Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝚅𝚘𝚕 𝟶. 𝟷 : 𝙺𝚑𝚘̛̉𝚒 đ𝚊̂̀𝚞

"𝐓𝐚̣𝐢 𝐬𝐚𝐨 𝐜𝐨𝐧 𝐥𝐚̣𝐢 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐫𝐚 𝐭𝐫𝐞̂𝐧 𝐜𝐨̃𝐢 đ𝐨̛̀𝐢 𝐧𝐚̀𝐲?
Đ𝐚́𝐧𝐠 𝐥𝐞̃ 𝐫𝐚 𝐜𝐨𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐬𝐢𝐧𝐡 𝐫𝐚
𝐌𝐞̣ 𝐡𝐞̂́𝐭 𝐜𝐚́𝐜𝐡 𝐫𝐨̂̀𝐢... 𝐂𝐨𝐧 𝐛𝐢𝐞̂́𝐭 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠? 𝐜𝐨𝐧 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐜𝐡𝐞̂́𝐭..."
.
.
.
_Người phụ nữ với mái tóc buông xõa che đi phần mặt của đứa trẻ non nớt chưa được một tháng tuổi_
_Và...liệu đứa trẻ có biết không? Khi nó đang bị mẹ ruột của nó bóp cổ, liệu nó có biết không? Khi người mẹ ruột của nó không hề muốn đứa con mình rứt ruột sinh ra không được tồn tại trong thế giới này?_
_Nó không biết, nó chưa đủ nhận thức để biết được điều đó. Đôi mắt đen nhìn mẹ mình bàn tay dơ ra đòi sữa_
_Tuy không muốn cho đứa bé sống. Nhưng đôi bàn tay của người phụ nữ đã cứng đờ ra, bà không thể giết đứa trẻ này được bà không thể làm thế với con mình được. Bà bế đứa trẻ lên cho nó bú thân thể gầy gò không đủ sức vuốt ve nó_
_Nó ngủ thiếp đi trong vòng tay của bà người phụ nữ nước mắt chảy dài đẫm lệ bà biết nó không được phép sống trong gia đình này, nó không được sống với người mẹ không có sức khỏe và người cha luôn bị bia rượu làm mờ mắt_
_Một lần nữa, bà cố gắng bóp cổ đứa con của mình_
_Nó vùng vẫy nhưng khuôn mặt nó vẫn cười.. Tại sao chứ? Bộ nó không thấy được sự nguy hiểm trước mắt sao? Tại sao? Chính bà cũng không hiểu_
_Đứa trẻ vẫn dơ tay ra, sinh mạng nhỏ bé này chỉ cần một chút là xong nhưng bà không thể. Phải! bà không thể làm như thể vì đó là con của bà cơ mà_
-𝙼𝚎̣.. 𝙼𝚎̣ 𝚡𝚒𝚗 𝚕𝚘̂̃𝚒 𝚌𝚘𝚗
_Người đàn bà đó ôm đứa con vào lòng để nó áp lên bờ vai gầy gò của mình_
"𝚇𝚒𝚗 𝚝𝚑𝚞̛́ 𝚕𝚘̂̃𝚒 𝚌𝚑𝚘 𝚖𝚎̣, 𝚌𝚘𝚗 𝚊̀...𝙼𝚎̣ 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚡𝚞̛́𝚗𝚐 𝚕𝚊̀𝚖 𝚖𝚎̣ 𝚌𝚞̉𝚊 𝚌𝚘𝚗 𝚖𝚎̣ 𝚡𝚒𝚗 𝚕𝚘̂̃𝚒"
_Nước mắt bà đầm đìa trên khuôn mặt lấm lem.. Bà khóc với đứa con nhỏ dại của mình_
.
.
.
_Kể từ khi nó nhận thức được cha nó đã bỏ mẹ nó mà đi. Mẹ nó là một người đàn bà nông dân nghèo không có đủ tiền cho nó được một cuộc sống ấm no_
_Cha nó là một tên nhà giàu nào đó mà kể cả chính nó cũng không biết mặt, nó là đứa con ngoài ý muốn của họ. Chính vì vậy nó cũng không buồn hay tức giận về việc mẹ nó không yêu thương nó. Ánh mắt bà dành cho nó rất đáng thương và nặng nhọc. Nói thật nó không tủi thân đâu, vì nó biết mình sinh ra dơ bẩn đến thế nào mà_
_Mẹ nó không ghét nó, vì nó là đứa con mà bà phải đứng giữa ranh giới sống chết để giữ được nó cơ mà, là đứa con mà bà dứt ruột đẻ ra cơ mà. Chỉ là, bà không thể nhìn được đứa con giống người đàn ông đã hãm hại mình_
_Năm nó 10 tuổi, bà mất do ung thư máu. Lúc đó nhà không còn gì để ăn tiền cũng chẳng hề có_
_Có lẽ số nó cũng chỉ đến đây thôi_
.
.
.
_Lúc tỉnh dậy, nó thấy mình đang trong bệnh viện và được truyền nước muối, những cái nhìn lúc đó của nó rất mơ hồ chỉ biết có một người đàn ông đang nằm bên cạnh nó_
_Rồi nó lại thiếp đi, với khuôn mặt đỏ bừng do sốt_
.
.
.
"𝙺𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚜𝚊𝚘 𝚌𝚑𝚞̛́?"
_Nó im lặng. Không trả lời người đàn ông kia. Nó không muốn ai biết về mình. Người đàn ông đó im lặng rồi lấy bát cháo trên bàn và đút cho nó ăn_
_Nó ngoan ngoãn ăn hết tô cháo. Cũng phải thôi, một tuần nó chưa cho cái giờ vào mồm mà. Giờ có cái ăn là tốt lắm rồi_
_Sau khi ăn xong, người đàn ông đó lại nhìn nó rồi hỏi:
"𝙽𝚑𝚘́𝚌 𝚝𝚎̂𝚗 𝚕𝚊̀ 𝚐𝚒̀?"
"𝙻𝚘𝚊̣𝚒 𝚗𝚑𝚞̛ 𝚌𝚑𝚊́𝚞 𝚌𝚞̃𝚗𝚐 𝚡𝚞̛́𝚗𝚐 đ𝚊́𝚗𝚐 𝚌𝚘́ 𝚝𝚎̂𝚗 𝚜𝚊𝚘?"
"𝙼𝚘̛̉ đ𝚊̂̀𝚞 𝚌𝚊̂𝚞 𝚝𝚛𝚞𝚢𝚎̣̂𝚗 𝚌𝚞̉𝚊 𝚗𝚑𝚘́𝚌 𝚌𝚘́ 𝚝𝚑𝚎̂̉ 𝚔𝚑𝚊́𝚌 𝚝𝚑𝚞̛𝚘̛̀𝚗𝚐 𝚗𝚑𝚞̛𝚗𝚐 𝚗𝚘́ 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚙𝚑𝚊̉𝚒 𝚕𝚊̀ 𝚝𝚑𝚞̛́ 𝚚𝚞𝚢𝚎̂́𝚝 đ𝚒̣𝚗𝚑 𝚌𝚘𝚗 𝚗𝚐𝚞̛𝚘̛̀𝚒 𝚝𝚑𝚊̣̂𝚝 𝚌𝚞̉𝚊 𝚗𝚑𝚘́𝚌, 𝚝𝚑𝚞̛́ 𝚚𝚞𝚢𝚎̂́𝚝 đ𝚒̣𝚗𝚑 𝚌𝚞𝚘̣̂𝚌 đ𝚘̛̀𝚒 𝚌𝚞̉𝚊 𝚗𝚑𝚘́𝚌 𝚕𝚊̀ 𝚌𝚘̂́𝚝 𝚝𝚛𝚞𝚢𝚎̣̂𝚗 𝚜𝚊𝚞 𝚕𝚊̀ 𝚌𝚘𝚗 𝚗𝚐𝚞̛𝚘̛̀𝚒 𝚖𝚊̀ 𝚗𝚑𝚘́𝚌 𝚖𝚞𝚘̂́𝚗 𝚝𝚛𝚞̛𝚘̛̉𝚗𝚐 𝚝𝚑𝚊̀𝚗𝚑"
_Đó là lời mà người đàn ông đó nói với nó_
.
.
.
_Có vẻ nó không có tên, vì vậy anh đã gọi tên nó là Trần Đăng Dương_
_Đăng Dương một cái tên gợi cao lên sự tỏa sáng của mình và tên Dương còn có ý nghĩa của Đại dương và ánh sáng_
_Còn Trần thì hắn lấy từ họ của hắn, chỉ đơn giản vậy thôi_
.
.
.
_Đăng Dương viết chữ rất đẹp_
_Phải! Nó rất giỏi viết thư pháp và chữ rất đẹp không thể chê vào đâu được tuy nhiên cách ăn nói và cách hiểu chuyện của nó cũng không hay cho lắm nhưng cũng chẳng trách được. Đôi khi đời sẽ chẳng cho ta đủ tất cả những kĩ năng trong cuộc sống. Còn người mà, không có khuyết điểm thì đâu phải là con người_
(𝙲𝚑𝚞́ 𝚘̛𝚒! 𝙽𝚊𝚢 𝚌𝚑𝚊́𝚞 𝚑𝚘̣𝚌 𝚌𝚊 đ𝚎̂́𝚗 𝟽𝚑 𝚖𝚘̛́𝚒 𝚟𝚎̂̀ 𝚌𝚘̛)
(𝚁𝚘̂̀𝚒! 𝙷𝚘̣𝚌 𝚌𝚑𝚘 𝚝𝚘̂́𝚝 𝚟𝚊̀𝚘 𝚌𝚘̂́ 𝚐𝚊̆́𝚗𝚐 𝚖𝚊̀ 𝚕𝚎̂𝚗 đ𝚞̛𝚘̛̣𝚌 𝚌𝚊̂́𝚙 𝚑𝚊𝚒 𝚗𝚐𝚑𝚎 𝚛𝚘̃ 𝚌𝚑𝚞̛𝚊?)
(𝚅𝚊̂𝚗𝚐! 𝙲𝚑𝚊́𝚞 𝚋𝚒𝚎̂́𝚝 𝚛𝚘̂̀𝚒!)
.
.
𝐄𝐧𝐝 𝐯𝐨𝐥 𝟶. 𝟷
_𝚈́ 𝚝𝚞̛𝚘̛̉𝚗𝚐 đ𝚞̛𝚘̛̣𝚌 𝚖𝚞̛𝚘̛̣𝚗 𝚝𝚞̛̀ 𝙱𝚎𝚛𝚢𝚕_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro