07. Lời thì thầm nọc độc
Những ngày sau đó trôi qua trong sự ngọt ngào và bình yên hiếm có. Minh Hiếu và Đăng Dương dường như chìm đắm trong thế giới riêng của hai người, bỏ lại sau lưng mọi sóng gió và muộn phiền. Hắn ngày càng thể hiện rõ sự quan tâm và dịu dàng với cậu, hắn đưa đón cậu đi học, cùng cậu ăn trưa, giúp cậu học bài, thậm chí còn dành thời gian rảnh rỗi để cùng cậu xem phim, đi dạo phố.
Đăng Dương hạnh phúc đến ngỡ ngàng, cậu cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ đẹp. Cậu biết rằng hạnh phúc này có được là nhờ sự thay đổi của Minh Hiếu, là nhờ tình yêu mà hắn dành cho cậu. Cậu trân trọng từng khoảnh khắc bên cạnh Minh Hiếu, cố gắng đáp lại tình cảm của hắn bằng tất cả sự chân thành của mình.
Tuy nhiên, sự bình yên ngọt ngào ấy không kéo dài được bao lâu. Bóng tối âm thầm lan tỏa, những lời thì thầm nọc độc bắt đầu len lỏi vào cuộc sống của hai người, gieo rắc sự nghi ngờ và bất an.
Tin đồn bắt đầu lan truyền trong trường học, ban đầu chỉ là những lời xì xào bàn tán nhỏ nhẹ, nhưng sau đó ngày càng trở nên rầm rộ và công khai. Người ta bắt đầu nói về mối quan hệ “bất thường” giữa Minh Hiếu và Đăng Dương, những lời lẽ cay nghiệt và chế giễu không ngừng nhắm vào cậu.
“Này, cậu có thấy không? Thiếu gia Trần Minh Hiếu dạo này suốt ngày kè kè bên cạnh thằng nhóc Đăng Dương đó.”
“Ừ, tớ cũng thấy. Hai người họ thân thiết quá mức bình thường thì phải.”
“Nghe nói thằng nhóc ngu ngốc đó là ‘vợ nuôi từ nhỏ’ của Trần Minh Hiếu đó. Đúng là trò cười!”
“Thảo nào thiếu gia Minh Hiếu lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Chắc là bị ‘bùa mê thuốc lú’ rồi.”
“Thằng nhóc đó đúng là vô dụng, ngoài cái mặt non choẹt ra thì có gì hơn người chứ? Sao thiếu gia Minh Hiếu lại có thể thích nó được nhỉ?”
Những lời đồn đại ác ý cứ thế lan truyền, ngày càng nhiều người tin vào những lời đồn đó. Đăng Dương cảm nhận rõ sự thay đổi trong ánh mắt và thái độ của mọi người xung quanh.
Những ánh mắt tò mò, soi mói, những lời thì thầm chế giễu, những tiếng cười khẩy đầy ác ý… Tất cả đều hướng về phía cậu, khiến cậu cảm thấy ngột ngạt và khó thở.
Ban đầu, cậu cố gắng phớt lờ những lời đồn đại, cậu tự nhủ rằng mình không cần phải quan tâm đến những lời nói vô căn cứ của người khác.
Nhưng càng ngày, những lời đồn đại càng trở nên gay gắt và độc địa, khiến cậu không thể nào làm ngơ được nữa.
Cậu bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi đến trường, sợ phải đối diện với những ánh mắt soi mói của bạn bè, sợ phải nghe những lời thì thầm chế giễu sau lưng. Cậu thu mình lại, trở nên rụt rè và ít nói hơn, không dám giao tiếp với ai, chỉ lủi thủi một mình trong góc lớp.
Minh Hiếu nhận ra sự thay đổi của Đăng Dương, hắn cảm thấy vô cùng lo lắng và tức giận. Hắn biết rõ, những lời đồn đại ác ý đó chính là do Liễu Hân tung ra, cô ta muốn phá hoại mối quan hệ giữa hắn và cậu, muốn đẩy cậu vào vực sâu tuyệt vọng.
Minh Hiếu quyết định phải hành động, hắn không thể để Liễu Hân tiếp tục làm tổn thương Đăng Dương được nữa. Hắn tìm gặp Tuấn Tài, kể cho bạn thân nghe về những lời đồn đại đang lan truyền trong trường học.
“Mẹ kiếp! Con nhỏ Liễu Hân đó đúng là quá đáng!” Tuấn Tài tức giận đập tay xuống bàn, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
“Tao đã bảo mày phải cẩn thận với con nhỏ đó rồi mà, mày có tin không hả?”
Minh Hiếu thở dài, lắc đầu nói: “Tao không ngờ cô ta lại có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Tao thật sự đã đánh giá thấp cô ta rồi.”
“Bây giờ mày định làm gì?” Tuấn Tài hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn Minh Hiếu.
“Mày không thể để yên cho con nhỏ đó tiếp tục làm càn được đâu.”
“Tao biết.” hắn gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén và lạnh lùng. “Tao sẽ không để yên cho cô ta đâu. Tao sẽ khiến cô ta phải trả giá cho những gì đã làm.”
Minh Hiếu bắt đầu tìm hiểu về nguồn gốc của những tin đồn, hắn muốn tìm ra bằng chứng để vạch trần bộ mặt thật của Liễu Hân. Hắn cũng âm thầm bảo vệ Đăng Dương, luôn ở bên cạnh cậu, động viên và an ủi cậu, giúp cậu vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Một buổi chiều, sau giờ học, Minh Hiếu đưa Đăng Dương đến một công viên vắng vẻ, muốn tìm một không gian yên tĩnh để hai người có thể tâm sự thoải mái. Hai người ngồi trên một chiếc ghế đá dưới tán cây cổ thụ, lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống.
“Dương, em đừng để ý đến những lời đồn đại đó.” Minh Hiếu khẽ nắm lấy tay cậu, giọng nói dịu dàng và ấm áp. “Những người đó không hiểu gì về chúng ta cả, em không cần phải bận tâm đến họ.”
Đăng Dương khẽ cúi đầu, giọng nói buồn bã: “Nhưng… nhưng mà em sợ… Em sợ mọi người sẽ ghét bỏ em, sẽ xa lánh em…”
“Không ai ghét bỏ em cả.” Minh Hiếu nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, ánh mắt trìu mến nhìn cậu. “Có anh ở đây, anh sẽ không để ai làm tổn thương em đâu. Em tin anh chứ?”
Đăng Dương ngước mắt nhìn Minh Hiếu, trong đôi mắt trong veo của cậu ánh lên vẻ tin tưởng và yêu thương vô bờ bến. “Dạ, em tin anh. Em tin anh Hiếu.”
Minh Hiếu mỉm cười dịu dàng, kéo Đăng Dương vào lòng ôm chặt. Hắn biết rằng Đăng Dương đang rất yếu đuối và dễ bị tổn thương, hắn cần phải mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn để bảo vệ cậu.
“Anh sẽ chứng minh cho mọi người thấy, những lời đồn đại đó đều là sai sự thật.” Minh Hiếu nói, giọng nói kiên quyết và đầy tự tin. “Anh sẽ cho cả thế giới biết, Đăng Dương là người tuyệt vời như thế nào, và anh yêu em đến nhường nào.”
Đăng Dương dụi mặt vào ngực Minh Hiếu, cảm nhận sự ấm áp và vững chãi từ hắn. Cậu tin vào lời hứa của hắn, cậu tin vào tình yêu mà hắn dành cho cậu. Trong vòng tay Minh Hiếu, cậu cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh, cậu không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
Nhưng Minh Hiếu không hề biết rằng, Liễu Hân đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch thâm độc hơn, nguy hiểm hơn, đang chờ đợi hai người ở phía trước. Những lời thì thầm nọc độc chỉ là màn khởi đầu, Liễu Hân sẽ không dừng lại ở đó. Cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, kể cả phải hy sinh cả danh dự và lương tâm. Cuộc chiến giữa tình yêu và âm mưu, giữa ánh sáng và bóng tối, đang bước vào giai đoạn quyết liệt và căng thẳng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro