Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Bóng ma quá khứ trở lại

Tám năm sau ngày sóng gió khu nhà kho bỏ hoang, cuộc sống của Minh Hiếu và Đăng Dương đã hoàn toàn thay đổi. Biệt thự họ Trần giờ đây tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc, không còn vẻ lạnh lẽo và căng thẳng như trước kia. Trần Minh Hiếu đã chính thức tiếp quản tập đoàn gia đình, trở thành một CEO trẻ tuổi tài ba, được giới kinh doanh kính nể. Đăng Dương vẫn luôn ở bên cạnh anh, là hậu phương vững chắc, là nguồn động viên tinh thần vô giá.

Thời gian trôi đi, Đăng Dương ngày càng trưởng thành và xinh đẹp hơn. Vẻ ngây ngô, rụt rè thuở trước đã nhường chỗ cho sự tự tin, duyên dáng và quyến rũ. Cậu không còn là cậu bé con nuôi ngốc nghếch bị mọi người khinh thường, mà đã trở thành một nghệ sĩ trẻ đầy triển vọng, được giới mộ điệu yêu thích và săn đón. Những bài hát mà cậu mang đậm phong cách riêng biệt, vừa tinh tế, lãng mạn, lại vừa ẩn chứa chiều sâu cảm xúc, khiến người xem không khỏi rung động.

Minh Hiếu luôn ủng hộ và tự hào về sự nghiệp của Đăng Dương. Hắn tạo điều kiện tốt nhất để cậu phát triển tài năng, thường xuyên đưa cậu tham dự các sự kiện văn hóa nghệ thuật, giới thiệu cậu với những người có tầm ảnh hưởng trong giới. Tình yêu của Minh Hiếu dành cho cậu ngày càng sâu đậm và nồng nàn, hắn không thể hình dung được cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu thiếu vắng cậu.

Buổi sáng hôm nay, Minh Hiếu thức dậy sớm hơn mọi ngày, chuẩn bị cho một ngày làm việc bận rộn. Hắn mặc bộ vest đen lịch lãm, chỉnh trang đầu tóc, ngắm nhìn mình trong gương, khẽ mỉm cười hài lòng. Hắn đã không còn là chàng thiếu gia trẻ tuổi nông nổi và kiêu ngạo của ngày xưa, mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, bản lĩnh, và đầy trách nhiệm.

“Hiếu, anh xong chưa vậy? Sáng nay anh có cuộc họp quan trọng mà, đừng để muộn giờ đó.” Đăng Dương từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm trắng muốt, mái tóc ướt át rũ xuống bờ vai, vẻ đẹp quyến rũ và gợi cảm khiến người ta không thể rời mắt.

Minh Hiếu  nhìn Đăng Dương, trái tim hắn lại xao xuyến rung động. Dù đã bên nhau ngần ấy năm, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đăng Dương, anh vẫn luôn cảm thấy xao xuyến và say mê như lần đầu gặp gỡ.

“Anh xong rồi đây, Bống iu.” Hắntiến đến ôm Đăng Dương vào lòng, khẽ hôn lên mái tóc thơm ngát của cậu. “Hôm nay em có lịch trình gì không?”

“Hôm nay em có buổi chụp hình cho tạp chí Elle Man.” Cậu đáp, vòng tay ôm chặt lấy eo Minh Hiếu, dụi đầu vào ngực hắn nũng nịu. “Anh nhớ đến xem ủng hộ em đó nha.”

“Nhất định rồi, Bống iu của anh.” Minh Hiếu cười, véo nhẹ mũi cậu. “Anh sẽ luôn là fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của em.”

Hai người quấn quýt nhau một lúc rồi cùng nhau xuống nhà ăn sáng. Bữa sáng hôm nay có đầy đủ các thành viên trong gia đình họ Trần. Ông Trần đã giao lại quyền điều hành tập đoàn cho Minh Hiếu, nhưng vẫn luôn dõi theo và ủng hộ con trai. Trần Phong cũng đã kết hôn và có một cô con gái xinh xắn, gia đình anh sống hạnh phúc và hòa thuận.

“Chào buổi sáng cả nhà.” Minh Hiếu tươi cười chào mọi người.

“Chào buổi sáng Hiếu, Dương.” Ông Trần và Trần Phong cùng đáp lời.

“Hôm nay trông con có vẻ tươi tỉnh hơn mọi ngày đấy, Khải.” Ông Trần nhận xét, ánh mắt trìu mến nhìn con trai. “Xem ra công việc ở tập đoàn đang tiến triển tốt đẹp phải không?”

“Dạ vâng, mọi thứ đều ổn ạ.” Minh Hiếu đáp, tự hào khoe với ba mình. “Hôm nay con sẽ ký một hợp đồng lớn với đối tác nước ngoài, dự án này sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ cho tập đoàn chúng ta.”

“Tốt, tốt lắm.” Ông Trần gật đầu hài lòng, ánh mắt đầy tự hào. “Ba tin con sẽ đưa tập đoàn Trần gia ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn nữa.”

Bữa sáng diễn ra trong không khí vui vẻ và ấm cúng. Sau khi ăn sáng xong, Minh Hiếu và Đăng Dương cùng nhau đến công ty. Hắn bận rộn với công việc điều hành tập đoàn còn cậu đến studio chụp hình cho tạp chí.

Buổi chiều, khi Minh Hiếu đang làm việc tại văn phòng, thư ký của hắn đột nhiên gõ cửa bước vào, vẻ mặt có chút lo lắng. “Tổng giám đốc, có một vị khách muốn gặp ngài, nói là đối tác mới của chúng ta.”

“Đối tác mới?” hắn hơi nhíu mày. “Đối tác nào vậy?”

“Dạ, là ông Lâm Vĩ.” Thư ký đáp, giọng nói có chút ngập ngừng.

“Lâm Vĩ?” Minh Hiếu giật mình, ngẩn người ra một lúc. Cái tên này… sao nghe quen thuộc đến như vậy? Hình như hắn đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.

“Mời ông ấy vào.” hắn nói, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Thư ký vâng lời, nhanh chóng rời khỏi phòng. Chỉ vài giây sau, cánh cửa phòng làm việc Tổng Giám Đốc một lần nữa mở ra. Một người đàn ông trung niên cao lớn bước vào, dáng vẻ đường hoàng, khí phách. Khuôn mặt ông ta vẫn còn giữ lại những đường nét cương nghị, ánh mắt sắc sảo, ẩn chứa sự từng trải và thâm trầm.

Minh Hiếu đứng dậy khỏi bàn làm việc, chậm rãi tiến về phía vị khách không mời mà đến. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn cảm nhận được một luồng điện chạy dọc sống lưng, một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

“Chào Trần Tổng, rất vui được gặp lại ngài.” Người đàn ông cất tiếng, giọng nói trầm khàn nhưng đầy uy lực. Ông ta chậm rãi tháo cặp kính râm đang đeo trên mặt, để lộ ra khuôn mặt mà Minh Hiếu dù đã cố gắng lãng quên, nhưng vẫn khắc sâu trong tâm trí.

“Ông… ông là…” Minh Hiếu gần như chết lặng, đôi mắt mở to kinh ngạc, nhận ra người đàn ông đứng trước mặt mình chính là Lâm Vĩ, đối thủ cạnh tranh đầy thù hận từ kiếp trước. Bóng ma quá khứ, tưởng chừng như đã biến mất, nay lại hiện hữu một cách chân thực và đáng sợ ngay trước mắt hắn.

“Đúng vậy, Trần Tổng.” Lâm Vĩ mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo và đầy ẩn ý. “Chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Bầu không khí trong phòng làm việc Tổng Giám Đốc bỗng chốc trở nên ngột ngạt và căng thẳng đến tột độ. Minh Hiếu biết rằng, cuộc gặp gỡ bất ngờ này không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Sự xuất hiện của Lâm Vĩ báo hiệu một cơn bão lớn sắp ập đến, một cuộc chiến mới, nguy hiểm và khốc liệt hơn gấp bội, đang chờ đợi hắn ở phía trước. Bóng ma quá khứ đã trở lại, và lần này, nó mang theo lời đe dọa tàn khốc hơn bao giờ hết.

Minh Hiếu chết lặng trong giây lát, sự xuất hiện bất ngờ của Lâm Vĩ khiến ký ức kiếp trước ùa về như thác lũ. Hình ảnh gia đình tan nát, sự nghiệp sụp đổ, nỗi đau mất mát người thân yêu… tất cả hiện rõ mồn một trước mắt. Nhưng hắn của hiện tại không còn là chàng trai trẻ tuổi bất lực năm xưa. Hắn đã trải qua sinh tử, đã nếm trải cay đắng, giờ đây trong hắn chỉ còn lại sự kiên cường và quyết tâm bảo vệ tất cả những gì mình trân trọng.

“Ông Lâm, thật bất ngờ khi được đón tiếp ông.” Minh Hiếu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn giữ vẻ khách sáo bề ngoài. Hắn ra hiệu mời Lâm Vĩ ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của mình.

Lâm Vĩ mỉm cười, nụ cười không chút ấm áp mà chỉ toát lên vẻ thâm trầm và khó đoán. Ông ta ung dung ngồi xuống, ánh mắt sắc sảo quan sát Minh Hiếu từ đầu đến chân, như thể đang đánh giá một món hàng. “Trần Tổng quả là phong độ hơn xưa. Xem ra Trần Gia dưới sự dẫn dắt của cậu ngày càng phát triển.”

“Lời khen của ông Lâm thật quá lời.” Minh Hiếu đáp, giọng điệu vẫn giữ khoảng cách. “Không biết hôm nay ông Lâm đến Trần Gia là có nhã ý gì?”
Lâm Vĩ không vội trả lời ngay, ông ta khẽ nhấc tách trà mà thư ký vừa pha, nhấp một ngụm nhỏ như đang thưởng thức hương vị. Hành động chậm rãi, thong thả này càng khiến hắn thêm phần cảnh giác.

“Trần Tổng đúng là người bận rộn, đi thẳng vào vấn đề ngay nhỉ.” Lâm Vĩ đặt tách trà xuống, ánh mắt chuyển sang vẻ nghiêm nghị. “Tôi đến đây, đương nhiên là vì lợi ích chung của cả hai bên.”

“Lợi ích chung?” Minh Hiếu nhếch mày, trong lòng không khỏi chế nhạo. Lợi ích chung giữa hắn và Lâm Vĩ, nghe thật nực cười.

“Đúng vậy.” Lâm Vĩ gật đầu, giọng điệu đầy tự tin. “Tôi đã nghiên cứu kỹ về dự án khu nghỉ dưỡng sinh thái của Trần Gia. Phải nói rằng, đây là một dự án rất tiềm năng, có tầm nhìn chiến lược. Tôi đánh giá rất cao năng lực của Trần Tổng.”

“Cảm ơn ông Lâm đã ưu ái.” hắn đáp, vẫn giữ vẻ ngoài lịch sự. Hắn muốn xem Lâm Vĩ rốt cuộc muốn giở trò gì.

“Trần Gia có tầm nhìn, có năng lực, nhưng lại thiếu một thứ rất quan trọng…” Lâm Vĩ ngừng lại một chút, ánh mắt trở nên sâu thẳm và đầy ẩn ý. “Đó chính là nguồn vốn đầu tư mạnh mẽ và mạng lưới quan hệ rộng lớn.”
Minh Hiếu im lặng, không đáp lời, chờ đợi Lâm Vĩ nói tiếp.

“Mà trùng hợp thay, Lâm Vĩ tôi đây lại có cả hai thứ đó.” Lâm Vĩ mỉm cười, nụ cười như lưỡi dao sắc bén. “Tôi muốn đề nghị một sự hợp tác cùng Trần Gia, cùng nhau phát triển dự án khu nghỉ dưỡng sinh thái này. Chúng ta sẽ là đối tác chiến lược, cùng chia sẻ lợi nhuận, cùng nhau vươn tới đỉnh cao.”

Lời đề nghị của Lâm Vĩ khiến hắn không khỏi ngạc nhiên. Hợp tác? Lâm Vĩ, kẻ thù không đội trời chung của Trần Gia, lại muốn hợp tác với hắn? Đây chắc chắn là một âm mưu, một cái bẫy được giăng ra một cách hoàn hảo.

“Lời đề nghị của ông Lâm thật sự rất hấp dẫn.” Minh Hiếu mỉm cười, nhưng nụ cười này không hề có chút chân thành nào. “Nhưng tôi e rằng, Trần Gia và Lâm Vĩ khó có thể trở thành đối tác. Mối quan hệ giữa chúng ta… có lẽ không thích hợp cho việc hợp tác.”

“Mối quan hệ?” Lâm Vĩ nhướn mày, vẻ mặt tỏ ra không hiểu. “Tôi không rõ Trần Tổng đang muốn nói đến điều gì. Trong kinh doanh, điều quan trọng nhất là lợi ích. Nếu sự hợp tác này mang lại lợi ích cho cả hai bên, vậy tại sao chúng ta lại phải bận tâm đến những chuyện khác?”

“Tôi hiểu ý của ông Lâm.” Minh Hiếu đáp, giọng điệu vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Nhưng Trần Gia có nguyên tắc kinh doanh riêng. Chúng tôi không hợp tác với những đối tác mà chúng tôi không tin tưởng.”

“Không tin tưởng?” Lâm Vĩ bật cười, nụ cười đầy mỉa mai. “Trần Tổng nói vậy là có ý gì? Cậu không tin tưởng vào năng lực của Lâm Vĩ, hay cậu không tin tưởng vào… chính bản thân mình?”

Ánh mắt Lâm Vĩ trở nên sắc lạnh, giọng điệu cũng trở nên gay gắt hơn. Minh Hiếu cảm nhận được sự đe dọa ẩn sau lời nói của đối phương.

“Tôi tin vào năng lực của Trần Gia, và tôi cũng tin vào quyết định của mình.” hắn đáp trả, ánh mắt không hề nao núng. “Trần Gia xin phép từ chối lời đề nghị hợp tác của ông Lâm. Chúng tôi sẽ tự mình phát triển dự án này.”

“Trần Tổng thật sự muốn từ chối một cơ hội tốt như vậy sao?” Lâm Vĩ nhướn mày, vẻ mặt có chút tiếc nuối, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia nguy hiểm. “Cậu nên suy nghĩ kỹ lại đi. Trong thương trường, có thêm một người bạn mạnh mẽ còn hơn có thêm một kẻ thù nguy hiểm.”

“Tôi hiểu lời khuyên của ông Lâm.” Minh Hiếu mỉm cười, nụ cười vẫn giữ vẻ lịch sự nhưng không hề nao núng. “Nhưng Trần Gia không sợ có thêm kẻ thù. Chúng tôi luôn sẵn sàng đối đầu với mọi thách thức.”

Lâm Vĩ nhìn Minh Hiếu một lúc lâu, như thể muốn xuyên thấu tâm can của người đối diện. Rồi ông ta khẽ gật đầu, nụ cười nham hiểm nở rộng trên môi. “Được thôi, nếu Trần Tổng đã quyết định như vậy, tôi cũng không ép buộc. Nhưng cậu nên nhớ kỹ lời tôi nói ngày hôm nay. Trong thương trường, đôi khi, lựa chọn sai lầm có thể phải trả giá bằng… tất cả.”

Nói rồi, Lâm Vĩ đứng dậy, không thèm bắt tay hay chào tạm biệt, lạnh lùng bước ra khỏi văn phòng. Bóng lưng cao lớn của ông ta khuất dần sau cánh cửa, nhưng lời nói đầy đe dọa vẫn còn vang vọng trong không gian, khiến hắn cảm thấy lạnh gáy.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro