ngựa để làm nóng người. nhưng hơn ai hết, tôi hiểu rõ sự lạnh giá đang bao phủ tôi ngay lúc này không đơn thuần là do thời tiết. chuyến du lịch tưởng chừng sẽ ấm cúng, nào ngờ có một kết thúc hụt hẫng và lạnh băng. sáng nay ngủ dậy, chỉ đọc một mảnh giấy nhỏ trong căn phòng trống trơn. Hiếu đã về lại sài gòn, một cách đột ngột. bạn gái cũ, người mà anh cho là yêu nhiều hơn so với chàng trai bé nhỏ anh ủ ấm trong 2 ngày lạnh giá vừa qua, đã quay về sau ba năm du học. chẳng sao cả. tôi tuyệt nhiên không thấy đau đớn. chỉ có cảm giác máu trong người tôi như đang đông lại, đông luôn cả nỗi đau tưởng chừng có thể khiến cho một chàng trai mạnh mẽ trở nên hoàn toàn yếu đuối, một cách không ngờ mà thôi.
tôi chăm chăm bước về phía trước, mặc kệ con đường này dẫn về đâu. chiếc điện thoại trong túi cứ rung lên. nhưng đó chỉ là cảm giác. khi người ta cô độc, người ta hay có cảm giác này. ước muốn được kết nối với ai đó. ước muốn sẽ nhận được một tin nhắn nào đó, đại để nói về sự hối hận và nuối tiếc, mong sự quay về, tôi cười khẩy "Hiếu à, giờ nếu anh có quay lại với em, em sẽ không tiếc gì mà bắt anh quỳ xuống xin lỗi em giữa con đường vắng, rồi hai đầu gối anh sẽ tê cứng, em đứng đó nhìn, cười và quay lưng đi, để mặc anh với sự hối hận và giày vò.." suy nghĩ ấy bỗng chốc làm ấm áp nguyên một khoảng không gian xung quanh. nhưng rất nhanh chóng, thực tế vẫn là thực tế. tôi lẩm bẩm "điều ấy sẽ rất viễn vong, An à"
cuối con đường dốc, bỗng rực lên một vùng vàng sắc. như tưởng mặt trời nơi cuối đường, tôi nheo mắt nhìn, thì ra là một bụi dã quỳ khổng lồ. bỗng nhiên tôi cười lớn một cách khoái trá, hiếu từng quyết tâm phải chiêm ngưỡng bằng được loài hoa nổi tiếng rực rỡ này. giờ thì hiếu đã bỏ quên nó và trở về bên một loài hoa khác rồi
.
.
.
.
vạ còn nữa í
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro