meo meo meo meo
────୨ৎ────
Trần Minh Hiếu nhặt được một bé mèo nhỏ.
Đã hơn ba tháng rồi.
Từ khi An nhỏ đến, ngôi nhà của Minh Hiếu như bừng sáng và tràn đầy sức sống. Tiếng mèo kêu ríu rít, tiếng bước chân 'nhẹ nhàng' chạy khắp nhà và ánh mắt ngây thơ vô (số) tội khi bé mèo làm rớt làm bể hàng trăm món đồ, nhưng tất cả đều mang đến một bầu không khí vừa náo nhiệt vừa đáng yêu.
Vì em nhỏ nhà anh làm gì cũng đều dễ thương cả.
Em đến, mang lại cảm giác bình yên trong anh, làm dịu đi những căng thẳng trong cuộc sống xô bồ. Từ khi em bước vào cuộc sống này, em đã khiến anh cảm nhận được rằng, ngôi nhà này giờ đây không chỉ là nơi ở, mà là một mái ấm thực sự.
Em là lý do khiến anh muốn về nhà.
Để tri ân An nhỏ, Minh Hiếu quyết định tổ chức anniversary cho bé với một món quà đặc biệt: triệt sản.
khà khà.
Chả là một hôm, Minh Hiếu bế An nhỏ qua nhà Jsol chơi. Vào được một lúc, anh thấy có một điều không ổn, một điều khiến anh không thể không chú ý: 'Mấy con mèo bên đó cứ xà nẹo quanh An nhỏ nhà mình.'
Một đám mèo cái, một đám mèo đực, chúng nó đều cứ tiếp cận An nhỏ như thể bé là trung tâm của vũ trụ vậy. Minh Hiếu hoàn toàn đồng ý rằng bé mèo nhà anh như một mặt trời nhỏ, nhưng.. cũng không cần quay quanh An nhỏ của anh như vậy chứ?
Minh Hiếu đứng nhìn mà lòng dậy sóng, anh không thể nào kiềm chế được cảm giác bực bội. Minh Hiếu không thể hiểu nổi, sao Jsol lại không chịu giáo dục giới tính cho những con mèo này? Bộ hắn không thấy được sự khác nhau giữa mèo và mèo sao? Vậy mà để những con mèo kia tiếp cận bé nhà anh như thế?
Nên nhớ: Mèo mèo thụ thụ bất thân!
Đặc biệt là con mèo không lông kia, cứ ve vãn bám riết lấy An nhỏ nhà anh. Nó không những liếm tới liếm lui mà còn hành động như thể bé là sở hữu của nó, không để cho ai khác lại gần. Minh Hiếu không quan tâm nó là đực hay cái, nhưng anh không thể để tình trạng này cứ như vậy mãi được, vì An nhỏ là của anh, và anh sẽ không để bất kỳ con mèo nào làm phiền bé cưng của mình.
Minh Hiếu cứ nhìn chằm chằm vào cục bông trắng đang chơi đùa với mấy con mèo khác mà không thèm để ý đến mình, lòng anh càng thêm hậm hực.
Minh Hiếu chợt nghĩ đến một biện pháp: thái diến.
An nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với mấy bé mèo khác, bỗng dưng một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng khiến bé khựng lại. Một sự bất an len lỏi trong lòng, bé liền đưa chiếc măng cục ra liếm liếm cho đỡ sợ.
Nhưng cảm giác ấy vẫn không tan đi. Thế là theo bản năng, An nhỏ ngó qua Minh Hiếu, hòng tìm kiếm sự an toàn. Nhận thấy mèo nhỏ cuối cùng cũng để ý tới mình, ngay lập tức, anh nhanh chóng dang rộng vòng tay đón bé. Mèo nhỏ nhảy vội vào lòng anh, ngồi gọn gàng trong lòng, chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ lên tay Minh Hiếu, như muốn nói lên sự biết ơn và cảm giác an tâm tuyệt đối khi ở trong vòng tay người mà bé yêu quý.
Mèo nhỏ ngây thơ là thế, em không biết được, kẻ này lại âm thầm định lấy hai hòn bi của mình.
Minh Hiếu biết rằng đây là một quyết định tàn nhẫn đối với những bé mèo nhưng anh cho là đúng đắn, không chỉ vì sự an toàn và sức khỏe của An nhỏ, mà còn để bảo vệ bé khỏi những nguy cơ tiềm ẩn khi giao tiếp với những con mèo khác.
Chắc bé sẽ không ha^.n anh đâu nhỉ? Ừm, nhất định là thế, An nhỏ sẽ hiểu thôi. Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em á bé. Chứ... Anh không có ghen. Ừ, không hề ghen một chút nào hết.
.
.
.
Minh Hiếu bế mèo nhỏ vào tiệm thú y, bàn tay ấm áp vỗ về trấn an em. An nhỏ vẫn ngoan ngoãn, đôi mắt tròn xoe nhìn xung quanh, chẳng mảy may nhận ra điều gì bất thường. Nhưng khi cánh cửa phòng khám khép lại, ánh sáng trắng lạnh lẽo của chiếc đèn mổ chiếu xuống, em mới giật mình hoảng hốt.
Cảm nhận rõ sự nguy hiểm, An nhỏ bắt đầu vùng vẫy dữ dội. Đôi chân bé xíu cố bám víu vào tay Minh Hiếu, móng vuốt sắc nhọn khua loạn trong không trung, như muốn tìm đường thoát thân. Miệng em kêu "meo meo" không ngừng, từng âm thanh nghẹn ngào, run rẩy đầy sợ hãi vang lên trong căn phòng yên ắng.
Minh Hiếu thở dài, đôi mắt dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên quyết. Anh cúi xuống, bàn tay tiếp tục xoa đầu em, giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ bé mèo: "Ngoan, anh chỉ muốn tốt cho bé thôi. Em dễ thương như vậy, anh không thể để em đi phối giống bậy bạ với con mèo không lông kia được. Cũng không được thích những con mèo khác, nghe chưa?"
An nhỏ tức đến nỗi tai mèo ửng đỏ cả lên, em dồn hết sức mắng Minh Hiếu, giọng the thé đầy uất ức: "Trần Minh Hiếu! Anh điên hả? Sao tui lại đi thích mấy con mèo kia được chứ?!"
Căn phòng như ngưng đọng, Minh Hiếu thoáng sững người, anh đã từng nghe giọng nói này trước đây, rất nhiều lần, nhưng khi ấy anh đã tự phủ nhận, tự bảo mình rằng đó chỉ là một ảo giác kỳ lạ, có lẽ do quá mệt mỏi. Một lần là khi em bé nhà anh bị thương ở trường quay, còn lần khác là khi anh nghe thấy giọng nói ấy trong giấc mơ gần đây.
Giọng nói ngọt ngào mà anh không thể không nhận ra.
Nhưng giờ đây, giọng nói ấy lại vang lên, khó có thể phủ nhận được. Minh Hiếu nuốt khan, như thể muốn bám víu một chút logic còn sót lại, anh không ngừng nhẩm trong đầu: "Ảo giác, là ảo giác... mèo không thể nói chuyện được..."
Rồi, như để khẳng định đây không phải ảo giác, giọng nói ngọt lịm ấy lại vang lên lần nữa, lần này rõ ràng hơn, còn mang theo một chút ngại ngùng: "Nếu có thích... thì thích Hiếu á!"
🌷🌷🐰🌷🌷
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro