10.2
Thành An sững người một chút, mở cửa, cậu sợ hãi nếu như, bản thân đến chậm một bước...
"Aaaa....Hiếu... đừng mà!" Tiếng hét cùng tiếng khóc cầu xin khiến Thành An giật mình tỉnh lại, mặc kệ mà đá tung cửa phòng, ngay lập tức chạy vào.
Trên giường, một Omega cả người nồng nặc mùi tin tức tố, hai mắt đẫm lệ, trông vô cùng quen thuộc, còn có Minh Hiếu đang đè lên người cậu ta, hai mắt đỏ ngầu, tay cầm con dao giống như chuẩn bị đâm xuống.
Khoan...? Tay cầm con dao...???
"Minh Hiếu!" Thành An theo bản năng bật thốt ra tên hắn, cũng khiến hai người giật mình nhìn lại đây.
"Đặng Thành An!" Minh Hiếu ngây ngốc thả con dao ra, ngay lập tức chạy tới ôm chặt lấy cậu, mạnh đến mức Thành An còn thấy hơi đau. Cả người Minh Hiếu như muốn dựa hết vào cậu, hắn tham lam hít một hơi thật sâu mùi rượu sữa quen thuộc kia, cả người căng cứng bỗng thả lỏng. Thậm chí, giọng nói còn run run, có chút uỷ khuất nói:
"Sao bây giờ em mới đến...? Thành An...anh đã rất sợ. Nếu...nếu như
em tới muộn một chút, anh thật sự một dao đâm xuống, mọi chuyện sẽ loạn thành thế nào..."
Minh Hiếu chôn mặt trong hõm vai của Thành An, cả người cũng có chút run run.
Omega kia nhìn thấy Thành An, mặt ngay lập tức tái mét. Cái dáng vẻ này, Thành An đã gặp ở đâu đó...
Phải rồi! Cậu ta chính là Omega lần trước tới tận văn phòng tìm Minh Hiếu...!
Thành An phát cáu cả lên, ôm lấy Minh Hiếu vỗ vỗ an ủi một chút, liền buông ra. Sau đó hùng hổ tiến đến trước mặt Omega kia, không để cậu ta kịp lên tiếng, trực tiếp đấm xuống gương mặt trăng trắng thảo mai kia một cái.
Minh Hiếu khiếp sợ nhìn Thành An lần đầu tiên ra tay với Omega!
Omega kia bị đánh cũng bất ngờ, không nghĩ Thành An dám làm thế. Chỉ biết ôm mặt khóc, không dám tin nhìn Thành An:
"Anh...anh...anh biết tôi là ai không?
Thành An bẻ bẻ khớp tay, ánh mắt lạnh đi, nhếch miệng cười nhạo cậu ta.
"Biết! Là Omega kinh tởm nghĩ có thể động được vào Alpha của ông đây! Ban nãy may cho mày là Minh Hiếu không đâm xuống một dao. Nên bây giờ tao đánh chết mày!"
Nói rồi lại đấm xuống bên mặt còn lại của cậu ta. Omega kia lần đầu bị đối xử như thế, khuôn mặt câu ta từ nhỏ đã được chăm sóc kĩ lưỡng, giờ xanh xanh tím tím tới thảm hại. Lại bị dáng vẻ của Thành An doạ đến mức khóc cũng không nổi nữa.
Đột nhiên, một người đàn ông vội xông vào, lấy chăn che đi cơ thể trần trụi của Omega kia, lại tiêm cho cậu ta một liều thuốc ức chế. Sau đó ngay lập tức giận dữ nhìn Thành An:
"Mày dám đánh em trai tao? Mày có liêm sĩ có tự trọng không? Dám đánh một Omega yếu ớt đang đến kì phát tình đến tay cũng nhấc không nổi, tao...A!"
Alpha kia chưa nói hết câu đã bị Thành An nhấc chân đạp vào bụng, lực đạo mạnh tới nỗi hắn ta cũng phải ôm bụng lùi ra sau, đập người vào tường. Thành An tất nhiên là chưa để yên, chạy tới cầm cổ áo hắn, đè người lên tường mà đánh, mỗi lần xuống tay đều rất mạnh, đến Minh Hiếu nhìn cũng có chút lo lắng.
Tay em ấy sẽ không sao chứ?
Thành An dùng hết lực mà đánh, vừa đánh vừa mắng chửi:
"Con mẹ mày! Đánh Omega thì làm sao? Mày bị mù hay bị mũi mày điếc? Tao cũng là Omega! Mày là Alpha đến
một Omega cũng đánh không lại thì có tư cách gì bảo vệ đứa em hư hỏng của mày? Mau về dạy lại cậu ta là Alpha đã có chủ không được động vào đi! Lại đúng là chán sống! Còn là Alpha của ông đây!"
Alpha kia bị đánh đến không nói thêm được câu gì, em trai cậu ta thì ở một bên gào khóc gọi anh, nhưng cũng không dám làm gì Thành An. Cảnh tượng đúng thực hỗn loạn không tả nổi.
Vậy mà Minh Hiếu ở một bên đứng xem lại cảm thấy.
Vợ yêu đỉnh nhất! Đánh người cũng đẹp nữa! Vợ yêu hôm nay mặc sơ mi,
thắt lưng ôm chặt vòng eo mềm dẻo của vợ yêu cũng quá mê người đi. Ừm... ở trên giường cũng là mắng hắn như vậy, nhưng mà cũng không hẳn là
như vậy nha...
Thành An mà biết được Minh Hiếu đang nghĩ gì trong đầu, người tiếp theo ăn đánh chắc chắn là hắn.
Thành An đánh đủ rồi, thả Alpha kia ra, để mặc hắn ta ngã khuỵ dưới sàn. Lại liếc qua Omega kia...
"Còn lảng vảng bên cạnh Minh Hiếu, lần sau thật sự đánh hỏng khuôn mặt giả tạo của mày! Hiếu! Đi về!" Sau đó
quay lưng rời khỏi. Minh Hiếu cũng lẽo đẽo theo sau cậu, tựa hồ rất vui vẻ.
"Ha ha ha ha...!"
Tiếng cười của Alpha kia làm Thành An nhíu mày quay lại, thấy hắn đang gắng gượng đứng dậy. Lớn tiếng cười nhạo cậu, dáng vẻ giống như sắp phát điên rồi:
"Mày còn bảo vệ nó? Mây có biết Alpha đem mày thao thành Omega là nó không? Còn ra sức bảo vệ nó? Tao mất bao nhiêu công sức mới lấy được tập hồ sơ kia ra khỏi bệnh viện, nhìn đến đúng là chuyện cười mà. Bị đối xử như thế vẫn..."
Lần này đến Minh Hiếu xông đến đắm hắn một phát, khiến Alpha kia thực sự không thể đứng dậy nổi nữa.
Minh Hiếu sợ hãi đến run rẩy, không dám nhìn Thành An, chỉ có thể hét lên với hắn ta.
"Mày! Mày nói láo!"
Thành An nghe xong mắt cũng không chớp, ngây ra một lúc lâu, nghĩ đến tập hồ sơ kia chân tay lại nhũn ra, ám ảnh đau đớn khi tỉnh dậy làm cậu không bao giờ có thể thoát khỏi. Tiếng nói gian nan phát ra từ cổ họng:
"Hiếu..."
Minh Hiếu lạnh cả người, cảm giác như trái tim bị ai đó bóp mạnh, đến thở cũng không dám thở.
Hắn sẽ chết mất. Nếu như Thành An rời bỏ hắn, hắn sẽ không sống nổi.
Hắn không thể mất cậu...!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro